Phiền Não Của Thiếu Niên Phản Diện

Chương 58

Phong Thiệu quả thực không tin được vào lỗ tai của mình, tậm trạng mới giây trước còn đang cảm thấy trầm trọng giây sau đã chuyển sang bực mình, y đập một phát vào đầu tên tiểu súc sinh kia, mẹ nó muốn chết hả?

Phong Bạch lại chẳng cho đối phương cơ hội làm điều ấy, nhanh chóng cầm lấy tay Phong Thiệu bẻ ra phía sau.

Nếu là bình thường, Phong Thiệu sao có thể bị hắn ép đến không thể phản kháng như bây giờ, nhưng hiện tại toàn bộ linh lực của y đều đã bị ăn mòn hết, ngay cả hộ thân cũng là do Phong Bạch làm cho y. Lúc này y ở trước mặt tiểu súc sinh chỉ như một người bình thường, sức tay người không thể thắng được tay thú.

Phong Bạch cúi đầu, con ngươi đen láy trong nước biển xanh nhạt càng tỏa ra tình cảm mãnh liệt, giống như một cơn lốc xoáy: “Thúc thúc, chuyện đầu tiên chính là muốn làm thúc.”

“Tên tiểu súc sinh nhà ngươi chỉ có chừng ấy tiền đồ?” Phong Thiệu bị tức đến bật cười. Tuy hai tay của y bị cột phía sau nhưng cằm khẽ nhếch, không giống như đang ở thế hạ phong.

Phong Bạch liếʍ môi y, giọng nói khàn khàn mang theo sự mê hoặc khác thường:“Thúc thúc, đừng chờ đến lúc ra ngoài, bây giờ chúng ta làm ở đây luôn đi.”

Phong Thiệu cười một tiếng giễu cợt nhưng không trốn tránh nụ hôn của Phong Bạch, ai biết có thể ra ngoài hay không, chắc là không thể đâu.

Đôi mắt y ảm đạm nhưng bên môi lại khẽ cười, sau đó vươn đầu lưỡi liếʍ lên đôi môi đang hôn loạn của đối phương khiến cho ánh mắt Phong Bạch càng tóe ra lửa nóng, lúc hắn đang muốn hôn sâu hơn, lại nghe thấy Phong Thiệu nói:“Nếu muốn làm ngươi còn đè nặng ta như vậy thì làm kiểu gì?”

Lúc này Phong Bạch mới ý thức lại, lập tức buông lỏng tay ra. Hắn không sợ thúc thúc đổi ý vì hắn biết hiện giờ thúc thúc không đánh lại mình. Vừa nghĩ đến điều này khiến Phong Bạch hận không thể làm thực lực của bản thân tăng lên nhanh chóng, để cho cả đời thúc thúc cũng không đánh lại được mình, sau đó hắn muốn làm thế nào thì làm thế ấy.

Phong Thiệu cũng không định đổi ý, dù giao hoan vào lúc này thật sự là không đúng thời điểm lẫn không đúng địa điểm, nhưng người cũng sắp chết cả rồi còn để ý đến mấy thứ này làm gì? Hai người sắp chết đến nơi rồi, hắn muốn chơi kiểu gì thì để hắn chơi kiểu ấy đi, dù sao… Phong Thiệu ngồi dậy, liếc mắt nhìn Phong Bạch. Gương mặt ưa nhìn trắng nõn đang ửng hồng, lửa nóng chọc cho y nhớ đến những hình ảnh hương diễm trong ảo giác lúc trước, ướŧ áŧ bên môi do đối phương lưu lại cũng khiến cho y nóng lòng muốn thử.

Mà thôi, dù sao bản thân y cũng đã muốn người này từ lâu, chết cũng phải làm ma no mới được.

Phong Bạch không chờ kịp muốn cởϊ qυầи áo của Phong Thiệu lại bị một tay y đẩy ra.

Phong Thiệu buồn cười, nói: “Được rồi, để ta tự làm.” Trong khi nói chuyện y đã nhanh chóng cởi bỏ một thân đạo bào, lộ ra l*иg ngực trắng nõn và da thịt mịn màng.

