Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 25

Lý Mộc nhận được điện thoại của Nghê Lam cũng rất bất ngờ dù anh vẫn dự định tiếp tục liên lạc với Nghê Lam làm việc trực tiếp với công ty anh.

Nghê Lam thật sự là một nghệ sĩ tạo chủ đề nha, đi tới đâu đen tới đó, bất kể làm gì cũng có thể khiến người ta tìm ra điểm đen, quả thực làm người ta thích.

Thể loại tự làm đen mình tăng lưu lượng và bản thân tạo chủ đề thế này cũng không có ai.

Nhưng Lý Mộc nhìn dãy số điện thoại có chút cảnh giác, anh tìm Nghê Lam là một chuyện, Nghê Lam chủ động tìm anh là chuyện kỳ quái rồi, bình thường không phải chuyện gì tốt lành.

Lý Mộc nghe điện thoại.

“Anh Lý Mộc.” Nghê Lam chào hỏi vẫn rất ngọt.

Lý Mộc cười ha ha: “Nghê Lam, chào cô.”

“Anh Lý Mộc, chương trình livestream trực tiếp hôm nay của tôi anh có xem không?”

Lý Mộc tiếp tục cười: “Có xem một chút, biểu hiện cực kỳ tốt.

Tôi còn giúp cô tập hợp hình ảnh với bình luận đặc sắc, đăng siêu thoại lên Weibo của cô rồi.

Chắc cô không có thời gian xem nhỉ.”

Nghê Lam: “…”

“Vừa ra sân khấu cực kỳ phong độ, mặt hằm hằm ha.

Lúc đó cô nghĩ gì thế?” Lý Mộc liền trêu: “Kêu Gia Kỳ đi chết đi, thật quá cá tính rồi.

Tôi tin mấy lý do cô Gia Kỳ giải thích là cô muốn thuê cửa hàng làm ăn trên kia, tuy dân mạng không tin nhưng mà tôi tin.

Tôi hiểu cô rất rõ, cô không có tiền chứ tiểu Lam tổng có tiền mà.”

Nghê Lam: “…Anh Lý Mộc thật là tri âm của tôi, chỉ có anh tin sự thật.

Hôm nay tôi thực sự rất cố gắng rồi, lúc tôi ra sân khấu không phải hằm hằm, lúc đó đang có chút lo lắng.”

Lại còn lo lắng, ha ha.

“Tôi tin cô.” Lý Mộc nói: “Lên sân khấu liền nháy mắt liền chuyển sang tươi cười, diễn xuất quả thực tiến bộ rồi.

Xởi lởi chào hỏi khán giả toàn chương trình, thảo mai chiếm sân khấu, không để ý tới khách mời trên sân khấu, tự cao tự đại áp đảo tinh thần người ta.

Sau đó lại muốn tham gia hoạt động, thích quan tâm không quan tâm thì tùy, thái độ qua loa…”

Nghê Lam: “…”

“Mấy lời này không phải tôi nói, dân mạng nói á.

Tôi đều chuyển thành siêu thoại rồi, cô có rảnh thì xem thử.

Nói thật, những lời phê bình này vốn dĩ không nên xuất hiện, nhưng tại trình tự làm việc của cô không đúng, không nắm rõ giao tiếp xã hội.

Lên sân khấu đầu tiên phải chào MC, chào hỏi khán giả, sau đó chào những người đứng bên cạnh.

Dù sao cô cũng không phải vai chính, đúng không.

Tiếp đó mới tới người xem trực tiếp.

Gia Kỳ không tập trước với cô sao? Cô nói xem cô bị mắng vậy cũng hợp lý đúng không?”

Bị mắng hợp lý cái đầu anh.

Bây giờ Nghê Lam nghiêm túc hoài nghi vụ phê bình nặng nề này có phải do bút tích của Lý Mộc hay không.

Nghê Lam cười ha ha: “Vẫn là anh Lý Mộc nắm bắt tâm lý của antifan, quá kinh nghiệm rồi.

Chị Gia Kỳ sống quá trong sáng, chưa đủ sỏi đời.

