Chương 37
Minh Trí không lạ lẫm vì anh đã nhận ra người phụ nữ bị câm này nhưng vì sao bà ấy lại không nói được thì cần phải tìm hiểu. Anh đã đọc kĩ hồ sơ của nữ y tá bác Hiên đưa. Ảnh trên hồ sơ anh cũng đã nhìn thật kĩ. Bà ấy có nốt ruồi trên khóe mũi và người này chắc chắn cũng có nhưng đã tẩy đi nên còn mờ. Bà ấy chính là y tá trong vụ của bác Kim Anh.
- Cô đợi cháu thay xong quần áo được không?
Cô câm đi ra ngoài đứng đợi, Minh Trí mặc quần áo rất nhanh liền ra ngoài. Anh nhìn cô ấy, trả lời rành mạch:
- Ba cháu tên Đàm Minh Đông còn mẹ là Mai Thị Kim Anh.
Anh thấy cô câm mặt mày biến sắc, cô nhìn anh ú ớ rồi bật khóc. Anh biết, cô đang nhớ đến sự việc năm ấy. Dù có làm điều gì tội lỗi thì sau nhiều năm người ta cũng sẽ day dứt lương tâm nếu bản thân không chủ động mắc sai lầm ấy. Còn cô ấy khóc vì điều gì anh cũng không biết nữa.
Khóc chán, cô câm kéo Minh Trí vào trong, vừa ngồi xuống cô đã quỳ gối rạp mình cúi người như hành lễ với Minh Trí, anh ngạc nhiên đỡ cô dậy nhưng cô gạt tay ra, hai tay cứ chắp lại ra điều xin lỗi rồi lại khóc. Bà lấy trong tủ ra một quyển sổ đã cũ sờn đặt vào tay Minh Trí ý bảo anh hãy đọc nó.
Anh ngỏ ý xin cô cho lấy nó thì cô liền đồng ý. Sau đó lại lấy ra một túi giấy đưa vào tay Minh Trí rồi bà viết lên giấy "Tiền người ta cho cô nhưng cô ân hận lắm mà không tiêu nên đã gửi vào ngân hàng, cháu hãy lấy nó đi."
Minh Trí lắc đầu không nhận, anh đưa lại cho cô câm:
- Cô không dùng thì hãy tặng cho trại trẻ và làm những việc có ý nghĩa hơn để giải thoát cho lương tâm của mình.
Cô câm gật đầu, đôi mắt vẫn đỏ hoe rồi viết lên giấy "Hãy thắp hương xin lỗi mẹ cậu giúp tôi, cầu xin cậu hãy tìm kẻ chủ mưu hại bà ấy nhé!"
- Vâng, cháu nhất định sẽ làm.
Minh Trí sang nhà khách gặp lại giám đốc, ông đưa cho anh một sợi dây chuyền có mặt tên Diễm Thư và toàn bộ hồ sơ về ngày tháng năm sinh cũng như nhóm máu, ngày mà cô bé đến trại trẻ mồ côi.
- Có lẽ một cô gái nhẹ dạ nào đấy đã sinh ra con bé mà không nuôi được nên đã mang đến đây. Con bé thật đoản mệnh, sinh ra đã khổ rồi lại ra đi khi còn trẻ quá!
- Dạ, cháu sẽ giúp cô ấy tìm ba mẹ để họ mang cô ấy về hương khói tại nhà sẽ an ủi được phần nào.
- Cảm ơn cậu, có cần gì thì cậu hãy tìm tôi.
- Cháu để lại số điện thoại, trại trẻ cần gì thì chú cứ gọi cháu. Nay cháu chuyển vào ủng hộ trại trẻ 200 triệu, lát chú cho cháu tài khoản nhé!
- Ôi vậy thì tốt quá! Cảm ơn cháu nhiều... cảm ơn cháu.
- Không có gì, cháu xin phép về thành phố không muộn rồi ạ.
