Chương 20
Đứng gần, cô mới nhìn kĩ anh ta, tự dưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh Minh Thành. Anh em họ nhìn qua hơi giống nhưng nhìn kĩ thì đôi mắt đặc biệt giống. Cô có chút luống cuống khi đứng gần như này, người anh ta đã dựa hẳn vào cô. Cuối cùng thì anh ta cũng thành công áp bức cô, Diệu Tuệ đành xuống nước nhân nhượng.
- Được rồi... tôi kiểm tra cho anh là được chứ gì? Thả tôi ra đi nặng quá!
- Đây đâu phải lần đầu tôi đè lên em?
Nhìn cái mặt anh ta nói mấy lời âm u tăm tối này lại khiến cô rùng mình, mặt mũi đỏ lên như gấc. Cô quay mặt đi chỗ khác tránh ánh mắt đang dội lên mặt mình. Nhưng anh ta nào cho cô cơ hội né tránh như vậy. Những ngón tay thon dài đã kịp bắt lấy cằm cô kéo lại cho mặt đối mặt.
- Anh muốn gì nữa?
- Tôi nói ra thì em cho tôi chứ?
- Thôi đừng nói, tôi chỉ hỏi cho có lệ thôi, điều anh muốn chẳng bao giờ tử tế cả.
- Ừ, em hiểu tôi rồi đấy.
- Anh...
Cô chưa kịp mắng anh ta là cái đồ dị hợm thì đã thấy khuôn mặt người ta phóng đại trong mắt. Anh ta nhắm mắt rồi đang chủ động hôn lên môi cô, hôn từ tốn nhẹ nhàng... cô động đậy phản kháng thì nụ hôn trở nên cưỡng ép, môi cô còn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhột nhột mà định há miệng cắn nhưng chưa kịp cắn lưỡi đã nhanh chóng bị cướp đoạt.
- Ư... bỏ...
Cô cứ đẩy ra thì lại càng bị ôm chặt, bàn tay anh ta còn ghim chặt lấy đầu cô kéo lại để không thể trốn tránh nụ hôn chết tiệt ấy.
Sau khi đủ thỏa mãn, Minh Trí mới chịu buông cô ra, bàn tay từ eo mang lên nâng mặt cô nhìn chăm chú.
- Biết là không thể chống lại sao em không hợp tác.
- Tại sao anh lại cứ thích cưỡng ép người khác chứ?
- Đâu... tôi chỉ cưỡng ép em thôi.
- Tôi từng thấy anh hôn người khác mà.
- Người ta là tự nguyện còn em sao không chịu ngoan như thế, hử?
Diệu Tuệ hất tay anh ta ra, hừ mũi.
- Vậy đi mà hôn người ngoan ấy.
- Sau này đảm bảo em sẽ ngoan.
- Không thèm, dù sao tôi cũng không yêu anh.
Lời buông ra, mặt anh ta bỗng chốc như có khói đen che kín. Minh Trí gằn giọng:
- Một chút cũng không sao?
Diệu Tuệ thành thật gật đầu dù lúc này đối diện với cô là đôi mắt sắc lạnh nhìn mà như muốn đâm thủng cả da thịt.
- Chẳng phải anh đã biết điều đó sao mà còn hỏi, tôi yêu ai anh cũng biết chẳng qua là anh cố chấp không chịu chấp nhận thôi.
- Phòng em ở đâu?
Cô chớp mắt nhìn anh ta, tự dưng hỏi một thứ chẳng liên quan gì vậy? Rồi tự dưng nghĩ đến những lần cô gặp Minh Thành đều bị anh ta khi dễ thì giật mình tụt người ngồi dần xuống.
- Anh muốn gì?
- Đi theo tôi.
Anh ta kéo tay cô bước đi lên tầng 2, Diệu Tuệ gan lì không đi nên ngồi thụp xuống.
- Tôi không muốn... tôi đang có bầu đấy, anh không thể đối xử với tôi như vậy được... không được.
Cả người cô lại bị nhấc lên. Diệu Tuệ hét lớn.
- Ba, mẹ cứu con với.
- Yên lặng đi, em muốn cả xóm nghe thấy hả?
- Tôi không muốn lăn giường với anh nữa, tôi đang có em bé phải kiêng đấy... anh đừng có cầm thú như vậy, con là của anh đấy... anh....
- Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận đang mang con của tôi rồi. Vậy mà em còn nhẫn tâm chia cắt ba con tôi, không yêu ba nó còn đi yêu người khác. Tôi hỏi em là tôi quá đáng hay em quá đáng hả?
Cái quần què gì đang diễn ra vậy? Sao tự dưng anh ta lại quay ngoắt 180 độ đổi tội cho cô rồi. Cô chưa trách tội anh ta thì thôi chứ? Từ miệng anh ta nói ra làm cô thấy mình mang tội lớn lắm ấy nhỉ.
Vào đến phòng, không như cô nghĩ là sẽ bị vứt lên giường. Anh ta nhẹ nhàng đặt cô đứng vững xuống đất rồi mới buông tay ra, tự nhiên như ruồi mà cởi cúc áo.
- Anh làm gì vậy? Đây là nhà tôi đấy.
- Em nghĩ tôi làm gì?
- Vậy anh cởi đồ làm gì?
- Tất nhiên là làm chuyện cần làm rồi.
Diệu Tuệ xoay người đi thì anh ta đã phi đến chặn trước cửa.
- Em đang nghĩ đến làm chuyện gì? Sao mặt lại đỏ?
- Không biết.
- Quay lại đây đếm hộ tôi xem có bao nhiêu con lươn đây.
- Lươn ở đâu, anh điên à, sao lại mang...
Thấy Minh Trí cười cô mới nhớ ra lúc nãy anh ta bị đánh nhưng vẫn chống chế.
- Anh tự đi mà kiểm tra.
- Tôi thích em kiểm tra, nếu em không có ý đen tối thì sao phải sợ nhìn tôi chứ?
- Tôi đen tối bao giờ chứ? Nhìn thì nhìn, anh tưởng tôi sợ anh chắc.
- Vậy mà định chạy trốn?
- Tôi đi lấy thuốc... lấy thuốc nghe chưa?
Cô gạt anh ta ra rồi bước nhanh khỏi phòng mà không nhìn thấy nụ cười ngạo nghễ đáng ghét của Minh Trí.
Diệu Tuệ tìm lọ kem bôi da giúp làm dịu vết sưng đau thì ba mẹ cũng vừa về tới.
- Cậu ta đâu rồi?
Cô giật mình không nghĩ ba mẹ về nhanh vậy, mặt mũi cô méo xệch.
- Anh ta đang trên phòng con.
- Sao lại lên phòng con?
Thấy mẹ cáu cô vội vàng giải thích:
- Mẹ đánh anh ta nên bây giờ con giúp anh ta bôi thuốc cho dịu đi đỡ đau.
- Vậy sao? Thân thiết vậy à?
- Dạ... à không ạ.
Ba Tình giật áo mẹ Tâm nên bà không dò hỏi nữa. Lòng cha mẹ lo cho con nhưng chuyện đã lỡ rồi nên hai đứa mà bỏ qua, thấu hiểu để lấy nhau cho cháu ngoại có gia đình cũng là điều mà ông bà muốn. Thấy chúng nó thuận hòa thì ông bà cũng nên tạo điều kiện. Mẹ Tâm xua tay:
- Thôi lên bôi thuốc cho nó đi.
Thấy mẹ tự dưng dễ tính cô nhẹ cả người mà chạy đi thì bị ba kéo lại.
- Cẩn thận, đi từ từ không cháu ba...
- Dạ con quên mất.
Diệu Tuệ mang thuốc lên phòng đã thấy anh ta đang tự nhiên dùng phòng tắm. Sao lại tắm ở nhà người ta như vậy? Cô không hiểu nổi anh ta là cái loại người gì nữa, đến nhà người ta mà tự nhiên hơn cả ruồi.
Ngồi đợi một lát thì anh ta cũng đi ra với cái khăn tắm quấn hờ bên hông. Nhìn cái điệu bộ nhàn nhã hưởng thụ đến ghét.
- Sao anh lại tắm ở nhà tôi vậy?
- Tắm sạch để bôi thuốc cho ngấm mà.