Phong Bạch nhìn đến đỏ cả mắt, không phải hắn chưa từng nhìn thấy Phong Thiệu lỏa thể, nhưng dáng vẻ cởϊ áσ tháo thắt lưng của y lúc này giống như một bát thịt sống trong nháy mắt biến thành một bát thịt nướng có đủ sắc, hương, vị. Phong Bạch nhanh chóng sờ lên cánh tay, l*иg ngực của Phong Thiệu rồi vuốt ve, xoa nắn từng tấc da thịt của y, sau đó một ngụm cắn lên đầu nhũ.

Phong Bạch bị cắn đau đến hít ngược một hơi, cả giận nói: “Nhẹ thôi, mẹ nó ngươi có được hay không vậy, để ta đến.” Y nắm lấy gáy Phong Bạch kéo hắn tới, Phong Bạch cũng không phản kháng.

“Nhìn mà học tập.” Phong Thiệu vừa nói vừa cúi đầu, há mồm ngậm lấy miếng thịt nhỏ ở tai của hắn rồi nhẹ nhàng day cắn, một tay lần vào quần áo của Phong Bạch vuốt ve.

Tuy đã nhiều năm Phong Thiệu không ra tay nhưng kỹ xảo vẫn chưa bị mai một, Phong Bạch cũng cảm thấy vô cùng mới lạ, mẫn cảm. Hắn cảm thấy từ sung sướиɠ chuyển thành kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan ra khắp toàn thân. Rõ ràng hắn mới chỉ bị thúc thúc niết đầu nhũ, cắn ráy tai, còn chưa kịp làm những động tác âu yếm khác đã khiến cho thân dưới của hắn dâng lên một luồng nhiệt nóng bỏng, thứ đó cũng cương cứng vẫy chào.

Trước kia Phong Thiệu chưa từng tinh tế thưởng thức tư vị da thịt của hắn như vậy, nhưng khi ngậm vào miệng lại cảm thấy mỹ vị vô cùng, giống như được ăn mùi hương tinh thuần đặc hữu trên người của Phong Bạch khiến cho y muốn ngừng mà không ngừng được.

Phong Thiệu cảm nhận được bụng dưới của Phong Bạch có biến hóa nhưng chỉ dùng một bàn tay vỗ về qua loa hai, ba cái liền động thân ngồi chồm hỗm trên người hắn. Thấy y như vậy khiến Phong Bạch không thể nhẫn nại được nữa liền lấy vật nóng bỏng đang tỏa nhiệt của mình đặt dưới khố của Phong Thiệu rồi cùng cọ sát, nói: “Thúc thúc, mau giúp nó.”

“Tiểu súc sinh.” Phong Thiệu cười mắng một câu. Đương nhiên y biết Phong Bạch nói giúp ở đây là như thế nào, tốt xấu gì hai người cũng đã giúp nhau suốt bảy, tám năm rồi. Phong Thiệu nhanh chóng lột hết quần áo của Phong Bạch khiến thứ đang phấn chấn bừng bừng kia bắn ra, chỉ đυ.ng vào tay y một chút đã khiết y cảm nhận được nhiệt độ của nó nóng đến kinh người.

Phong Thiệu dùng một tay nắm lấy nó lại khó có thể nắm hết, tuy thứ này nhỏ hơn khi ở hình thú nhưng cũng là một con quái vật lớn, không biết tại sao lại khiến y nheo mắt theo bản năng.

May mà dù thứ này lớn nhưng lại không khó coi, ngược lại trông vô cùng ngon miệng.

Phong Thiệu rất ít khi khẩu giao dù là người từng có kinh nghiệm, nhưng khi nghĩ đến tiểu súc sinh này giúp mình khẩu giao nhiều năm như vậy, y không hề cảm thấy do dự mà chủ động đem thứ đó nuốt vào sâu trong cổ họng. Chỉ là kích cỡ miệng của Phong Thiệu thì bình thường nhưng vật kia lại không bình thường, cho nên ban đầu cảm thấy rất khó khăn, nhưng y lại nhớ tới mấy kĩ xảo của Phong Bạch lúc còn ở hình hổ, đành cố gắng nuốt xuống mấy lần rồi thít chặt cổ họng sau đó buông lỏng, đến tận khi có thể nuốt được một nửa thứ đó của Phong Bạch mới không ngừng liếʍ mυ'ŧ.

