Chờ Em Biết Yêu

Chương 3

Chương 3

Thế Quý đến nơi theo địa chỉ Thanh Du gửi, anh mở điện thoại ra kiểm tra định vị của con bé cho chắc thì thấy báo đang di chuyển. Anh nhíu mày bực dọc:

- Cháu giỏi đấy, về đừng có mà khóc xin lỗi.

Anh không xuống xe mà đi theo hướng định vị đang di chuyển, miệng không ngừng mắng:

- Đi xe gì mà nhanh thế chứ?

Thế Quý cũng tăng tốc xe nhưng đến đoạn ngã tư lại dính đèn đỏ mà đường thì đông như nêm cối nên anh lấy điện thoại gọi cho Thanh Du nhưng điện thoại chỉ đổ chuông mà không ai nghe thấy. Con bé chưa bao giờ dám không nghe điện thoại của anh cả. Dù trong giờ học nó cũng lén nghe khi anh gọi. Sự bất thường này khiến anh lo lắng nên đèn vừa bật xanh anh đã lao đi theo định vị. Đi thêm một đoạn thì anh thấy định vị dừng lại, lúc này nghĩ Thanh Du đã xuống xe liền gọi lại lần nữa nhưng lần này không những không nghe máy mà còn trực tiếp tắt máy. Anh đập mạnh tay vào vô lăng:

- Để xem lần này chú xử cháu thế nào?

Lúc này, định vị đột ngột bị tắt, nếu như vậy thì điện thoại của Thanh Du đã tắt nguồn. Nó làm gì mà phải tắt nguồn điện thoại. Nghĩ vậy, anh nóng ruột mà lướt như bay trên phố.

Dìu được hai cô gái vào quầy lễ tân, ba gã đàn ông thuê phòng, nhân viên lễ tân thấy sự bất thường thì dò xét:

- Các cậu ép buộc họ phải không?

- Chị cho thuê phòng không? Sao phải hỏi nhiều thế hả? Cho thuê hai phòng trả gấp 5 lần.

Nữ tiếp tân tặc lưỡi đồng ý nhưng ra điều kiện:

- Đủ 18 tuổi hết chưa? Tôi chỉ cho thuê theo giờ thôi.

- Toàn sinh viên đại học thì qua 18 chưa?

Nhân đặt lên bàn hai triệu:

- Thuê hai giờ, đủ chưa?

Nữ nhân viên thấy hai cô gái say xỉn thì lắc đầu khinh bỉ "mới tý tuổi đầu đã học đòi". Thảy hai chìa khóa phòng lên bàn, cô ta dặn lại:

- Nhớ hai giờ thôi đấy.

Dường như cũng quen với cảnh mấy đứa trẻ choai choai vào thuê phòng nên cô ta chỉ hỏi cho lấy lệ. Không cho thuê họ đi chỗ khác mà những khách kiểu này chịu chi lắm, họ cũng chỉ làm kinh doanh nên lợi ích vẫn được đặt lên hàng đầu:

"Ting"

Thang máy mở ra, Nhân ngoắc tay:

- Hai đứa mày đưa con bé kia sang phòng kia đi, lát đổi... tao dùng con bé này trước.

Thế Quý dừng xe trước cửa nhà nghỉ thì cau mày, định vị đến đây thì tắt. Chẳng lẽ con bé lại vào đây, chỗ này... anh chợt nghĩ ra liền chửi thề:

- Mẹ kiếp...

Anh phi xuống xe đi vào quầy lễ tân, mở điện thoại lên gọi đi:

- Cảnh sát, tôi muốn báo...

Anh chưa nói hết thì nữ nhân viên nhà nghỉ chạy lại thò tay ấn tắt điện thoại:

- Anh có nhầm lẫn gì không? Sao tự dưng vào đây gọi công an báo gì?

- Ở đây có trẻ dưới 18 tuổi.

- Làm gì có, anh đừng có mà nói bừa.

Thế Quý suốt ruột lấy ảnh Thanh Du ra đưa cho bà ta:

- Có cô gái này vào đây không? Chưa đủ 18 tuổi nếu bà bao che thì ngày mai cái nhà nghỉ này bị bắt hết đừng có bảo tôi không báo trước.

Nhân viên nhà nghỉ nhìn Thế Quý đánh giá mà anh thì không còn đủ kiên nhẫn nên lại lôi điện thoại ra:

- Để tôi gọi công an khu vực...

