Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Gia Che Dấu Thân Phận

Chương 53

Sườn hấp là một món ăn chế biến tại nhà rất đơn giản, cũng rất dễ làm, trước tiên Kỷ Lê ngâm sườn lợn đã chặt sẵn vào trong nước sạch.

Sau đó nhìn vào phòng live.

Vừa live mà số người xem đã tới mấy ngàn rồi.

[Lê đại livestream rồi à?]

[Mặt đâu? Tôi muốn xem mặt!]

[Như này sao tính là livestream chứ?]

Kỷ Lê nhìn bình luận mà hơi run run: “Chào, chào mọi người, tôi đang làm món sườn hấp, một món ăn tại nhà rất đơn giản.”

[Ấy! Là nam à?]

[Uầy uầy uầy, trước tôi đã hóng được tin cậu ấy là nam mà!!]

[Giọng nói nghe có vẻ là một anh trai nhỏ dễ thương nha.]

[Hình như món sườn hấp này cũng không khó làm đâu nhỉ?]

“Ừm, món này không khó làm đâu, những người mới biết nấu ăn cũng có thể làm được.” Trước đó Kỷ Lê đã quan sát, đa phần fan của cậu đều là những người mới biết nấu ăn.

[Là một người không thông thạo nấu ăn, thậm chí nấu cơm đổ bao nhiêu nước tôi cũng không biết, thực sự có thể làm món sườn hấp này sao?]

[Nấu cơm cũng không biết á? Chém gió à?]

[Chẳng biết người khác có tin không, dù sao thì tôi cũng không tin!]

[Thực ra thì tôi cũng không khác mấy, nhưng ít ra tôi vẫn biết nấu cơm!]

……

Mặc kệ khu bình luận đang khắc khẩu, Kỷ Lê đã bắt tay vào làm.

Đầu tiên cậu dùng giấy thấm dùng cho nhà bếp thấm hết nước trên sườn, sau đó đổ rượu nấu ăn, tinh bột, đường vào đảo đều rồi ướp.

Trong lúc chờ đợi, Kỷ Lê nhìn khu bình luận: “Tôi vừa cho tinh bột, đường, rượu gia vị vào để ướp, giờ phải chờ một chút đã, tầm mười phút là được.”

Kỷ Lê không có khái niệm nấu ăn, miễn là ngon, nên không có yêu cầu đặc biệt về gia vị và thời gian.

[Phiền vậy sao?]

[Tôi có thể hấp trực tiếp trong nồi mà không cần nhiều bước như vậy không?]

“Bạn cũng có thể hấp trực tiếp nhưng không thơm bằng” Kỷ Lê trả lời.

[Xem ra món sườn hấp này cũng không dễ làm nhỉ.....]

[Có vẻ tôi sẽ làm được thôi!]

[Mù nấu ăn tới đây ~]

[Thực ra món sườn hấp này cũng có nhiều cách làm đó chứ.]

“Mỗi món ăn đều có rất nhiều cách làm, chủ yếu là vì khẩu vị mỗi người đều khác nhau.” Kỷ Lê nói, “Đây chính là nét đặc biệt của nấu ăn, không có món nào trăm phần trăm giống nhau, mỗi hương vị đều là độc nhất vô nhị.”

[Chủ bá nói có lý ghê.]

Có người bắt đầu tặng quà cho Kỷ Lê.

Mặc dù chỉ là món quà nhỏ như mấy đồng tiền, nhưng nếu có nhiều người tặng thì cũng là một khoản không nhỏ.

Mười phút trôi qua.

Cậu lại thêm tinh bột và dầu vào rồi đảo đều.

“Bước thêm tinh bột và dầu này chính là để khóa hơi ẩm.” Kỷ Lê giải thích.

Làm xong cậu lấy gừng và tỏi ra rồi cho vào máy xay tỏi.

"Gừng và tỏi có thể cho vào máy xay tỏi. Bạn có thể mua máy xay tỏi trên mạng với giá chỉ vài đồng, còn loại đắt hơn thì mười hoặc hai mươi đồng là rất tốt rồi."

Tất cả gừng và tỏi đã được giã nhỏ, Kỷ Lê đổ vào sườn và cho thêm một chút tương đậu đen lên men vào trộn đều.

“Xong rồi đó, giờ chỉ cần cho vào nồi hấp chín là có thể ăn rồi!” Kỷ Lê cười cười rồi đặt tô sườn vào nồi hấp.

“Giờ chúng ta chỉ cần hấp nửa giờ là chín.”

[Thoạt nhìn thì có vẻ không khó lắm.]

[Tôi cảm thấy tôi học được rồi đó! Giờ tôi đi mua sườn đây!!]

Đột nhiên, một hiệu ứng đặc biệt xuất hiện trên màn hình - một vườn cây ăn quả đầy cây cam sai trĩu trịt, còn cả những chiếc lá xanh mướt.

[Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình tặng chủ bá một vườn cam]

Vườn cam là lễ vật đắt nhất trong Tiểu Tranh, giá 8888 đồng.

Kỷ Lê trợn tròn mắt: “!!!”

[Đù má! Thổ tào tới rồi!!]

