Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 23: C23: Giáng Sinh Tại Trường

Trải qua đêm Halloween kia, Voldemort gấp gáp tìm kiếm cách để hồi sinh, hắn bắt ép Quirrell phải thức trắng mấy đêm liền đọc sách khiến cho bộ dạng của anh hốc hác, tiền tuỵ vô cùng, anh nhiều lần muốn ngửa mặt lên trời bày tỏ uất ức với Merlin lắm nhưng ngại vị chúa tể đáng kính đang ở phía sau nên chỉ đành nuốt ngược vào trong.

Cuối cùng không phụ sự nổ lực ngày đêm của mình, anh cũng tìm được một cách tái sinh trong đống sách cổ cũ kĩ. Giáng sinh gần kề, Quirrell nộp đơn xin nghỉ lên phía Hiệu trưởng xong liền xách vali đi khỏi trường. Voldemort sau khi tạm biệt Harry ngay lập tức mang ý chí quyết tâm hừng hực thúc giục Quirrell đến nước Ai Cập xa xôi - nơi được chỉ điểm trong sách cổ.

Hôm kì nghỉ bắt đầu, các học sinh lục tục trở về nhà, Harry trong sự luyến tiếc của Draco mà hiên ngang ở lại trường, cậu được biết tin trong kì nghỉ này gia đình cậu phải tham dự mấy bữa tiệc bên Pháp và Đức, đối với việc bản thân phải tiếp những lời hư hư ảo ảo, nửa thật nửa giả của các quý tộc lớn nhỏ đã khiến Harry lười ơi là lười, cho nên cậu bắt đầu tung tuyệt chiêu đánh đâu thắng đó của mình với cha mẹ. Đó là mè nheo. Và tất nhiên là cậu được ở lại trường theo mong muốn của mình nhưng Draco thì bắt buộc phải đi.

Nhìn em trai thiếu điều muốn nhảy chân sáo trên hành lang khiến Draco thở dài, nó dặn dò Harry vài câu rồi theo chúng bạn trở về.

Xung quanh dần ít người, Harry tung tăng về kí túc xá, chân trước mới vừa đặt vào trong phòng chưa lâu đã bị một cánh tay tóm lấy, trên đầu truyền đến giọng nói của Severus: "Cha trò nói rằng trong khoảng thời gian Giáng sinh này để cho thằng con đáng quý của ổng an toàn thì trò phải đến ở cùng ta!" Dứt lời, anh làm vẻ mặt ghét bỏ.

Harry nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại thấy lão cha bạch kim nhà mình thật tốt bụng, chắc là nghĩ cho cậu giáng sinh trong kí túc xá sẽ buồn chán nên cho cậu đến ở cùng Severus đây mà.

Severus thấy Harry như sáng tỏ điều gì đó mặt mày cậu liền sáng rực lên, anh nhíu mày nhắc nhở: "Một lát nữa, đến chỗ ta."

Harry vui vẻ gật đầu, cậu đi vội vào phòng gom đồ, sau đó chạy đến hầm của Severus. Tâm trạng phấn khởi của cậu tan thành mây khói khi thấy bàn nguyên liệu tràn trề, Severus thấy được biểu cảm của cậu, khoé môi hơi nhếch lên, anh kéo ghế và thủ thế mời với cậu, Harry âm thầm rơi lệ, lão cha chỉ biết hại con mình là hay thôi. Cậu nhất định sẽ méc mẹ!

Trong phòng vang lên tiếng bút sột soạt trên nền giấy, Harry buồn chán cắt từng thứ nguyên liệu, không quá một tiếng, Harry mệt mỏi nằm dài ra bàn, ở góc độ này cậu thấy rất rõ gương mặt gầy gò của Severus Snape, những đường nét vốn có đã bị sự vàng vọt che khuất. Trong đầu lại đột nhiên nhớ đến những lời trước kia của Hermione về Severus, thuở bé thơ của Severus cũng chẳng mấy vui vẻ, ở một khía cạnh nào đó, Harry lại thấy ở cậu, Voldemort và Severus có rất nhiều điểm chung, ban đầu cậu còn ghét hai người dữ lắm nhưng về sau hiểu được quá khứ của cả hai, hận và ghét gì đó cũng không còn. Thử hỏi xem, bạn đang thấy mình là đứa bất hạnh nhất rồi tự nhiên nhảy ra một đứa còn bất hạnh hơn mình. Cảm giác đó, đồng loại của tôi đây rồi.