- Có, con bé đi cùng ba thanh niên lên phòng 302.

- Chết tiệt

Anh buông câu chửi thề rồi sải bước lên cầu thang mà không thèm đi thang máy. Đứng trước cửa phòng 302, anh ấn chuông cửa inh ỏi. Không thấy mở cửa, anh lên tiếng:

- Công an đây, kiểm tra hành chính.

Hai gã lồm cồm mặc lại quần áo khi chưa kịp làm gì, mặt cắt không còn giọt máu vội vàng mở khóa. Thế Quý đạp cửa xông vào nhìn trên giường không phải Thanh Du thì túm cổ một đứa:

- Cháu tao đâu...

- Bên phòng 303

Anh ném nó ngã xuống sàn phi sang phòng bên cạnh, không còn bình tĩnh mà đạp cửa rầm rầm:

- Cảnh sát đây, mở cửa...

Nhân lấy chăn quấn Thanh Du lại mang giấu xuống gầm giường rồi ung dung ra mở cửa. Cửa vừa hé ra, liền bị xô mạnh, hắn không kịp tránh nên cánh cửa đập mạnh vào mũi, máu mũi liền xối ra . Thế Quý không quan tâm mà nắm cổ áo hắn ném mạnh cả người vào góc nhà:

- Cháu tao đâu?

- Anh hỏi cháu nào? Phòng chỉ có mình tôi thôi.

Nhìn trên giường không thấy Thanh Du, anh mở cửa nhà tắm cũng không thấy liền hùng hổ đến ngồi lên người Nhân giơ nắm đấm:

- Một là nói con bé ở đâu hai là thăm bệnh viện. Mày chọn đi?

- Tôi không biết anh nói đến ai.

- Vậy thì mày sẽ biết ngay bây giờ?

Anh lôi xềnh xệch hắn ra ban công dúi nửa người ra ngoài:

- Mày không nói tao thả tay cho mày rơi tự do đấy.

Nhân sợ hãi răng môi đánh vào nhau, hắn nhìn sự tức giận của người đàn ông liền nhớ đến người chú mà lúc tối Thanh Du nói đến. Dù sợ nhưng hắn lại không muốn mất con mồi ngon nên đe dọa:

- Bố tao là chủ tịch thành phố đấy, mày có giỏi thử động vào tao xem.

- Mẹ mày... thích dọa ông hả? Vậy mày xuống kia xem bố mày làm to có cứu được mày ngay không nhé!

Anh thả lỏng tay, hắn sợ bám chặt lấy tay anh. Lúc này thì hắn sợ thật rồi nên nhướn người chỉ vào gầm giường:

- Ở trong kia

- Mày động vào con bé chưa?

- Chưa... tôi chưa...

Thế Quý lôi hắn lên, mang vào phòng đánh cho một trận mới mang Thanh Du lên giường. Nhìn con bé chỉ còn bộ đồ lót trên người, quần áo đã bị cởi thì anh lại quay ra nắm cổ áo hắn ta:

- Mày cởi đồ con bé bằng tay nào?

- Tha cho tôi... tha..

- Nói...

Hắn run quá mà không nói được. Thế Quý cầm một cánh tay bẻ quặt ra sau kêu "rắc" một cái. Hắn hét lên như bị cắt tiết, ôm cánh tay gãy mà gào thét đau đớn. Vậy nhưng hắn vẫn chưa được tha, Thế Quý lôi hắn đứng thẳng dậy, bắt dựa lưng vào tường mở điện thoại lên yêu cầu hắn kể lại chi tiết việc hắn làm.

- Tôi không nói...

Anh lấy trong túi ra con dao gấp, kề đến sát mặt nó:

- Vậy tao cắt lưỡi mày để từ giờ không nói được nữa nhé! Dù bố mày là ai thì tao cũng không phải người dễ dây đâu... hay mày muốn kéo bố mày xuống cùng mày hả? Chủ tịch thành phố sao? Tao gọi phóng viên đến đây quay lại con chủ tịch đi c.ư.ỡng h.i.ếp con gái chưa đến 18 tuổi nhé!

- Tôi chưa làm gì cả?

- Mày vẫn phạm tội, để tao chụp lại bằng chứng nhé! Tao đủ tiền theo kiện... kiện cho cả nhà mày ra đường thì thôi.