Anh Lý Mộc, hay là anh dạy tôi nhiều một chút.

Tôi vẫn nên tham gia chương trình trực tiếp của anh nhỉ, phong cách bên các anh hẳn là hợp với tôi.”

Đề nghị này thực sự quá tốt, nhưng Lý Mộc cảnh giác: “Tôi vô cùng mong muốn cô tham gia, nhưng lần trước Gia Kỳ từ chối tôi rồi.

Catse yêu cầu hơi cao.”

“Chị ấy không hiểu tình huống, không biết giữa chúng ta có tình bạn sâu sắc.” Nghê Lam trơ mặt nói bừa.

Lam Diệu Dương húng hắng một tiếng, nghe không lọt tai rồi.

Anh ra khỏi phòng, xuống lầu lấy nước uống.

Bên Lý Mộc cũng im lặng mấy giây, nghe thấy Nghê Lam nhắc đến vụ tình bạn làm người ta cũng nơm nớp lo sợ.

“Anh Lý Mộc, giờ anh đang làm gì vậy? Có phải đang ngồi chụp lén đời tư của ai không?”

“Nghe cô nói kìa, chúng tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật, có giấy chứng nhận hẳn hoi nha.”

“Nếu anh Lý Mộc rảnh, hay là giờ chúng ta gặp mặt đi.”

Lý Mộc: “…” Nếu không biết đây là Nghê Lam, nghe giọng điệu lại tưởng nữ nghệ sĩ hạng bét nào đang nịnh bợ anh để kiếm chút PR.

“Hôm nay tôi chịu đả kích quá lớn, tôi muốn nhanh chóng xác định buổi livestream kế tiếp, cứu vãn hình tượng, làm sáng tỏ sự thật.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có anh Lý Mộc có thể giúp tôi trong chuyện này.”

“Thôi nói nhảm đi.” Lý Mộc không giả bộ được nữa, “Cô muốn làm gì?”

“Anh tới đón tôi một chuyến, chở tôi đi một chỗ.

Để cảm tạ, tôi sẽ lên tiết mục trực tiếp của các anh giúp lôi kéo khán giả.

Không hạn chế chủ đề, thoải mái trò chuyện, thế nào?”

“Thông tin đen, đời tư đều nói được?”

“Thoải mái hỏi.

Nhưng tôi trả lời hay không thì tùy tâm tình, trả lời thế nào thì tùy phản ứng đi.”

Lý Mộc dao động, Nghê Lam không cần nghiêm túc, cô ngồi đó nói bậy nói bạ đánh MC chương trình bọn họ càng tốt.

Người bị Nghê Lam đánh cơ bản đều nổi tiếng được, đó mới thần kỳ.

“Cô muốn đi đâu? Có nguy hiểm không? Có trái pháp luật không?” Lý Mộc hỏi.

“Một khu trong Dương Quang Bắc, không nguy hiểm.

Tôi muốn đi tìm bạn nói chút chuyện.

Nhưng không thể để Lam Diệu Dương với nhà họ Lam biết.

Anh phải giữ bí mật giúp tôi.”

Lam Diệu Dương cầm ly đi vào vừa lúc nghe thấy câu này.

Anh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục nghe Nghê Lam chém gió.

“Anh Lý Mộc, tôi cực kỳ tin tưởng anh, đều nói chuyện đời tư mình cho anh rồi.

Lúc cần trợ giúp nhất, tôi liền nghĩ tới anh.”

“Bạn nam?”

“Đúng.”

Lý Mộc: “…”

Nghe có vẻ giống bí mật hào môn.

‘Liều mình vào hào môn, chưa thỏa mãn lại nɠɵạı ŧìиɧ trước’, ‘Đả nữ Nghê Lam lại biến thành nữ sắc, tình nhân thần bí xuất hiện’, ‘Tổng giám đốc bị cắm sừng, ngoại trừ đóng băng nghệ thuật còn làm gì?’, ‘Quan hệ Nhị Lam thần tan vỡ, cuối cùng thành trò cười…’

Bản năng nghề nghiệp của Lý Mộc khiến đầu anh lập tức nhảy ra mấy tiêu đề.