Anh ta cởi trần cứ tự nhiên đi lại trong phòng như muốn khoe cơ thể với cô mà Diệu Tuệ cũng chẳng mảy may quan tâm. Đến khi anh ta lại gần, mùi sữa tắm của cô vẫn dùng xông vào mũi thì cô lại bật cười nhắc:
- Lên giường đi tôi bôi thuốc cho.
Đáp lại cô không phải là sự ngoan ngoãn lên giường mà anh ta lại cúi xuống dí sát mặt vào mặt cô, cả cái cơ thể trần lồ lộ. Dù có con với nhau đấy nhưng cô đã bao giờ để ý đến người ngợm anh ta thế nào đâu nên lúc tỉnh táo thế này có hơi bối rối.
- Gì vậy?
- Em cười với tôi rồi đấy.
- Có sao?
- Có, vừa cười xong. Có phải em thích nhìn tôi không mặc gì?
- Anh lại lên cơn đấy à? Tự đi mà bôi đi tôi xuống nhà.
Diệu Tuệ dúi vào tay anh ta tuýp thuốc, vùng đứng lên đẩy anh ta ra nhưng cái lắc tay của cô lại là thủ phạm hại cô muối mặt khi mắc vào khăn tắm khiến nó bung ra khỏi người anh ta.
- Á...
Cô nhắm tịt mắt lại, ấp úng:
- Tôi không cố ý.
- Vậy sao? Nếu em muốn thì cứ tự nhiên, tôi thấy cơ thể mình rất đẹp, em không nhìn có phải rất phí không?
Lời nói phả hơi ấm lên tai, anh ta còn nhân cơ hội quyét một đường hôn nhẹ qua tai cô, Diệu Tuệ mắt vẫn nhắm nghiền.
- Anh mặc đồ vào đi.
- Mặc làm sao mà bôi được, mở mắt ra đi.
- Anh tự làm đi tôi xuống nấu cơm với mẹ.
- Tôi đếm đến ba mà em không mở mắt thì đừng trách tôi làm càn nhé! 1... 2....
- Mở thì mở, sợ gì chứ?
Cô mở mắt ra nhìn, thấy anh ta có mặc qυầи ɭóŧ cũng đỡ ngại hơn nhưng mà... bộ phận khó che đậy kia vẫn nổi cộm dưới lớp quần mỏng dính.
- Sao đỏ mặt?
- Đừng hỏi nữa, anh lên giường đi.
Lần này thì anh ta đã ngoan ngoãn lên giường nằm úp mặt xuống gối. Chỉ cần không có ánh nhìn của anh ta là cô có thể có tự tin mà đối diện. Ngồi xuống bên giường, cô bóp thuốc ra tay xoa lên những vết lằn đỏ đã chuyển tím ở thắt lưng, ở chân anh ta rồi xoa đều cho ngấm thuốc. Chắc chắn mông cũng có nhưng cô làm sao dám bôi chứ?
- Được rồi đấy, anh đợi khô rồi mặc quần áo vào.
- Có chỗ em chưa bôi.
- Anh tự làm đi
- Em không nghĩ đen tối sao phải ngại.
- Đen cái đầu anh ấy, bôi thì bôi.
Nói mạnh miệng vậy nhưng bây giờ bảo cô kéo quần anh ta xuống mà bôi thì...
- Sao lâu vậy? Không dám sao?
- Gì mà không dám chứ? Dù sao cũng chỉ là thịt mông thôi mà, khác gì mông lợn chứ?
Cô định chọc điên anh ta cho sĩ diện nổi lên sẽ đuổi cô đi ai ngờ anh ta vẫn nằm im không nhúc nhích cũng không thèm tự ái mà bảo cô không cần bôi nữa.
Tay cứ đưa lên rồi lại hạ xuống, hai môi cắn vào nhau đỏ mọng, da mặt cũng cứ đỏ bừng bừng. Cuối cùng thì cô cũng hít thở thật mạnh mà đặt tay lên cạp quần kéo nó xuống. Nhìn thấy mông anh ta sưng lên, còn chi chít vết đánh, chắc mẹ đã đánh chủ yếu vào mông, bảo sao anh ta ngồi xuống lại đau như vậy.
- Chịu đau chút nhé!
- Ừ
Cô lại bóp thuốc ra tay xoa xoa lên vùng da vừa tím vừa đỏ, đúng là lươn này bắt ra mà nấu cháo cũng được cả nồi. Đây có thể nói là anh ta chết vì gái không nhỉ?