[Lần đầu tiên tôi thấy vườn cây ăn quả nha!!]

[Hóa ra vườn cây ăn quả trông như thế này!!]

[Phun tào chút, tôi cảm thấy hiệu ứng vườn cây ăn quả chẳng đẹp chút nào!]

Một lúc lâu sau, Kỷ Lê mới phản ứng lại: “Cảm, cảm ơn Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình đã tặng vườn cây ăn quả!”

Kỷ Lê lắp bắp.

Chòi oiii!!!! Tận 8888 đồng! Cậu có thể nhận 4444 đồng nha…..

Hình như số này xấu quá đi!!

Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình tặng đồ xong chẳng có động tĩnh gì nữa, hình như đã rời khỏi khu bình luận.

Kỷ Lê chờ một hồi rồi mới trò chuyện với các fan.

Thực ra vừa rồi, trong nháy mắt cậu có nghi ngờ người đó là Thẩm Thuật Bạch, nhưng chắc là không phải, nhìn qua cửa bếp, cậu vẫn thấy Thẩm Thuật Bạch đang ôm laptop làm việc.

Vì thế Kỷ Lê cũng không để ý nữa.

Sau đó cũng chẳng thấy “Vương đặc trợ lãnh khốc vô tình” này xuất hiện nữa, thay vào đó, một bạn fan khác đã tặng vườn cây ăn quả cho cậu!!

Lần thứ hai được tặng vườn cây, Kỷ Lê vẫn thực kinh ngạc!

Có thể là do có người mở đầu, những người khác cũng theo sau!

Có một số người không có tiền mua vườn cây nên tặng thứ khác, Kỷ Lê chỉ đành lắp bắp khuyên nhủ: “Mọi, mọi người chi tiêu hợp lý nha!!”

[Hahaha, chủ bá sợ đến choáng rồi kìa!!]

[Mà phòng live này nhiều thổ hào quá nha!!]

[Giọng chủ bá nghe đáng yêu thế ~]

[Ầy, nhà tôi vừa vặn có sườn, vừa rồi tôi đã làm theo chủ bá, giờ thơm ghê!!]

[Thật không? Có khác nhiều so với hấp trực tiếp không?]

[Tôi muốn bắt cóc chủ bá về nhà, vậy là mỗi ngày đều có thể ăn ngon!!]

Kỷ Lê ngửi ngửi, thực sự có mùi thơm rồi.

Nhìn thời gian, đã gần nửa giờ, chắc là chín rồi.

“Ừm, chín rồi đó, chúng ta mở ra xem chút.”

Nói rồi, Kỷ Lê bước tới, nhấc nắp lên, một làn sương trắng bay ra, miếng sườn bên trong nằm trên một chiếc đĩa sứ trắng, bóng loáng, nước đọng trong tô.

[Úi ~ Cách màn hình mà vẫn thấy thơm quó!]

[Đang ăn mì gói và nhìn sườn hấp......dẹp đê! Tôi không muốn ăn mì nữa, tôi muốn ăn sườn!!]

[Mà sao chủ bá còn chưa mở nắp đã biết là chín rồi nhỉ?]

"Có thể là bạn có năng khiếu nấu nướng, hoặc cũng có thể là bạn đã nấu ăn từ lâu. Đôi khi bạn có thể biết được món đó đã chín hay chưa bằng cách ngửi thử", Kỷ Lê giải thích.

Có thể kỹ năng này là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho cậu.

Cậu không phải thiên tài biết rất nhiều thứ, cậu chỉ là một người bình thường mà thôi, thành tích học tập tầm trung, làm gì cũng chỉ trung bình, thi đỗ đại học G chính là nhờ ngày đêm cố gắng.

Nhưng thần kỳ là riêng nấu ăn thì không cần thầy dạy cũng hiểu, giống như trời sinh đã nên đứng trong phòng bếp vậy.

Rất nhiều người không thích xuống bếp, nhưng cậu lại thích.

[Chủ bá giỏi ghê!]

[Ngửi mùi thôi là biết á!? Ôi, thần bếp tiểu phúc quý hả!?]

[Hahaha, thần bếp tiểu phúc quý có bàn tay vàng, còn chủ bá, chắc là có chiếc mũi vàng rồi!]

[Thật không vậy? Ngửi mùi thôi là biết chín hay chưa á?]

[Chủ bá tới nhà tôi nấu ăn đi, tôi sẽ làm chứng cho cậu!!]

[Sườn heo hấp tôi làm theo cũng ngon lắm! Ôi, thơm quá đi!!]

Kỷ Lê bưng sườn hấp lên.

Cậu nhìn bình luận: “Giờ tôi làm thêm một món rau là có thể ăn cơm rồi, làm món rau xong chắc không còn gì nữa đâu, nên tôi sẽ kết thúc livestream.”

[Gì? Kết thúc á? Người ta live bao giờ cũng lâu, nhưng chủ bá còn chưa live đến một tiếng mà?]

[Nhanh vậy sao?]

“Phải kết thúc thôi, còn có người chờ tôi ăn cơm nữa.” Giọng điệu Kỷ Lê nói chuyện còn mang theo nét dịu dàng mà chính cậu cũng không phát hiện ra.