Phong Bạch được hầu hạ sảng khoái đến muốn nhũn ra, so với lúc ở hình thú thì kɧoáı ©ảʍ khi hình người có thể cảm nhận rõ ràng hơn nhiều. Trong lòng hắn hạnh phúc lâng lâng như đang phiêu trên, run giọng nói:“Thúc thúc… Thúc thúc, sướиɠ quá~…”

“Câm miệng.” Phong Thiệu bị hắn gọi đến mức lỗ tai đỏ ứng liền ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, đùng lúc bắt gặp vẻ mặt động tình của Phong Bạch, nhìn hắn sung sướиɠ khiến cho lòng y cũng nóng lên theo, sắc mặt đỏ bừng.

Phong Thiệu vừa tạm dừng đã khiến Phong Bạch lập tức cảm thấy dục cầu bất mãn, ngọn lửa trong cơ thể thiêu đốt mãnh liệt khiến hắn không chút do dự lại áp đảo Phong Thiệu xuống dưới thân, sau đó tiện tay xé toạc hết đống quần áo vẫn còn đang câu trên đùi y, ngay cả giày tất cũng cởi sạch toàn bộ khiến tiếng nước vang lên liên tục.

Sau đó Phong Bạch liền nắm lấy chân trái của Phong Thiệu kéo sang bên cạnh khiến y lộ ra cặp mông mềm mại.

Phong Thiệu tự nhiên thấy lạnh, lại bắt gặp ánh mắt của Phong Bạch đang nhìn chằm chằm vào mông mình khiến tiếng chuông trong lòng y không ngừng kêu vang, nhưng y còn chưa kịp nổi giận đã thấy Phong Bạch chen vào giữa hai chân mình, dùng sức nhướn người khiến cho một vật nóng rực cách lớp quần áo mà đâm vào mông y.

“Ngươi……” Phong Thiệu kinh hãi, hai mắt trợn trừng, vội la lên:“Ngươi định làm gì?” Hỏi xong y mới thấy mình hỏi ngu quá, hắn làm gì? Đương nhiên là tiểu súc sinh này muốn làm y rồi ! ! Nhưng kịch bản không phải như thế đâu !

“Thúc thúc yên tâm, đêm đó hai người kia ở trong rừng rậm làm thế nào thì ta đều đã nhớ kỹ rồi, nhớ kĩ từng chi tiết luôn.” Phong Bạch nghe ra Phong Thiệu đang căng thẳng liền nghiêm túc giải thích với y, hơn nữa tay hắn đã đi trước một bước mà vuốt ve mông y, đầu ngón tay đặt ở trên mông Phong Thiệu nhẹ nhàng đâm vào.

“Đi xuống !” Phong Thiệu bị trêu chọc thì co rút theo bản năng, lại càng thêm tức giận đến phát run. Y đang muốn xoay người nhưng hai tay lại bị Phong Bạch ngăn chặn.

“Không muốn.” Phong Bạch đang dục hỏa đốt người sao có thể nghe lời y nói. Thủ pháp của hắn càng ngày càng nặng, nhanh chóng đâm vào nơi có nếp uốn – Thật mềm mại, thật muốn lập tức đâm vào, sau đó ngón tay của hắn hòa cùng với hơi nước nhanh chóng đâm sâu vào.

Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến cho Phong Thiệu thít chặt theo bản năng. Y đỏ mặt chửi bậy một tiếng: “Ta đệt”. Đang muốn mắng tiếp nhưng lại nhanh chóng phát hiện dù y có mắng cũng chẳng làm gì được người này, lại càng không mắng được ngón tay đang đâm sâu vào bên trong của hắn. Y cố nén lửa giận, cố gắng mềm giọng dịu dàng nói:“Tiểu Bạch ngoan, ngươi làm sai rồi, không phải làm như vậy đâu. Ngươi làm vậy khiến ta cảm thấy khó chịu … Ngoan, mau rút ngón tay ra… Thúc thúc chỉ ngươi nên làm thế nào…”

Ngữ điệu của y nói đến dịu dàng vô cùng, giống như một làn gió xuân thổi vào mặt nhưng Phong Bạch lại nghe ra một tia run rẩy từ sâu trong lời nói của y, chính tin run rẩy này đã tiết lộ cảm giác thật sự của thúc thúc. Hắn khẽ nhếch môi mỏng, ác ý dùng ngón tay nhấn vào nơi nào đó, chọc cho người dưới thân hít vào một hơi thật sâu, nức nở thành tiếng.

