Lục Địa Bị Mất

Chương 4: Bác sĩ Lâm: ANH LÀ CÁI ĐỒ THẦY MO

Lâm Nhất bôi dược thảo lên ngón tay út cuối cùng, dùng lá cây đắp đơn giản lên, quấn một vòng dây cỏ. Làm xong đâu đó cậu đã mồ hôi đầy đầu, môi cũng chẳng còn huyết sắc.

Bắt đầu từ khi xử lý miệng vết thương đã có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cậu, nhưng Lâm Nhất vẫn có thể xác định chính xác ánh mắt độc nhất kia.

Cho rằng sẽ tò mò đi lên hỏi hai câu, nhưng đối phương căn bản không dậy nổi chút hứng thú nào.

Không biết liệu lộ ra chiêu ấy đến tột cùng có thể mang đến cho mình một chỗ đứng nhỏ hay không.

Dưới mông là cỏ khô thô ráp, vừa cử động liền phát ra tiếng kêu sột soạt. Vì để hạ thấp cảm giác tồn tại, Lâm Nhất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chiếc mũi thẳng và bờ môi no đủ vẽ ra đường nét u buồn.

Cậu cảm giác bây giờ trong thôn đang tổ chức đại hội, chủ đề của hội nghị chính là xử trí dị loại trong mắt các thôn dân, cũng chính là cậu như thế nào.

Trong lều rất yên tĩnh, phía đối diện ngồi trên da thú là người một đàn ông trung niên, mặt mày mang nét trầm ổn qua mài giũa của năm tháng, trên đầu đeo linh quang màu nâu, ngồi ở đấy cứ như một ngọn núi. Từ khí thế xem ra không thể nghi ngờ đây chính là tộc trưởng.

Đứng sau lưng y là mấy tên đàn ông cường tráng, đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Cách một cái đống lửa, Lâm Nhất nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Lúc nhìn thấy cái vị vẫn luôn đóng vai người câm đứng lên, lực chú ý của cậu bị hấp dẫn.

Cậu nhớ những người đó gọi người đàn ông này cùng một tiếng như chữ “Vu”, hẳn là Vu sư trong tộc.

Thấy đối phương dùng ngón trỏ quấy một vòng trong bát đá, Lâm Nhất hửi thấy một mùi tanh tưởi, hầu kết cậu hơi cục cựa.

Vẻ mặt người đàn ông bình thản, một đầu của nhánh cây trong tay dính thứ màu xanh lục sền sệt điểm lên giữa mày Lâm Nhất.

Trong nháy mắt kia, Lâm Nhất cho rằng mình có thể cảm nhận được một sức mạnh hùng vĩ, sau đó sẽ có vô số hình ảnh xuất hiện trong thức hải.

Nhưng sự thật là cậu chỉ cảm thấy đau, là cảm giác đau đớn da thịt quen thuộc nhất.

Người bị tiểu thuyết internet đầu độc quá sâu chết trong lòng một ít.

Thấy những người khác ở đây đều làm một vẻ vô cùng thần thánh trang nghiêm, đến cả người đầu đội linh quan cũng không ngoại lệ, Lâm Nhất không lí do trở nên căng thẳng.

Giống như là một tín đồ đang làm lễ rửa tội.

Nhánh cây vẽ trên trán, quanh quẩn trong hơi thở là mùi hắc nồng gay mũi, cứ như máu đã để lâu ngày, còn kèm theo một mùi bùn lầy không thể xem thường. Lâm Nhất kiềm không đặng hắt xì một cái.

“…”

Mắt khép nửa của người đàn ông nâng lên, trong ánh mắt màu đen xẹt qua một tia mà Lâm Nhất xem ra là vẻ không vui, nhưng lúc sau lại khôi phục vẻ đạm mạc.

Lâm Nhất xấu hổ mím môi, “Xin lỗi.”

Người đàn ông không dừng lại bao lâu, hắn cúi đầu, chậm rãi tới gần, trán kề trán với Lâm Nhất.

Hơi thở phả trên mặt ướt nóng, ngũ quan phóng đại trước mắt càng hiện lên có chút không chân thật, gần đến mức thấy rõ từng sợi lông mi của đối phương.