Không chỉ giám đốc mà tất cả mọi người trong trại trẻ đều ra tiễn Minh Trí. Ngày hôm nay với anh quá nhiều sự việc xảy ra bất ngờ mà chưa bao giờ anh nghĩ tới.
Về đến nhà đã nửa đêm, anh vào nhà thấy mẹ vẫn đang ngồi phòng khách đợi mình thì lấy làm ngạc nhiên.
- Con đi đâu giờ mới về?
- Mẹ không ngủ đi, đợi con làm gì chứ?
- Về đi thì biết, con vợ mà con đội lên đầu ấy đi đâu với Minh Thành giờ này chưa về kìa.
- Anh Thành về hả mẹ?
- Ừ
Nói xong bà ta khẽ mỉm cười quay người lên phòng, làm sao mà bà ta không biết họ đưa Cốm đi bệnh viện cơ chứ? Để xem lần này con trai bà còn tin vợ và Minh Thành nữa không? Bà ta còn cố tình để cuốn sổ nhật kí của Diệu Tuệ trên phòng Minh Trí sau khi đã hô biến nó thành những hiểu lầm triền miên.
Minh Trí về phòng lấy điện thoại gọi đi cho Diệu Tuệ nhưng lại thấy điện thoại cô ở nhà. Ngập ngừng một lúc, anh gọi cho Minh Thành thì điện thoại lại không liên lạc được. Anh lấy quần áo đi tắm để cho đầu óc được thông thoáng, anh tin hai người họ sẽ không làm gì có lỗi với anh nhưng tại sao lại rủ nhau đi qua đêm mà không nói với anh một tiếng. Chuyện này thật sự cần một lời giải thích phù hợp.
Tắm rửa xong vừa lên giường, anh ngồi vào một cuốn sổ liền lấy lên mở ra. Đây là cuốn sổ anh đã thấy, nó là nhật kí của Diệu Tuệ. Anh không muốn xâm phạm quyền riêng tư của vợ nhưng lúc này lại không nén được tò mò mà mở ra đọc. Anh đọc chăm chú từ trang đầu tiên Diệu Tuệ viết, khi ấy cô đang học lớp 12.
"Tôi chơi thân với một bạn gái tên Hoa Vân, bạn ấy xinh đẹp như hoa và nhẹ nhàng tựa như mây bồng bềnh giữa khoảng trời quang đãng. Hoa Vân có người yêu tên Minh Thành. Qua lời kể của cậu ấy thì anh Thành là người rất tuyệt, anh chu đáo, ấm áp và biết quan tâm đến Hoa Vân. Tôi không nghĩ trên đời này lại có một người đàn ông tuyệt vời như thế? Sau này nhất định tôi sẽ tìm cho mình một người đàn ông giống anh Thành."
Anh đọc không ngừng nghỉ, từng dòng chữ hiện ra đều nhắc đến Minh Thành với sự ngưỡng mộ không nguôi. Càng đọc anh càng nhận ra Diệu Tuệ thực sự yêu Minh Thành, cô ấy quan tâm, ngưỡng mộ dần trở thành yêu. Họ đã có những ngày tháng bên nhau rất vui. Cô ấy thích nhìn Minh Thành mặc áo trắng đứng trên giảng đường. Cô ấy khen Minh Thành chung thủy, niềm vui sướиɠ khi được anh tỏ tình. Nhưng khi viết về anh thì ngập tràn những lời lẽ căm hận ghét bỏ... thậm chí cô còn không muốn đứa bé mình mang là con anh, cô ước nó là con của Minh Thành....
Cuốn nhật kí bị xé bỏ phần sau, anh chỉ đọc được đến chỗ cô phát hiện ra mình có thai và muốn giấu anh. Vì sao phần sau lại bị xé hay cô muốn hủy cuốn nhật kí đi nhưng chưa kịp. Tại sao hôm nay nó lại ở trên giường của anh. Minh Trí ngồi bất động trên giường, những tưởng anh sẽ buông tay nhưng rồi hai người lại có con. Anh cố gắng như vậy nhưng trong lòng cô chỉ có Minh Thành. Hôm nay họ đi đâu cùng nhau mà không mang điện thoại. Minh Thành về nước đúng ngày giỗ Hoa Vân nhưng không tham gia mà lại đưa Diệu Tuệ cùng con anh đi đâu?
