Chương 8: Sờ ngực
Lâm Yên cho rằng sẽ là loại mát xa cách quần áo giống như vừa rồi, không nghĩ đến khi cô vừa cầm cái thìa lên thì tay Lâm Thời Hằng đã đi vào theo vạt áo ngắn tay của Lâm Yên.
“!!!”
Loảng xoảng một tiếng, cái muỗng rơi vào trong chén.
Lâm Thời Hằng xoa eo Lâm Yên một chút.
“Cầm chắc một chút, chậm rãi uống.”
Tiếng rêи ɾỉ của Lâm Yên sắp vọt đến cổ họng.
Lâm Thời Hằng hiển nhiên bình tĩnh hơn cô rất nhiều, tay của hắn sờ dọc theo vòng eo của cô rồi đi lên phía trên. Khi sờ đến bên cạnh ngực, Lâm Yên run rẩy, hắn quyết đoán đẩy áo ngực của cô ra, xoa nắn lấy bầu vυ' của Lâm Yên không hề có khoảng cách.
Bàn tay nắm lại, xoa bóp, bàn tay có khớp xương rõ ràng thưởng thức thịt vυ' biến hóa đa dạng. Hốc mắt của Lâm Yên đỏ lên, trong con ngươi đều là nước mắt sinh lí do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lâm Yên muốn rêи ɾỉ, muốn thét chói tai nhưng khi nghĩ đến đây là nơi nào, phía sau mình là ai thì cô không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Ánh mắt Lâm Yên không có tiêu cự, cô cầm muỗng lên uống một cách máy móc, Lâm Yên cưỡng bách mình không nên nhìn áo không ngừng biến hóa thành những hình dạng khác nhau.
Nhưng mà làm sao có thể không nhìn?
Thậm chí Lâm Yên không cần cúi đầu, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy áo mình đang “xao động” như thế nào, ám muội đủ khiến người mơ màng, bởi vì có một đôi tay đang làm việc không thể miêu tả dưới lớp áo của cô.
Lâm Thời Hằng nhìn ánh mắt không có tiêu cự của Lâm Yên, đuôi mắt phiếm hồng, ngón trỏ và ngón cái khép lại nhéo đầṳ ѵú đã cứng lên của cô.
“Thế nào? Có tốt hơn không?”
“Có, khá hơn nhiều rồi ạ.”
“À.”
Năm ngón tay của Lâm Thời Hằng nắm lại, một tay ôm lấy vυ' xoa nhẹ một lúc, xoa đến mức khóe miệng Lâm Yên truyền ra tiếng rêи ɾỉ cực nhẹ, tiếng đập cửa ở bên ngoài truyền vào. Lâm Thời Hằng chậm rãi buông cô ra, hắn đứng dậy nói với Lâm Yên.
“Con từ từ ăn, ba ba đi ra ngoài nhìn xem.”
“Vâng…”
Lâm Yên gật đầu trong vô thức.
Sau khi Lâm Thời Hằng rời khỏi đây, cô đơn giản thu dọn lại cái bàn rồi sau đó chạy đến khu nghỉ ngơi ở phía sau, cảm thấy thẹn ôm lấy mình.
Ba ba vừa mới…
Lần này Lâm Yên không đeo bịt mắt, cô thấy rõ ràng bàn tay của ba ba đi vào bên trong, tuy rằng cách một lớp áo không thấy rõ động tác của Lâm Thời Hằng nhưng cảm giác da thịt dán lấy nhau sẽ không lừa người.
Ba ba giúp cô xoa ngực, không có bất kỳ trở ngại nào.
Lâm Thời Hằng…Đang sờ vυ' Lâm Yên!
Oanh…
Mặt Lâm Yên lập tức bị thiêu cháy.
Cũng không biết mình tại sao lại cảm thấy thẹn tới như vậy, đại khái là do Lâm Yên đã nghe Trịnh Húc nói qua cho nên bây giờ mới tự nhiên như vậy.
Lâm Yên vừa thẹn vừa bực. Vào buổi chiều khi sửa sang lại dược phẩm, cô thất thần khiến Trình Tư trêu ghẹo hai câu, cô ấy cho rằng cơ thể Lâm Yên không thoải mái nên để cô về nhà trước.
Cơ thể cô có nơi nào nào không thoải mái ư.
Rõ ràng là…Quá thoải mái.
Lâm Yên vùi cả cơ thể vào trong chăn, cô quấn chặt chăn lăn trên giường hai vòng, nhiệt độ trên mặt còn chưa có giảm xuống.
Nhưng.
Như vậy là không đúng.
Lâm Yên nhíu mày.
Rõ ràng việc làm hiện tại của cô và ba ba rất không đúng!