Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 61

“Mau giao nộp tàn quyển ra đây !”

Còn chưa dứt lời thì một làn sóng cuộn trào mãnh liệt cách đó mười trượng đã đánh tới, khí thế hùng hậu, đây là thế công của tu sĩ Nguyên Anh kỳ!

Phong Thiệu không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng đẩy Phong Bạch đang trong hình người ra phía sau đồng thời tế Ma giáp bảo hộ. Y dùng toàn lực chém ra một kiếm [ Côn Luân · Phá Viêm ]. Kiếm quang đỏ rực bất quy tắc, tuy Viêm Hỏa đã diệt nhưng vẫn xé ra một ranh giới, nhanh chóng đánh về phía làn sóng đang kéo tới đây.

Sóng nước và kiếm quang đỏ rực va chạm vào nhau phát ra tiếng nổ ầm ầm, sau đó cả hai đều vỡ ra thành những bọt khí lớn rồi cùng biến mất.

Mắt thấy thủy trảm của mình bị phá khiến sắc mặt Bích Ngọc khẽ biến, không ngờ ngoại trừ thiếu niên thu phục được tàn quyển, thực lực của người còn lại cũng không hề yếu ớt. Kiếm ý bậc này rõ ràng phải từ nhị trọng thiên trở lên ! Nhưng bà ta không hề bối rối, dù sao tu vi của đối phương cũng không thể cao hơn bà ta được. Bích Ngọc không hề tự đại, nhanh chóng lấy ra Thiên Hương Âm Dương phiến.

Cây quạt này được sư tổ của Phiêu Miểu tông luyện chế ra, là pháp bảo cấp Huyền đã hơn ngàn năm. Chuôi quạt được làm bằng gỗ Trầm Hương cực phẩm ngàn năm tuổi, mặt quạt do tơ của Kim tằm luyện chế thành. Một mặt có thể quạt ra Thần Phong liệt hỏa, mặt còn lại có thể quạt ra Thần Phong huyền băng lạnh thấu xương. Bích Ngọc ngâm chú Thái Ất Thuần Âm Huyền Phong, sau khi khớp xong pháp quyết, từ cây quạt Âm Dương bỗng xuất hiện một cơn lốc xoáy khiến cho sóng gió ngập trời!

Phong Thiệu dùng toàn lực chém một kiếm không phải vì muốn chiến mà chỉ định tranh thủ một cơ hội để bỏ chạy, nhưng y lại đánh giá sai đối thủ, không ngờ đối phương cắn chặt không buông, phản ứng cũng rất nhanh chóng. Bên này y vừa kéo Phong Bạch ngự kiếm bỏ chạy, sau lưng đã truyền đến một tiếng nổ lớn.

Khí thế rào rạt, ầm ầm không dứt, uy lực gấp mười lần sóng nước lúc nãy, đây tuyệt đối không phải là thứ y có thể chống đỡ được! Cho dù bỏ chạy, chỉ cần lan đến một chút cũng đã đủ thịt nát xương tan.

Phong Thiệu một cước đá văng Phong Bạch đang đứng ngẩn người, lập tức ngâm tụng ma chú. Lúc này y cũng bất chấp tất cả mà tế ra Ma giáp với mười thành công lực, tụ hết Ma khí toàn thân để chống đỡ. Sương mù màu đen nhanh chóng lan tràn vây xung quanh thân thể của y tạo nên một tấm lưới nhỏ như sợi tóc lại kiên cố vô cùng. Bồng Khâu ở bên cạnh cũng giống như gặp đại địch, tự biết chủ tớ một lòng, cùng sinh cùng tử nên không chút do dự liền hóa thành hắc ảnh rót vào trong lưới.

Phong Bạch tự dưng bị đạp lui mấy trượng, may mà có lực nước ngăn cản mới không bị đá đi quá xa, nhưng hắn cũng tỉnh lại từ trong mờ mịt hư không. Hắn không hề nhớ rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra, cũng không kịp suy nghĩ điều gì bởi vì hắn thấy một cơn lốc với sức mạnh dời núi lấp biển đang ập về phía Phong Thiệu !

