Lục Địa Bị Mất

Chương 33: Bác sĩ Lâm: LỆ NÓNG DOANH TRÒNG

“Lâm, em lại đào được rât nhiều con rắn nhỏ.” Cáp Y ghé vào bên tai Lâm Nhất, "Chúng ta cùng đi câu cá đi?”

Rẽ bụi cỏ, Lâm Nhất hừ một tiếng, “Không đi.” Từ sau lần đầu tiên mang hai thằng nhỏ đi câu cá, chúng nó liền cực kỳ tích cực đi khắp nơi đào giun kéo cậu ra bờ sông, gió mặc gió, mưa mặc mưa.

Ban đầu còn dễ câu, sau lại ngày càng khó. Cậu cảm thấy cá trong sông thành tinh cả rồi, hơn nữa…Muốn ra khỏi thôn phải đi cùng Phục Phong, tay không mà về rất mất mặt.

Cáp Y bĩu môi, theo sau mông cậu, chốc chốc lại đá dây leo, “Vậy anh dạy em viết chữ được không?”

Loáng thoáng nghe ra chút gì đó không đúng, Lâm Nhất quay đầu lại liếc nhóc một cái, “Nhóc cãi nhau với Bố Cốc?”

“Không có cãi.” Cáp Y như không xương dựa vào trên cây, ra vẻ ông cụ non nói: "Lần nào Cáp Y cũng cùng đám người đi với cha ra ngoài săn thú, nói phải vì Lục Thụ mà mạnh lên.”

Giọng điệu chua lòm không hề che dấu gì, Lâm Nhất nhướng mày, quả nhiên là cãi nhau rồi. Cậu hái vài miếng lá xanh non trên một cái cây bỏ vào trong sọt, từ từ nói: “Về sau nhóc cũng sẽ có…”

Bốp, Cáp Y bẻ gãy một nhánh cây ném lên mặt đất, không vui cắt lời Lâm Nhất nói: “Em không thích con gái!”

“…”

Lâm Nhất dừng bước, suýt nữa chúc cả đầu xuống, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, không phải là như cậu tưởng chứ? Hẳn là sẽ không, cậu thở ra một hơi, khi quay đầu lại trên mặt đã là nụ cười đầy niềm nở, "Cáp Y à, nhóc còn nhỏ, về sau nhóc sẽ phát hiện con gái rất tốt.”

Cáp Y rầm rì, vòng đến phía trước rẽ ra cỏ tranh có chút bén nhọn hai bên, đưa cái ót với Lâm Nhất, “Nếu con gái rất tốt, vậy sao anh lại không có?”

Thằng nhỏ trưởng thành thật sớm. Lâm Nhất yên lặng nuốt xuống một búng máu, ánh mắt nhìn thấy một góc áo, cậu cong khóe miệng cao giọng, "Anh có Vu là đủ rồi!”

“Ồ…” Cáp Y dài giọng, một bên mở đường cho Lâm Nhất một bên lầm rầm nói lung tung cái gì đó, không biết đang nghĩ gì.

“Đi ra phía sau cho anh.” Lâm Nhất túm cánh tay Cáp Y kéo nhóc đến phía sau. Vai trần còn muốn mở đường cho cậu, không biết sẽ bị lá cây làm bị thương bao nhiêu vết.

Cáp Y đột nhiên quay đầu lại nhìn phía sau, nhóc kéo kéo vạt áo Lâm Nhất, nhỏ giọng nói: "Lâm, hình như vừa rồi em trông thấy Vu.”

“Tìm được rồi.” Lâm Nhất ngồi xổm trong bụi cỏ hái một bông hoa đỏ nhỏ đã nở một nửa xuống. Tuy rằng vẫn chưa nở hết, nhưng cậu chờ không kịp, thiếu đi dược vị này rất quan trọng.

“Đi thôi, về nấu thịt rắn cho nhóc ăn.” Có được thứ mình muốn, Lâm Nhất không định nán lại lâu, cánh tay đặt trên vai Cáp Y nửa ôm nhóc kéo vào trong ngực.

Cáp Y ừng ực nuốt nước miếng một cái, “Hoan hô.”

Hai người rời đi khỏi lùm cây, ở ngã giao là Phục Phong đã chờ từ trước, lấy cánh tay của Lâm Nhất trên vai Cáp Y trên ra. Động tác này rõ ràng làm rất cường ngạnh, lại không khiến người ta cảm thấy thất lễ, cứ như thể rất tự nhiên.

