Khi Lâm Nhất chạy tới nơi, Cáp Lôi khoanh tay đứng ở đó, nhìn dáng vẻ giống như là đang cố ý chờ cậu.
Lâm Nhất không đủ bình tĩnh cũng không nhận thấy được Cáp Lôi bất thường, vội vàng lướt qua y chạy vào lều tranh.
Vì mành bị cuốn lên cột vào trên cây gỗ, ánh sáng trong phòng vẫn xem như không tệ. Vừa đi vào đã bị ngà voi ở đối diện kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho bừng tỉnh, Lâm Nhất nhìn quét một vòng, không thấy Phục Phong, cậu đã cảm giác được không ổn.
Bước chân chậm rãi lui về sau, cố gắng không bị người trung niên ngồi dưới đất phát hiện. Trong lòng Lâm Nhất đã mắng Cáp Lôi mấy lần, rõ ràng biết Phục Phong đã rời đi lại không nói cho cậu, cái này không phải rõ ràng là hố cậu à?
“Ngồi.”
Thanh âm nặng nề đột ngột vang lên, Lâm Nhất đứng hình, mặt lập tức lộ vẻ kinh sợ, “Tôi đứng là được.”
Đức Lỗ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, nếp nhăn trên mặt y trở nên sâu hơn, mãi vẫn không mở miệng nói chuyện.
Không khí thật không khéo xuất hiện đình trệ. Trong lòng Lâm Nhất không rõ, trước kia không cảm thấy gì, giờ khắc này cậu mới phát hiện Đức Lỗ thật sự già rồi.
“Cậu ta đi về rồi.” Thái độ Đức Lỗ ôn hòa, “Nói muốn cho trâu ăn.”
Lâm Nhất lau mồ hôi trên trán, “Tộc trưởng, tôi đi về trước quét cứt trâu…”
“Đừng đi vội.” Ra tiếng đánh gãy, ngữ khí Đức Lỗ nặng nề, nói ngọn nguồn toàn bộ sự tình ra, sau đó dùng một loại ánh mắt “đừng làm cho ta thất vọng” nhìn Lâm Nhất.
Vẻ mặt Lâm Nhất như bị táo bón, lạnh giọng: “Tộc trưởng, tôi không làm được.”
Trừ khi đầu óc cậu bị cửa kẹp mới chịu đồng ý người này để cho Đa Cát sống dưới cùng một mái hiên, ngủ cùng với Phục Phong.
Tuy rằng người nơi này có thể dưới tình huống hai bên tự nguyện mà trao đổi bạn đời, để có thêm nhiều sức lao động xuất hiện, thậm chí khi cần thiết còn có mấy đôi được ghép với nhau. Nhưng cậu thì không được, chỉ cần tưởng tượng đến cái giường cậu và Phục Phong ngủ mỗi ngày lòi ra một Đa Cát, chen ngang giữa cậu và Phục Phong, hình ảnh đó cậu không chấp nhận nổi.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ và kỳ quái của Đức Lỗ, Lâm Nhất giật giật ngón tay, dùng tốc độ nhanh nhất nghĩ ra sự tình một khi diễn biến xấu nhất phải làm thế nào. Cậu nheo mắt, “Tộc trưởng, bây giờ ánh mắt ngài nhìn tôi không quá thân thiện.”
Đức Lỗ bất động thanh sắc nhìn nơi vũ khí chất đống ở góc nhà. Y nhanh chóng thu mắt về, với vẻ hài hước hiếm thấy, giận quá mà cười, “Ta biết.”
Một luồn nguy cơ không thể giải thích sinh ra, khi Lâm Nhất đã sẵn sàng chủ động xuất kích, cậu nghe được Đức Lỗ nói: "Xà thị là nơi đến không tồi.”
Hơi thở căng thẳng, Lâm Nhất cũng cười, “Tộc trưởng, ngài hy vọng tôi rời đi?”
Đức Lỗ thở dài, “Là ta đang thỉnh cầu.”