Lật mở những trang nhật kí còn trắng, anh mong mình có thể tìm thấy cô viết về cuộc sống hôn nhân của cả hai, về cảm nhận của cô nhưng lại chẳng có một chữ nào rồi anh lại thấy tờ note được dán cẩn thận lên trang bìa, đó là chữ của Minh Thành - Hóa ra họ vẫn yêu nhau và qua mặt anh. Dù biết Diệu Tuệ là em dâu nhưng Minh Thành vẫn muốn cướp cô ấy từ tay em trai mình.
Lấy thuốc ra hút, anh không biết mình nên làm gì trong mối quan hệ này. Buông tay cho cô đến với Minh Thành??? Hay tiếp tục giữ lại bên cạnh... như vậy có phải là rất quá đáng. Tất cả những cô gái anh yêu đều yêu Minh Thành, dù anh có làm gì thì vẫn là người đáng ghét.
Không biết đã hút bao nhiêu thuốc, trong phòng đâu đâu cũng có khói thuốc, lởn vởn mãi không tan. Anh đặt cuốn nhật kí của cô vào lại ngăn kéo.
Ngồi lặng thinh trên sàn nhà, lưng dựa vào giường, anh lần mở quyển sổ tay nhỏ mà cô câm đưa. Ngày hôm nay với anh thật sự là quá sức nhưng chuyện của bác Kim Anh cũng rất quan trọng. Anh không thể chậm chạp thêm nữa.
Anh mở cuốn sổ ra, chữ viết đã mờ đi, có lẽ nó được viết khá lâu rồi.
"Tôi là một y tá có trách nhiệm bảo vệ sức khỏe của bà mẹ và trẻ em nhưng tôi đã không làm được. Bây giờ, tôi hối hận lắm, đêm nào tôi cũng day dứt và mơ thấy cô gái ấy - một sản phụ đã chết vì bị sát hại..."
Đọc đến đây, Minh Trí đánh rơi quyển sổ. Hóa ra bác Hiên đã nói đúng. Bác Kim Anh bị sát hại, vậy hung thủ là ai?
Anh cầm lên đọc tiếp những dòng chữ run rẩy còn bị nhòe đi theo năm tháng và có lẽ bị ướt bởi nước mắt người viết.
"Chị ấy bị sát hại ngay trước mắt tôi. Tôi đứng xa không nghe thấy người phụ nữ kia nói gì nhưng tôi thấy chị ấy khóc, sản phụ mà khóc thực sự không tốt chút nào. Tôi đã định đi vào nhưng ngay lập tức có một người đàn ông đến bên cạnh dí con dao vào mạn sườn tôi vì thế mà tôi không dám bước đi. Người phụ nữ đáng sợ kia đã nắm tóc chị ấy rồi bơm vào miệng chị ấy một xi lanh nước màu trắng đυ.c. Dù chị ấy mạnh mẽ chống trả nhưng sức một sản phụ mới sinh làm sao bằng sức của một phụ nữ khỏe mạnh và một người đàn ông cao lớn chứ? Chỉ một lát sau, chị ấy nhắm mắt lại ngủ ngon lành. Người phụ nữ đáng sợ kia ra ngoài, đánh mắt cho gã đang dí dao mang tôi đi, tôi sợ lắm nên phải đi theo. Lên xe ngồi, cô ta đưa tôi một xấp tiền nói tôi hãy ngậm miệng nếu còn muốn làm việc ở bệnh viện. Chị ta dọa sẽ cho người gϊếŧ tôi nếu tôi mở miệng nói ra. Tôi sợ hãi đến mức đi cũng không vững. Khi thấy bọn chúng đã đi, tôi hấp tấp vừa đi vừa ngã lên phòng