“Thúc thúc !” Phong Bạch nhe răng trợn mắt, vừa chạy vừa nhanh chóng biến thành hổ, tộc độ như thiểm điện nhưng cơn lốc đã va chạm với Ma võng của Phong Thiệu, bụi nước ùn ùn kéo đến như muốn nghiền nát hết thảy, uy áp của sức nước khiến cho người ta hít thở khó khăn. Hắn vội vàng muốn kích phát sức mạnh thần lực trong cơ thể, đem hết sức lực toàn thân ra chống đỡ, nhưng sức mạnh ấy lại bị áp chế như ý thức của hắn, căn bản không thể tỉnh lại!

May mà uy áp đã được Ma võng chống lại nếu không ngay cả thú thân của Phong Bạch cũng khó toàn vẹn chứ đừng nói đến Phong Thiệu.

Huyền Phong trảm đã là sát chiêu của quạt Âm Dương, Bích Ngọc cũng dùng toàn lực. Vốn bà ta muốn đánh cho đối phương mất hết kiên định nhưng cơn lốc xoáy dữ dội không những không thể chôn vùi kẻ định mà còn bị một tấm lưới vô hình phản phệ ngược lại. Tuy uy lực không đủ mười thành nhưng cũng khiến bà ta phải lấy ra pháp khí để che chắn, tránh việc bị sức nước làm tổn thương.

Càng khiến cho Bích Ngọc không ngờ tới là trong sóng nước phản phệ còn mang theo từng tia quỷ khí, cũng may bà ta có tu vi Nguyên Anh kỳ, cho dù bị phản phệ nhưng thức tảo vẫn tỉnh táo, cũng nhanh chóng nắm được chỗ không ổn. Bà ta cắn răng, nhanh chóng bấm pháp quyết muốn loại bỏ tà uế, nhưng quye khí cũng nhanh chóng thay đổi phương hướng, trong lúc nhất thời lại tản ra khắp bốn phương tám hướng. Càng khiến cho bà ta kinh ngạc hơn là quỷ khí này sau khi tản ra lại nhanh chóng ngưng ảnh hóa thành thực thể.

“Con rối !” Bích Ngọc kinh sợ, thiếu niên kia không phải là kiếm tu hay sao

Phong Thiệu chống lại Huyền Phong trảm mười phần công lực khiến Ma khí tiêu hao quá lớn, may mà đã phản phệ lại bảy phần, tiêu hao một phần, còn hai phần quật vào người y khiến sắc thân của Phong Thiệu đau đớn nhưng tốt xấu gì vẫn có thể chạy trốn. Chỉ là y biết rất khó để trốn thoát dù đối phương là Khí tu, nhưng lại là Khí tu Nguyên Anh kỳ!

Phong Bạch đang chạy đến gần, thấy Phong Thiệu vẫn mạnh khỏe thì vội vàng thảy y lên lưng rồi xoay người chạy trốn. Hắn cũng nhận ra thực lực của đối phương quá cao, họ không phải là đối thủ nên không muốn Phong Thiệu phải mạo hiểm, một màn lúc nãy đã khiến cho tim y muốn rớt ra ngoài.

Cho dù có thoát được cũng vẫn phải trốn, Phong Bạch nghĩ như vậy, Phong Thiệu cũng nghĩ như vậy, đến cả Bồng Khâu cũng nghĩ như vậy luôn. Lắn bổ nhào vào trước mặt Bích Ngọc không phải vì muốn đồng quy vu tận mà là muốn dùng hết sức để tạo ra một luồng sát khí. Bồng Khâu ở trong bí cảnh âm tà đã hơn ngàn năm, bởi vậy sát khí lão tạo ra vô cùng quỷ bí, hung ác và có ảnh hưởng rất lớn đến trưởng lão của Phiêu Miêu tông quanh năm sống trong phúc địa.

