Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 19: C19: Tái Hợp

Đêm tới, đích thân Severus đưa Harry đến chỗ Quirrell, ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, Severus lạnh giọng: "Ta đã được biết những gì trò Malfoy làm. Về việc cấm túc nếu thầy không phiền có thể để trò ấy cấm túc ở chỗ ta."

Harry đột nhiên rùng mình một cái.

Giáo sư Quirrell cười rộ lên, anh kéo Harry từ tay Snape qua phía mình rồi nói: "Anh yên tâm đi Snape, tôi cũng đâu có xẻ học trò anh ra đâu. Và rất có thể trò Harry sẽ phải ra về sau giờ giới nghiêm rồi."

Severus híp mắt đầy nguy hiểm, anh lên giọng uy hϊếp: "Ta mong trò Malfoy vẫn sẽ lành lặn trở ra. Nếu trò ấy có việc gì ta tin gia tộc Malfoy sẽ không bỏ qua cho thầy."

"Haha. Anh cứ đùa tôi, chỉ là cấm túc thôi mà."

Harry âm thầm nuốt nước miếng, sao cậu cứ có cảm giác quanh hai người có mùi thuốc súng nhỉ?

Severus Snape liếc về phía thằng bé mắt xanh, trong đáy mắt loé lên một tia lo lắng, cuối cùng anh vẫn hậm hực xoay người rời đi. Quirrell lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Severus Snape nhưng khi nhìn đến Harry thì lại ấm áp bất thường.

"Vào đi trò Harry."

Harry theo vào trong, cánh cửa đóng lại, một tiếng cạch vang lên trong không gian im ắng, khi Quirrell tiến lại gần Harry ngay phần bụng liền có vật lạnh lẽo chỉ vào, anh ngạc nhiên nói: "Trò Harry... trò làm gì?"

"Ông không phải giáo sư Quirrell." Harry nghiêm mặt, đũa phép vẫn chỉ đến.

"Ý em nói... nói là gì?" Quirrell sợ tái mặt lùi dần về sau, Harry lại nói: "Ông đừng diễn nữa, giáo sư Quirrell sẽ không gọi tôi là trò Harry."

Nghe vậy, gương mặt Quirrell rút lại sự ngạc nhiên mà thay vào đó là sự bình thản, khí thế phút chốc thay đổi, Harry còn chưa kịp vung đũa phép thì bàn tay của Quirrell đã tóm lấy cậu, trong sự ngỡ ngàng của cậu, đôi mắt anh hoá thành màu đỏ rực như đá ruby.

"Em giỏi hơn những gì ta tưởng đấy Harry." Giọng nói mang chín phần lạnh lẽo vừa xa lạ vừa quen thuộc cất lên, Harry cảm thấy toàn thân vô lực, "Ta tự hỏi rằng em còn nhớ ta chứ?"

Harry lắc đầu ngoày ngoạy, trong đầu đang có hàng vạn câu hỏi chạy ngang dọc, và nghi hoặc to nhất chính là tại sao hắn có thể điều khiển cơ thể Quirrell như của mình.

Voldemort buồn cười nhìn vẻ mặt xanh trắng của Harry, hắn nhấc cậu lên và đặt xuống bàn làm việc, đỉnh đầu của cậu bây giờ đã ngang với cổ hắn, hắn đặt tay qua hai bên hông Harry hình thành một l*иg giam cố định cậu lại. Bây giờ mặt hắn và mặt cậu chỉ cách nhau trong gang tấc.

Cơ thể Harry bỗng run nhè nhẹ, cậu có cảm giác có gì đó trong cậu sụp đổ, mà cái cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ.

Voldemort nhếch môi cười, hắn thì thầm bên tai Harry: "Đừng nhìn ta bằng đôi mắt đó bởi lẽ ta chỉ muốn... ngay tại đây làm chết em."

Bịch! Bịch! Tim Harry giật nảy lên, cậu trợn mắt, thanh âm cũng biến dạng, cậu lấp bấp nói nhỏ: "Ông sẽ... sẽ không làm... những việc cầm thú... thú... như vậy..."

Voldemort bật cười, hắn nói: "Em có phải đánh giá cao ta quá rồi không. Ta là Lord Voldemort cho nên mấy cái việc cầm thú ta càng phải làm, em thấy sao?" Hắn từ từ kề sát sườn mặt Harry, đợi cho cậu rưng rưng sắp khóc tới nơi mới chịu dừng lại. Nghe được tiếng nén cười của hắn, Harry liền bùng nổ, "Voldemort!"

"Ơi?" Voldemort khoanh tay đứng ở một bên, Harry phát giận ngồi xuống ghế sofa, lúc này cây đũa phép đáng thương mới được cậu nhớ đến, cậu cho một thần chú tấn công sang hắn.

Cứ nghĩ hắn sẽ né nào ngờ ai kia đứng yên cho cậu đánh, nhìn đến vết thương trên tay tuy không sâu lắm nhưng vẫn đang chảy máu và gương mặt bỗng tái nhợt của hắn, cơn giận liền vù một cái bay đi luôn, hắn nhân cơ hội xoa đầu cậu, sau đó băng hờ lấy vết thương.

"Ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói với em."

"Được."

Voldemort nhắc đến việc bản thân hắn là Ba đỡ đầu của cậu, hắn không nói đến việc bản thân những năm biến mất đã ở đâu nhưng Harry lại ngầm hiểu, tình trạng của hắn suy yếu lại không hề che dấu mà nói với cậu, hắn nói hắn chỉ có thể mượn tạm cơ thể của Quirrell trong khoảng thời gian ngắn còn lại thì phải núp sau khăn che đầu.

"Cho nên ông nhờ tôi giúp tìm Hòn đá phù thuỷ." Harry đưa ra kết luận vô cùng đanh thép đổi lại là cái vỗ tay tán thưởng của Voldemort.

"Chỉ cần ta có thân thể hoàn chỉnh mọi chuyện sẽ tốt nên thôi." Voldemort gõ gõ xuống chiếc bàn thuỷ tinh, tiếng "tinh" vang lên thanh thuý.

"Tôi sẽ giúp ông nhưng tôi sẽ được gì?" Harry bày ra tư thế kẻ được cậy nhờ, một dáng vẻ mà Malfoy thường có khi bàn đến chuyện lợi ích. Hắn như có như không liếc đến phần eo của cậu khiến Harry không được tự nhiên nhích xa khỏi tầm mắt nóng rực kia.

"Điều kiện của em là gì?"

"Tôi muốn khi ông trở lại ông phải huỷ Dark Mark trên tay cha tôi và gia đình tôi sẽ không liên quan đến ông nữa." Harry nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt xanh bích xinh đẹp không chút nào nao núng. Voldemort như bị hãm sâu vào đó nhưng đâu đó là sự không cam lòng, những năm đau khổ trước kia thứ hắn chờ mong từng giờ từng phút chính là nhìn thấy bé con của hắn, hiện tại người hắn tâm tâm niệm niệm lại muốn chối bỏ hắn.

"Không được!" Hắn rít lên lạnh lẽo, uy áp phép thuật đánh tới Harry, cây đũa phép loé lên ánh sáng xanh và bao trùm lấy cậu. Harry âm thầm ngạc nhiên, cậu chỉ vô tình nói ra yêu cầu, vả lại đời này cậu không định cho Voldemort tiến vào cái vòng tròn sai lầm kia nữa, nhất định sẽ gom hắn bên chiến tuyến của mình chỉ là không nghĩ tới người này lại để ý đến vậy. Nhưng nghĩ đến cái danh gia tộc cổ xưa của nhà mình đặc biệt lớn nên liền hiểu ra.

Và thế là cuộc gặp mặt kết thúc trong không vui, Voldemort hiểu lầm Harry vứt bỏ hắn, Harry hiểu lầm hắn vì tiền tài của nhà cậu.

Bởi mới nói có đôi khi cuộc đời thật lắm những cái hiểu lầm không đáng có.

Về đến phòng ngủ, Draco vẫn còn chưa ngủ, nó đang viết cái gì đó rất hăng, thiếu điều muốn ghim luôn cái ngòi vào trang giấy, Harry thu lại sự phiền lòng, cậu nở nụ cười tiến lại gần hỏi: "Anh viết gì vậy?"

"À Harry, em về rồi. Quirrell có làm gì em không?" Draco ngay lập tức buông bút lông chim xuống, nó kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi xác định không có vết thương nó mới yên tâm thả người.

"Anh làm như em đi đánh nhau không bằng? Mà anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu." Harry bĩu môi nói

"Anh đang viết thư gửi cho cha mẹ, lần này nhất định sẽ đặt hết hàng quả cầu gợi nhớ về tay." Draco quyết tâm tiếp tục cầm bút lên ghi ghi. Harry tò mò hỏi: "Để làm gì?"

"Đơn nhiên là dìm đám nhóc Gryffindor kia trong thế giới quả cầu gợi nhớ rồi. Dám ăn hϊếp Harry của anh, anh sẽ cho bọn nó chết dí trong đó luôn." Draco chưa hề ý thức được câu Harry của anh có bao nhiêu đáng quý, sau này hiểu rồi nó ngày nào cũng nhẩm câu này trong đầu. Và bây giờ đầu gỗ Harry cũng chưa nhận biết được tầm quan trọng của nó.

"Anh đừng có làm thiệt nha. Em không muốn chúng ta nổi nhất trường đâu." Harry vội ngăn cản Draco, cậu nhẹ giọng khuyên nhủ một lúc lâu mới lây chuyển được quyết định ấu trĩ của Draco. Tuy vậy khi Lucius biết tin cũng đã gửi đến nhà Longbottom một hộp quả cầu gợi nhớ loại mới nhất. Vì vậy Harry sâu sắc hiểu được bệnh ấu trĩ là bệnh di truyền từ cha sang con.