Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 29

Trâu Úy trên đường chạy về phía vụ nổ thì nhận được thông báo của Tôn Triết Ngôn.

Xe KIA màu trắng, biển số XXXXXX.

Tôn Triết Ngôn sử dụng hệ thống truyền tin của văn phòng Nhị Lam Thần, đưa tất cả vào một kênh nói chuyện, bên phía Nghê Lam có bất kì tin tức gì, ông đều kịp thời thông báo cho mọi người, cũng bảo đảm Nghê Lam không bị quấy nhiễu bởi tin tức hỗn loạn của các bên.

“Tôi đang trên đường rồi.

Ba phút nữa người bên chúng tôi có thể đến.” Giọng Âu Dương Duệ vang lên trong kênh: “Trâu Úy, canh kỹ hiện trường.”

“Nghê Lam đang ở tại hiện trường.” Tôn Triết Ngôn nói.

Lúc này Trâu Úy nhìn thấy chiếc xe kia rồi.

Chiếc xe KIA màu trắng kia từ xa tới, tốc độ kinh người.

Bởi vì tiếng nổ, không ít người ra khỏi nhà nhìn quanh.

Chiếc xe KIA chạy rất nhanh, mọi người đều hoảng sợ lùi về sau.

Có người còn chỉ vào xe chửi ầm lên, nhưng chiếc KIA trắng kia không thèm quan tâm, càng lái càng nhanh.

Một ông cụ mặc đồ ngủ ôm một đứa bé chạy ra, giống như bị vụ nổ làm hoảng sợ, không rõ tình hình, nhanh chóng chạy ra ngoài trốn.

Tốc độ chiếc xe KIA màu trắng kia không giảm chút nào, không thèm quan tâm đυ.ng thẳng vào.

Xung quanh hét lên.

Trâu Úy ngẩn người, xông về trước, cô đưa tay ra theo bản năng.

Nhưng quá xa rồi! Cô trơ mắt nhìn đứa trẻ bị tông văng lên trời, mà ông cụ bị cuốn vào gầm xe.

Nhưng chiếc KIA chèn người xóc nảy một chút vẫn chạy về phía trước với tốc độ cao.

Đám người phẫn nộ hét lên, có người cầm đồ ném về phía chiếc xe nhưng không thể ngăn cản chiếc xe thoát đi.

Trâu Úy rút súng ra hét lên: “Dừng xe!”

Chiếc KIA màu trắng kia nhìn thấy súng lại càng điên cuồng, nhấn chân ga phóng thẳng tới.

Trâu Úy hướng súng lên trời cảnh cáo.

Trong nháy mắt chiếc KIA kia vọt tới, Trâu Úy không kịp nổ súng, lách người tránh qua bên cạnh.

Thân xe lướt qua cánh tay cô, biến mất dạng ở một chỗ rẽ.

Trâu Úy va vào bên tường, cánh tay và lưng đều đau rát.

Vừa rồi lúc xe sượt qua người, cô nhìn thấy tên lưu manh trong xe có súng.

“Bọn họ có súng!” Trâu Úy cắn răng, xoay người lao tới một bên ngõ nhỏ.

Nhờ vừa rồi theo dõi Nghê Lam, cô mới biết tình hình mấy con đường này.

Đi tắt qua đường gần đó! Trước khi chiếc xe này gây ra nhiều thương vong hơn nữa, phải chặn nó lại!

Trâu Úy chạy nhanh trên đường, báo cáo lại tình huống vừa rồi: “Bọn họ tông người, mau gọi xe cứu thương!”

“Gọi rồi, đang trên đường.” Âu Dương Duệ đáp lớn.

Anh đạp mạnh chân ga.

“Trâu Úy, nhất định phải ngăn chiếc xe kia lại.” Lưu Tống cũng đang trên đường đuổi tới, “Nhóm người này mới vừa cho nổ tung tòa nhà, ném xăng dầu.

Không rõ trên đường còn gì nguy hiểm nữa hay không.”

“Mọi người bình tĩnh một chút.” Lam Diệu Dương định trấn an mọi người: “Tôi sắp tới rồi.”