Phiêu Miểu xưa nay tu luyện phần lớn đều dựa vào ngoại vật cũng giống như phần lớn Phù tu và Trận tu khác. Nhưng Khí tu là những tu giải phải đặt nhiều tâm huyết và tinh lực vào vật ngoài thân nhất khiến cho thực lực của bản thân sẽ không thể sánh bằng những tu giả khác, cho nên Bích Ngọc lập tức bị luồng sát khí này mê hoặc tâm trí. Tuy rằng biết rõ là bị mê hoặc nhưng trong lúc nhất thời ba ta cũng không thể phá giải được, càng đừng nói đến việc truy đuổi. Tuy bà ta có thể dùng công kích khác để tấn công bọn họ nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, nhỡ tay gϊếŧ luôn thiếu niên có thể phá giải cấm chế của tàn quyển.

Trong một khoảnh khắc do dự hỗn loạn như vậy, Bồng Khâu lập tức biến thành Quỷ Ảnh rồi chạy về phía Phong Thiệu và Bạch Hổ, nhanh chóng chui vào bình sứ ở bên hông y.

Phong Bạch tứ chi hữu lực cố gắng chạy nước rút, Phong Thiệu đang ôm chặt lấy cổ hắn lại nhanh chóng cảm nhận được chuyện không ổn, Thần Thức của y đã quét được hai nữ đệ tử đang chạy đến chỗ Bích Ngọc.

“Sư tôn !”

“Mau ngăn chúng lại!”

Vừa dứt lời, hai nữ đệ tử kia liền lập tức khống chế một pháp khí kì dị, như Xà như Giao, toàn thân là kim loại sáng bóng, nhanh chóng đuổi theo ! ( Xà, Giao: Rắn và Giao long)

Đầu của pháp khí kia có hình dạng giống như một con thoi, có thể phá thủy kháng áp, tốc độ còn chiếm ưu thế hơn Phong Bạch đang ở trong hình thú. Phong Thiệu âm thầm cắn răng, vận ma khí nhập vào kiếm Xích Viêm rồi chém về phía sau. Có điều pháp khí của hai nữ đệ tử này quá mức linh hoạt, nó né tránh trong giây lát khiến kiếm ý của y chỉ tổn thương được phần vai của nó.

Chỉ là chút tổn thương này cũng đã chọc giận hai nữ đệ tử, họ càng thêm tăng tốc tiến sát lại gần. Lúc này kiếm của Phong Thiệu đã không chiếm được ưu thế nữa, y vội vàng đánh ra mấy đạo phù triện, phi tiêu và gai Hàn Bằng để ngăn cản. Có điều những thứ khác của Phiêu Miểu tông thì không được nhưng sở trường của họ chính là pháp khí và phù triện, điều này khiến cho y không thể chiếm được thế thượng phong.

Khoảng cách này không gần không xa lại thêm tu vi của đối phương cũng đều là Kim Đan khiến Phong Thiệu rất khó dùng Ma công để làm hỗn loạn Thần Thức của họ. Ngay lúc y hận không thể rút ngắn khoảng cách để vận chú Tế Luyện Tâm mạo hiểm một lần thì hai nữ đệ tử kia đột nhiên rút ngắn khoảng cách, họ nhanh chóng lấy ra một pháp khí đang tỏa ra ánh sáng màu tím.

Phong Thiệu còn chưa kịp phản ứng thì tử quang đã quất lại đây! ( Tử quang: Ánh sáng màu tím)

Nó nhanh chóng dây dưa khiến cho Phong Bạch khó lòng né tránh, Phong Thiệu thấy tình thế không ổn liền lập tức nhảy xuống khỏi lưng hổ. Y tu Ma thể nên thân pháp cực tốt, lập tức tránh khỏi bóng roi tử quang đang quật tới rồi giương kiếm muốn chém. Nhưng nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một kiếm của y còn chưa chém được vào thân roi đã bị cái còn lại quấn lên người!