Cáp Y lén chớp chớp mắt với Lâm Nhất, đứng ngoan ngoãn, “Vu ạ.”

Lâm Nhất ném cái sọt cho Phục Phong, vừa đi vừa hỏi: "Anh đi xem nhà xí mới dựng không? Em định dựng trong sân một cái nhỏ.”

“Xem.” Phục Phong gật đầu đồng ý, trong mắt sinh ra ý cười, “Trở về sẽ dựng.”

Hiếm khi hăng hái như vậy, cứ như sợ hắn đổi ý, Lâm Nhất kỳ quái liếc mắt nhìn Phục Phong một cái.

Hai người đi một hồi liền bắt đầu chọn chỗ chặt cành tìm gỗ phù hợp. Cáp Y còn chờ ăn thịt rắn, nhóc không đi, tung ta tung tăng lăng xăng sau Lâm Nhất trợ giúp.

Mãi đến khi trời tối mới kết thúc công việc. Ấn chặt mái nhà, Lâm Nhất ngồi xổm đi trên mái, cẩn thận lại gần cây đại thụ ở đó, cậu nhảy sang muốn ôm lấy thân cây, kết quả móng tay đâm vào vỏ cây dày. Cậu đau đớn phản ứng chậm nửa nhịp, cả người ngã xuống, không chạm đất mà rơi thẳng vào trong vòng tay Phục Phong.

Cáp Y bên cạnh nhìn choáng váng, miệng há hốc, có lẽ nhóc đang suy nghĩ tại sao lúc mình rơi xuống cha không đỡ được.

Cáp Lôi đang cùng mọi người luyện tập bắn tên hắt xì một phát vang dội, mũi tên chệch đi.

Lâm Nhất đứng vững chân, cúi đầu kiểm tra ngón tay, một lát sau cậu nhẹ nhàng thở ra, tim đập nhanh mím môi, “Móng tay suýt nữa thì bật ra.”

Tay vỗ vỗ lưng trấn an Lâm Nhất, giọng Phục Phong hơi trầm xuống, ánh nhìn chăm chú qua đi là sắc bén cực nhỏ lộ ra, “Đã nói tôi làm là được.”

“Đôi khi em cũng muốn làm một lần.” Lâm Nhất cực cựa ngón tay, không hề lảng tránh đối mặt với Phục Phong, nói thái độ của mình cho đối phương.

Cáp Y không hiểu gì, làm cái gì? Thế giới của người lớn khó hiểu quá chừng…

“Anh mài hoa Hồng Linh đi.” Lâm Nhất đánh vỡ cục diện bế tắc, xoay người đi vào trong phòng, ”Cáp Y, nhóc xử lý con rắn trong sọt kia, da và gan rắn đều là của nhóc.”

“Dạ!” Cáp Y lớn tiếng đáp ứng, nhìn trái nhìn phải, nhóc ngửa đầu nói với Phục Phong đứng trước sọt: "Vu, tôi có thể đi qua hay không?”

Khóe môi Phục Phong hơi mím lại, Cáp Y rụt cổ, khi đang sốt ruột phải làm sao bây giờ thì trong lều truyền đến tiếng kêu đau đớn của Lâm Nhất.

Ngay sau đó Cáp Y nhìn thấy người còn ở đối diện đi nhanh lướt qua nhóc, chỉ cảm thấy có gió lướt qua mũi.

“Bật ra thật.” Nhìn về phía người đi vào, Lâm Nhất vẻ mặt đau đớn giơ ngón trỏ bên tay trái lên, xui tới mức uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng.

Phục Phong xoa xoa mi tâm, khi thoa thảo dược cho Lâm Nhất động tác rất nhẹ, sợ làm đau cậu, “Lâm, sao em không thể ngoan một chút vậy?”

Không hiểu vì sao nhớ tới Đa Cát. Người nọ trước mặt Phục Phong rất nghe lời, giống như Samoyed* chỉ vây quanh chủ nhân của mình, Lâm Nhất bị hình ảnh trong đầu kia làm cho rối loạn.

(*)một giống chó, hồi đó t cũng thích con này lắm hehe.

“Qua một thời gian nữa sẽ mọc ra.” Tầm mắt Lâm Nhất chuyển động theo bàn tay thon dài đẹp đẽ của Phục Phong, “Phục Phong, em và Đa Cát không giống nhau.”

“Tôi biết hai người khác nhau.” Buông lá cây trong tay, Phục Phong sửa sang lại đầu tóc Lâm Nhất, nắm lấy lọn tóc mà xoa xoa, "Em luôn phạm cùng một sai lầm.”