Rất dài, đuôi hơi cong, như rẽ quạt. Lâm Nhất chưa từng thấy qua một người đàn ông nào có hàng mi dài như vậy.

Lâm Nhất cho rằng bản thân sẽ “Tim đập thình thịch” “Nhịp tim rối loạn” “Điện giật” hay tình trạng linh tinh như trong sách viết. Nhưng cậu lại đếm lông mi của hắn, tư duy vẫn còn minh mẫn.

Bởi vì cậu đã đếm tới chín…

Xung quanh vang lên tiếng kinh ngạc phát ra từ trong cổ họng, người trung niên mang linh quan còn đứng hẳn lên, trong mắt có sự nghi hoặc và khϊếp sợ.

Giọng người đàn ông vững vàng trầm tĩnh, có sức thuyết phục cực lớn.

Đại não lại nóng lên lần nữa, Lâm Nhất nghe không hiểu, nhưng từ vẻ mặt của những người đó xem ra, có thể là khó hiểu. Chẳng lẽ người này đưa ra quyết định gì không hợp với lẽ thường sao?

Hai bên không giao lưu bao lâu, người đàn ông xoay người đi ra bên ngoài, hắn quay đầu lại nhìn Lâm Nhất còn ngây ra tại chỗ, chỉ hơi dừng lại liền thu về.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất liền cảm thấy ý của đối phương là “Đi theo tôi, có thịt ăn”.

Cậu nuốt ngụm nước miếng, lập tức mang theo gia sản của mình theo sau.

Từ lúc hôn mê đến giờ, Lâm Nhất lần đầu tiên nhìn thấy thôn này, hai bên là lều dùng gỗ và cỏ tranh, bên ngoài có hàng rào bằng gỗ.

Mặt trời về tây, trên đất trống tụ tập rất nhiều người. Bọn họ đang hò reo, một nồi đá lớn đặt trên tầng tầng củi gỗ chất đống, lửa ngùn ngụt, khói bếp lượn lờ bốc lên.

Trong không khí có mùi thịt thổi đến, Lâm Nhất túm lấy ống tay áo của người đi phía trước, đôi mắt nhìn thẳng vào chỗ cái nồi to ở đó.

Mày người đàn ông giật giật, bất động thanh sắc rút ống tay áo mình khỏi đôi tay băng bó kỳ lạ kia.

Lâm Nhất bĩu môi, cúi đầu đi theo hắn, cả đầu toàn là thịt.

Người trên bãi đất trống đều lộ ra nụ cười thân thiện với Lâm Nhất, chẳng qua lúc nhìn thấy thứ giữa mày cậu lại cao giọng bàn tán với đồng bọn.

Thời kỳ này không có chế độ chiếm hữu của riêng, cơm tập thể chia dựa theo sức lao động, tộc trưởng và vu xếp đầu tiên, phân cho toàn là loại thịt mềm mỹ vị nhất.

Kế tiếp là những người đàn ông, người già phụ nữ và trẻ em là cuối cùng.

Việc chia đồ ăn là tên đàn ông cao lớn làm chứ không phải ai khác, chính là cái người đã giao tiếp mấy lần.

Nghe thấy người xung quanh ồn ào, giọng nói nhốn nháo, phát âm mơ hồ gọi là “Cáp Lôi”.

Lâm Nhất cũng học theo kêu một tiếng, lộ ra nụ cười cực kỳ thân thiết với y, ý đồ lấy lòng rõ ràng, chỉ kém điều hô toẹt ra "tui muốn ăn thịt”.

Cáp Lôi híp híp mắt, làm bộ không nhìn thấy.

Lâm Nhất nhún nhún vai, xem ra là mang thù rồi. Cậu bất đắc dĩ, nghĩ thầm: “Anh trai à, mười ngón tay của tôi bị anh hành hạ, sưng y như xúc xích, còn chưa biết mất bao lâu mới có thể khỏi đâu."

Đưa chén gốm thô chứa đầy thịt qua, thái độ của Cáp Lôi cung kính, “Vu.”

