Lục Địa Bị Mất

Chương 47

Chờ cung phản xạ của Cáp Y chạy xong, thịt trong nồi cũng chín, trong phòng bếp chỉ có tiếng xắt rau xành xạch. Lâm Nhất thầm thở dài, kéo Cáp Y vẻ mặt ngây thơ mờ mịt ra ngoài.

“Lâm, lúc Vu xắt rau đáng sợ quá.”

“Ừ.”

Lâm Nhất là tấm chiếu từng trải, cậu duỗi tay sờ đầu Cáp Y, xoa dúm tóc xù của đối phương xuống, “Có muốn ăn cơm ở đây không?”

Trong lòng Cáp Y có chút rung rinh, bụng cũng rất hợp lúc kêu ọc ọc, nhưng nghĩ đến em trai của nhóc có thể đang khóc nhè liền giơ tay tạm biệt Lâm Nhất, vội vàng chạy về nhà.

Nhà đất ở đây đều xây song song, hai dãy đối diện, ở giữa là đường đá rộng. Cho nên Lâm Nhất đứng ở cửa nhà là có thể nhìn theo Cáp Y quay về, hơn nữa thị lực rất tốt, cậu còn nhìn rõ lúc Cáp Y vào cửa suýt thì bị vấp.

“Cáp Y vẫn là trẻ con, nó không có trong phạm vi kẻ thù tưởng tượng của anh."

Lâm Nhất xoay người, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn người đàn ông đi ra từ phía sau cửa. Thời gian trôi như nước, không chỉ là bề ngoài thôn thay đổi mà còn có chất lượng sinh hoạt trong thôn và lần đầu tiên cậu thấy đối phương. Cảm thấy xa ngoài tầm với, sẽ không trở thành bạn bè, mà bây giờ giơ tay có thể với tới, bọn họ thành người yêu.

Bị bắt tại trận, làm một kẻ tái phạm, trên mặt Phục Phong vẫn trước sau như một không có chút xấu hổ. Trong nhận thức của hắn đó là chuyện đương nhiên, bạn đời phải trông chặt, ai cũng là kẻ địch.

Lâm Nhất cười sờ sờ mặt Phục Phong, thân mật câu lấy cổ hắn sáp lên, “Ăn dấm bậy tuy rằng là tật xấu, nhưng anh không cần sửa.”

Câu này nói cực kỳ trôi chảy, chưa qua suy nghĩ. Sau khi nói xong Lâm Nhất mới phản ứng lại cũng không hề biệt nữu, đều là người sắp làm ba rồi.

Phục Phong nhấc mắt, đôi mắt hơi sâu, giọng nói hắn có chút trầm thấp, tựa như đang cường điệu gì đó, “Em là của tôi.”

Trên mặt Lâm Nhất chậm rãi hiện lên một nụ cười soái khí, khóe mắt đuôi lông mày đều phủ tình ý, “Vĩnh viễn là.”

Ánh sáng bên ngoài nhà loang lổ, lá cây cuốn bay xuống, Phục Phong dắt Lâm Nhất về nhà ăn cơm.

Từ sau khi Lâm Nhất ăn trứng bồ câu Cáp Y cho, không biết Phục Phong làm thế nào, mỗi ngày đều mang trứng bồ câu về. Nấu chín để cậu ăn, ăn liên tục vài lần, cậu ợ lên ra toàn mùi bồ câu.

Có là thể vẻ sầu khổ trên mặt Lâm Nhất quá rõ ràng, Phục Phong cuối cùng cũng bỏ cuộc, lại đổi thành trứng gà.

Từ mùa đông đến đầu hạ, mấy tháng qua đi, Lâm Nhất và Phục Phong đều ăn chay. Cả hai cố không chạm vào điểm nhạy cảm của đối phương, nhưng vẫn có ngoại lệ.

Có lẽ là sắp tới mười lăm, ánh trăng đêm hè sáng ngời hơn bình thường, hai mãnh vỡ kia tựa như ánh sao. Gió đêm thoang thoảng, Lâm Nhất và Phục Phong tản bộ trong sân, không biết là ai động tình, là ai quên mình đắm chìm vào trong môi lưỡi tương giao triền miên trước. Lửa dục áp chế thời gian dài sớm đã ngo ngoe rục rịch, không thể chịu nổi châm ngòi.

Hai người thảo luận vấn đề nên áp dụng tư thế gì. Phục Phong dùng dáng vẻ khát khao hôn gáy Lâm Nhất, ngậm lấy lỗ tai cậu mà mυ'ŧ lấy, đi vào từ bên hông. Chuyển động rất chậm, cọ từng tấc một, cọ vào một chút rồi rơi đi, lại cọ vào, lại rời đi.