Đề tài đột nhiên chạy đến chỉ số thông minh, Lâm Nhất quyết đoán lui binh, nếu không chắc chắn sẽ nhanh chóng bại trận. Thấy hơi thở trên người Phục Phong đầy lạnh lẽo, cậu liền duỗi tay sờ sờ mặt hắn, lại ghé đến hôn trán hắn một cái, “Chắc Cáp Y sắp xử lí xong rắn rồi, anh mau đi nấu nước đi."

Sắc mặt Phục Phong hòa hoãn đi không ít, đi qua đống củi đốt lửa.

Bây giờ tiết trời ấm áp, mỡ không thể trữ lâu như mùa đông, cho nên phải dùng ngay hoặc để ngày hôm sau. Lâm Nhất lấy lọ muối và chút mỡ dư ngày hôm qua ra.

Cáp Y mang theo rắn đã vệ sinh sạch sẽ trở về, trợn mắt, bước nhanh chạy tới, “Lâm, ngón tay của anh làm sao thế này?” Cái tay nhỏ của nhóc cũng từng như vậy, rất đau, còn đau rất lâu.

Lâm Nhất thêm một cây củi, “Không cẩn thận chạm vào.”

Cáp Y nhanh nhẹn lấy dao đá mổ thân rắn, lẩm bẩm nói: “Anh ngốc quá.”

Ba chữ giống như một tia sét đánh xuống, đỉnh đầu Lâm Nhất bị bổ sắp bốc khói. Thấy trên tấm ván gỗ xuất hiện máu loãng, đã tích một vũng, mày cậu nhăn lại, “Thả rắn vào đi.”

Cáp Y nghe vậy vội vàng thả từng miếng thịt rắn trên tấm ván gỗ vào trong nồi, đôi mắt nhóc nhìn chằm chằm thịt rắn ngập trong nước, liếʍ liếʍ môi.

Thấy thịt đã trắng, Lâm Nhất cầm hai cái bát lớn đến.

Phục Phong dùng cành trúc gắp thịt rắn trong nồi vào bát, đổ nước đun trong nồi đi rồi múc mỡ bỏ vào. Tiếng xèo xèo vang lên, mùi hương tỏa ra, chờ mỡ nóng lên, Lâm Nhất đúng lúc đảo thịt rắn vào.

Cáp Y cách gần nhất chẳng có chút sợ bỏng nào, nhóc không ngừng nuốt nước miếng, còn không quên cảm thán: “Vu thật là lợi hại.”

Hành vi ton hót rõ ràng, đến cả Phục Phong vẫn luôn trầm mặc trên nét mặt cũng xảy ra một tia biến hóa, “Cáp Y.”

“Đây!” Ánh mắt Cáp Y sáng lên, cả cái người lùn thẳng cả lên. Đây là lần đầu tiên Vu kêu nhóc, nhất định phải khoe khoang với mọi người, lại nghe được giọng nói bình tĩnh phía đối diện, “Nước miếng.”

Cáp Y đỏ mặt lung tung lau miệng, vẫn là không cần nói cho mọi người vậy.

Phụt--

Lâm Nhất nhịn không được cười ha ha, ngay cả cơn đau trên ngón tay cũng bị phân tán.

Không khí theo bước nhạc đệm này trở nên nhẹ nhàng vui vẻ. Ba người vừa nói vừa cười, hơn phân nửa là Lâm Nhất nói, Phục Phong sẽ đáp lại khi cậu nhìn sang, Cáp Y thuần túy là xem náo nhiệt.

Chờ sau khi nồi canh đun sền sệt Lâm Nhất bảo Phục Phong bắt nồi xuống, sau khi nếm vị lại múc một bát lớn cho Cáp Y tròng mắt đang nhìn thẳng.

“Hương vị thế nào?”

“Ưm ưm, ăn ngon.” Cáp Y vùi đầu ăn vui vẻ, đôi khi nhìn nhìn Lâm Nhất và Phục Phong, lại tiếp tục gắp thịt trong chén, thỉnh thoảng phun ra một miếng xương, cứ như là ai đang giành với nhóc.

Lâm Nhất ăn mấy đũa rau dại, chỉ gắp hai miếng thịt rắn vào miệng. Khá dai, ngọt hơn thịt gà, cũng tươi ngon hơn, có thể là do không thêm gia vị gì nên cái vị nguyên bản kia rất nồng.

Phục Phong vẫn luôn ăn không nhiều lắm, cứ như sẽ không đói khát, cho nên một nồi thịt rắn cơ bản đều vào Cáp Y bụng.