Lâm Nhất rất gian nan dời tầm mắt khỏi chén thịt kia, cậu sợ bản thân sẽ nhịn không được bổ nhào lên.

Người đàn ông ăn không nhanh, thong thả ung dung nhấm nuốt, động tác cầm cốt chủy* ưu nhã.

(*)dao làm bằng xương, thật ra t thích cách gọi là cốt chủy hơn nên vẫn để nha.

Bác sĩ đây đã thèm ăn mà hai mắt nổi cả đom đóm. Cậu đứng dậy tìm một góc ngồi xuống đưa lưng về phía cái miệng nồi to kia, rũ khóe miệng buồn bã ngâm nga bài ca lưu lạc.

Hừ hừ, Lâm Nhất tựa đầu dựa vào đầu gối ngủ mất.

Mãi đến khi tiếng quát lớn trên đỉnh đầu kéo Lâm Nhất đang ăn gà nướng về hiện thực.

Nhìn miệng Cáp Lôi, Lâm Nhất cân nhắc là đang mắng cậu, cậu cũng không quan tâm, cười nói: "Cảm ơn.”

Cáp Lôi hừ một tiếng liền nhanh chóng rời đi, tiện tay lôi thằng con nhà mình đi luôn.

Lâm Nhất còn chưa có bất kỳ cống hiến vào với bộ lạc, giá trị bằng 0. Nhưng thứ ở giữa mày cậu làm cậu được phân cho mấy miếng thịt và một chén canh.

Mười ngón tay đều không thể dùng, Lâm Nhất nhìn chằm chằm thịt trong bát đá, hai mắt tỏa sáng. Cậu lấy mu bàn tay lau miệng, đang định nằm sấp xuống đất dùng cách của mấy con chó cỡ lớn đánh chén miếng thịt thì nghe được bên trái có tiếng động.

“Ai?”

Khi Lâm Nhất tưởng là có ảo giác, một thiếu niên nhỏ gầy bước ra từ trong bóng đêm, cả người bẩn thỉu còn tản ra mùi tanh tưởi.

Lâm Nhất bất giác nhìn về phía cái chân lê của thiếu niên, nhận ra đối phương đang run rẩy, cậu không nhìn thêm.

Vẫn là chờ tay khỏi trước rồi tính sau, bắt mạch tìm thuốc cũng tiện, Lâm Nhất nghĩ.

“Chân trái của tôi cũng bị thương.” Chỉ chỉ chân trái của mình, Lâm Nhất cười tủm tỉm nói.

Thiếu niên quá gầy, thân thể đơn bạc, hai bên gương mặt đều lõm xuống, cặp mắt tinh tế thoạt nhìn có chút đáng sợ, cho người ta một loại cảm giác không mấy thân thiện.

Cũng không nói lời nào, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vẻ như đối với cách ăn mặc của cậu rất tò mò.

Đột nhiên nhiều thêm một người, Lâm Nhất có chút chần chừ với công việc vĩ đại kế tiếp của mình, rất nhanh đã bị đói khát chiến thắng.

Cậu cúi đầu dùng miệng ngậm thịt trong chén đá, kết quả không để ý, đầu đập vào chén, nội tâm ngay lập tức có vạn con ngựa lao nhanh.

Một cánh tay đen đúa duỗi ra trước mặt, nhặt một miếng thịt trong bát.

Lâm Nhất nghẹn khuất rũ mắt yên lặng ăn, thiếu niên yên lặng đưa tay. Rời xa náo nhiệt ở bãi đất trống, nơi này có chút quá mức yên tĩnh.

Quét mắt nhìn một miếng thịt cuối cùng và chút canh, Lâm Nhất nhịn xuống, cậu đẩy chén đá qua chỗ thiếu niên, “Miếng này cho em ăn đấy.”

Thiếu niên ngây ngẩn cả người, ý người kia là cho nó ăn? Nhưng rõ ràng đối phương rất muốn ăn, vì sao phải cho nó?

Nó chỉ là một phế vật mà thôi…

Đi xa, Lâm Nhất quay đầu lại, thấy thiếu niên còn ngồi xổm ở đó, tay ôm bát đá. Dưới tầm mắt tối tăm không hiểu sao lai cảm thấy thiếu niên đang nhìn mình chăm chú, cậu nghĩ tới một loại động vật, sói.