Lâm Nhất thu tấm mặt nạ không sao cả trên khuôn mặt đi, lộ ra cảm xúc chân thật, cậu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi cự tuyệt.”
Đàm phán thất bại, sắc mặt Đức Lỗ cực kỳ khó coi. Đổi thành là những người khác của Hùng thị thì cũng chưa ai được thấy, lần này Lâm Nhất xem như đυ.ng phải.
Có lẽ Đức Lỗ cũng không ngờ thái độ Lâm Nhất sẽ kiên quyết như vậy, hoàn toàn không có đường thương lượng, với ngày thường thấy ai cũng nở nụ cười như hai người khác nhau.
Mỗi người đều có tử huyệt, tử huyệt của Lâm Nhất chính là Phục Phong.
Dù là quá khứ ở thế giới kia hay là thế giới dưới chân bây giờ, đều có rất nhiều chuyện không thể nề hà, hành động theo cảm tình đa phần đều đổi lấy hối hận. Lâm Nhất xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng khiến mình bình tĩnh, không thể nổi giận, chuyện này làm lớn ra rất khó xong việc, cậu muốn chia sẻ một ít áp lực với Phục Phong.
“Tộc trưởng, thật ra tôi là do Vu thần phái xuống.”
Thân hình cường tráng đột nhiên chấn động, cơ trên mặt Đức Lỗ khẽ giật, không biết là sợ hay vui.
Đó là ánh mắt gì? Đang suy nghĩ sâu xa? Lâm Nhất lén xoa mồ hôi, đi qua đi lại mấy bước tại chỗ chuẩn bị cảm xúc. Khi cậu dừng lại trên mặt đã chất đầy nét sùng kính và khao khát thường thấy, “Trước khi mùa đông sắp tới đến chúng ta sẽ dựng lên nhà ở rộng lớn vững chãi, ngày mưa không bị dột, khi trời tuyết lớn cũng không ẩm ướt mốc meo, hơn nữa mọi người đều sẽ có lương thực ăn không hết, vũ khí cũng sẽ càng thêm sắc bén…”
Theo lời nói kéo ngày càng dài của Lâm Nhất, tiếng ho khan của Đức Lỗ cũng càng lúc càng lớn, tròng mắt sắp trợn cả lên. Lâm Nhất không nhìn thấy, còn đang thao thao bất tuyệt nói tràng giang đại hải của mình, cậu ra sức "vẽ bánh ăn cho đỡ đói lòng” lên chiến thuật miêu tả ra một viễn cảnh tốt đẹp khiến Đức Lỗ phải từ bỏ kiên trì ban đầu.
“Đi ra đi.” Đức Lỗ đen mặt, y không ngờ mình lại nghe được cái thứ "ngoài ý muốn" lớn như vậy, còn bị người Ngư thị nghe được.
Giáo gỗ chất trong đống bị lấy ra, đống vũ khí phát ra tiếng hỗn độn, người bước ra đi ra phía sau lưng Đức Lỗ. Lâm Nhất nheo mắt, nhịn xuống kích động muốn chửi thề, “Tộc trưởng, không có chuyện gì nói thì tôi có thể về quét cứt trâu hay không?”
Trong đầu Đức Lỗ rối tung, trước tiên y phải tống cổ được Đa Cát, sau đó lại tìm dịp nói cho đàng hoàng với Lâm mấy lời vừa nói kia, “Đi đi”
Vừa được sự đồng ý, Lâm Nhất một giây cũng chẳng ở lại bước nhanh đi ra ngoài, cậu phải về nhà kiểm tra Phục Phong có cho Đại Hắc ăn cỏ hay không.
Kết quả không như mình muốn, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Đa Cát phủi đi tro bụi trên tay áo rộng đi, lộ ra một nụ cười thân thiện.
“Tộc trưởng Đức Lỗ, lần này cảm ơn ngài.”
