Người Thay Thế

Chương 35

Chương 35

Diệu Tuệ sợ hãi vì phòng chẳng có chỗ nào để trốn cả. Tim cô đập thình thịch khi nghe tiếng bước chân của bà lại gần. Lúc này cô bắt đầu cuống, các dây thần kinh căng lên như dây đàn chỉ trực cửa mở là sẽ vỡ tung.

Bà Thu nhìn xung quanh không thấy ai ở nhà thì lại nhiếc:

- Con dâu gì suốt ngày tót về nhà mẹ đẻ, đến giờ nấu cơm còn chưa thấy mặt mũi đâu.

Dù vậy bà ta cũng sẽ không nấu để có lí do mà mắng cho hả dạ. Hôm nay bà ta định lấy thẻ ra thanh toán mà nhớ đến lời dọa dẫm của Diệu Tuệ lại phải rút thẻ lại.

Mở cửa vào phòng, một cơn gió nhẹ thổi tung bay rèm cửa sổ khiến bà ta khẽ nổi da gà.

Diệu Tuệ đứng ngoài cửa sổ, chơi vơi bám vào tường nên chưa kịp đóng lại. Chỉ cần sơ sảy có thể ngã xuống đất không chết thì cũng gãy tay gãy chân. Nếu cứ đứng lâu chân tay mỏi thì cô xác định... trước số phận rồi. Nhưng lúc này, mẹ chồng đang đến gần cửa sổ, chỉ cần bà nghiêng người ra sẽ nhìn thấy cô đang đứng. Diệu Tuệ nhắm mắt bấu vào tường chớt da các đầu ngón tay.

Bà Thu vừa định đóng cửa thì ti vi tự dưng lại bật lên khiến bà ta không rét mà run. Cái tivi tự dưng nói oang oang mà bà không hề bật nó lên.

Nhìn quanh phòng không thấy ai, rèm cửa trắng lại cứ phất phơ bay khi có gió lùa, trời chập choạng tối khiến chân bà ta mềm nhũn.

- Kim Anh... là cậu phải không?

Không có tiếng ai trả lời, bà ta run rẩy đến chỗ tivi định tìm điều khiển tắt. Bà chưa kịp tắt thì cái tivi lại trở về màn hình đen ngòm tối thui. Lúc này không bình tĩnh được nữa, bà ta ngã ra sàn nhà lê mông lùi ra xa chiếc tivi ma quái kia. Mặt mũi bà ta tái mét thiếu điều muốn ngất đi nhưng lí trí thì nhắc bà ta phải chạy. Mà sao đôi chân lại run đến mức không thể chạy nổi nữa. Cơ hàm cũng cứng như đá, hai hàm răng va vào nhau lập cập, cả người rét run sợ hãi.

Diệu Tuệ ngó vào nhìn một màn này mà che miệng cười, nếu còn đứng thêm e là cô sẽ rơi xuống mất vậy nên cô lại ấn mở cái tivi lên. Lúc này, bà Thu không còn bình tĩnh được nữa mồm miệng như trúng gió thều thào cố trấn an mình.

- Tôi không sợ cậu đâu, dù sao cậu cũng chết rồi. Tôi đã chăm con cậu 30 năm nay coi như ân oán của chúng ta đã hết... cậu đừng ở đây ám tôi nữa..

Diệu Tuệ nghe rõ mồn một, dù giọng nói kia run rẩy nhưng từng câu từng chữ vẫn rất rõ ràng. Chẳng lẽ khi còn sống, hai người đã có hiểu lầm gì hay sao? Tại sao mẹ chồng cô lại sợ bác Kim Anh thế? Trong lòng cô dấy lên một nỗi nghi ngờ lớn...

Tivi lại phụt tắt, điều hòa tự dưng lại bật lên. Lần này, bà Thu không còn bình tĩnh được nữa mà lồm cồm bò ra ngoài. Hai đầu gối, răng lợi cứ va vào nhau như người bị sốt rét:

- Đừng... đừng... tại sao cậu không chết hẳn đi còn về đây làm gì?

Dù bò rất nhanh nhưng bà ta vẫn thấy chậm, ra khỏi cửa phòng, bà ta vẫn chưa đứng lên được nên đành bò xuống từng bậc thang.