Lâm Nhất bị cách cọ xát như bới đất từng chút một này của Phục Phong kí©ɧ ŧɧí©ɧ run cả chân, nhịn không được căng chặt. Lưng dựa vào ngực hắn, thả lỏng ra, nhắm hai mắt điều chỉnh hô hấp, trong lỗ mũi phát ra tiếng rêи ɾỉ nhẹ bẫng. Cơ thể bị hắn dẫn dắt nhẹ nhàng xóc nảy, chậm rãi lay động.

Có thể là đã lâu không làm, cũng có thể là cơ thể thay đổi sau khi mang thai, Lâm Nhất cao trào rất nhanh, trong cơ thể cũng cực kỳ ướŧ áŧ. Âm thanh trong phòng làm người ta suy nghĩ miên man.

Hơi thở Phục Phong nặng nề, trên mặt trên người đều đang chảy mồ hôi. Nơi bọc lấy mình lại trơn nóng, thỉnh thoảng có nước tràn ra, hơn nữa hắn quá nhung nhớ thân thể này, rất nhiều lần sắp thoát ra khỏi tiết tấu, rồi lại bị lý trí hắn mạnh mẽ kéo trở về.

Băn khoăn lại thật cẩn thận, hai người đều không thể tận hứng. Lần này Phục Phong không ra bên trong, khi sắp tới đỉnh điểm hắn rút ra dùng tay giải tỏa.

Thu dọn giường xong, Lâm Nhất vừa trắng vừa nuột, thân hình cao 180.5 bị Phục Phong bế lên nhẹ nhàng như ôm mèo con đặt vào bên trong giường. Cậu nhíu nhíu mày, "...Con anh đá em."

Phục Phong nghe vậy, nhấc mắt lên, cúi người dán lỗ tai vào bụng Lâm Nhất, tay cũng sờ lên. Dáng vẻ nghiêm túc làm Lâm Nhất buồn cười.

“Em muốn đi gặp chú Man.”

Thấy tâm trạng Phục Phong không tồi, Lâm Nhất nói chuyện mình nghẹn mấy ngày ra. Cậu không thể chắc chắn đối phương sẽ đồng ý, bởi vì đường có chút xa, với tình cảnh hiện tại của cậu sẽ có khó khăn, "Anh đi với em, như vậy sẽ không sao cả, có được không?”

Lâm Nhất thấy rõ giữa mày Phục Phong khẽ nhíu lại, cậu vô ý thức mím mím môi, quả nhiên vẫn không cho sao…

Dùng thử chiêu cuối cũng, Lâm Nhất vỗ lên đầu Phục Phong, nghiêng người, đưa cái ót ra với hắn, tay sờ sờ bụng, “Con ơi, ba có chút đau lòng.”

Giọng nói không hề nhỏ chút nào, từng câu oán trách làm Phục Phong khẽ thở dài. Hắn đè đè thái dương, bàn tay phủ lên eo Lâm Nhất, nhẹ nhàng xoa xoa.

Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ Lâm Nhất nghe được giọng nói hơi khàn khàn bên tai, khóe miệng cong lên.

Mộ ở bên sườn núi nhỏ nơi cửa rừng. Lúc trước trời đông tuyết phủ, Lâm Nhất chọn nơi đó là muốn cho chú Man có thể nhìn thấy thôn.

Trên mộ phần trụi lủi đã mọc đầy cỏ tranh tươi tốt và cây bụi. Phục Phong cầm dao đá ngồi xổm xuống chặt đi, lực chú ý vẫn đặt trên người Lâm Nhất.

Hắn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sống như được lập trình, chỉ có nên làm, cần phải làm, không thể làm, không buồn không vui. Sau khi có Lâm Nhất mới ngày càng sống giống một con người, mừng giận buồn vui đều là Lâm Nhất. Hắn ngăn cách Lâm Nhất ra với mọi người, sống chết của người khác không khơi được một gợn sóng trong mắt hắn. Khi hắn nhìn thấy hốc mắt Lâm Nhất chậm rãi đỏ lên, đầy khó hiểu đó là bởi vì sao.

Lâm Nhất bảo Phục Phong dọn thịt mang đến ra, tay nâng mộc vốc đất rải lên mộ phần, gió thổi đôi mắt chua xót. Cậu đang cười, dùng giọng điệu trêu chọc trước kia, chỉ là giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Chú Man, chú có muốn làm ông nội của đứa bé hay không? Không nói coi như chú đồng ý rồi nhé.”

Phục Phong khựng lại rồi tiếp tục chặt cây.

