Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 2: Bị ba ba bắt gặp

Chương 2: Bị baba bắt gặp

Trịnh Húc gần như tham lam ngậm lấy đầṳ ѵú rồi hút, kỹ xảo của thiếu niên không đủ, chỉ hiểu mình nên hút mãnh liệt, chưa được một lúc đã ăn đến mức khiến Lâm Yên phát đau.

“Đau…Trịnh Húc, cậu nhẹ một chút.”

Chiếc vυ' kiều nộn sao có thể chịu nổi Trịnh Húc chà đạp như vậy, Lâm Yên đưa tay đẩy cậu ra. Nhưng Trịnh Húc đã nếm được mỹ vị nên tạm thời cậu ta không thể tự kiềm chế mình được, vì không để bạn gái từ chối Trịnh Húc chỉ có thể thuận theo ý cô đổi từ nuốt thành liếʍ.

Đầu lưỡi ấm áp liềm từ bầu vυ' đến đầṳ ѵú, ngẫu nhiên đảo quanh bốn phía ở quầng vυ', cuối cùng Trịnh Húc vẫn không cam lòng nên đã nuốt núʍ ѵú phấn nộn vào miệng, đầu lưỡi đảo quanh khiến cô nức nở.

“A…Trịnh Húc…Cậu nhẹ…Một chút…”

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Yên thừa nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, cô xuýt nữa hít thở không thông, thân dưới càng nóng hơn giống như có thứ gì đó đang chảy ra không chịu khống chế, Lâm Yến bất giác kẹp chặt chân.

Kinh nghiệm trên lý luận của Trịnh Húc hiển nhiên phong phú hơn Lâm Yên nhiều, chỉ cần nhìn phản ứng của cô thì cậu ta đã biết Lâm Yên động tình rồi. Trịnh Húc nhẹ nhàng tách đùi cô ra, tay tận tình âu yếm đùi non của Lâm Yên.

Nhân lúc Lâm Yên đang chìm trong du͙© vọиɠ, mất đi lý trí thì Trịnh Húc nhanh chóng cởi váy ngắn và qυầи ɭóŧ của cô.

“Không cần…”

Lâm Yên cảm nhận được ý đồ của Trịnh Húc nên cô đã giãy giụa kháng cự.

Trịnh Húc đang trong lúc tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, lý trí đã sớm chết đuối ở Thái Bình Dương, cậu ta hôn liên tiếp hôn lên khóe miệng Lâm Yên, kiên nhẫn trấn an cô, cố gắng để giọng nói của mình thành khẩn hơn.

“Không làm, Yên Yên, để tớ…Nhìn một chút, không, liếʍ một chút…”

“Đừng, đừng nói nữa.”

Lâm Yên nào có da mặt dày như Trịnh Húc, cô bị những lời nói mang theo tìиɧ ɖu͙© của cậu ta thiêu đốt đến mức mặt đỏ rần. Có lẽ là bầu không khí lúc này quá tốt, tay của Trịnh Húc vẫn đang tinh tế ôn nhu âu yếm ngực cô, hoặc do ánh mắt của cậu ta quá khát vọng, nó chứa đầy tình yêu và du͙© vọиɠ với cô.

Tóm lại, Lâm Yên quăng mũ cởi giáp dưới ánh mắt như vậy của Trịnh Húc, mơ màng để cậu ta muốn làm gì thì làm.

Trịnh Húc kinh ngạc, đầu tiên là tách chân Lâm Yên để lộ ra nơi riêng tư chưa từng có người xem, sau đó cậu ta vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào môi âʍ ɦộ ướŧ áŧ.

Lâm Yên bị Trịnh Húc nhìn đến mức cả người nóng lên, cô che miệng nhẹ nhàng nhắm mắt lại thẹn thùng.

Có chất lỏng phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh nhỏ giọt chảy ra từ cửa huyệt, thịt trai mềm mịn giống như đang mười chào trịnh Húc, vừa nóng vừa phấn nộn tản ra mùi hương khiến người ta si mê.

Thần hồn của Trịnh Húc bị bắt lấy trong nháy mắt, cậu ta cúi đầu rồi liếʍ.

“Ah~”

Trong phòng ngủ ấm áp vang lên tiếng thở dốc và rêи ɾỉ ám muội.

Hai người vừa nếm thử mới nếm thử được sự tốt đẹp của tìиɧ ɖu͙©, luân hãm sâu vào trong đó, ai cũng không biết của cửa bị mở ra từ khi nào.

Chờ đến khi Trịnh Húc bị một lực mạnh kéo ra rồi bị đạp một chân hung hăng, Lâm Yên mở mắt giống như tỉnh lại từ trong một giấc mộng.

“Lăn!”

Lâm Thời Hằng tức giận.

Trịnh Húc hoảng hốt đào tẩu.

Lâm Yên…Cứ như vậy để trần nửa thân trên, lộ chiếc vυ' phấn nộn bị bạn trai ăn mυ'ŧ đến mức đỏ lên, nơi riêng tư cũng lộ ra, thậm trí giữa hoa huyệt còn thấy dấu vết nước miếng của bạn trai, sắc mặt Lâm Yên tái nhợt…Nhìn ba ba của mình.