chị sản phụ kia, tôi kiểm tra nhịp thở thì vẫn thấy chị thở đều. Tôi nghĩ cô ta chỉ cho chị uống thuốc ngủ để chị không tham gia vào việc gì đó mà tôi không biết. Chị ta sẽ không ác đến mức gϊếŧ người, bằng chứng là chị ta cho tôi tiền và cũng không gϊếŧ tôi. Nhưng sáng hôm sau, nhận được tin chị bị băng huyết qua đời mà tôi rụng rời tay chân. Tôi sao lại ngu muội như vậy, chị ta đã qua mặt tôi, đã ban cho chị sản phụ kia một cái chết từ từ mà không ai ngờ tới, cái biến chứng băng huyết có rất nhiều sản phụ đã tử vong. Vì vậy, sẽ không ai truy cứu nữa. Tôi mất ăn mất ngủ vì sợ hãi, sợ chị ta quay lại tìm tôi diệt khẩu nên tôi đã đi đến đồn cảnh sát muốn trình báo nhưng tôi bị người của chị ta bắt được. Chị ta cho người đánh tôi, ép tôi viết đơn xin nghỉ ở bệnh viện còn cho người cưỡиɠ ɧϊếp tôi đến thân tàn ma dại. Tôi sợ đến ngất đi, lúc ấy tôi chắc chắn mình còn sống thì sẽ bị gϊếŧ nên tôi cắn lưỡi cho chảy máu vờ chết. Với kinh nghiệm làm y tá, tôi cắn như vậy cùng quá sẽ không nói được nữa nhưng sẽ không chết. Tôi còn mẹ già và một đứa em ngốc nghếch, nếu tôi chết ai chăm lo cho họ đây. Vì vậy tôi bắt mình phải sống. Bọn chúng thấy tôi chết liền ném tôi xuống hồ nước trong một khuôn viên còn buộc tôi vào một tảng đá cho chìm xuống. Vừa ném xuống, tôi lấy con dao đã ăn trộm được của một gã trước khi bị ném xuống mà cắt dây ra rồi ngoi lên vào bờ. Lên đến bờ mệt quá và mất sức nên tôi đã ngất đi. Tôi được người ta cứu sống, tôi trở về nhà mang theo mẹ và em đến trại trẻ mồ côi này xin nương nhờ. Những năm qua, tôi sống không bằng chết khi cứ nhắm mắt lại thì lại thấy hình ảnh chị sản phụ có cái tên thật đẹp Mai Thị Kim Anh. Tôi còn gặp ác mộng khi luôn mơ về những chuyện đã xảy ra với mình. Tôi cố mà sống chỉ mong đến ngày gặp được cậu con trai của chị sản phụ ấy để nói cho cậu ấy biết sự thật mà tìm kẻ gϊếŧ mẹ mình đưa ra ánh sáng. Người phụ nữ đáng sợ kia trên cổ tay có xăm một đóa hoa tường vi. Tôi chỉ biết như vậy còn không biết gì về chị ta cả. Khi gặp được con trai chị Kim Anh, nói cho cậu ấy biết sự thật thì tôi sẽ ra đi thanh thản, sẽ kết thúc cuộc đời đau khổ này ở đây. Mẹ tôi đã mất, em trai được giám đốc lo nên tôi không còn gì vương vẫn nữa. Cuộc đời tôi là một chuỗi bất hạnh và tôi muốn kết thúc những bất hạnh ấy. Chỉ mong kẻ ác sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng. Nếu cháu đọc được những dòng này, hãy giúp mẹ cháu để bà ấy được ra đi thanh thản cũng là giúp ta trả nợ cho bà ấy."