"Chú Severus."

"Ừ?"

"Chú Severus."

"Có việc?" Severus dừng bút, anh nhíu này nhìn sang, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, không có sự nồng nàn rực cháy chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên tĩnh lặng một cách lạ kì, chứng kiến đôi mắt xanh bích dần bị mí mắt che khuất, bên tai vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Harry: "Từ nay cho con gọi chú là Sev có được không?"

Anh đã nghĩ bản thân sẽ tử nạn ngay giây tiếp theo nhưng sự thật thời gian đã trôi qua vài phúc và anh vẫn chưa chết, chỉ là trái tim cứ đạp phanh tăng tốc còn hung thủ khiến anh vượt tốc độ thì đã chìm vào mộng đẹp, anh muốn mắng cũng không được. Tâm trạng lúc này của anh sắp không ổn rồi!!!

Cố gắng không nhìn đến gương mặt của Harry, Severus tập trung vào trang giấy, câu nói vừa rồi lại như có ma lực cứ xoay chuyển vòng vòng trong đầu anh, chẳng còn biết bản thân đã ghi gì trong giấy, đợi anh quay về thực tại thì trong trang giấy đã xuất hiện một dòng chữ đáng sợ.

"Từ nay hãy gọi ta là Sev."

...

Ngủ một giấc đến chiều, Harry thấy bản thân đã nằm ngay ngắn trên giường liền biết ai đó đã mang cậu vào phòng, cậu mang thần thái tươi sáng đi rửa mặt rồi ra ngoài phòng khách, một khay đồ ăn nghi ngút khói đã chờ sẵn, cậu nhanh chân chạy đến bên bàn và thưởng thức từng món ăn.

Lúc này, cửa hầm mở ra, Severus liếc mắt thấy Harry đang ăn thì mới yên tâm, Harry ngước mặt lên cười nói: "Cảm ơn Sev."

Bóng lưng chợt khựng lại rồi bình tĩnh bước tiếp về phía trước, "Không có gì."

Cậu cười khẽ, Severus lại mất tự nhiên rồi.

Sáng hôm sau, Harry thức sớm đến Sảnh đường ăn, dãy bàn Slytherin không ngoài dự đoán vô cùng hiu quạnh, nhưng không bao lâu, một anh trai quen vô cùng chạy đến kéo cậu sang ngồi cùng dãy bàn với anh ta, nhìn nét cười tươi rói của Cedric dành cho mình, Harry lại thấy nhiệt độ xung quanh cứ giảm mạnh, mà khí lạnh lần này đặc biệt lạ, chia thành hai hướng luôn.

Cedric vươn tay bẹo má Harry, cậu bĩu môi né ra xa, "Không cho ngắt."

"Mềm quá chừng. Cục bột ơi, lại đây, cho anh ngắt một miếng. Cho em bánh nè." Cedric dùng giọng dụ dỗ trẻ em với Harry khiến mấy đứa trẻ ở bàn Hufflepuff triệt để há to mồm, hoá ra anh đẹp trai nhà chúng nó cũng có chức năng dỗ người yêu. À mà khoan, người yêu! Không thể nào!

Cả đám như bị táo bón, liên tục phủi a phủi lia lịa đám mây vô hình trên đầu. Anh đẹp trai chỉ đang giao lưu tình bạn thôi.

Tình bạn thôi!

Tuy nhiên, tự nhủ là thế nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo vào lòng, theo thời gian sẽ lớn dần lên và...

"Anh cho tôi là con nít à? Hứ, tôi mới không vì bánh mà cho anh nhéo má đâu." Harry chẳng nể nang ai đá một phát vào chân Cedric, còn không quên quay mặt sang nơi khác bày tỏ thái độ tức giận của mình.

Cedric - người con trai quên mang liêm sĩ như không có hề gì tiếp tục nhích lại gần Harry, anh ở bên tai Harry nói: "Đi chơi tuyết với anh không, nhóc?"

"Chơi tuyết hả?" Nghe đến từ chơi, Harry vui vẻ hỏi ngược lại, vẻ mặt mau mang tôi đi đi của cậu khiến Cedric chợt muốn cắn một cái lên hai gò má trắng trắng. Đối với suy nghĩ thoáng vụt qua kia, Cedric có hơi bất ngờ, có lẽ nên tiết chế lại, không nên vượt quá giới hạn nhỉ?