Anh cứa lên mặt hắn một đường, lúc này hắn sợ quá mà tè cả ra quần, hai chân mềm nhũn xin tha:

- Tôi nói... tôi xin nói.

- Mày mở mồm ra nói với ai thì video này sẽ làm bằng chứng hạ bệ ai thì mày hiểu hơn ai hết.

Hắn gật đầu, tay quyệt lên vết rách ở mặt, máu nhuộm đỏ cả bàn tay. Thế Quý ung dung ngồi kê mông lên giường, vắt chéo hai chân bình thản quay lại lời kể của hắn. Nghe xong, anh muốn dốc cổ Thanh Du lại dạy dỗ cho một trận. Dám đi đến quán karaoke chơi, anh đã nhắc rất nhiều lần không chơi ở những nơi như vậy?

Chiếc váy của Thanh Du đã bị xé rách, anh quấn nguyên chăn bế đi còn không quên đạp thêm một cái vào mặt gã kia.

- Mẹ ki.ếp... dám động vào cháu ông sao... mày đúng là chán sống rồi.

Anh bê thẳng con bé xuống xe, ném mạnh vào ghế sau rồi lên xe rời đi. Anh đi rồi mà nhân viên nhà nghỉ vẫn còn rụng rời. Họ chạy lên trên kiểm tra, nhìn gã thanh niên bị đánh gãy tay, bên mặt chảy máu liền nhanh chóng gọi cấp cứu hộ.

Về đến nhà, Thế Quý mang con bé vào nhà tắm xả nước lạnh rồi ném vào. Anh xuống nhà gọi bác giúp việc dù đã là nửa đêm:

- Vâng cậu chủ

- Bác lên trên kia tắm rửa cho Thanh Du hộ cháu, tắm thật sạch, dùng thật nhiều sữa tắm vào.

- Con bé bị ngã ở đâu bẩn lắm hả cậu chủ?

- Rất bẩn, vô cùng bẩn, bác lên giúp cháu đi, quần áo cháu để trên giường ấy. Xong thì gọi cháu.

Bác Châu giúp việc lật đật đi lên nhìn thấy Thanh Du đang ngâm mình trong phòng tắm ngủ mà người ngợm chẳng bẩn chỗ nào cả. Bà nghi ngờ mắt nhìn của Thế Quý nhưng cậu ta đã dặn bà phải làm, sờ vào nước lạnh cóng mà Thanh Du vẫn ngủ. Bà phải xả nước ấm vào, bỏ thêm tinh dầu và tắm sạch sẽ cho con bé nhưng làm sao bà đưa được một con bé mới lớn vào phòng bây giờ? Thanh Du đã lớn chứ không còn là con nhóc bé xíu ngày nào nữa. Bà xả hết nước đi, cẩn thận mặc được áo tắm cho con bé đỡ lạnh rồi chạy đi gọi Thế Quý:

- Cậu chủ, tôi tắm xong rồi nhưng...

- Có chuyện gì sao?

- Tôi không đưa được con bé vào phòng. Cậu có thể giúp tôi không?

Thấy anh chần chừ, bác liền giải thích:

- Tôi đã khoác áo tắm cho con bé rồi ạ.

- Ừm

Anh thả điếu thuốc vào gạt tàn đứng lên đi về phòng. Tắm xong rồi mà Thanh Du vẫn ngủ như chết, thế này mà anh không đến đón chắc nó quần cho cả đêm cũng không biết gì mất thôi. Nghĩ vẫn thấy bực mình, cúi xuống định bế mà anh còn nhéo má nó một cái cho bõ tức.

- Cậu chủ, con bé bị sao vậy ạ?

- Ham chơi nên bị mấy thằng thanh niên mới lớn lừa. Bác mặc quần áo cho nó đi.

Thả Thanh Du lên giường, anh lại xoay người rời đi liền nghe thấy bác Châu lảm nhảm chửi:

- Mẹ cha cái l.ũ mất dạy, thấy con gái người ta xinh mà mất hết tính người, bỏ t.ù hết lũ lắm tiền mà mất nết ấy đi.