Bàn tay nhè nhẹ xoa xoa cho thuốc ngấm cũng là vì sợ anh ta đau mà cô vẫn thấy lão rên hừ hừ.
- Nhẹ thôi, đau lắm!
- Đáng đời nhà anh, dám bắt nạt tôi hả?
- Tôi bắt nạt em bao giờ?
- Còn không hả?
- Em xem kĩ video chưa? Rõ ràng là em cũng thỏa mãn nhé không phải chỉ mình tôi.
Nghe anh ta nhắc đến, cô tức mình không xoa nhẹ mà ấn mạnh một cái.
- Đau...
- Đau anh chứ tôi có đau đâu.
- Tôi đau thật đấy
- Không liên quan
- Ừ, không liên quan...
Tự dưng cô nghe thấy giọng anh ta có vẻ giận dỗi hay tủi thân gì đó rất khó hiểu rồi lại nằm im không động đậy cũng không nói gì nữa.
Bôi thuốc xong, cô đứng dậy lên tiếng:
- Xong rồi đấy, anh đợi thuốc khô mặc quần áo rồi về đi.
Diệu Tuệ đi vào nhà tắm rửa tay ra thấy anh ta đang mặc lại quần áo. Vừa ra đến cửa phòng, anh ta chỉ nói khá nhỏ.
- Em không muốn liên quan đến tôi thế sao?
- Còn anh? Sao lại cố chấp đến như vậy? Anh còn chẳng có niềm tin ở tôi, mạt sát tôi không thương tiếc. Vậy anh thử hỏi lại mình xem có muốn dây dưa với người đối xử với anh như vậy không?
- Bây giờ chúng ta đã có con, em không thể vì đứa bé sao?
Diệu Tuệ nhất thời không tìm được câu trả lời. Cô không thích anh ta nên chưa từng có ý định vì con mà kết hôn. Cô chỉ nghĩ đơn giản chỉ cần bản thân sống tốt, lo được cho con là đủ còn chẳng cần thiết phải lấy chồng. Lấy người không yêu mình thì hôn nhân khác nào nấm mồ chôn đi tương lai.
Cô không trả lời mà đi ra khỏi phòng. Dưới bếp, mẹ và ba đang rôm rả trò chuyện. Ba lăng xăng làm chân sai vặt cho mẹ. Từ lúc lớn lên, cô đã luôn ngưỡng mộ cách sống của ba mẹ, đơn giản, không màu mè nhưng luôn dành sự quan tâm, chăm sóc cho nhau từ những chuyện nhỏ nhất. Hai người đều là đảng viên ưu tú, bây giờ có mỗi mình cô là con lại không chồng mà chửa liệu họ sẽ đối mặt và giải thích với mọi người thế nào? Dù không nói ra nhưng chắc chắn ba mẹ đã phiền lòng biết bao.
- Sao em đứng đây?
Cô giật mình lau giọt nước trong vắt đậu trên má rồi xuống hết cầu thang đi vào bếp.
- Ba mẹ ra ngoài đi để con nấu nốt cho ạ.
- Thôi ra ngoài đi, gọi cậu ta xuống ăn cơm.
Diệu Tuệ chưa kịp nói là đuổi anh ta đi không cho ăn thì đã nghe thấy giọng hồ hởi của hắn.
- Cháu được ở lại ăn ạ?
- Ừ, đồ ăn cậu mang đến tôi nấu hết rồi nên cho ở lại ăn một bữa.
- Mẹ kệ anh ta đi.
- Nó mua con cua to bằng cả cái nồi kia không ở lại ăn thì nhà mình ăn sao hết. Mẹ có lòng mời vì nghĩ sẽ thừa đồ ăn thôi chứ không coi cậu ta là khách đâu.
- Vậy bác cứ coi cháu là con bác đi ạ, con rể ấy ạ.
Mẹ Tâm đủng đỉnh lấy cái khay đặt vào tay Minh Trí, lời nói thì nhẹ nhàng mà thâm sâu khó lường.
- Có ai nói cậu là kẻ cơ hội chưa? Nhà tôi có ai đồng ý cậu là con rể chưa?