Chú Hàng Xóm Là Chồng Em

Chương 48: Sự cố trên sân khấu

Buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đại học Bắc Thành được diễn ra vào lúc sáu giờ tối. Hứa Ngụy Phàm đã đồng ý đi cùng Linh An, nên chuẩn bị mọi thứ vô cùng chu đáo, rồi đứng trước cổng nhà đợi cô.

“Ngụy Phàm, chúng ta mau đi thôi.”

Hắn cẩn thận mở cửa xe cho Linh An, để cô ngồi vào trong. Nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ động lòng người này, Hứa Ngụy Phàm không kìm được mà muốn hôn một cái.

“Không được, em trang điểm rồi. Anh mà hôn sẽ trôi hết son phấn mất!”

Bởi vì phải tham dự tiết mục nhảy chào sân nên Linh An đã trang điểm trước ở nhà. Sau khi buổi lễ bắt đầu, thấy hiệu trưởng sẽ tuyên bố lý do và phát biểu đôi lời, rồi nhường lại sân khấu cho sinh viên giao lưu văn nghệ.

“Hôn nhẹ một cái, không trôi được.”

Vừa mới dứt lời, Hứa Ngụy Phàm đã bất ngờ vịn lấy hai cánh vai cô, cúi xuống hôn chụt một cái vào đôi môi đỏ mọng. Linh An bèn rướn cao người, ôm chầm lấy người đàn ông kia mà thơm tới tấp vào má.

“Xía, mãn nguyện chưa?”

Hứa Ngụy Phàm quay mặt sang chỗ khác, không nhịn được cười tủm tỉm. Linh An liền véo nhẹ vào cái tay hắn, sau đó chỉ vào đồng hồ nhắc nhở người đàn ông này đã trễ lắm rồi.

Hắn vội lái xe đến trường, còn khoảng mười lăm phút nữa sẽ bắt đầu buổi lễ nên bọn họ nhanh chóng tìm một vị trí thích hợp, ngồi xuống.

“A! Chú Tôn cũng đến kìa.” Linh An chỉ tay về phía Tôn Bách Thần đang đứng cùng Đan Nhiên ở đằng xa.

Cô vẫy tay với Đan Nhiên, cô ấy còn chỉ Linh An cho cha của mình thấy. Cô lịch sự cúi đầu chào Tôn Bách Thần, rồi kéo tay Hứa Ngụy Phàm nói:

“Trời ơi, ngưỡng mộ quá đi mất!”

Hắn tức xì khói, nhân lúc không ai để ý mà tét vào mông cô gái nhỏ. Linh An ngớ ra không hiểu chuyện gì, hắn mới gầm gừ lên tiếng:

“Người ta vợ con đề huề rồi, em ngưỡng mộ cái gì? Tôi hoàn hảo thế này còn chưa đủ chiều lòng em sao?”

Linh An dẫm nhẹ vào chân hắn, vừa mới mở miệng ra đã nghe thấy mùi “giấm chua” nồng nặc. Cô vội giải thích:

“Em ngưỡng mộ sự tài giỏi của chú ấy và gia đình hạnh phúc của Đan Nhiên thôi. Anh đang nghĩ bậy bạ đi đâu vậy hả?” Từ sau lần bị hắn hành xác ở trên giường, Linh An không dám gọi hắn bằng chú nữa.

Hắn dương dương tự đắc, hỏi:

“Vậy em mau nói xem giữa tôi và anh Tôn, ai đẹp trai hơn?”

Chậc, lại đến giờ cái tên này tự luyến rồi đây! Cô lè lưỡi, dễ gì mà để Hứa Ngụy Phàm được như ý.

“Cha của Đan Nhiên đẹp hơn nhiều, anh làm gì có cửa.”

Khuôn mặt hắn xám xịt lại, giây phút này thật sự muốn vác cô lên vai, mang về nhà để trừng trị mà.

Khen hắn một câu sẽ lăn đùng ra chết sao?”

“Xem như em giỏi! Linh An, sáng ngày mai em có thể lết xuống giường được, tôi sẽ không mang họ Hứa nữa.”

Linh An vừa nghe đã hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì. Cũng may vị trí của bọn họ ở phía ngoài cùng nên mới không có quá nhiều người ngồi, nếu không cô sẽ ngại chết mất.