“Bọn chú Quý đều rất khỏe, bây giờ không phải lo lắng đồ ăn nữa, nhà ở cũng lớn, đông ấm hạ mát.” Lâm Nhất cười vô tâm vô phế, khóe mắt có ánh nước, “Hối hận đi, chú đi cho tiêu sái vào, đến con cũng không nói…” Cậu lau sạch nước mắt chảy xuống, thở dài, “Chờ một chút là tốt rồi.”

Mộ phần đã lộ ra hết. Phục Phong cất dao đá về, đứng lên lẳng lặng ở bên cạnh Lâm Nhất, tay ôm cậu vào trong ngực, để cậu dựa vào mình.

Lâm Nhất nói rất nhiều. Bộ lạc thống nhất, thủ lĩnh là Tháp Mộc, Cáp Lôi làm tộc trưởng, Bổng là Vu, em trai Cáp Đậu của Cáp Y là nhóc đầu bẹp, A Do sắp làm cha, Bố Cốc đã có bạn đời, cậu còn nói heo mẹ nhà ai sinh một bầy heo con, nhà ai cãi nhau đập nồi vỡ ra cái lỗ to. Cậu nói khô cả miệng, lại là tiết trời đầu hạ, trên người đổ chút mồ hôi, “Phục Phong, anh đỡ em một chút.”

Phục Phong đỡ Lâm Nhất, Lâm Nhất dịch hết những chỗ trọng yếu lên cánh tay hắn, bản thân lại một tay chống eo chậm rãi quỳ xuống. Dập đầu lạy trước mộ ba cái, lại bảo Phục Phong làm theo.

Phục Phong không nói gì, đầu gối cong xuống, phối hợp làm động tác bản thân cực kỳ khó hiểu.

Lâm Nhất lau mồ hôi trên trán, có lẽ chú Man đang cười to đầy đáng khinh. Vu quỳ xuống với ông, tuyệt đối là người đầu tiên, đủ để khoe khoang với bạn già của mình thật lâu.

Trên đường trở về, Lâm Nhất chậm rì rì nói: “Ở chỗ chúng em gọi thứ tình cảm này là tình thân, khác với tình yêu em dạy anh, không thêm bất kỳ điều kiện bên ngoài nào.”

Phục Phong giơ chiếc lá cây lớn che nắng cho Lâm Nhất, âm thầm lý giải hàm nghĩa của tình thân.

“Tình cảm của con người rất phong phú, em sẽ từ từ dạy anh.”

“Ừm.”

Hai người cứ như là giáo viên tận tình và học sinh ham học hỏi.

Tháng bảy nắng gắt, thiêu nóng người ta chảy mồ hôi nhễ nhại. Lâm Nhất tính ngày, ước chừng thêm độ một tuần nữa có thể sẽ sinh, cậu tự làm công tác tâm lý cho bản thân, cơ thể cũng điều dưỡng rất tốt, thảo dược nên chuẩn bị đều đã xay nghiền hết. Cầm máu, giảm đau nếu hôn mê sâu, Lâm Nhất đã nghĩ hết mọi thứ có thể.

“Phục Phong, hoa Hồng Linh chắc là nở rồi, anh đi hái nó về đi.” Như điều không thể thiếu, mấy ngày trước cậu đi nhìn xem, đã ra nụ hoa.

Phục Phong đưa trái cây nhỏ đã rửa sạch sẽ cho Lâm Nhất, cõng cái sọt đi nhanh ra cửa. Không bao lâu sau khi hắn đi mất có một người tìm đến, khéo đến mức Lâm Nhất trở tay không kịp.

Đúng vào dịp thu hoạch, người trong thôn đều ở ngoài ruộng làm việc. Mặt chấm đất lưng hướng trời, ai cũng không phát hiện trong thôn có thêm một người lạ, hơn nữa đối phương còn cố ý che giấu.

Khi Lâm Nhất nhìn thấy Đa Cát cậu mới vừa ném một quả vào trong miệng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo chính là vẻ mặt căng thẳng. Trái cây chưa cắn đã lăn xuống yết hầu, cậu không ngừng ho khan, ho mặt đỏ bừng, suýt nữa thì bị sặc chết.

Đa Cát vẫn là dáng vẻ cũ, trên mặt treo nụ cười ôn hòa, tầm mắt y quét nhìn bụng Lâm Nhất, “Sắp sinh rồi sao?” Nói rồi bước vài bước về phía trước, tươi cười không giảm, “Tôi là nghe Diễm nói trong lúc vô ý nên tới đây nhìn xem, không ngờ là thật sự.”

Tay y dừng lại cách bụng Lâm Nhất độ một centimet, trong mắt hiện lên vô số thứ, "Nếu không có cậu, người sinh con cho anh ta sẽ là tôi.”

Lâm Nhất không một tiếng động để ý bên ngoài, “Anh đi xa tới tận đây chỉ để nói cái này?”