Ợ một cái no nê, Cáp Y bưng bát nước canh liếʍ sạch sẽ, sờ sờ bụng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lâm Nhất thấy thế, nghĩ thầm về sau người sống chung với Cáp Y chắc chắn việc rửa chén bát sẽ nhẹ nhàng đi nhiều.

Ăn một bữa đồ ngon, Cáp Y rất chủ động muốn rửa nồi chén, Lâm Nhất và Phục Phong không cản, hai người dọn dẹp nhà ở một chút rồi giục Cáp Y đi về

Vài ngày sau Lâm Nhất mới biết được Cáp Y đưa cái da rắn kia cho Bố Cốc, màu giống như cây trúc, cũng giống như một cây đại thụ.

“Cáp Y trưởng thành rồi.”

Đứng ở bên ngoài hàng rào nhìn Bố Cốc và Cáp Y đang chạy đuổi theo con gà, Lâm Nhất sờ sờ cằm. Đến cả Cáp Y cũng tặng lễ vật cho Lục Thụ, có phải cậu cũng nên chuẩn bị một thứ hay không?

Quét mắt nhìn con gà bị đuổi chạy khắp nơi, Lâm Nhất nhíu mắt, xoay người đi tìm Cáp Lôi.

Cáp Lôi đang ở ngoài ruộng nhổ cỏ, vừa nghe Lâm Nhất mở miệng nói nhờ y giúp liền cảm thấy cả người đau nhức, “Lâm, có chuyện gì?”

“Đại Hắc không nhỏ nữa.” Lâm Nhất xuống ruộng đi đến cạnh y, ngồi xổm xuống kiểm tra lúa đã cao lớn, “Nếu anh gặp được trâu đực thì bắt một con về nhé.”

Sắc mặt Cáp lôi tức khắc đen sì, người chung quanh đều duỗi dài cổ nhìn qua.

“Lâm, khi trâu đực phản kích rất hung ác.” Giọng nói thô dày của Cáp Lôi đè thấp, “Nếu là chết có khi còn dễ hơn.”

Lâm Nhất nhướng mày, “Tôi đã thấy anh một mình xử một con tê giác, Cáp Lôi, mặt anh co giật kìa.”

Cáp Lôi đâu chỉ là mặt co giật, cả ngực cũng phập phồng nhanh, cơ bắp trên cánh tay thô tráng căng chặt, xem vẻ là muốn quăng người trước mặt ra ngoài.

Cách đó không xa truyền đến một giọng nói bình thản, “Cáp Lôi.”

Vãi thật, người nọ đến từ khi nào? Lâm Nhất híp mắt người đàn ông đến từ bên kia ruộng lúa. Trong gió cuồn cuộn, cậu nheo mắt hiện lên nét ranh mãnh, “Cáp Lôi, anh không chịu sao?” Đoán được là lần trước để đối phương chạy với con nai đã để lại di chứng.

Mày rậm nhếch lên, mắt trợn tròn, Cáp Lôi bị ánh mât kia nhìn chăm chú, đón nhận mà mồ hôi ra đầy đầu, nháy mắt liền nhận lấy nhờ vả.

“Ha ha ha, sao tôi lại không chịu cơ chứ.” Tôi thật sự không muốn, trong lòng Cáp Lôi nổi bão táp.

Lâm Nhất bị Phục Phong dắt về, bóng dáng hai người rơi trong mắt mọi người, hết sức hài hòa.

Trâu đực rừng cũng không khó bắt gặp, mùa này động vật đều hoạt động rất mạnh. Lâm Nhất rất rõ chuyện này, cậu cũng rõ trừ Phục Phong ra, có lẽ cũng chỉ có Cáp Lôi mới có thể dễ dàng chế phục một con trâu rừng.

Sau khi trở về Lâm Nhất lôi áo sơ mi và quần hưu nhàn ra mặc lên người, lại khoác lên mình áo blouse trắng, đeo thẻ công tác. Trong nháy mắt đó cậu kích động suýt nữa thì chảy ra hai hàng lệ.

Nếu không xuyên đến đây, nói không chừng bây giờ cậu đã là bác sĩ chủ trị ở bệnh viện, tiền lương tăng gấp bội, sẽ nhanh chóng trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.

Lâm Nhất kéo giày rơm đi ra ngoài từ phía sau ôm lấy Phục Phong đang ngồi xổm trên mặt đất tước nhánh cây. Có được sẽ có mất, quả nhiên là chân lý.