Ăn uống no đủ, Harry xách tấm thân ngọc ngà của bản thân ra ngoài sân trường, tuyết trắng xoá cả một vùng trời, Harry tìm được thú vui mới, cậu đi vòng vòng để lại các dấu chân trên nền tuyết mềm mại.

Đang vui vẻ thì một nhóm người đi đến, Honor trong bộ quần áo to dày xuất hiện, Harry ngước lên nhìn nó một cái liền không nhìn đến nữa, hôm nay cậu đang vui không muốn có chuyện với Honor.

Nhưng cậu không muốn kiếm chuyện nhưng không có nghĩa người khác cũng vậy, một cục tuyết trắng xoá nhắm thẳng vào đầu cậu, lớp tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt, cậu rùng mình rồi nhăn mày quay về hướng của Honor.

Cedric thấy cục bông mềm mại nhà mình bị người ta ăn hϊếp tâm trạng vui vẻ gì đó cũng giảm mất, anh kéo Harry về phía sau lưng mình, trên môi treo lên nụ cười thường trực, anh nhẹ giọng nói: "Các em làm bạn lạnh đấy."

"Thì sao! Cái tên này tránh ra một bên." Honor cùng mấy đứa bạn của nó vò mấy cục tuyết chọi sang chỗ của hai người Harry. Tuyết trắng không rơi trúng cậu mà được Cedric ở phía trước hứng trọn.

"Mày lại quá đáng rồi, Honor!" Thình lình, Fleamont xuất hiện, nó kéo ngược cổ áo Honor về phía sau, Honor la oai oái, giọng nói giận dữ phá lệ rõ ràng: "Cứu thế chủ chết tiệt, mày muốn đấu với tao à? Với cái nhà Potter rách nát của mày còn lâu mới có cửa thắng tao."

Fleamont buông lỏng cánh tay ra, Honor thuận thế tránh khỏi tay Fleamont, nó không quên mỉa mai: "Cha mẹ mày đều chết quách cả rồi. Để xem ai còn bênh cho mày, dì dượng mày sao? Nghe đồn ổng bả ghét mày lắm nhỉ?"

Fleamont im lặng không đáp lại nhưng bàn tay đã siết chặt đến trắng bệch.

Lúc này, Harry cũng không nhịn được nữa, dù sao cậu cũng từng là một Potter, thằng nhóc con kia nghĩ gì lại đi xúc phạm Potter đã vậy còn dùng giọng điệu chán ghét đó nhắc đến cha mẹ trước kia của cậu. Đúng là chán sống, thèm mùi nhang mà!!!

"Bewitched Snowballs!" Hàng loạt quả cầu tuyết theo hướng đũa của Harry lao thẳng vào tụi Honor, chưa kịp phòng bị, cả người chúng như vùi trong đống tuyết.

"Đúng là Cứu thế chủ không còn cha mẹ nhưng ít ra cậu ấy mang trong mình dòng máu cao quý của Potter và là niềm tự hào của cha mẹ, còn mày thì sao, tự xem lại mình đi. Thấp cổ bé họng mà cứ thích gáy to. Nghe bảo gia đình mày phản bội Lestrange, hửm? Bây giờ hối hận muốn quay về à? Xin lỗi nha, bước qua cửa nhà Black và Malfoy đi rồi mày hả tính đến chuyện tiếp nhận gia tộc. À để anh nói cho mày nghe, anh thấy mày nên đổi tên đi, thằng Nằm mơ giữa ban ngày à."

Xung quanh tĩnh lặng, giọng nói của cậu cứ đều đều vang lên, Honor bị mắng liền tức giận bỏ đi, trước khi đi còn quay lại oán độc trừng cậu, Harry không sợ hướng nó thách thức hoàn toàn khiến nó tức đỏ mắt.

Flemont chạy đến bên Harry, nó đột nhiên lao vào ôm cậu, "Cảm ơn cậu đã đứng về phía tôi."

"Này! Này! Buông tôi ra!" Harry giãy dụa hòng tránh khỏi vòng tay Fleamont, kết quả nó càng siết chặt hơn.

Harry rõ khổ, hồi nãy cậu cũng đâu có bênh vực gì nhiều cho cứu thế chủ nên không cần biểu lộ tình cảm như vậy a~

Cedric im lặng nhìn Harry, anh nghiêm túc suy ngẫm chuyện nhân sinh, tại sao ngay cả lúc mắng người cũng dễ thương thế này. Cục bông mềm mại xù lông thật khả ái!