“Tôi rất hâm mộ Tháp Mộc, cậu ta không muốn đối mặt với thất bại, vì thế quên cậu đi.” Không có đáp lại, Đa Cát tự nói với bản thân: "Tôi cũng muốn quên Phục Phong đi…”

“Cậu nói có phải thời gian dài là có thể quên hay không?”

“Vậy sao.” Lâm Nhất thất thần.

Đa Cát giống như chỉ là chạy tới tìm Lâm Nhất nói chuyện phiếm. Y nói rất nhiều, giọng nói càng ngày càng thấp, cuối cùng thấp đến không thể nghe thấy.

Không khí an tĩnh dưới tiết trời khô nóng trở nên nặng nề, đè nén người không thở nổi.

Sau lưng Lâm Nhất ướt sũng, bây giờ còn đang mang theo quả bóng lớn, chạy cũng không chạy được. Càng nghĩ càng gấp, cậu bất giác không biết trên mặt mình đã mướt mồ hôi.

“Cậu đang run sao?” Đa Cát nhíu mày, đưa tay, lại vào lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng mắng lạnh lẽo: “Cậu làm gì đấy?”

Bối Bối nhanh chân tiến vào, bảo vệ Lâm Nhất ở sau người, lạnh mặt nhìn Đa Cát.

Đa Cát như là không quan tâm đến địch ý của Bối Bối, giọng điệu của y làm người nghe cảm thấy chân thành, “Tôi thấy cậu ta đứng mệt, định đỡ một chút.”

“Không phiền đến cậu.” Giọng Bối Bối lạnh lùng, cô ghé gần vào Lâm Nhất, “Sao Vu không ở cạnh cậu?” Nếu không phải cô về nhà vừa đúng lúc đi ngang qua, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Nhất dùng âm lượng chỉ có cậu và Bối Bối nghe được mà nói: “Anh ấy ra ngoài thôn rồi.” Thật xui xẻo, lại bảo Phục Phong đi hái thuốc.

Có thể là do căng thẳng, cũng có thể là nguyên nhân khác, bụng đau âm ỉ từng cơn, huyết sắc trên mặt Lâm Nhất nháy mắt rút đi.

Mặt Bối Bối cũng biến sắc, “Lâm?”

Giọng Lâm Nhất hơi run lên, đang khắc chế gì đó, “Mau… Mau đỡ tôi vào nhà…”

Bối Bối đỡ Lâm Nhất vào trong phòng, để cậu nằm xuống. Đây là lần đầu tiên, cô có chút hoảng hốt, luống cuống tay chân.

“Tình trạng của cậu ta không ổn lắm.” Đa Cát xuất hiện ở cửa phòng, y từng nghe tộc nhân miêu tả tường của Hùng thị cao nhường nào, nhà ở tốt bao nhiêu, tận mắt nhìn thấy, vẫn ngạc nhiên không nhỏ. Quét mắt nhìn trong phòng, gọn gàng sạch sẽ, trong góc có giường gỗ bé, bên cửa có một chậu cây, đuôi giường chất một ít quần áo nhỏ gấp gọn, cuối cùng lại ngừng trên cơ thể chịu đựng đau đớn trên giường.

Quá khứ đã qua, y không thể nói là tiếc nuối hay là là nhẹ nhõm nhiều hơn, nhưng y cần phải học cách quên đi.

Lâm Nhất nắm quần áo, kẽ răng giữa hàng môi run rẩy nói nặn mấy chữ: “Đi ra ngoài! Đi hết ra ngoài!”

Bây giờ Bối Bối mới giật mình tỉnh táo, Lâm là đàn ông, đứa bé phải ra từ nơi đó. Trên mặt cô xuất hiện rất nhiều thay đổi, khϊếp sợ, bất an. Cô nghe được giọng nói run rẩy của mình: "Lâm, cậu chảy máu.”

“Tôi... Tôi biết.” Lâm Nhất trấn định lại một chút, cậu bảo Bối Bối lẫn Đa Cát đi ra ngoài, muốn tự mình sinh.

Bối Bối không dám tránh ra, cô rất đề phòng Đa Cát, bây giờ lại là thời điểm mấu chốt, làm sao bây giờ? Cô lo lắng cào lòng bàn tay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng động trong phòng rất lớn, từng tiếng kêu đau đớn gào phát nhức màng nhĩ người nghe. Đến cả trán Đa Cát cũng chảy ra mồ hôi mỏng, trong lòng xúc động vì kiên cường của người nọ.

Từ xa nhìn thấy một người, Bối Bối lập tức lớn tiếng kêu: “Mau tìm Vu về! Lâm sắp sinh!”

Tác giả có lời muốn nói: quá trình sinh sẽ không viết chi tiết, các bạn hãy tự tưởng tượng ⊙▽⊙