Cơ mặt anh giần giật, chuyện này anh chưa phải là chưa làm, ừ công nhận nó biếи ŧɦái thật đấy. Nhưng lần với Yến Nhi là do thằng Biên tự làm chứ anh có phải chủ mưu bỏ thuốc đâu. Mà lâu rồi anh cũng chẳng hỏi xem vợ chồng nhà ấy thế nào rồi. Dạo này Yến Nhi cũng mất hút, không thấy tham gia sự kiện gì cả. Sau vụ ấy, anh cũng đã xử lí đội quân của mình, muốn ai cứ dùng tiền mà xử lí còn không được thì dùng rất nhiều tiền... chẳng qua Yến Nhi là có chồng giàu rồi mới không thực hiện được phương thức ấy.

Mở mắt tỉnh dậy khi đầu vẫn lơ tơ mơ nhưng Thanh Du cũng nhận thức được đây không phải phòng mình. Cô ngồi bật dậy, mở choàng mắt, nhìn thấy cái ảnh chú Quý choáng hết mảng tường trước mặt mới thở phào nhẹ nhõm. Mà hôm qua chuyện gì xảy ra ấy nhỉ, lũ chó kia nó dám chơi xấu, sau đó cô không biết nữa... nhấc chăn lên thấy mình vẫn quần áo chỉnh tề, người ngợm cũng không đau đớn chỉ có đầu hơi khó chịu thôi nên chắc chắn chú Quý đã xuất hiện kịp thời. Vậy nhưng.... cô lại nằm xuống chui vào chăn khi nghe thấy tiếng bước chân. Quả này cô chết với chú rồi... làm sao bây giờ?

- Dậy chưa hay còn nằm ăn vạ?

Sao chú thính như c.hó vậy nhỉ? Nó vừa mới dậy chú đã biết rồi là sao? Không được... phải giả vờ ngủ khi nào chú đi làm sẽ dậy không thì... chỉ cần bị chú quát thôi đã sợ rồi. Nghe thấy tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nó sợ mà nắm chặt chăn và nhắm mắt lại như ngủ. Vậy mà chú còn không tha, nó thấy gió mát lạnh cả người. Chẳng mất chút công sức nào, cái chăn đã được chú vén lên tung ra khỏi người nó. Thanh Du nhanh như cắt ngồi bật dậy ôm lấy thắt lưng Thế Quý, cái đầu nhỏ dụi vào bụng anh:

- Chú, con xin lỗi... lần sau con hứa sẽ không dám nữa... không dám đi chơi nữa...

- Cháu vẫn còn dám đi chơi sao hử?

- Không dám.

Nó ngẩng mặt lên nhìn anh, cố chớp đôi vắt trong veo thật nhiều, đôi môi anh đào chúm chím cười hì hì.

- Từ giờ con đi đâu chú cho đi con mới đi.

- Tự cháu nói đấy nhé!

- Vâng, con tự chịu.

- Còn hình phạt cho buổi tối hôm qua vẫn có.

Thế Quý gỡ tay con bé ra ung dung đi ra ngoài buông lại gọn lỏn một câu ấy. Cái mặt Thanh Du như bị dúi xuống bùn nhăn nhó kêu la:

- Chú ơi... sao vẫn còn bị phạt nữa. Con không muốn dọn nhà chú nữa đâu.. huhu... chú ơi.

Thanh Du xốc chăn vội vàng xỏ dép chạy xuống nhà ngồi xuống bên cạnh Thế Quý:

- Chú... con dọn một ngày thôi nhé!

- Ăn sáng đi rồi làm việc.

- Một tháng quá lâu chú ơi... mà con sắp 18 tuổi rồi đấy.

- Việc cháu 18 tuổi không liên quan đến chú.

- Chú nói khi con 18 tuổi chú sẽ lấy vợ mà, rõ ràng chú hứa như vậy. Chú bảo lúc ấy sẽ để con tự do và con đỗ đại học chú sẽ cho con tự do yêu đương...

Mặt Thế Quý xám xịt, anh uống hết cốc cafe đứng dậy:

- Khi chưa đủ 18 tuổi thì vẫn phải bị phạt...

Thanh Du hậm hực ăn hết xuất ăn sáng. Bác Châu mang ra cho cô đủ thứ dụng cụ dọn nhà. Vụ này là bác thích nhất, cứ khi nào cô bị phạt thì bác không phải làm. Mà nhà chú còn to hơn nhà ông và nhà ba mẹ nuôi nữa hại cô lần nào cũng cả ngày mới xong việc. Mà chú kiểm tra chỉ còn một hạt bụi cũng bắt cô làm lại. Đồ trong phòng chú rõ nhiều, cô phải lôi từng cái áo, từng cái quần, từng chiếc tất, từng cái caravat ra xếp lại... là lượt lại nữa...