Cô ghé sát vào tai Hứa Ngụy Phàm, thì thầm:

“Anh đừng có tưởng bở. Em sẽ không sang nhà anh ngủ nữa đâu.” Nói xong còn nhướn mày trêu ngươi hắn.

Hứa Ngụy Phàm hết cách, đành phải chịu thua cô gái nhỏ. Hiện tại đã đến giờ làm lễ, hai người liền nghiêm túc trở lại, hướng tầm mắt về phía sân khấu lớn.

Ở đằng xa, Đỗ Ý Kiều nhìn về phía Linh An, rồi đưa tay che miệng, quay sang nói nhỏ với Trình Yến Ly điều gì đó rất mờ ám. Hai cô ả gật đầu đồng thuận, rồi rời khỏi vị trí chỗ ngồi, đi vào khu vực sau cánh gà.

Linh An ngó sắp đến giờ mở màn của tiết mục nhảy chào sân, cô liền đi thay đồ diễn. Cô dặn Hứa Ngụy Phàm ngồi yên ở đó, ai ngờ mới đi được mấy bước, hắn đã lẽo đẽo theo sau.

Cô tìm túi đựng đồ của mình, tìm một phòng trống để thay ra. Chiếc váy xòe cồng kềnh khiến Linh An khó khăn trong việc kéo dây khóa, cô bèn chui đầu ra cửa, nhìn quanh rồi gọi Hứa Ngụy Phàm:

“Anh mau kéo khóa váy giúp em.” Cô xoay người, chỉ vào lưng của mình.

Hứa Ngụy Phàm vào bên trong, nhẹ nhàng kéo khóa váy lên giúp Linh An. Lát sau còn chưa đủ, hắn siết lấy vòng eo nhỏ, tham lam vùi mặt vào chiếc cổ trắng ngần, cắn nhẹ.

“Ưm, anh đừng nháo, lỡ người khác đi ngang qua thấy được thì thế nào?”

“Mặc kệ họ.” Hắn nhởn nhơ đáp lại.

Linh An thật bất lực với ông chú này mà! Người gì vừa trẻ con vừa ngang ngược. Cô nói mình còn phải đi thay giày để kịp lên sân khấu biểu diễn nữa, sắp đến giờ mất rồi.

Linh An lấy đôi giày cao gót đặt ngay ngắn trong tủ, rồi đi vào chân. Lúc tập luyện cô đã đi qua nó rồi, nên cũng khá quen thuộc.

“Này, cậu mau ra đây đi.” Một bạn sinh viên trong câu lạc bộ nhảy vẫy tay gọi Linh An.

Cô vội ra đứng bên phía trái của cánh gà, chờ đến lượt mình lên sân khấu. Vốn dĩ được đóng vai chính là công chúa nhảy cùng hoàng tử, nào ngờ bị Trình Yến Ly giành mất, Linh An phải nhận vai phụ - một mụ phù thủy độc ác.

Dẫu vậy, khi cô bước ra ngoài sân, từng điệu nhảy uyển chuyển nhưng vô cùng dứt khoát đã chiếm trọn được ánh nhìn từ mọi người. Mặc dù Linh An vào vai phù thủy nhưng không hề xấu xí, thậm chí vẻ đẹp so với nữ chính thì như một chín, một mười.

Hứa Ngụy Phàm đưa điện thoại lên, chụp lại toàn bộ khoảnh khắc đẹp đẽ của cô gái nhỏ. Đến phân đoạn hoàng tử rút kiếm ra chĩa vào phù thủy, Linh An sẽ đu lên dây cáp để nó kéo lên cao, sau đó tung cú xoay hai vòng để tạo điểm nhấn. Nào ngờ…

Cảm tưởng như gót giày của cô bị rơi ra, bước chân Linh An hẫng mất một nhịp, nhưng tay vẫn theo phản xạ bám lấy sợi dây. Tức thì, cô không tự chủ được mà rơi tuột xuống, ngã nhào ra đất.

Rầm!

“Á ự…”

Linh An choáng váng mặt mày, hai mắt dần khép lại. Dưới cổ chân truyền đến cảm giác đau nhói, xương khớp như muốn rã rệu, rụng rời.

“Diệp Linh An, em có sao không?”

Cả hội trường bỗng trở nên nháo nhác, Hứa Ngụy Phàm là người đầu tiên chạy nhanh đến, bế cô gái nhỏ vào lòng.