Vừa bò, bà ta vừa lảm nhảm:

- Diệu Tuệ, cô đi đâu sao chưa về vậy.

Bà ta sợ lắm rồi, bằng chứng là mặt đã xanh như tàu lá chuối, hai mắt trợn lên, toàn thân run rẩy chỉ cần một tác động nhẹ nữa có thể khiến bà ta chết đứng vì sợ. Xuống đến tầng 1, bà ta bám ghế vẫn không đứng lên được. Điện nhà mới bật một đèn, trời nhá nhem tối nên không gian càng quỷ dị. Bà ta muốn đến chỗ bật hết điện lên nhưng lê mãi mà chưa tới.

Diệu Tuệ nhảy vào trong, mười đầu ngón tay xước đã rớm máu. Cô nhẹ nhàng đặt hai cái điều khiển về chỗ cũ rồi nhón chân bước ra ngoài. Trong bóng điện đỏ hiu hắt một bóng người đang lê từng chút một ra ngoài. Điện bật ít này là do bà thôi, lúc nào bà cũng sa sả với cô là tiết kiệm. Sau hôm nay chắc điện trong nhà lúc nào cũng sáng trưng cho mà xem.

Cô xuống cầu thang định đến đỡ bà lên thì lại nghe thấy tiếng bà hét thất thanh:

- Kim Anh, cậu đừng lại gần tôi... tôi xin cậu.

Diệu Tuệ chưa kịp lên tiếng thì bà đã lăn ra ngất xỉu. Cô thở hắt ra, lại gần bật điện sáng lên đỡ bà đến sofa. Chắc do sợ quá nên ngất, cô đi lấy dầu gió, pha cốc nước gừng ấm đến xoa dầu vào tay chân đã lạnh ngắt của bà còn đút từng muỗng nước ấm vào miệng. Được một lúc thì bà cũng hồi tỉnh. Nhìn thấy cô như vớ được vàng:

- Con đi đâu mà giờ mới về?

- Dạ con đi chợ. Mẹ làm sao mà ngất xỉu vậy? Mẹ mệt ở đâu sao?

- Không sao, con đi nấu cơm đi.

- Dạ, con đi đón Cốm đã rồi về nấu.

- Đừng đi...

Bà Thu nắm cổ tay cô lại, Diệu Tuệ trấn an:

- Mẹ sợ gì vậy? Con đi đón Cốm rồi về ngay.

Rõ ràng bà đang rất hoảng hốt, sợ hãi, tay vẫn run cầm cập, nhưng lúc này dường như lý trí đã khôi phục phần nào mà lại không muốn mất mặt nên bà ta buông Diệu Tuệ ra không bám nữa.

- Cô đi đón nó nhanh rồi về nấu cơm đi, mà ông Đông đi đâu giờ này chưa về.

- Mẹ gọi cho ba xem ạ.

Bà nhấc điện thoại bàn mà cô vẫn thấy tay bà ấy run. Sự sợ hãi này liên quan đến mẹ anh Thành. Có lẽ giữa họ lúc sống quan hệ không hề tốt đẹp như mọi người thấy. Tại sao bà lại thốt lên sợ hãi gọi tên Kim Anh? Vì sao không phải là ai khác?

Diệu Tuệ nghe thấy ba sắp về thì tranh thủ cắm cơm rồi sang đón Cốm. Cô chưa kịp đi thì bà cất giọng nói thều thào, khản đặc:

- Con bật hết điện nhà lên đi, bật cả ngoài sân nữa.

- Nay không tiết kiệm nữa hả mẹ?

- Bật lên cho sáng nhà lát rồi tắt.

Cô không trêu bà nữa mà đi ra bật hết các bóng điện có trong nhà.

Đón bé Cốm về đến nhà, mẹ chồng cô đang đứng ngay bậc thềm nhìn ra chờ đợi. Thấy hai mẹ con về bà liền quay vào nhà nhưng không dám lên phòng cho đến khi ba chồng về. Ông nhìn bà mặt mày kém sắc thì hỏi thăm nhưng dường như bà lấy lại sự bình tĩnh khá nhanh mà trả lời qua loa. Cả bữa cơm, Diệu Tuệ để ý mẹ chồng ăn uống cũng không như mọi ngày. Thỉnh thoảng lại thấy bà nhìn ra ngoài rồi giật mình. Minh Trí cũng nhận ra sự khác biệt từ mẹ:

- Mẹ ốm phải không? Ăn xong con đưa mẹ đi khám nhé!