Trong kênh nói chuyện, ngoài tiếng thở dốc lúc chạy của Trâu Úy, không còn âm thanh gì khác.

“Sao đột nhiên yên tĩnh vậy? Tôi bị rớt mạng à?” Lam Diệu Dương hỏi.

Không ai đáp lại.

Chỉ có Tôn Triết Ngôn giữ thể diện cho sếp: “Đều online đây.”

Lưu Tống nói: “Cảm ơn anh đã hòa hoãn không khí.”

Âu Dương Duệ nói: “Ừm, chỉ là nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.

Hai câu kia của anh không có liên quan gì.”

Lam Diệu Dương: “…” Ý là anh có tới hay không thì cũng không liên quan gì à.

Lưu Tống quay lại chuyện chính, hỏi: “Tình hình bên Nghê Lam thế nào rồi?”

Trong kênh nói chuyện lại im lặng.

“À…” Tôn Triết Ngôn nghe một giọng khác trong kênh, đáp: “Cô ấy mãi không nói gì, chắc đang bận.”

Âu Dương Duệ: “…”

Lưu Tống: “…”

Hai người lại đồng thời tăng tốc độ lên một chút.

“Kêu cô ấy chú ý…”

“An toàn!” Lam Diệu Dương bổ sung.

Nghê Lam và Hàn Châu mỗi người một khẩu súng chỉa vào đối phương.

“Không ai được phép đi!”

“Đi!”

Hai người một trước một sau ra lệnh, khí thế như nhau.

A Sinh cõng chú Bồi chạy cực nhanh.

Hàn Châu theo chuyển động của A Sinh cũng thay đổi vị trí của mình, ngăn trước họng súng Nghê Lam.

“Chuyện này không liên quan gì tới cô, tôi không muốn bắn cô, thả chúng tôi đi đi.” Hàn Châu nói.

“Nổ súng chưa biết người nào thắng, thử xem sao?” Nghê Lam tới gần Hàn Châu.

Hàn Châu lùi lại.

Từ sau khi có ý định ủy thác văn phòng Nhị Lam Thần anh đã cẩn thận nghiên cứu về Nghê Lam, anh đã xem qua tất cả video và bản tin của cô.

Gần người đoạt súng, cô quá quen thuộc.

Anh phải thừa nhận, cùng nổ súng, chưa chắc anh có thể thắng.

Hàn Châu lui về sau, khóe mắt anh thấy bóng dáng A Sinh đã biến mất, anh hạ giọng: “Thả tôi đi, để tôi làm cho xong việc.”

“Anh nhất định phải tự thú.” Nghê Lam cực kỳ hoài nghi Hàn Châu, cô cảnh giác nhìn xung quanh xem có mai phục khác hay không? Cô quan sát tên gác trạm ngã trên đất, cô chuyển bước, tìm vị trí an toàn.

“Tự thú?” Hàn Châu cười, “Tôi đâu có ngu.”

“Đừng nói nhảm.” Nghê Lam quát.

“Tôi đếm đến ba, trong vòng ba tiếng, anh phải vứt súng xuống giơ hai tay lên cao nằm rạp xuống đất, tôi coi như anh tự thú.

Nếu không tôi sẽ nổ súng, anh sống hay chết thì cũng đều là tôi tự vệ.”

Nghê Lam vừa dứt lời, Hàn Châu đột nhiên xoay người bắn một phát, ‘pằng’, đầu tên gác trạm trúng đạn.

Nghê Lam trợn mắt há mồm.

Hàn Châu bắn chết tên gác trạm nhanh chóng quay về hướng Nghê Lam: “Đây là biểu đạt một chút quyết tâm tôi sẽ không tự thú.”

“Anh điên rồi sao? Anh nhất định phải quay về giải thích.” Nghê Lam khuyên anh.

“Không còn thời gian rồi, tôi nhất định phải đi.” Hàn Châu nói.

“Đừng giả ngớ ngẩn nữa, đây là cơ hội tốt nhất của anh.

Bọn họ bị diệt rồi, toàn bộ đã kết thúc.”

“Không có.

Sự tình vượt xa dự liệu của tôi, căn bản cũng không phải như các người có thể tưởng tượng.