Phong Bạch đặt lên môi y một nụ hôn: “Thúc thúc đã kêu ra tiếng rồi, còn bảo là không thích?”

“Tuyệt không thích.” Phong Thiệu cố nén, cố gắng làm ra vẻ như mình chẳng hề cảm thấy gì.

Phong Bạch buồn cười, thúc thúc nhất định không biết lúc này y diễn trò dễ dàng bị hắn nhìn thấu đến mức nào, hai má ửng đỏ, vừa thở dốc vừa nức nở, còn có thân hình đang hơi run rẩy, rõ ràng giống như lúc… “Nhưng biểu cảm của thúc thúc hiện giờ giống y như lúc chúng ta giúp đỡ nhau vậy đó.”

Cho nên, sao có thể khó chịu được?

Phong Thiệu thẹn quá thành giận, đương nhiên cũng hiểu ra Phong Bạch đang đùa giỡn mình. Tên tiểu súc sinh này bị ai dạy dỗ thành tinh như vậy? Vốn nào phải thứ ngu xuẩn !

Vừa cáu giận như thế lại khiến cho thân thể y không tự chủ được mà co rút, ngay cả huyệt động phía sau cũng thít lại, càng khiến cho ngón tay của Phong Bạch đâm sâu thêm vài phần, quả thực giống như đang mời gọi hắn. Hô hấp của Phong Bạch trở nên dồn dập hơn, ngón giữa càng không ngừng đâm chọc vào trong huyệt động

Phong Thiệu không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, thứ này cùng với suy đoán của y chênh lệch quá xa. Y thật sự không quen như vậy bởi vì y chưa từng có kinh nghiệm trong tình huống này, chỉ muốn trốn tránh, giãy dụa nói: ” Mẹ kiếp… Mau rút ra ngoài cho ta.”

Phong Bạch cảm nhận được Phong Thiệu kháng cự. Hắn ngẩng đầu, tạm dừng động tác, Phong Thiệu vội vàng nói:“Đừng làm như vậy, nếu muốn làm thì đổi ta đến.”

“Nhưng, là ta muốn làm thúc thúc.” Phong Bạch trừng mắt nhìn y. Hắn nhận ra được Phong Thiệu không quá thích ý, dù rất muốn khiến y vui vẻ nhưng nguyện vọng được ‘làm’ Phong Thiệu của hắn quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến độ có thể thiêu đốt hết thảy, không chết không ngừng. Dù thế nào hắn cũng phải ăn thúc thúc vào trong bụng, chỉ như vậy mới có thể dập được lửa trong lòng hắn.

Có điều Phong Bạch cũng không muốn dùng sức mạnh, hắn muốn thúc thúc cam tâm tình nguyện, cho nên không ngừng hôn lên môi, cằm, cổ Phong Thiệu như muốn hòa tan y, vừa làm nũng vừa bá đạo, nhất quyết không tha cầu xin:“Thúc thúc, để ta làm đi. Nhất định ta sẽ làm cho người thoải mái, thúc thúc ngoan……”

“Biến.” Phong Thiệu bị hắn gọi đến độ cả người không thích hợp, từng tiếng gọi thúc thúc trong miệng hắn khiến cho y cảm thấy có một tia kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ khó hiểu.

“Thúc thúc, có lẽ chúng ta đều không thể thoát khỏi đây, thúc thúc nhẫn tâm để cho ta chết cũng không được ‘làm’ người hay sao?” Trong giọng nói của Phong Bạch mang theo sự đáng thương. Phong Thiệu nghe xong muốn phản bác theo bản năng – Ngụy biện! Nhưng khi nghe thấy chữ ‘chết’ lại đột nhiên tỉnh táo hơn vài phần, khiến cho y nhận thức được tình cảnh hiện giờ của họ.

Phong Thiệu im lặng một lúc không nói gì, kỳ thật ngẫm lại, nếu như thực sự để cho y làm thì y cũng không chắc có thể ra tay được với Tiểu Bạch hay không, dù sao cũng là đứa nhỏ do một tay y nuôi lớn. Vừa nghe thấy hắn gọi mấy tiếng thúc thúc đã khiến cho y cảm thấy không đúng, nói không chừng nếu thật sự làm tới, khi y nghe thấy hắn gọi “Thúc thúc” liền mềm. Vậy thì dọa người đến mức nào!