Không ăn no, Lâm Nhất ừng ực nuốt nước miếng, nghĩ chờ tay khỏi sẽ ra sức cải thiện thức ăn.

Đi mãi đi mãi, huyệt thái dương Lâm Nhất nhảy lên thình thịch, cậu không biết người nọ ở đâu.

Rầu rĩ xoay người, định tìm ai đó hỏi một chút. Đi được vài chục bước, Lâm Nhất thấy cách đó không xa có người đang đứng. Nương theo ánh trăng trên đỉnh đầu, sau khi cậu thấy rõ là ai cúi đầu đi qua.

Một trước một sau, bóng hình kéo dài, hai người cả đường im lặng trở lại chỗ ở.

Bên ngoài bị rào tre quây lại, có nhiều loại cây. Bên trong sắp xếp có trật tự, trên tường gỗ treo răng động vật và mấy cái mai rùa, góc phòng có giáo gỗ phòng thân, đầu giáo là xương đã qua gia công, còn có hai cái bồ bên trong đựng toàn là các loại thảo dược phơi khô.

“Hai cái không thể đựng chung với nhau." Lâm Nhất chỉ vào hai cây trong đó, lại chỉ chỉ một khác cây, “Phía dưới gốc có độc.”

Nói xong mới nhớ tới đối phương nghe không hiểu, cậu có chút vô lực, dùng ngữ điệu chậm rãi nói từng chữ một, “Tôi tên Lâm Nhất.”

Môi nhạt màu của người đàn ônh mấp máy, lặp lại lẩm nhẩm rất nhiều lần. Từ không chắc chắn đến chắc chắn, trước sau hắn đều bình tĩnh, vẻ như không có chuyện gì có thể khiến cho hắn lay chuyển.

Lâm Nhất nghe giọng nói dễ nghe kia gọi tên mình, lỗ tai có hơi nóng. Cậu lại đánh giá người trước mặt lần nữa, gương mặt kia không tồn tại bất kỳ dấu vết thất tình lục dục nào.

Bên tai có âm tiết xa lạ, Lâm Nhất sửng sốt, “Hả? Cái gì?”

Người đàn ông lại nói một lần, sau đó liền xoay người xoay lưng lại với Lâm Nhất, thu dọn nhà cửa.

Phục Phong, tên của hắn.

Chỉ có một cái giường đá, Lâm Nhất sẽ không ngây thơ cho rằng đối phương nhường cậu ngủ, cho nên rất tự giác ngủ trên cỏ.

Sau nửa đêm Lâm Nhất tỉnh dậy, nhiệt độ trên người không đúng. Cậu cuộn người thành một đoàn, cả người nóng dữ dội, sau đó mơ mơ màng màng ngất đi.

Ngày hôm sau Lâm Nhất trừ sắc mặt tái nhợt ra, mặt khác vẫn ổn. Không thấy giày của mình, cậu đi chân trần tìm một vòng, suýt nữa lật cả đống cỏ lên luôn. Liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi thẳng lưng trên da thú, hơi híp mắt.

Cặp giày da hoàn toàn thay đổi tuy rằng hơi hôi, cũng hơi thảm, nhưng cỡ nào cũng "trâu" hơn giày rơm, tốt xấu gì mùa đông cũng ấm áp một chút. Lâm Nhất tìm hết lều một lần, cậu vẫn không tìm được.

Mang một khuôn mặt xanh mét trở về, Lâm Nhất vỗ vỗ chân trần, nhe răng trợn mắt với Phục Phong, cười cực kỳ thành thật, “Mẹ nó anh là cái đồ thầy mo.”

Nhàn nhạt nhìn hai chân dính đầy bùn đất của cái người kỳ quái kia, Phục Phong nghiêm túc ừ một tiếng, lại cúi đầu nghiên cứu mai rùa.

Phụt—

Lâm Nhất không kìm được, đứng ở cửa cười ha ha, cười cong eo ho khan, bị sặc cả nước miếng.