Đáng tiếc a! Không thể tin Nghê Lam.

Nhưng mà nghĩ tới cô có thể lên chương trình trực tiếp của bọn họ, hơn nữa hôm nay xem coi cô làm trò quỷ gì, thời điểm phát sóng có thể thành chủ đề độc nhất vô nhị, đáng để đi một chuyến.

“Tôi phải để MC chính thông báo trước, nói sẽ có khách mời thú vị tham gia tiết mục, chủ đề không giới hạn, để mọi người đoán là ai.

Sau đó cô đi chia sẻ một chút, viết thời gian tiết mục, trong tuần này thế nào? Chúng tôi phối hợp với cô, cô chọn ngày nào là ngày đó.”

“Được.

Ngày mai luôn anh thấy sao?” Nghê Lam rất hào phóng.

Lý Mộc mừng rỡ: “Được chứ.”

“Vậy anh tới đón tôi.” Nghê Lam báo địa chỉ đầu phố cách nhà không xa, “Kêu MC bên chương trình các anh thông báo trước đi, tôi sẽ chia sẻ ngay.”

Lý Mộc cúp điện thoại, lập tức gọi cho Điền Điền phụ trách dẫn chương trình trong công ty, “Đúng vậy, Nghê Lam, cô ấy đồng ý rồi, tối ngày mai.

Thời gian hơi gấp, nhưng thông tin của chúng ta đủ, em đọc tài liệu của cô ấy kỹ một chút, anh xong việc sẽ về bàn bản thảo với em.

Giờ em đăng tin Weibo trước đi, cô ấy đồng ý chia sẻ ngay.

Hình đăng thông báo để một mặt nghiêng màu đen.

Ừm, đúng….”

Từ Hồi, cấp dưới đắc lực của Lý Mộc, ngồi ở vị trí lái lắng tai nghe.

Lại là Nghê Lam à.

Cô tới rồi, lại tới rồi.

Lại còn lên chương trình phát sóng trực tiếp của bọn họ? Từ Hồi có chút đau lòng cho Điền Điền.

Cô có thể tiếp chuyện được Nghê Lam sao?

Lý Mộc dặn dò Điền Điền xong chuyển sang Từ Hồi: “Lái xe đi, chúng ta đi đón Nghê Lam.”

“Em cũng đi à?” Từ Hồi hỏi: “Không canh chỗ này nữa sao?” Hiện tại anh với Lý Mộc đang canh chụp mối tình mới của một hoa đán đang nổi.

Trước đó đôi này luôn phủ nhận, phủ nhận chồng phủ nhận, giờ lại vào khách sạn rồi.

“Kêu bọn Tiểu Lưu tới.” Lý Mộc lại gọi điện thoại, rất nhanh đã chuyển người lại đây canh.

Sắp xếp xong anh lại nói với Từ Hồi: “Tôi không thể một mình gặp Nghê Lam, trai đơn gái chiếc, không thích hợp.”

Từ Hồi khởi động xe: “Cùng Nghê Lam không thể gọi là trai đơn gái chiếc.”

“Thế gọi là gì?”

Từ Hồi nghĩ ngợi: “Gần vua như gần cọp?”

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi thở dài, chuyên chú lái xe.

Đường hơi đông, Lý Mộc bận công việc, vừa phải kiểm tra xem bọn Tiểu Lưu canh ở cửa khách sạn có bỏ lỡ gì không, vừa chỉ đạo bọn họ làm sao nói lời khách sáo với người canh cửa, lại xem tình hình bên Điền Điền.

Điền Điền viết xong Weibo, sau khi xác nhận với Lý Mộc thì đăng lên.

Lý Mộc chuyển cho Nghê Lam, Nghê Lam vui vẻ chia sẻ ngay, còn phụ thêm một cái meme khiêu vũ vui vẻ tưng bừng: ‘Tối mai gặp.’

Ngay cả icon khiêu vũ này cũng dùng giúp bọn họ, độ phối hợp này có chút đáng sợ rồi.