Phong Thiệu vừa nghĩ đến khả năng này liền cảm thấy buồn bực hơn cả khi bị khai bao vì thế đánh liều một phen, dù sao cũng phải chết, coi như cho tên tiểu súc sinh này khai trai đi.

Phong Bạch nhìn thấy biểu cảm trên mặt thúc thúc mềm đi liền biết đã đạt được. Quả nhiên, Phong Thiệu nghẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, lắc đầu hung hăng nói: “Để cho nhà mi vớ bở rồi! Nếu như làm ta đau, thành quỷ ta cũng không tha cho mi.”

Phong Bạch sung sướиɠ đến độ hai mắt cũng bắn ra tia sáng, hắn nhanh chóng tách hai chân của Phong Thiệu ra, sau đó nhìn chằm chằm vào cặp mông căng tròn nẩy nở của y, ngón tay thon dài không ngừng vỗ về tiểu huyệt. Mặc dù đã đâm vào nhưng lại không cắm được thật sâu bên trong, chỉ nhìn những nếp gấp ở nơi đó hơi căng ra đã khiến cho hắn tinh thần kích đồng, vật ở bụng dưới càng cứng rắn thêm vài phần.

Phong Thiệu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khổ sở lại cắn răng không muốn phát ra âm thanh, nhưng y cũng chẳng nhẫn nại được lâu. Mặc dù người này không có kinh nghiệm thực chiến nhưng chính bản thân y cũng chưa từng bị đâm bao giờ bởi vậy khi tiểu huyệt phía sau nuốt vào ngón tay thứ hai, rốt cuộc cũng khiến cho Phong Thiệu bật khớp hàm phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Nghe thấy âm thanh câu dẫn dụ hoặc đến bậc này khiến Phong Bạch mất hết kiên nhẫn liền nuốt một ngụm nước miếng rồi cúi xuống hôn Phong Thiệu, động tác ở tay cũng nhanh hơn vài phần.

“Thúc thúc, thả lỏng một chút để ta đi vào.”

“Câm miệng.”

Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Phong Bạch, từ hai ngón tay biến thành ba ngón tay rốt cuộc cũng giúp cho tiểu huyệt khô khốc được mở rộng. Cảm giác dưới mông chợt lạnh lẽo, lại bị một con hổ kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến cho Phong Thiệu xấu hổ đến mức hai tai nóng bừng.

Phong Thiệu bị Phong Bạch kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho bụng dưới cũng dần có phản ứng nhưng chút phản ứng này sau khi nhìn thấy hắn cởϊ qυầи liền lập tức sợ đến mức mềm nhũn.

“Ngươi cứ định trực tiếp đi vào như vậy á, ta nhất định sẽ bị ngươi làm đến chết.” Phong Thiệu đạp hắn một cước, dù ngoan độc nhưng Phong Bạch tay mắt lanh lẹ nên nhanh chóng nắm được chân y.

Phong Thiệu không so đo với hắn nữa, vì để bảo vệ mạng già của mình liền lấy từ trong túi gấm ra một lọ linh dược có vỏ ngoài nhẵn nhụi, tên gọi là Bách Thảo dịch. Y đưa Bách Thảo dịch cho Phong Bạch, đôi mắt hắn chợt lóe nhưng lại không cầm lấy, chỉ giả vờ như đang khó hiểu: “Để làm cái gì vậy?”

“Bôi.”

“Bôi ở đâu?”

“… Chỗ ngươi vừa đâm vào đó.”

“Ta không biết làm, thúc thúc tự bôi đi, nhỡ ta làm không tốt thì sao?” Phong Bạch tỏ vẻ không tự tin, đẩy Bách Thảo dịch trở lại.

Mặt Phong Thiệu đen sì nhưng lại không thể không bôi trơn, nếu không người chịu khổ là chính y chứ không phải ai khác. Vì vậy y đành chống chân ngồi xuống, tay quét lấy một ít nước thuốc rồi xoa loạn lên huyệt khẩu mềm mại ở phía sau của mình.

