Phương Tố Y đờ ra một lúc mới hiểu ý của Bạch Dã, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu lên quan sát một vòng liền thấy mấy cái máy quay mini thông minh đang chĩa về phía mình.
Má ơi! Phương Tố Y che mặt xấu hổ, tim đập nhanh đến mức máu dồn lên làm phần cổ trắng nõn làm nó nhiễm hồng, lỗ tai cũng không tránh được một kiếp.
Dáng vẻ của cô rất giống một thiếu nữ bị trêu ghẹo, yêu kiều động lòng người. Bạch Dã nhìn cô một lát, thấy cô lúng túng thì lên tiếng hỏi:
“Tôi có thể trả lương cho cô, chúng ta thương lượng một chút, cô muốn làm toàn thời gian không? Lương sẽ không ít hơn công việc hiện tại cô đang làm.”
“Không cần đâu, tôi thích việc dạy học.”
Mệt thì có mệt nhưng cô rất yêu trẻ con, sẽ không vì chút tiền mà từ bỏ nghề giáo. Trừ phi không còn con đường nào để đi nữa thì cô sẽ nghĩ lại. Số tiền tiêu dùng mà cha mẹ cô cần vẫn đang nằm trong khả năng của cô.
Thấy cô từ chối, Bạch Dã cũng thôi, anh nói:
“Vậy ngày mai cô tới, tôi sẽ đưa cô và Bạch Thiên ra ngoài.”
“Ba không đi làm ạ?” Bạch Thiên tò mò ôm cổ cha mình.
“Không, ngày mai nghỉ một hôm.”
Bình thường anh đã dành quá nhiều thời gian và công sức vào việc riêng, ít khi đưa con trai ra ngoài, ngày mai vừa hay là chủ nhật nên đưa thằng bé đi giải tỏa một phen.
Phương Tố Y gật đầu rồi đứng lên và thu dọn mọi thứ.
Trước khi cô rời khỏi đó, nhóc con vẫn không ngừng hỏi cô về chuyện chuyển về căn nhà này. Phương Tố Y dở khóc dở cười, đúng là trẻ nhỏ vô tư.
Bạch Dã tiễn cô ra cổng rồi bất ngờ hỏi:
“Ngày mai cô ra ngoài cùng tôi như vậy, bạn trai cô sẽ không nghĩ nhiều chứ?”
Cả hai người họ đều biết rõ đối phương không hề có ý gì với mình mà chỉ đơn giản là vì Bạch Thiên, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ suy diễn lung tung.
Nhắc đến người kia, Phương Tố Y hơi mím môi khó xử, cuối cùng cô lựa chọn nói ra nỗi lòng:
“Không dám giấu anh, hôm đó anh gọi điện thoại đến đã làm bạn trai tôi hiểu lầm. Nhưng mà cũng không quan trọng nữa đâu, tôi sẽ giải quyết rõ ràng.”
Mấy chữ cuối cùng của cô có thể hiểu là sắp nói lời chia tay với bạn trai. Bạch Dã nâng lông mày rồi gật đầu, chuyện này không liên quan đến anh, nghe cô xác định như vậy thì yên tâm rồi, nếu hỏi thêm sẽ biến thành tọc mạch chuyện người khác.
Phương Tố Y rời khỏi Bạch gia chưa lâu đã nhận được điện thoại từ một số lạ, cô nhìn thoáng qua rồi ấn nghe. Một giọng nữ dịu dàng truyền ra:
“Xin chào, cô là Phương Tố Y đúng không?”
“Vâng, là tôi.”
“Ồ, tôi chỉ muốn nói với cô một chuyện thôi, nhanh gọn, bạn trai cô ra ngoài tìm gái cô có biết không?”
Đúng thật là gọn gàng, nhẹ nhàng quá nhỉ? Như thể quăng cho Phương Tố Y một cái bạt tai đau điếng người, cô đứng khựng lại giữa trên đường, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nhịp tim không ngừng gia tốc.
“Xin cô ăn nói cho đàng hoàng.” Phương Tố Y siết chặt nắm tay, không muốn tin, không muốn tin Vương Kính tệ hại đến mức này.
Nói hắn thay đổi cũng được, hiện tại không còn yêu cô như trước cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng cắm sừng cô! Chuyện này thật sự vượt mức chịu đựng của người bình thường…
Trong sự thấp thỏm sợ hãi của Phương Tố Y, người kia cười nói:
“Tôi nói sự thật thôi mà. Lần gần nhất anh ta không đến bệnh viện đón cô là vì sao cô biết không? Vì anh ta đến chỗ tôi, vì tôi gửi ảnh nude nói rằng đang có hứng! Bình thường anh ta là kiểu người đó đó, du͙© vọиɠ cao hơn đầu! Nhưng mà, chó chết thật đấy! Anh ta không yêu tôi, lại ngủ với tôi mà nhớ về cô!”
Sắc mặt Phương Tố Y tái xanh, môi run rẩy, ánh tà dương chiếu lên biểu cảm ngây ngốc của cô, kéo dài chiếc bóng phía sau.
Từng câu từng chữ mà người lạ mặt kia nói với Phương Tố Y dần dần rõ ràng, lặp đi lặp lại trong não bộ.
Vì sao không đến bệnh viện đón cô? Vì sao lỡ hẹn? Ban đầu chỉ là nghi ngờ và tự lừa dối bản thân, nhưng giờ thì cô có thể chắc đến chín phần mười, người đàn ông kia thật sự đã phản bội mình…
Phương Tố Y không muốn nghe tiếp nữa, ấn tắt điện thoại rồi ngồi thụp xuống đường, l*иg ngực căng tức khiến nước mắt uất ức trào lên. Cô không ngăn được suy nghĩ của mình, trong đầu hiện lên hình ảnh bạn trai ôm ấp với người phụ nữ khác, thậm chí là lên giường. Cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm!
Hắn ra ngoài tìm người khác giải tỏa, vì vậy mà lỡ hẹn với cô không ít lần rồi. Lúc vui vẻ thì cho cô sắc mặt tốt, lúc tâm trạng hơi tệ thì đem cô ra làm thứ trút giận. Đây là yêu mà hắn nói sao? Buồn cười thật!
Phương Tố Y cắm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay đến nỗi hằn lên những dấu sâu và đỏ ửng, cơn đau nhức ấy khiến cô tỉnh táo lại một chút.
Lúc Phương Tố Y ngồi trên xe buýt trở về, bạn thân gọi đến, giọng cô nàng bối rối và có hơi gấp:
“Tố Y, cậu mau về nhà đi, Vương Kính làm tớ sợ rồi đó!”