Lý Mộc nói: “Sao tôi cứ có linh cảm không lành.”

Từ Hồi nói: “Anh nhận điện thoại vừa mở miệng đã gọi Nghê Lam thì em đã có cảm giác này rồi.”

Lý Mộc: “…”

—————–

A Sinh lái xe chở Hàn Châu tới tòa nhà cũ gặp chú Bồi.

Giống như Hàn Châu tính toán, chú Bồi đã biết chuyện bọn họ tới Kim Khổng Tước ăn chơi, ông không có phản ứng gì lớn, nhưng giờ đột nhiên nói muốn gặp bọn họ, nói chuyện nhiệm vụ của bọn họ.

Dường như Hàn Châu cũng không lo lắng, trên đường còn gọi điện thoại cho Tiểu Hồng: “Thật sao? Tối nay không có? Vậy mai thì sao?”

A Sinh liếc qua Hàn Châu đang cười nhẹ tán tỉnh con gái, không rõ sao anh không chút nào khẩn trương.

Hàn Châu trò chuyện với Tiểu Hồng một hồi lâu, cúp điện thoại.

Lúc này A Sinh mới có cơ hội chen vào nói: “Làm gì mà cứ dính với nhỏ đó vậy? Không phải mày nói nó là người của chú Bồi à.”

“Là người của công ty, chưa chắc là của chú Bồi.” Hàn Châu xoay xoay điện thoại: “Trước đây chúng ta chỉ biết biểu hiện trước mặt chú Bồi, quá kém rồi, ngu ngốc.”

“Nói ra trước kia đúng thật mày rất khiêm tốn, chuyện gì cũng không ngóc đầu lên.

Công ty xảy ra chuyện xong, mày thay đổi rất nhiều.”

Hàn Châu im lặng một hồi: “Tao chỉ muốn đổi đường sống.”

A Sinh nhìn anh, không hiểu rõ ý Hàn Châu.

Hàn Châu đổi đề tài: “Chút nữa tới đó cứ nói như chúng ta đã thương lượng.

Tao sẽ nói chuyện riêng với chú Bồi, mày tìm cơ hội xem thử tình hình chỗ đó.”

“Ok.” A Sinh nói: “Nghê Lam kia có thể giúp chúng ta không?”

“Chỉ cần cảnh sát nhận được báo án của cô ta là ok.

Tao thấy vấn đề không lớn.

Cảnh sát đều sợ trách nhiệm, bọn họ sẽ canh giữ chặt Dương Hiểu Phương, chúng ta ổn định một tuần, lấy được giấy tờ rồi đi.

Về sau ra sao thì không liên quan tới chúng ta rồi.”

A Sinh nghĩ ngợi lại hỏi: “Mày thấy chú Bồi đột nhiên tìm tụi mình có khi nào lộ chuyện rồi không, ổng tìm tụi mình tính sổ?”

“Không thể nói là tuyệt đối không thể.” Hàn Châu nhìn đường phía trước: “Nếu thực sự vì chuyện này, nghĩa là chú Bồi có nội gián trong cảnh sát.

Nhiệm vụ Dương Hiểu Phương này là ông ta chơi chúng ta.

Lộ hay không lộ không liên quan, dù sao cũng muốn chúng ta chết.

Mày đánh tiếng với A Bình chưa?”

“Nói rồi.”

“Đám anh em chết cũng nhiều rồi.

Bây giờ loạn như vậy, muốn phản chẳng lẽ không dễ? Tao cược nó không dám.”

A Sinh nhất thời không nói gì.

Hàn Châu đột nhiên hỏi anh: “Sợ sao?”

“Có chút.”

Hàn Châu cười cười: “Tao cũng sợ.

Đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Nếu có gì thật, mày cứ chạy trước, không cần để ý tao.

Đi tìm chú Tiền, tụi mình đưa tiền rồi, ổng sẽ sắp xếp cho mày.”

—————

Lý Mộc đón Nghê Lam ở giao lộ.

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu xám, đeo balo, đội mũ với khẩu trang.

Vừa lên xe đã thảo mai gọi: “Chào anh Lý Mộc, chào anh Từ Hồi.”