Ngón tay thon dài của Phong Thiệu kèm theo một ít dịch bôi trơn không ngừng ra vào tại thịt động màu phấn hồng, môi mỏng khẽ nhếch khiến cho gương mặt tuấn tú của y đỏ ửng ngon miệng. Cảnh tượng nóng bỏng như muốn lấy mạng Phong Bạch khiến hai tròng mắt của hắn bốc hỏa tưởng chừng sắp phun lửa đến nơi, chúng không ngừng càn quét hết từng tấc da thịt đang trần trụi của Phong Thiệu và miệng huyệt ướŧ áŧ của y .

Cuối cùng cũng không thể nhẫn nại được nữa, trong đầu hắn ngoại trừ hình ảnh của thúc thúc thì vẫn là thúc thúc, Phong Bạch thả người nhào lên, vật cứng rắn nóng rực nhanh chóng tìm thấy miệng huyệt, phốc một tiếng đâm thẳng vào. Phong Thiệu lúc đầu cảm thấy kinh ngạc sau đó lại muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng hiện giờ y đâu phải là đối thủ của Phong Bạch. Y không biết mình có nên cảm thấy hối hận khi bôi nhiều thuốc bôi trơn đến vậy hay không, tiện nghi cho tên tiểu súc sinh này dễ dàng đâm vào như thế.

Có điều nếu nói là đi vào hẳn thì cũng không đúng, Phong Bạch còn nhỏ tuổi nhưng vật kia lại không hề nhỏ chút nào, còn lớn hơn thứ đó của Phong Thiệu hai phần. Tuy Phong Thiệu đã bôi trơn nhưng hắn vẫn không thể đi vào toàn bộ, mới đâm được có một nửa đã làm cho y đau đến muốn gϊếŧ người.

“Thúc thúc, để ta đâm hết vào đi, khiến ngươi trở thành người của ta.” Giọng nói của Phong Bạch hơi ấm ách còn mang theo áp lực. Du͙© vọиɠ của hắn như muốn bùng nổ, nhanh chóng nâng chân của Phong Thiệu lên rồi chậm rãi chen vào. Hắn còn cố tình chọn một góc độ để Phong Thiệu nhìn thấy rõ ràng thứ cứng rắng của mình đang không ngừng xâm nhập vào miệng huyệt mềm mại của y, khiến Phong Thiệu chứng kiến tận mắt y bị hắn chiếm giữ như thế nào.

“Súc sinh…” Phong Thiệu đau đến rêи ɾỉ thành tiếng, khi y muốn nhắm chặt hai mắt lại bất chợt chạm phải ánh mắt của Phong Bạch, trong đó là sự cố chấp và cuồng nhiệt mà y chưa từng biết đến. Chỉ với một cái liếc mắt đã đủ cho y nhìn rõ ý muốn giữ lấy và chính phục cũng như khát vọng khống chế của hắn, quả thực khiến cho y cảm thấy khϊếp sợ !

Người này thật sự là Tiểu Bạch ư?

Ý nghĩ này vừa lóe lên đã biến mất, bởi vì Phong Bạch khiến cho thúc thúc thưởng thức đủ. Hắn không thể nhẫn nại được nữa, hắn đã nhịn suốt mấy nắm rồi, rốt cuộc hôm nay phải làm đến cùng.

“Súc sinh, cút ra đi, đau chết mất !” Phong Thiệu mắng ngoan độc, một tay nắm lấy tóc hắn, hai chân không ngừng đạp. Y thầm hận nếu không phải mình bị cạn kiệt linh lực, tiểu súc sinh này nhất định sẽ bị y đốt thành tro bụi!

“Thúc thúc, đừng sợ, sẽ thoải mái mà.” Phong Bạch cúi đầu hôn lên môi Phong Thiệu, lại bị y cắn một ngụm đến tận khi chảy máu mới thôi!

“Cút mẹ ngươi đi…” Phong Thiệu còn chưa kịp phản bác xong đã bị chặn lại, Phong Bạch không hề cảm thấy đau đớn, lại tiếp tục cúi xuống hôn sâu, dây dưa không ngớt như muốn đem đôi môi của Phong Thiệu hòa tan.

Hai người gắn kết chặt chẽ với nhau như vậy là cảm giác Phong Bạch chưa bao giờ có được, vào khoảnh khắc khi hắn được thúc thúc bao trọn lấy khiến hắn cảm thấy thoả mãn đến tột cùng, cảm giác thỏa mãn này khác hoàn toàn với khi hắn ở hình thú. Vách thịt căng chặt ấm áp vây lấy thứ cứng rắn của hắn, chỉ cần hơi cử động mà sát đã có thể đem đến kɧoáı ©ảʍ khiến người ra run rẩy.