Đức Lỗ xua xua tay, “Ta cũng có thu hoạch rất lớn.” Y thật sự cảm thấy hứng thú với căn nhà lớn trong miệng Lâm. Thật ra y cũng không muốn cho Lâm đi, nếu không cũng sẽ không cự tuyệt giao dịch mà Tang của Xà thị đưa ra. Huống chi dù là vì Vu hay là vì tộc nhân, đó đều không phải là lựa chọn chính xác.
Chuyện này y đồng ý ra mặt phối hợp chỉ là do không muốn đắc tội Ngư thị, hơn nữa y vẫn có thể nhìn ra được quan hệ của Lâm và Vu, chỉ là không hiểu nguyên nhân của sự kiên quyết này.
“Đây là ý của tộc trưởng tộc tôi.” Đa Cát lấy trong ngực ra một vật, dùng da thú thượng đẳng lớp lớp bọc lại, y thận trọng đưa cho Đức Lỗ.
Đức Lỗ duỗi tay nhận lấy, sau khi mở nhìn thấy là cái gì lại khống chế không được run rẩy, “Đây là…”
“Đã nên trở về, tôi đi theo tộc nhân chuẩn bị một chút.” Đa Cát hơi khom người, sau khi nói xong không đợi Đức Lỗ phản ứng đã cất bước đi ra ngoài.
“Ngư thị và tộc của ta vĩnh viễn sẽ không xuất hiện chiến tranh, có thể cùng tồn tại như trước đây.”
Khi Đa Cát đi đến chỗ cây cột nghe được giọng nói sau lưng, trong mắt hiện lên vài phần cảm khái, y không quay đầu lại, “Tôi sẽ đem những lời này về.”
Lâm Nhất rời đi trước không biết giao lưu giữa Đa Cát và Đức Lỗ. Thấy Cáp Lôi nửa người trên lộ ra đường cong tục tằng xổm ven đường mài dao đá, bước chân ngay lập tức chuyển về một phía.
Phục Phong căn bản là không ở chỗ Đức Lỗ, Cáp Lôi biết nhóc con nhà ổng khá thân với mình, cho nên cố ý nói cho nó nghe.
Với cái đầu óc kia của Cáp Y, chắc chắn sẽ hoang mang rối loạn chạy đi tìm cậu. Lâm Nhất mím môi, thật không thể xem thường Cáp Lôi, ai nói cái tay này không có trí tuệ. Nghĩ như vậy, ngay sau đó liền nghe được một giọng nói thô dày hữu lực.
“Là ý của tộc trưởng.”
Lâm Nhất yên lặng phun ngụm máu, nuốt lại câu nói kia của mình. Tầm mắt lơ đãng dời tới hai cánh tay đầy cơ bắp tráng kiện của Cáp Lôi, cậu hâm mộ nhìn thêm hai cái, “Tộc trưởng nói gì với anh?”
Lưỡi dao cọ xát qua lại trên tảng đá, Halley ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, “Vu không cần Đa Cát.”
Lâm Nhất khẽ nhướng mày, định rời đi.
“Tôi đã hỏi Cáp Y, nó nói không thích Đa Cát, thích cậu.” Cáp Lôi đứng lên vỗ mạnh bả vai Lâm Nhất, nhe răng cười nói: “Khó trách Vu sẽ thích cậu.”
Logic ở đâu? Lâm Nhất cong khóe môi, “Anh thật thông minh.” Không hổ là tộc trưởng kế nhiệm.
“Đúng rồi, anh đánh Cáp Y làm gì, cái trán sưng to một cục như vậy.” Lâm Nhất nhíu mày, “Khi tôi thoa thảo dược nó đau đến khóc.”
“Ai nói là tôi đánh?” Cáp lôi giận xanh cả mặt, quát: “Đó là tự nó tham ăn, muốn tranh với Bố Cốc mà ngã xuống đất!”
Lâm Nhất lau nước miếng trên mặt. Lần này dứt khoát thay đổi phương hướng, đi thẳng về lều nhỏ của Man thúc, xách Cáp Y ôm một đống dâu gai lăn ra ngủ đến chỗ Cáp Lôi.