Minh Trí đọc đến đây liền gọi điện đến cho giám đốc trung tâm nhưng ông không nghe máy, gọi số hotline cũng không được. Nếu anh không can thiệp thì chắc chắn cô câm sẽ chết. Minh Trí cất cuốn sổ vào két, lấy chìa khóa xe lao ra khỏi nhà. Chiếc xe vυ't đi trong đêm, anh lái xe nhanh nhất có thể. Toàn thân mệt mỏi do cả ngày vật lộn trong mớ hỗn tạp. Hơn nữa, anh muốn gặp cô câm để khắc họa lại khuôn mặt người phụ nữ kia. Nếu chỉ có hình xăm hoa tường vi thì quá ít dữ liệu. Đến nơi, trời vừa tảng sáng, anh đỗ xe ngay ngoài cửa, chạy thục mạng vào trong nhưng đã muộn... các mẹ đang khóc lóc đứng vây quanh hàng rào, cảnh sát đang có mặt... anh chen vào nhìn người đang nằm trên sàn... đó là cô câm. Cô đã chết nhưng khuôn mặt thật thanh thản, trên môi còn vương nụ cười. Có lẽ, đó là sự giải thoát... một kiếp người quá mong manh. Cô chịu đựng sự giày xéo trong suốt 30 năm qua là quá đủ rồi.
Anh đến gần, cúi đầu như tiễn biệt và tự hứa sẽ điều tra ra mọi việc, sẽ khiến kẻ ác kia phải trả giá. Không ở lại lâu vì anh còn phải về nhà, Minh Trí gửi vòng hoa viếng và chuyển thêm 100 triệu cho trung tâm để nuôi dưỡng em trai cô. Chú ấy cũng đã hơn 40 tuổi nhưng ngây ngốc, nhận thức chỉ như đứa trẻ chưa lớn.
- Mỗi năm cháu sẽ gửi đến 100 triệu để lo cho chú ấy. Nếu thiếu thì giám đốc cứ bảo cháu. Cháu sẽ nuôi chú ấy đến cuối đời. Nếu sau này, cháu có sa cơ lỡ vận thì sẽ vận động ủng hộ từ bạn bè nên chú cứ liên hệ cháu khi trung tâm cần tiền nhé!
- Cảm ơn cậu, không hiểu vì sao cô ấy lại chọn cách uống thuốc ngủ tự tử nữa. Nhưng âu cũng là số phận rồi.
- Vâng
Anh mệt mỏi lên xe trở về, hai mắt không được nghỉ ngơi nên đỏ sọng, cay xè.
Về đến nhà cũng gần 10 giờ sáng, anh mệt mỏi lết vào nhà ngồi vật xuống sofa, vợ anh vẫn chưa về. Mẹ Thu thấy anh thì kể khổ:
- Đấy nó đi vẫn chưa về để mẹ phải nấu cơm đây.
- Con mệt, mẹ lặng im một chút đi.
- Lần này nó về con phải tống cổ nó đi, loại vợ gì mà đi với anh trai chồng cả đêm không về...
- Mẹ thôi đi...
Bà Thu bị quát thì á khẩu, bà nhìn con trai mắt vằn lên cả tơ máu, khuôn mặt hằn lên mệt mỏi lẫn tức giận thì không dám kể tội Diệu Tuệ nữa mà nhẹ giọng:
- Con lên phòng nghỉ ngơi đi, lát xuống ăn cơm.
Anh không lên phòng vì muốn ngồi ở đây đợi Diệu Tuệ về. Anh muốn họ cho anh một lí do chính đáng.
Rồi cũng thấy hai người đi về, Minh Thành mở cửa xe lấy áo che cho hai mẹ con khỏi nắng đi vào nhà. Anh nhìn họ, tự giễu bản thân, nhìn vợ đi bên người khác vui vẻ thế kia. Họ coi anh là gì chứ?
Diệu Tuệ nhìn thấy Minh Trí thì trong lòng càng ấm ức. Anh đã làm gì? Đã đi đâu mà con đi viện cũng không biết. Người cũ của anh quan trọng hơn việc con anh ốm sao. Cô chào mẹ rồi đi thẳng lên phòng đặt bé Cốm xuống cũi cho con bé ngủ.