Thanh Du không đàm phán được nên bắt đầu bằng việc đi tưới cây, cho hai con chó ngao Tây Tạng ăn, dắt nó đi vệ sinh... rồi vào nhà dọn, lau, kì cọ khắp mọi chỗ. Cứ cô bị phạt là người làm trong nhà chú được dịp ngồi chơi xơi nước tám chuyện. Hồi đầu, các bác ấy còn giúp cô nhưng bị chú phạt trừ lương nên họ không giúp nữa... vậy nên Thanh Du phải tự làm mọi việc. Đi học về lại phải làm, ba mẹ nuôi sẽ được chú thông báo mỗi lần cô bị phạt, khi chú đã lệnh phạt thì cả ông bà lẫn ba mẹ đều không xin xỏ được. Từ lúc về nhà ở cùng ba mẹ nuôi, mọi việc liên quan đến cô đều do chú kiểm soát. Nhiều lúc mẹ Hường thương cô quá có lên tiếng liền bị chú dọa đưa cô đến trại trẻ mồ côi. Vậy nên mẹ đành ngậm ngùi không xin nữa... cứ sau khi bị phạt về nhà, mẹ nhìn Thanh Du lại xót đứt cả ruột, tay chân cô khô khốc vì lau dọn. Vậy mà chú chẳng thèm nhìn ngó hay thương xót gì cháu gái.

Thế Quý đang ngồi bên phòng làm việc, Thanh Du hớn hở chạy từ bên phòng sang, tay cầm cái gói xinh xinh nhỏ bằng bao diêm đung đưa:

- Chú, đây là cái gì mà chú có nguyên một hộp vậy ạ, có ăn được không cho con nhé!

Thế Quý đen mặt nhìn hộp ba con sói trên tay Thanh Du. Anh đi nhanh về phía nó giơ tay định lấy thì Thanh Du chạy mất, vừa chạy nó vừa tranh thủ bóc ra nữa. Anh nóng mặt quát lên:

- Đưa cho chú... không phải thứ cháu nghịch.

- Vậy nó là cái gì ạ?

Người làm trong nhà thấy hai chú cháu le đuổi nhau quanh nhà, tay Thanh Du giơ cao cái vật xinh xinh kia, mặt mày hớn hở. Nó ngưng lại, lột sạch vỏ hộp, lấy một cái bóc ra. Bác Châu giúp việc nhìn cậu chủ mặt mũi bừng bừng lửa giận còn con cháu thì ngược lại.

- Cháu còn bóc nữa đừng trách đấy.

- Nó là cái gì mà không cho con bóc chứ?

- Thứ cháu không dùng được... đưa đây.

- Chú cho con xem mới biết có dùng được không chứ?

Nó mặc kệ ông chú già đang giận tím mặt mà ung dung đưa lên miệng cắn xé miệng túi.

- Du...

- Dạ

Vậy nhưng nó đã nhanh tay bóc đến lớp cuối cùng, nhón lôi ra cái bαo ©αo sυ. Thanh Du nhìn thấy nó mặt nghệt ra lại còn hét lên:

- Tại sao chú dùng lắm bao c.ao su thế?

Lời nó hét lên ba làng bảy xã nghe thấy. Người làm thi nhau bụm miệng cười, ông chủ thì bừng bừng lửa giận lừ lừ đến chỗ con bé giật cái bαo ©αo sυ đang vắt vẻo trên ngón tay nó.

- Trẻ con không cần biết.

Vậy mà Thanh Du còn nhảy lên lưng thế Quý, tay ôm chặt cổ, hai chân quắp lấy hông anh.

- Chú nói xem, tại sao chú lại có thể dùng nó chứ?

- Vì sao lại không được dùng?

- Nó to quá mà, khéo sẽ bị tuột đấy.

Anh hết đường nói với con bé này. Ý của nó là chê anh nhỏ sao? Nó có biết nói như vậy là trực tiếp hạ thấp khí phách của đàn ông không chứ?

- Mà sao chú có nhiều thế?

- Lần sau không động vào đồ của chú nhớ chưa?