“Á, em quên mang dâu gai mất—” Cáp Y bị Cáp Lôi khiêng trên vai, kêu thảm thiết duỗi tay với Lâm Nhất, “Lâm, mấy quả đó đều là của em! Em!”
Lâm Nhất nhìn Cáp Y đầy nước mắt nước mũi bị Cáp Lôi tét mông, trong miệng vẫn còn kiên trì kêu: “Đừng nói cho Bố Cốc, không cho nó —A — đau”
Dâu gai ăn ngon đến vậy à? Lâm Nhất càng thêm quyết tâm trồng dâu gai. Cậu đi qua nói với Cáp Y hai câu, dưới ánh mắt sùng bái của đối phương xoay người đi về hướng lều tranh.
Khi Lâm Nhất về nhà nhìn thấy Phục Phong ngồi trên da thú, trên mặt đất bày ra một hàng thi thảo, trong tay cầm mấy cây, dường như là đang trầm tư gì đó. Cậu đi vòng ra phía sau ôm lấy, cái mũi hơi lạnh cọ lên sau cổ đối phương, "Được chỉ thị gì của Vu Thần rồi?”
Phục Phong buông thi thảo xuống, hơi nghiêng đầu, “Sẽ có mưa nhỏ.”
Hôn lên trán hắn một cái, Lâm Nhất nằm lên giường đá, tay gối sau đầu, “Chúng ta tìm dịp ra ngoài thôn đi, đi hái thuốc.”
Phục Phong rũ mắt như suy tư gì, “Được.”
Mặt trời xuống núi, khi bọn Đa Cát rời đi, Lâm Nhất ở nơi xa quan sát. Cậu ngủ mơ thấy một giấc mơ, trong mơ là Đa Cát đột nhiên chạy đến trước mặt Phục Phong nắm lấy hắn tay, thâm tình lại kiên quyết nói một câu: "Tôi sẽ trở lại.”
Giấc mơ đáng sợ.
Lời Phục Phong lại một lần linh nghiệm, ngày hôm sau liền có mưa nhỏ, nhưng cũng không kéo dài lâu.
“Thiên tẩy” giống như là một đường phân cách. Trước đó là trời giá rét, một mảng xám xịt, lúc sau lại dần dần ấm áp, nơi nơi đều là màu xanh lục. Không chỉ Lâm Nhất, trên mặt người trong thôn đều treo nụ cười, người già lấy lưới đánh cá bện lúc mùa đông đem ra bờ sông, còn có một đám trẻ con nghịch ngợm theo cùng, đàn ông mang theo vũ khí đi ra ngoài săn thú, phụ nữ cõng sọt hái rau dại tìm quả dại. Thức dậy lúc bình minh, đi ngủ khi hoàng hôn.
Lâm Nhất không ra thôn với bọn Cáp Lôi, cậu muốn buổi chiều ra ngoài với Phục Phong. Tưới nước hết cho cây giống và thảo dược ở vườn nhỏ trong rào tre rồi lại đi một chuyến vào hầm, lấy hết khoai tây nảy mầm ra.
“Phục Phong, lấy dao đá cho em.”
Bên cạnh Phục Phong nhổ đi mấy chỗ gồ ghễ, tìm được dao đá trong sọt tre, “Làm cái gì? Để tôi làm.”
Khi nói lời này ánh mắt hắn vô tình cố ý dừng trên mông Lâm Nhất. Bình tĩnh không dậy nổi gợn sóng, nhìn không ra có ái muội gì, lời trong miệng càng bình tĩnh hơn: “Còn đau không?”
Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới lại nhớ đến hình ảnh tối hôm qua. Lần này lại là cậu ở dưới, hơn nữa lại bị đâm…
“Không…không phải là chuyện đau...anh thử một lần sẽ biết.” Lâm Nhất lấy dao đá trong tay hắn cắt khoai tây, đảo mắt mỉm cười, “Nếu không bây giờ chúng ta đi vào thử xem?”
Sau khi biết phải làm gì, Phục Phong lấy dao đá trong tay Lâm Nhất về, cúi đầu cắt khoai tây, “Không thử.”
“…”