Từ Hồi cũng nhanh chóng đáp lại: “Chào cô Nghê Lam.”

Lý Mộc vừa định nói chuyện, điện thoại của Nghê Lam vang lên.

Nghê Lam giơ tay suỵt một tiếng, Lý Mộc nhanh chóng im miệng.

Nghê Lam nhận điện, tiếng Thiệu Gia Kỳ gầm gừ lập tức vang ra từ điện thoại: “Nghê Lam em muốn chết hả! Em đăng Weibo gì đó! Muốn chọc chị tức chết phải không!”

Lý Mộc: “…”

Từ Hồi: “…”

Nghê Lam vội vàng nói: “Chị Gia Kỳ, em với anh Lý Mộc bàn chuyện hợp tác quan trọng, chút về em báo cáo chị nha.

Em cúp máy trước đây.”

Lý Mộc nhìn bộ dạng sợ sệt của Nghê Lam thì không cách nào chửi.

Kiểu sợ này chắc chắn là sợ giả vờ.

Nghê Lam cất điện thoại đi, nói với Lý Mộc: “Anh Lý Mộc, anh cũng thấy rồi, vì lên tiết mục của anh, tôi phải chịu áp lực lớn cỡ nào, chút nữa thì bị quản lý sa thải.”

Lý Mộc không muốn nói chuyện với cô.

“Cho nên chút nữa tôi có thể cần thời gian nhiều một chút, các anh đừng hối đừng phàn nàn tôi nha.”

Lý Mộc: “…”

Hơn một tiếng sau, Lý Mộc hối hận rồi.

Nghê Lam căn bản không có đi gặp bạn gì cả, cô chỉ huy bọn họ chạy vòng qua tiểu khu, sau đó tìm chỗ hẻo lánh ẩn nấp rồi dừng lại.

Cô vẫn liên tục gõ máy tính.

“Nếu như các anh cảm thấy chán quá có thể ra ngoài đi bộ, thuận tiện quan sát chung quanh xem có ai khả nghi không, chụp hình giúp tôi.” Nghê Lam còn dày mặt nói.

Lý Mộc và Từ Hồi đều không có phản ứng, cũng không muốn hỏi rốt cuộc cô đang làm gì.

Từ Hồi nhắn tin WeChat an ủi Lý Mộc: ‘Nghĩ tốt chút, dù hơi nhàm chán, nhưng không có đạn bay tới bay lui cũng đã rất tốt rồi.’

Lý Mộc không thèm trả lời anh, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.

Nhưng ngồi mãi cũng nhàm chán, Lý Mộc lướt điện thoại cũng mỏi cả mắt, anh ngó qua cửa sổ nhìn chung quanh.

Sau đó thấy một người, “Mẹ nó.”

Nghê Lam cũng ngẩng đầu nhìn.

Ba người cùng lúc hành động giống nhau, nhanh chóng thụt vào trong xe, ý định giấu mình đi.

Trâu Úy kéo hai túi rác từ chỗ không xa đi ra.

Ba người yên tĩnh chờ, thấy Trâu Úy quăng rác xong, một lần nữa đi qua.

Trên đường đi dường như còn nhìn thoáng qua xe bọn họ.

Hình ảnh Trâu Úy biến mất, ba người lại bò lên.

Lý Mộc thẹn quá hóa giận, hạ giọng la Nghê Lam: “Còn nói cô không làm chuyện phi pháp! Cô thấy cảnh sát tránh làm gì hả?”

Nghê Lam hỏi lại: “Đúng vậy ha, tôi núp, anh không làm gì phi pháp, anh tránh cái gì chứ?”

Lý Mộc: “…”

Lý Mộc quay đầu trừng mắt nhìn Từ Hồi.

Từ Hồi vội vàng nói: “Em thấy hai người tránh nên em mới tránh.”

Máy tính Nghê Lam bỗng nhiên nhảy ra một thông báo nhắc nhở.

“À ha.” Nghê Lam không gây với bọn họ nữa, cô ôm máy tính: “Tìm ra rồi.”