Con Trai Của Bạch Tổng Muốn Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 48: Ép cung

Chuyện Phương Tố Y suýt gặp tai nạn trên đường về nhà rất nhanh đã truyền tới tai của Bạch Dã.

Hôm ấy anh tan làm sớm hơn bình thường rất nhiều, và đương nhiên cuộc họp cuối tháng cũng bị rút ngắn vì anh đã nghe tin từ vệ sĩ. So với công việc, anh càng quan tâm đến Phương Tố Y.

Bước vào phòng khách, thấy Phương Tố Y không chút sứt mẻ ngồi ôm con trai xem tivi, trái tim đang đập điên cuồng trong l*иg ngực anh rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại.

Đi thẳng tới chỗ Phương Tố Y, Bạch Dã dang tay ra, ôm cô vào lòng. Anh đặt cằm lên mái tóc mềm của cô, nhỏ giọng thì thầm:

“Tố Y, thật sự xin lỗi.”

“Anh sao vậy?” Phương Tố Y vỗ nhẹ vào lưng anh. “Sao lại xin lỗi em?”

“Bởi vì anh đã kéo em vào rắc rối của gia đình mình.”

Bạch Dã càng dùng sức hơn một chút, như thể muốn đem cô hòa tan vào cơ thể mình. Anh đã rất sợ khi nghe vệ sĩ nói cô gặp tai nạn, sợ cô đột nhiên biến mất khỏi thế giới của anh, như cách cô xuất hiện vậy.

Đối với người luôn toàn tâm toàn ý cho công việc và con trai như anh, chuyện yêu đương chỉ là chuyện ngoài lề. Anh chưa từng rung động với ai, cũng chưa từng hiểu cảm giác khi yêu sẽ thế nào. Nếu không có Phương Tố Y, anh còn định độc thân thêm năm mười năm nữa, hoặc cả đời.

Anh vuốt ve lưng cô, dùng sức đến nỗi cô thấy có chút đau.

Phương Tố Y biết anh đang lo lắng nên không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm anh.

Bạch Thiên nhìn hai người ôm ấp mà quên mất mình như vậy lập tức chu môi ra:

“Con cũng muốn ôm, mami!”

Bé con chạy tới bên cạnh, ôm lấy đùi Phương Tố Y như một thói quen.

Bạch Dã lúc này mới buông người trong lòng ra, cúi xuống bế cục cưng lên.

Phương Tố Y và Bạch Thiên đều là những thành viên quan trọng trong cuộc đời anh, lần này, không thể để chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa.



Mấy ngày sau đó, Bạch Dã rốt cuộc cũng có chút manh mối từ vụ tai nạn.

Sau khi làm việc với cảnh sát, anh phát hiện người đàn ông lái xe gây tai nạn rồi lẩn trốn kia có liên hệ với bạn trai cũ của Phương Tố Y. Dựa trên tiền án của hắn, cảnh sát đã tìm đến tận nơi để mời về đồn lấy lời khai.

Vương Kính nhàn nhã không hề sợ hãi, bởi vì hắn biết cảnh sát không có bằng chứng cụ thể.

“Bởi vì tôi từng gây hại cho Phương Tố Y nên các người nghĩ tôi thuê người xử cô ta à? Chậc chậc, oan ức quá đi mất.”

“Anh Vương, xin anh hãy có thái độ tôn trọng chúng tôi.”

Sự cợt nhả của hắn khiến cảnh sát rất bực bội, nhưng ngại sau lưng hắn có một người cha lắm tiền, cũng không dám quá mức.

Lấy lời khai xong, Vương Kính được thả ra ngoài.

Lúc hắn tìm một chỗ vắng người đứng hút thuốc, sau lưng bỗng truyền tới tiếng xé gió. Hắn giật thót, vội vàng nghiêng người tránh sang bên cạnh nhưng đã muộn.

Gáy bị đập một cú nặng nề, trước mắt Vương Kính toàn là ánh sao.

Khi hắn vừa mắng một tiếng “mẹ kiếp”, toàn bộ ý thức cũng trở nên mơ hồ.



Một lần nữa tỉnh lại, Vương Kính đang ngồi trên một cái ghế gỗ trong nhà kho đầy bụi.

Cửa chính mở ra, tiếng bước chân lộp cộp to dần.

Trước mắt Vương Kính xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, nhìn thẳng lên, con ngươi hắn bỗng nhiên co rụt:

“Mày? Thằng chó! Sao mày dám bắt cóc tao hả?”

Bạch Dã lạnh lùng nhìn hắn, sau lưng anh còn có hai người đàn ông cao lớn mặt mày hung ác. Anh muốn dùng cách của mình để tên này khai ra mọi chuyện, nhanh hơn việc chờ đợi nhiều.

“Là mày à?” Bạch Dã hỏi.

“Tao không biết mày nói gì.”

Vẫn rất cứng miệng.

“Mày biết người tên Lã Thanh Vân không?”

Bạch Dã vừa ra hiệu, hai tên đàn ông bên cạnh liền tiến lên, xắn tay áo chuẩn bị cho Vương Kính một trận no đòn.

Vương Kính run rẩy:

“Tao không biết ai họ Lã hết!”

“Để xem mày nhịn được bao lâu.”

Bạch Dã lười phải nói nhảm với hắn ta, trong nhà kho chỉ còn lại tiếng nắm tay va chạm vào da thịt bình bịch, cùng với tiếng kêu gào thảm thiết của hắn.

Sau một trận đòn, Vương Kính rũ rượi nghiêng đầu sang bên cạnh, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Mẹ mày! Thằng chó! Phương Tố Y là bạn gái của tao! Là bạn gái của tao!”

“Bắt hắn câm miệng lại!” Sắc mặt Bạch Dã càng tối lại khi nghe Vương Kính nhắc đến Phương Tố Y.

Của hắn sao? Không, Phương Tố Y là người phụ nữ của anh mới đúng.

Vương Kính bị nhét một nhúm vải dơ bẩn vào miệng, lát sau, lại là một trận đòn không hề nương tay. Mặt mũi hắn bây giờ đã bầm dập, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Bạch Dã như thể muốn gϊếŧ anh.

“Nếu hắn dám bất tỉnh thì tạt nước gọi dậy, khi nào chịu khai ra thì thôi.”

Sức chịu đựng của Vương Kính có tốt đến đâu cũng không chịu nổi sự dày vò từ những gã đàn ông lực lưỡng kia.

Nửa ngày sau, khi Bạch Dã đã rời đi, hắn đau khổ dùng ánh mắt ra hiệu cho đám vệ sĩ dừng tay.

Miếng vải trên miệng làm khớp hàm hắn suýt chút nữa bị trật, phải mất một lúc hắn mới thều thào được mấy chữ:

“Là… Là cô ta…”

“Lã Thanh Vân? Cô ta đang ở đâu?” Vệ sĩ dựa theo lời Bạch Dã bắt đầu thẩm vấn.