- Không, mẹ chỉ hơi mệt thôi.

Diệu Tuệ vẫn thấy giọng bà có phần run rẩy. Vì thái độ ấy nên cô sẽ tìm hiểu giữa họ đã có chuyện gì mà mẹ chồng cô lại sợ mẹ anh Thành đến như vậy?

Minh Trí tắm rửa xong ra ngoài thấy vợ đang đứng thẫn thờ bên ban công thì lại gần vòng tay qua eo, áp sát ngực trên lưng cô.

Diệu Tuệ nghiêng đầu chạm lên má anh mát lạnh, tóc anh vẫn còn ướt nhỏ thành giọt trên vai cô.

- Anh này, sang tháng em đi làm nhé!

- Em định để ai trông con mà đòi đi làm.

- Ở nhà mãi suốt ruột lắm hơn nữa em đi làm cho anh đỡ vất vả.

- Anh không vất vả gì cả. Em cứ nghỉ thêm đi. Đợi con một tuổi cho đi học rồi hãy đi làm.

Cô cũng lo cho con lắm, nếu đi làm sẽ mang con sang gửi ông bà ngoại chứ không gửi bà nội được.

- Đi ngủ đi, hôm nay họp một chút nhỉ?

Diệu Tuệ chưa kịp trả lời thì tay người kia đã mon men len vào trong áo. Cô xoay người kéo anh vào phòng, ấn ngồi xuống giường, đi lấy máy sấy tóc:

- Tóc anh để ướt thế này ốm đấy. Mai anh xem đưa mẹ đi khám đi, hôm nay em thấy mẹ mệt đấy.

- Được rồi mai anh bảo mẹ.

Cô đứng sẩy tóc còn anh ngồi ôm cô, tay thì chẳng chịu dừng lại cứ xoa xoa hai mông, ngứa tay lại còn bóp một cái:

- Dạo này em giảm cân nhanh nhỉ?

- Đã xấu xấu mà còn béo nữa thì anh chán kiếm em khác mất thôi vậy nên em ăn kiêng đấy.

- Cũng biết giữ chồng sao?

- Ngu gì không giữ, anh đang là cây ATM của em mà.

Nói xong cô nhìn cái mặt anh giống như kiểu chán chẳng buồn nói ấy. Chắc anh nghĩ cô thực dụng, từ lúc lấy chồng về cô chưa làm ra đồng nào mà tháng nào cũng tiền lấy đều đều. Mà cô lấy thì chỉ có chuyển mẹ chồng còn một ít để mua bán linh tinh cho con. Đến quần áo cô cũng chưa mua mới sau khi cân đã gần về mức ban đầu. Vậy nhưng nếu cô bảo vì cô yêu anh thì sao? Anh có yêu lại không? Nhớ lời cô đồng dặn, sấy xong tóc cho anh cô ngồi xuống bên cạnh:

- Anh này... em nghĩ hai anh nên trả lại việc hương khói của Hoa Vân cho gia đình cô ấy đi ạ.

- Vì sao? Trước giờ vẫn thế có sao đâu.

- Chỉ là em thấy không hợp lí thôi. Em góp ý vậy còn tùy hai anh.

- Ừ, em đừng lên đấy nữa. Sau này anh sẽ bàn với anh Thành.

Cô đã sợ anh sẽ nói cô ích kỉ đòi hỏi linh tinh nhưng không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy. Cô rất muốn kể anh nghe chuyện của mẹ Thu nhưng rồi lại thôi, dù sao cô cũng đang làm việc lén lút mà bà bị như hôm nay là do cô. Anh mà truy ra khéo cô lại bị mắng ấy. Chưa kịp hỏi anh đã nhấc cô lên giường, bàn tay xoay mặt cô lại nhíu mày:

- Em không muốn hả? Sao cái mặt như mất điện vậy?

Diệu Tuệ bĩu môi lườm anh:

- Ai bảo không muốn, là em đang suy nghĩ thôi.