Giờ khắc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy thúc thúc hoàn toàn thuộc về mình !

Người duy nhất quan tâm đến mình, người duy nhất không bỏ rơi mình, người duy nhất sớm chiều làm bạn nay cũng đã hoàn toàn thuộc về hắn.

Phong Bạch căn bản không thể khắc chế được du͙© vọиɠ trong người, giống như muốn đem nhẫn nại suốt bảy, tám năm toàn bộ đòi lại vào lúc này. Hắn ôm lấy eo, mông Phong Thiệu, mạnh mẽ đâm vào rút ra, nơi đó có dịch bôi trơn nên dễ dàng bị hắn làm không ngừng.

“Thúc thúc… Thúc thúc…”

Phong Thiệu lúc đầu cảm thấy đau nhưng về sau bị hắn không ngừng đâm chọc, quả thật như muốn ngất đi, tuy thể xác không bất tỉnh nhưng thần trí lại có hơi không tỉnh táo. Nếu không phải y nghe thấy Tiểu Bạch vừa làm vừa khàn khàn gọi “Thúc thúc”, quả thật y cũng không thể tin được mình đang bị đứa nhỏ tự tay nuôi dưỡng suốt bảy tám năm đè dưới thân, mãnh liệt đâm chọc.

Có điều cảm giác tiểu huyệt phía sau không ngừng bị xâm nhập khiến cho y không muốn tin cũng phải tin – côn ŧᏂịŧ của Tiểu Bạch đang cắm sâu vào bên trong cơ thể y.

Tiểu Bạch là đứa nhỏ y đã nuôi dưỡng suốt bảy, tám năm.

Tiểu Bạch và y đã giúp đỡ nhau suốt bảy, tám năm.

Tiểu Bạch gọi y là thúc thúc.

Tiểu Bạch còn là… một con Bạch Hổ.

Khi nghĩ đến từng chuyện đều khiến cho Phong Thiệu cảm thấy xấu hổ vô cùng, những chuyện vốn bị xem nhẹ lúc này đều được khơi ra, rõ ràng rành mạch nhắc nhở y đang bị ai làm – bị đứa nhỏ của y, bị cháu y, bị một con hộ mãnh liệt đâm chọc.

Sự liên tưởng không thể khống chế này khiến Phong Thiệu dù đang bị đau nhưng lại cảm thấy có một sự hưng phấn khó hiểu.

Lúc này Phong Bạch đã dần dần nắm giữ được tiết tấu, cũng hoàn toàn mở rộng được huyệt động của y. Hắn nhận ra người trong lòng đang run rẩy, với đầu óc vốn thông minh học một hiểu mười giúp Phong Bạch nhanh chóng biết được phải làm thế nào mới có thể khiến cho thúc thúc run rẩy càng thêm kịch liệt, giống như càng kịch liệt càng tiết lộ được tình cảm của hắn dành cho thúc thúc. Hắn không muốn tách khỏi thúc thúc, cho dù chỉ năm sáu năm cũng không muốn.

Hắn hận bọn họ không thể cứ vĩnh viễn giao hợp như vậy.

Mãi mãi không phân ly.

Đau đớn dần dần biến mất, huyệt động đang bị hung hăng ra vào cũng truyền đến những cảm giác kì quái. Tràng đạo bị Phong Bạch xỏ xuyên dần trở nên nóng bỏng như muốn tan chảy ra giống khi đốt sáp ong, tạo ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

Sướиɠ như vậy thì dù có chết ở đây cũng đáng, đúng là đứa nhỏ mình nuôi lớn, điểm nào cũng tuyệt vời!

Cho nên nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Cuối cùng Phong Thiệu đã nghĩ như vậy, sau đó y không thể nghĩ thêm được điều gì nữa.

Rốt cuộc y cũng bị kɧoáı ©ảʍ đánh bại, dứt khoát tận hưởng tình huống chưa bao giờ nghĩ đến này.

Dưới đáy biển với làn nước trong xanh ở một nơi nào đó, có hình bóng của hai thiếu niên đang trần trụi, không ngừng giao thoa với nhau tạo ra từng tầng sóng nước rập rình, vẽ nên một bức tránh hương diễm sống động.