Phong Bạch hung ác phi đến cắn xé nhưng thứ kia nói là ánh sáng cũng không phải mà nói là roi cũng không phải. Trong lúc Phong Thiệu giãy dụa mới phát hiện hóa ra thứ này là một sợi dây xích! Y cũng nhanh chóng phát hiện càng giãy dụa thì sợi xích này sẽ siết càng chặt thêm. Cánh tay, eo, bụng, bắp đùi của y đều không thể nhúc nhích được, ngay cả linh lực cũng không thể thi triển.

Lúc này Phong Thiệu mới biết sợi dây xích là một loại pháp khí.

“Rơi vào tay Khốn Tiên tác của Phiêu Miểu ta âu cũng là số phận của ngươi.” Nữ tu đi trước hừ nhẹ, cực kỳ khinh thường giương một chiếc xích khác trong tay, hình dạng của chiếc này còn dài mảnh hơn cái đang buộc trên người Phong Thiệu, trông giống như một chiếc roi mây.

Phong Bạch phát hiện không thể cắn đứt được nó thì cảm thấy vô cùng giận giữ, ngay lúc hắn muốn phi đến thì một nữ tu khác đã bấm tay niệm thần chú khiến Phong Thiệu bên cạnh hắn lập tức bị sợi dây xích kia kéo qua. Hắn muốn ngăn cản nhưng dưới pháp quyết của nữ tu, Phong Thiệu cảm thấy sợi dây xích càng ngày càng siết chặt khiến cho y tuy có Ma thể nhưng vẫn cảm thấy đau đớn vạn phần, dù đã cắn chặt răng những vẫn không thể ngăn được tiếng kêu khàn khàn bật ra.

“Vô dụng thôi, đây là Khốn Tiên tác cấp Huyền, các ngươi không thể tránh thoát được.”

Phong Bạch vừa nghe thấy âm thanh của y liền biết Phong Thiệu đang rất đau đớn nên không dám ngăn cản nữa, trơ mắt nhìn y rơi vào tay hai nữ tu kia.

Thúc thúc rơi vào tay đối phương đều là do mình quá vô dụng ! lúc trước thì bại dưới ý thức kia khiến cho nó chiếm được thế thượng phong, để nó làm ra chuyện hung hiểm cũng không hề biết, lúc này lại để thúc thúc rơi vào hiểm cảnh! Trong lòng Phong Bạch cảm thấy vừa tức lại vừa hận, phẫn nộ cuồn trào nhưng lại nhẫn nhịn không dám phát tác, sau khi tỏa ra một đợt sương mù hắn liền biến thành người.

“Các ngươi muốn thế nào?” Trong con ngươi đen tuyền của Phong Bạch tỏa ra hơi lạnh. Tuy là nhìn như người sống chớ tới gần nhưng cơ thể trần trụi thon dài săn chắc của hắn lại khiến cho hai vị nữ đệ tử thất thần trong thoáng chốc, ánh mắt cũng dừng lại.

Phong Thiệu đang bị Khốn Tiên tác trói cũng nhíu mày, nhanh chóng truyền âm qua: Mau mặc quần áo vào.

Phong Bạch sửng sốt, tuy thấy khó hiểu những vẫn nghe lời y lấy đạo bào ra mặc vào. Dáng vẻ này cuối cùng cũng khiến cho hai nữ đệ tử thoải mái trở lại, khôi phục dáng vẻ cười lạnh, nói: “Hóa ra là một con linh thú có thể biến hóa, ngược lại cũng có hai phần tư sắc.”

“Đáng tiếc chủ nhân của ngươi chán sống lại muốn đánh chủ ý lên Phiêu Miểu tông ta, cho nên ngươi cũng bồi táng theo y đi.” Một nữ đệ tử khác cười nhạo xong liền giơ đầu còn lại của sợi xích giật Phong Thiệu một cái, nói:“Mau giao tàn quyển ra đây, loại người như các ngươi cũng xứng cầm vật đó sao?”