- Vậy thì họp xong suy nghĩ tiếp, đầu em cứ hay nghĩ lan man rồi suy diễn lung tung.

Cô biết bây giờ là thời điểm thích hợp để hỏi. Vì anh đang muốn nên sẽ tích cực trả lời cho mà xem:

- Anh... nếu một người sống mà sợ một người đã chết có phải giữa họ đã có vấn đề không?

Dù miệng đang gặm dở bánh bao trên người cô nhưng anh vẫn trả lời:

- Ừ, chắc chắn. Em lại mơ thấy gì?

- Không, em chỉ hỏi vậy thôi.

Thấy cô chẳng hợp tác, anh kéo cô vào cuộc bằng cách kéo tay cô chạm xuống nơi anh đang khó chịu. Diệu Tuệ biết anh đang nhắc khéo mình nên vòng tay qua cổ anh kéo lên hôn môi. Chỉ một lát, cô quên luôn cả việc mẹ chồng sợ ma, quên luôn cái ban thờ của Hoa Vân, quên hết cả mọi thứ xung quanh mà bám riết lấy anh trầm luân xá© ŧᏂịŧ đến mỏi rã cả người. Chẳng biết mấy giờ anh mới ngủ nhưng cứ yêu đương xong là mắt cô nặng trĩu rồi ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm tinh mơ, cô đã nghe thấy tiếng mẹ chồng réo gọi. Dù mắt vẫn còn cay xè vì ngủ muộn lại còn làm việc quá sức nên người vẫn còn uể oải.

- Con dâu gì mà ngủ đến giờ này phải gọi mới dậy thế?

- Dạ, nay mẹ cũng dậy sớm thế ạ?

- Đi nấu đồ ăn sáng đi, nay cả nhà sẽ sang bên nhà Hoa Vân nên dậy sớm chứ ai ngủ như cô.

Có vẻ hôm qua bà vẫn chưa sợ lắm đâu nên nay lại bắt đầu bắt bẻ lên giọng rồi thì phải. Cô quên mất hôm nay là ngày giỗ Hoa Vân. Cả nhà đi thì sao ba và Minh Trí cũng sẽ thấy bác Là bên ấy. Khi đó mẹ sẽ giải thích thế nào nhỉ? Cô biết bà cố ý muốn chèn ép con dâu nhưng biết sao được, dù sao cô cũng lấy con trai bà, rồi anh cũng hay vì cô mà phản đối bà nên... bà ghét cô là đúng rồi.

Nấu xong phở, cô bê ra cho mẹ chồng bát phở đã chan nước. Bà nhìn lên chưa thấy ai thì nhắc cô:

- Tháng này chuyển tiền sớm cho mẹ đi.

- Dạ vâng ạ. Mẹ có thấy anh Trí đâu không ạ?

- Nó đang trên phòng thờ. Chồng dậy đi đâu cũng không biết, cô làm vợ kiểu gì vậy?

Bà lấy tiền sớm thì cô lại phải xin anh sớm, mà cứ động đến tiền là cô ngại, mà anh có lấy lương cũng phải có ngày chứ tiền đâu mà lúc nào cô hỏi cũng có được chứ? Nghe bà nói giọng này thì cô lại chẳng muốn chuyển sớm nữa, khi nào Minh Trí chuyển thì cô mới chuyển. Chịu đựng lâu dần thành ra bây giờ cô sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lí của bà nữa. Những tưởng im lặng hay chiều bà thì sẽ sống yên ổn nhưng càng lúc những câu nhiếc móc chửi bới càng nhiều khiến cô mất đi khả năng nhẫn nhịn.

- Cháu chào bác, em chào chị.

- Thúy Vân hả? Vào đây ăn sáng. Sang đi với anh Trí ra mộ Hoa Vân hả?

Bà vừa mặt nặng mày nhẹ với con dâu xong mà thấy Thúy Vân liền ngọt như mía lùi. Chẳng biết cô ta cho bà cái gì, đã chăm bà được ngày nào như cô chưa mà lại khiến bà đang cau có liền vui vẻ ngay được. Lúc này thì cô hiểu, dù cô có cố gắng cũng sẽ không nhận được sự ghi nhận từ bà.