Tuy mục đích của chúng ta khác nhau nhưng mục tiêu lại giống.

Nghê Lam, coi như trò chơi đi.

Thả tôi đi, lần sau lúc cô tìm đến tôi, cô có thể quyết định tiếp tục nhận ủy thác của tôi hay không.

Nhưng quy tắc như cũ, không cần cảnh sát, tôi chỉ có thể ủy thác Nhị Lam Thần các cô.”

Đầu ngõ nhỏ có tiếng ô tô chạy tới, A Sinh lái xe lại rồi.

Hàn Châu hạ giọng, nhanh chóng báo tọa độ một vùng ngoại thành trên núi: “Đây là ủy thác lần này của tôi, một thi thể, bảo mật nguồn tin tức, cô hiểu quy tắc này chứ.”

Xe chạy ra tới rồi.

A Sinh ngồi ở ghế lái khẩn trương nhìn bên này.

Hàn Châu giơ súng về phía Nghê Lam, từng bước lui về hướng xe.

Nghê Lam cau mày, do dự.

Hàn Châu bỗng xoay người lên xe, A Sinh không đợi anh ngồi vững đóng cửa xe đã giẫm mạnh chân ga, xe rít lên rời đi.

Nghê Lam trừng mắt nhìn đuôi xe, bỏ súng xuống.

“Chú Tôn, xe Chery màu bạc, bảng số XXXXXX, điều tra thêm chiếc xe này.

Tiếp tục theo dõi hai số điện thoại vừa nãy.” Nghê Lam dừng một chút.

“Đừng cho cảnh sát biết.”

“Được.”

Nghê Lam hít thở, xoay người đi về hướng sân sau, xem thử có thể tìm thấy cái gì bên trong không.

Trâu Úy ra sức chạy, lúc xông ra cửa ngõ nhìn thấy chiếc KIA màu trắng.

Chiếc xe đang tăng tốc chạy nhanh, sắp xông ra khỏi con hẻm quẹo vào đường lớn.

Trâu Úy xông lên tường thấp, nhảy bước lớn, định ngay góc quanh chặn đứng chiếc xe kia.

A Cát trong xe nhìn thấy Trâu Úy, “Má, mấy con này điên rồi sao!” Hắn mở cửa sổ, chuẩn bị lúc cần thì bắn Trâu Úy.

A Lượng lái xe lúc này chửi lớn: “Con mẹ nó…”

Một chiếc xe đối diện chạy tới đột ngột ngăn giữa đường.

Hai người trong xe vội vàng chạy xuống, đây là cố tình ngăn bọn họ?!

“Sao lần nào chúng ta cũng như vậy chứ!” Từ Hồi vừa la vừa chạy vào ven đường trốn.

Lý Mộc cũng la lên: “Cũng không phải kêu cậu uy phong lẫm liệt, nhưng cũng phải có bản lĩnh mới được.”

Lý Mộc không yên tâm, kêu Từ Hồi lái xe tới xem tình hình Trâu Úy với Nghê Lam một chút xem thế nào, kết quả thấy Trâu Úy đang đuổi theo xe, mỗi lần chó săn công dân tốt bọn họ gặp tình cảnh này là có thể giúp một tay.

A Lượng nhanh chóng đánh tay lái, đυ.ng lệch đuôi xe của nhóm Lý Mộc sang một bên, chen tường đi qua.

“Mẹ nó mẹ nó, không ngăn được.” Lý Mộc gọi Từ Hồi: “Lên xe lên xe.”

Từ Hồi thở phì phò chạy trở lại.

Chiếc KIA màu trắng kia bị chậm trễ, Trâu Úy bắt được cơ hội, cô tiến lên nắm lấy gương chiếu hậu, bấu vào bên ngoài cửa sổ, đấm một quyền vào mắt A Cát.

A Cát kêu thảm một tiếng, tay bị Trâu Úy bắt lấy.

A Cát nhớ ra mình có súng, nhưng Trâu Úy nắm cổ tay hắn đập vào thành cửa sổ.

A Cát lại kêu thảm thiết lần nữa, súng rơi ra ngoài.