Cô định đi lấy quần áo tắm thì nghe thấy tiếng cãi cọ dưới nhà liền chạy xuống thì thấy Minh Thành bị đánh nằm trên sàn nhà, khóe miệng chảy máu thành dòng. Cô chạy lại đỡ anh lên:
- Minh Trí, anh làm gì vậy hả?
Hành động và thái độ này của cô càng khiến anh muốn nổi điên. Anh cười lạnh gằn giọng:
- Tôi hỏi hai người đi đâu hú hí với nhau bây giờ mới về hả?
- Anh đang nói cái gì vậy hả?
Diệu Tuệ tức mình hét lên. Cô không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô đang bực mình, đang khó chịu vì sự thờ ơ của anh vậy mà anh còn nói linh tinh cái gì vậy chứ? Ai có thể xúc phạm cô cũng được nhưng anh là chồng cô cơ mà.
- Vậy cô nói đi, cô đã đi đâu hả?
Diệu Tuệ hít một hơi dài cố ngăn cho mình đừng khóc nhưng nước mắt lại cứ thi nhau rơi. Cô thấy l*иg ngực mình vỡ vụn đau nhức, đau không muốn thở nữa. Anh không biết cô đi đâu mà đã lớn tiếng quát tháo nghi ngờ. Trong lòng anh rốt cuộc có tin cô không? Anh chưa từng tin cô sao?
- Anh đi gặp người cũ mà đến gọi điện thì anh không bắt máy còn tắt máy đi. Cuối cùng thì em hỏi anh Hoa Vân quan trọng với anh như thế nào vậy? Trong mắt anh có mẹ con em không? Con anh ốm nằm viện mà anh cũng không biết, anh làm ba kiểu gì vậy? Từ lúc anh khoác tay cô em gái mưa của anh ra khỏi nhà thì con anh ốm ba Đông gọi điện mà anh từ chối cuộc gọi. Em và con anh ở viện đấy anh còn muốn biết nữa không? Con anh ốm đến mức nhập viện còn anh chỉ mải mê nghĩ về người cũ thôi.
Minh Trí đứng chết lặng nhìn Diệu Tuệ đỡ Minh Thành đứng dậy. Cả hai không thèm nhìn anh, không thèm nghe anh nói mà cùng đi về phòng. Diệu Tuệ lên phòng đóng mạnh cửa lại. Đứng sau cánh cửa, cả người từ từ trượt xuống, mệt mỏi, tủi thân mà khóc nấc lên. Anh không có chút niềm tin nào với cô cả, ngay từ lúc quen nhau đã thế. Anh luôn nghi ngờ cô... luôn chỉ biết xúc phạm và chỉ trích cô mà thôi. Có lẽ, cô sai rồi... sai khi đã tin rằng cô cố gắng thì anh sẽ yêu, sẽ tin cô, sẽ cùng cô cố gắng mà vun vén hạnh phúc...
Minh Trí quay ra nhìn mẹ mình, anh nhìn bà với ánh mắt vô cùng xa lạ lẫn tuyệt vọng:
- Mẹ biết cô ấy đưa Cốm đi viện phải không?
Anh lên giọng, câu hỏi đã biến thành quát lên. Bà Thu nhìn con giận dữ liền chống chế:
- Mẹ có biết đâu, ba con không nói gì cả.
- Thật không? Mẹ đang muốn phá hoại hạnh phúc của con trai mẹ đúng không?
- Con lại vì nó mà quát mẹ đấy hả? Dù đi viện nhưng hai đứa ở cùng nhau qua đêm chắc gì đã trong sáng hay nó lấy lí do đi viện để qua đêm cùng nhau chứ?
Chiếc cốc trên bàn bị anh ném mạnh xuống đất vỡ tan, âm thanh của sự đổ vỡ theo đó mà càng chát chúa.
- Mẹ thôi đi...