Cô mặc kệ hai người họ để lên phòng nhưng mẹ chồng cô lại gọi giật lại:

- Con lấy cho em nó bát phở đã, chưa gì đã vội vàng lên phòng làm gì?

Diệu Tuệ quay ra nhìn bà, cô đâu có trách nhiệm phục vụ người khác. Đồ cô đã nấu sẵn rồi muốn ăn thì chan nước là được.

- Chị làm em một bát đi ạ, em cũng muốn ăn rồi đợi anh Trí dậy.

Cô cũng định quay lại lấy nhưng nghe Thúy Vân nói thì ngưng luôn hành động ấy:

- Em muốn ăn thì tự lấy hộ chị. Dù sao em qua đây tự nhiên như vậy nên cứ coi đây là nhà mình đi, ăn gì tự phục vụ.

- Cô không biết phép lịch sự tối thiểu à?

Mẹ chồng lại tức lên mà quát cô. Gì chứ cô chỉ lịch sự với người cần thôi còn với người mà nhắc đến chồng cô mà ánh nhìn cứ đong đưa là cô không thích. Mẹ anh Thành nói đúng, cô không được tin người. Dù trước mặt cô, Thúy Vân dường như khá niềm nở nhưng cô ta lại hay cố tình nhắc đến chồng cô đầy thân mật.

Diệu Tuệ mặc mẹ chồng nói vẫn kiên định bước lên phòng.

Vào phòng đã thấy Minh Trí dậy đang tắm, anh đã chuẩn bị sẵn quần áo. Có vẻ như anh sẽ đi thăm mộ Hoa Vân thật nên mới chuẩn bị cả cây đen như kia.

Cô không biết thói quen này của anh đã duy trì suốt mấy năm nay, cứ đến ngày giỗ Hoa Vân, anh sẽ ra thăm mộ cô ấy. Từ ngày gặp anh vào ngày Hoa Vân mất, cô cũng không trở lại đó lần nào.

- Con chưa dậy sao em?

- Chưa ạ, anh định đi đâu sao?

Dù biết câu trả lời rồi mà cô vẫn muốn hỏi anh. Không biết cô đang chờ đợi câu trả lời như thế nào nhưng chồng vẫn nhớ về người cũ khiến cô có chút buồn. Nếu nói không có cảm xúc gì thì có lẽ cô đã không yêu anh. Vì yêu nên con người ta có chút ích kỉ lẫn nhỏ nhen.

- Em có qua bên nhà Hoa Vân không?

Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô. Có lẽ lại lần nữa anh không muốn trả lời những việc thuộc phạm trù cá nhân anh và cậu ấy.

- Em nghĩ mình qua không tiện, dù sao cậu ấy cũng mất rồi, em không quen biết nhà họ nên không sang thì hơn.

Diệu Tuệ đứng lên vào nhà tắm vệ sinh cá nhân giấu đi đôi mắt hoe đỏ. Cô rất muốn nói với anh có thể quên Hoa Vân đi, dành cho cô một vị trí trong lòng anh có được không? Nhưng sao cô lại nhát đến mức không đối diện mà hỏi anh đến bây giờ có chút tình cảm nào dành cho cô không? Đời này... có lẽ có những người không thể thay thế... cô không thể thay thế vị trí của Hoa Vân trong lòng anh. Vậy nhưng cô vẫn cố chấp, không chịu buông bỏ mà hi vọng... một ngày cô sẽ nhận được tình yêu từ anh. Người yêu hơn là người thua cuộc... người không buông được là người mang niềm đau...

Khi nghe thấy tiếng anh ra khỏi phòng mới bước ra ngoài. Đứng trên ban công nhìn xuống, cô thấy Thúy Vân bám tay anh ra xe nhưng anh không hề giữ khoảng cách. Chẳng lẽ anh không nhìn ra... cô ta cũng thích anh.

Cốm khóc, Diệu Tuệ rời mắt khỏi họ đi vào phòng với con.

Thúy Vân mở cửa ghế phụ thấy một túi đồ định nhấc ra ngồi vào thì Minh Trí lên tiếng:

- Em ngồi ghế sau đi, chỗ ấy là của vợ anh.

- Chị ấy cũng đi sao ạ?

- Không, nhưng em cũng không nên ngồi vào chỗ của cô ấy.