- Nhưng con lỡ động rồi, lúc nãy con lỡ đổ hết ra sàn để xếp lại còn có cả thuốc gì nữa mà cái tiếng gì ấy con không đọc được.

- Xuống khỏi người chú ngay...

- Không xuống, chú chưa trả lời con, sao chú có nhiều thế? Dùng đến bao giờ mới hết chứ?

Anh mang nó lên phòng tránh người làm trong nhà tò mò. Vậy nhưng lên đến phòng, anh liền muốn đánh cho nó một trận khi nó lôi hết mọi thứ trong tủ của anh ra rải từ cửa phòng đến trên giường không thiếu thứ gì? Có cả đồ lót của bồ anh cũng bị nó lôi ra ném tứ tung.

- Cháu đang làm gì vậy?

- Con xếp lại đồ mà xếp mãi không gọn nên vứt hết ra xếp lại. Mà sao cái gì chú cũng nhiều thế? Còn đồ lót nữ, sao chú cũng có nữa. Chẳng lẽ chú lại dùng hả?

- Không phải...

- Vậy sao lại có mà toàn đồ nhỏ xíu vậy? Có phải chú bị mắc bệnh về giới tính không?

Anh muốn đập đầu nó, đây là hậu quả của việc anh bao bọc nó quá mà. Có lẽ cũng đến lúc dạy nó về những thứ nhạy cảm này để tránh bị kẻ xấu lừa gạt. Anh lách qua đống đồ của mình đi về giường quát:

- Xuống... nặng lắm rồi đấy.

- Hừ... con làm sao nặng bằng mấy cô bạn gái của chú chứ?

Thanh Du phụng phịu đặt chân xuống giường buông chú ra, trên giường nó đổ hết cả hộp mấy chục cái bαo ©αo sυ ra như triển lãm. Anh nhón một cái giơ lên trước mặt nó hỏi:

- Có biết nó dùng để làm gì không?

- Kế hoạch hóa gia đình ạ.

Nó trả lời không chớp mắt, anh tức mình dúi đầu nó một cái:

- Ai dùng?

- Chú chứ còn ai, chẳng lẽ lại con dùng?

Đây là lí do mà anh hướng nó học luật đây. Nó không bao giờ chịu trả lời thẳng vấn đề mà luôn vặn lại khiến người ta muốn nổi cáu mà.

- Ừ, cái này sử dụng khi quan h.ệ nam nữ để tránh có thai ngoài ý muốn... nó là thứ rất nhạy cảm nên lần sau cấm mang đi tri hô khắp nhà như thế nghe chưa?

- Con biết rồi, chỉ tại hộp nó xinh quá thể mà con tưởng nó là gì nên mới hỏi thôi. Còn cái này là gì ạ? Kẹo phải không ạ?

Anh chưa kịp trả lời nó đã bóc ra cho vào miệng ăn ngon lành. Nó đúng là kẹo nhưng để sử dụng vào đúng mục đích chứ không phải thích là ăn vô tội vạ như nó. Thế Quý chán không muốn nói nên vơ hết đồ trên giường ném vào hộp vậy mà Thanh Du vẫn nhanh tay khua mấy hộp kẹo cho vào túi.

- Không ăn nhiều như thế? Đưa đây cho chú.

- Sao chú ki bo thế? Kẹo ngon vậy mà không cho con ăn.

- Đưa đây... không ăn được nhiều đâu.

- Vậy nó là kẹo gì chứ? Mà sao chú lại để chung với bαo ©αo sυ?

- Đi dọn nhà ngay, cấm hỏi lung tung, bỏ hết kẹo trong túi ra đây.

Thanh Du bị quát, nhìn mặt chú hình sự lắm nên cô không dám nữa mà móc hết ra bỏ vào cái hộp đang chìa trước mặt.

- Chú...

- Sao?

- Hôm nay con tròn 18 tuổi rồi nên không bị phạt dọn nhà nữa... chú hứa vậy mà?

Anh nhìn đôi mắt nó chớp chớp là biết ngay nó cố tình bày ra khắp phòng mình. Ném hộp đồ nhạy cảm vào tủ, anh dí trán nó:

- Dọn xong phòng chú đi rồi thích quà sinh nhật gì chú cho.

- Chú hứa nhé!

- Đã bao giờ chú hứa suông chưa?

- Vậy quà con thích là chú dọn nhà một ngày.