Trâu Úy bám lấy xe nghiêm nghị hét lớn, đấm liên tiếp vào trong chiếc xe đang lao nhanh, còn lấy đầu A Cát dọng vào A Lượng.

Từ Hồi cùng Lý Mộc đang vội vã chạy về phía xe tiếp tục lái chiếc xe bị tông chuẩn bị chi viện thấy vậy đều ngẩn người ra.

Từ Hồi nuốt nước bọt: “Anh nói Trâu Úy với Nghê Lam đánh một trận, ai thắng?”

“Đương nhiên là cảnh sát Trâu.” Lý Mộc không chút do dự.

“Tại sao?”

“Cái này còn phải hỏi sao?” Lý Mộc quả thực là giọng điệu phấn chấn của cổ động viên: “Trên người cảnh sát Trâu là chí khí cương trực, mang theo sứ mệnh vì dân phục vụ, cậu xem xem, cậu xem xem!” Lý Mộc chỉ về dáng vẻ cực kỳ dũng mãnh của Trâu Úy đằng trước: “Cảm giác sứ mệnh! Nghê Lam có sao? Giờ hỏi cậu Nghê Lam có sao? Cô ta có gì hơn được cảnh sát Trâu.”

“…” Từ Hồi: “Em cảm thấy Nghê Lam có nhiều kinh nghiệm với phần tử khủng bố hơn, vẫn có chút phần thắng hơn.”

Lý Mộc: “…”

Trên chiếc KIA trắng, A Lượng suýt chút nữa không vững tay lái, chân ga dưới bị lỏng, xe lắc qua lại.

Hắn ta chửi lên, móc súng ra nhắm ngay Trâu Úy.

Trâu Úy nắm bắt thời gian tập kích, ngắm ngay tình hình trong xe, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

A Lượng vừa móc súng ra, cô dùng sức cổ tay, nhún người nhảy một cái vượt lên mui xe, lăn xuống đất.

Viên đạn sượt qua vai Trâu Úy, cô rơi xuống đất đau đến cắn răng, nhưng vẫn tiếp tục móc súng, bắn vào lốp xe chiếc KIA trắng.

Sau lưng cô, Lý Mộc la lớn: “Cẩn thận, cẩn thận đừng đυ.ng vào!”

Từ Hồi và Lý Mộc trợn mắt nhìn vết máu trên người cùng phản ứng bắn súng tức thì của Trâu Úy, chờ đợi…

‘Pằng’, viên đạn bắn ra, nhưng chiếc KIA kia lách một cái né được.

Thấy chiếc KIA này sắp lên đường lớn.

Một chiếc Mercedes Benz cao cấp dòng G việt dã sáng loáng vọt ra, đυ.ng vào đuôi xe chiếc KIA này.

Chiếc KIA bị tông văng lên lối đi bộ, lao vào vườn hoa.

Nhưng A Lượng rất ngoan cường càn qua vườn hoa nhanh chóng chạy về phía trước.

Cửa xe chỗ ghế lái chiếc G mở ra, Lam Diệu Dương ngồi bên trong hỏi: “Lên không?”

Trâu Úy nhanh chóng leo lên.

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi: “…”

Thiệt mẹ nó, đẹp trai như vậy làm gì chứ!

Từ Hồi: “Lam tổng trẻ đẹp như thế không làm nghệ sĩ thật tiếc.”

Lý Mộc: “Im miệng.”

Chiếc G đuổi theo chiếc KIA, chiếc xe nát nhỏ của nhóm Lý Mộc cũng ra sức đuổi theo.

Từ Hồi: “Chúng ta còn cần làm hậu viện không? Coi xe người ta kìa…”

Lý Mộc vừa định chửi thì chiếc KIA bỗng nhiên quẹo một cái, chiếc G cũng nhanh chóng lái qua chỗ khác, dùng thân xe chẹt chiếc KIA.

Hai phát đạn bắn từ trong chiếc KIA về phía chiếc G.

Từ Hồi và Lý Mộc bị dọa sợ la to một tiếng, Lý Mộc kêu to: “Nhất định phải có hậu viện a!”

Đạn bắn vào thân xe G, chỉ tạo hai vết lõm.

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi buồn bã nói: “Người ta còn có chống đạn.”