Phong Bạch tràn đầy lệ khí đáng sợ, nhanh chóng rút phi kiếm từ trong túi gấm ra muốn tấn công tới nhưng một kẻ mới nhập môn như hắn sao có thể chống lại được tu giả Kim Đan, kiếm thế còn chưa chạm đến thì phi kiếm đã bị đánh gãy! Phong Bạch nắm chặt tay, hắn chưa bao giờ hận mình nhỏ yếu đến vậy, hắn muốn nhanh chóng có được sức mạnh thần bí trong cơ thể nhưng càng kích động lại càng không thể đánh thức được nó.

Phong Bạch cảm thấy thất bại vô cùng.

Nhưng người đánh gãy phi kiếm của hắn không phải hai nữ đệ tử mà là Bích Ngọc sau khi đã tẩy trừ sát khí đang chạy đến.

Dáng vẻ của Bích Ngọc hơi tiều tụy, có lẽ là do bị sát khí ảnh hưởng không tốt. Vẻ mặt bà ta lạnh như băng nhìn thoáng qua Phong Bạch sau đó lại nhìn Phong Thiệu đang bị trói, phân phó: “Gϊếŧ tên tán tu bàng môn tà đạo này, người còn lại vi sư sẽ mang đi.”

Trong lòng Phong Thiệu căng thẳng nhưng không thất kinh, nhanh chóng cử động ngón tay muốn mở bình sứ ở bên hông ra. Cho dù y biết Bồng Khâu cũng không chắc có thể giúp họ thoát khỏi thế trận này nhưng dù sao cũng phải thử một lần, biết đâu bất ngờ…

“Buông y ra!” Lửa giận của Phong Bạch hừng hực như muốn thiêu đốt cả l*иg ngực. Hắn bấm ra một đạo Tức Thủy quyết nhưng sóng nước công kích giống như một trò đùa với Bích Ngọc tu vi Nguyên Anh, cho dù linh khí của Phong Bạch rất dồi dào nhưng tu vi hình người của hắn không thể sánh được với bà ta.

“Tàn quyển đâu?” Bích Ngọc nhẹ nhàng bấm pháp quyết, sóng nước cũng lập tức biến mất vô tăm. Bà ta nhìn Phong Bạch, khinh thường nói:“Nếu không phải coi trọng ngươi có thể thu phục được cấm chế bảo vệ của tàn quyển, bản chân nhân chỉ cần động một ngón tay đã đủ khiến ngươi tan thành mây khói.”

Chỉ một câu nói đã giúp Phong Bạch hiểu rõ thế cục, hắn không hề rung động trước uy áo Nguyên Anh của Bích Ngọc, nhìn thẳng bà ta, giọng nói lạnh lẽo:“Nếu như y mất mạng thì ngươi đừng hòng lấy được tàn quyển, cách hóa giải cấm chế lại càng khỏi mơ đến.”

“Bản chân nhân có thể nghiền nát một kẻ Luyện Khí kì như nghiền nát một con kiến.” Bích Ngọc trào phúng nói.

Phong Bạch không hề gợn sóng, nói: “Trên đời này không còn con kiến thứ hai biết giải trừ cấm chế đâu.”

Sắc mặt Bích Ngọc thay đổi mấy lần nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, vẫy tay nói: “Thả y đi, ngươi ở lại.” Sau đó nhìn về phía Phong Bạch.

Phong Bạch nhếch môi, hắn thấy được sự kinh ngạc trong mắt Phong Thiệu, cũng thấy được động tác nhỏ của y, càng hiểu được y tính toán điều gì. Chỉ là hắn không muốn nhìn thấy Phong Thiệu phải mạo hiểm, Bồng Khâu không những không cứu được y ngược lại sẽ khiến cho đám người này giận giữ, đến lúc ấy ngay cả tính mạng cũng khó bảo toàn.

Cho dù có may mắn nhưng phần thắng cũng chưa tới năm phần, hắn không muốn thúc thúc phải đánh cược.

Bởi vậy Phong Bạch liền gật đầu:“Có thể.”