Văn Phòng Thám Tử Nhị Lam Thần

Chương 20

Công an tỉnh.

Lưu Tống cùng người trong tổ chuyên án đang họp.

Tổ viên của Quý Dũng Quân biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt: “Án mạng của Quý đội chắc chắn có liên quan đến Tổ ưng, tại sao không cho chúng tôi cùng điều tra?”

Lưu Tống bình tĩnh nói: “Chắc chắn có liên quan tới Tổ ưng, vậy thì gấp rút điều tra Tổ ưng cho rõ ràng, tiến độ hiện tại không hề tốt, mục đích đối phương gϊếŧ Quý đội có lẽ chính là vì điều này, nhiễu loạn tiến độ điều tra của chúng ta, để cho hắn có nhiều thời gian tính kế thoát thân.”

Lưu Tống nhìn vẻ mặt của mọi người: “Quý đội hi sinh, tất cả chúng ta đều rất đau lòng, nhưng càng như vậy, càng không thể để cho Kền kền thực hiện được kế hoạch.” Ông nhấn mạnh: “Bắt Kền kền! Đừng để Quý đội thất vọng!”

Có người đỏ mắt, có người đập mạnh xuống thành ghế một cái.

Lưu Tống tiếp tục nói: “Vụ án của Dương Hiểu Phương và vụ án của Quý đội sẽ chuyển qua bên cục công an thành phố điều tra, đội phó Tăng và một nhóm bên chúng ta cùng cộng tác điều tra với họ.

Nhất định sẽ đẩy nhanh tốc độ điều tra, việc này mọi người yên tâm.

Nhưng bây giờ điều tra Tổ ưng và bắt được Kền kền cũng quan trọng như vậy.”

Thẩm Hoa nói: “Quý đội có tình báo ngay từ đầu, nhưng chúng tôi không biết người đó là ai.

Quý đội bị gϊếŧ xong thì bị cướp điện thoại, thông tin bị trộm, có liên quan tới người này sao?”

Lưu Tống nói: “Sẽ điều tra rõ, không bỏ sót chi tiết nào.

Tôi sẽ theo điều tra, có bất kỳ tin tức nào liên quan đều sẽ tập trung về bên này.” Lưu Tống dừng một chút rồi nói: “Mặt khác, còn có một chuyện.

Nội bộ tổ điều tra sẽ tiến hành tra hỏi mọi người một chút theo thông lệ, hi vọng mọi người có thể phối hợp.”

Lời này của ông vừa dứt, mọi người lập tức có chút bất bình.

Có người nhảy dựng lên: “Lại tra hỏi! Mấy tháng rồi, ngày nào cũng theo dõi người mình, còn muốn chúng tôi phá án hay không.”

“Tôi có thể hiểu được tâm tình của mọi người.

Quả thực mấy tháng nay áp lực của mọi người đều rất lớn, bầu không khí không được tốt lắm.

Ai ở đây cũng đều phải được tra hỏi, bao gồm cả tôi.

Đây không phải gây thêm phiền phức cho mọi người, trở ngại phá án.

Ngược lại, chính là vì muốn quét sạch con đường mới không sợ người khác làm phiền.” Lưu Tống nói: “Đừng vì cho mình thoải mái mà cho kẻ xấu được thuận tiện.

Đạo lý đó có lẽ mọi người đều hiểu.”

Mọi người trầm mặt không nói gì nữa.

Lưu Tống nhìn mọi người một chút, chuyển chủ đề.

Ông chỉ vào tấm bảng tình tiết vụ án, nói: “Chuỗi án ba năm trước tôi không cần phải nói nữa.

Năm nay, ngày 15 tháng 01 bắt đầu thanh tra thương mại Kim Dương, cùng với cảnh sát biên giới chặt đứt con đường buôn bán phi pháp của bọn họ, bắt được 24 người, chặn nguồn cung cấp của bọn họ, tiêu hủy được hai kho súng.

Ngày 25 tháng 03 thanh tra kho Shimen, kho súng cải tạo phi pháp, ngày 30 tháng 03 đường Đào Sinh, xưởng chế thuốc phiện, ngày 10 tháng 04, phố Kiến Hoa, kho súng gốc, trống không.

Ngày 18 tháng 04, đường Hòa Bình, cứ điểm buôn bán người…”

Phía dưới có nối với người: “Ngày 19 tháng 04, Quý đội hi sinh.”

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, Lưu Tống lấy lại bình tĩnh nói: “Tôi đã trao đổi với Âu Dương Duệ bên cảnh sát thành phố về tình huống Quý đội bị hại.

Hung thủ nổ súng trọng thương nhập viện, bây giờ chưa tỉnh, không cách nào tra hỏi.

Căn cứ vào vân tay và hình dáng bên ngoài kiểm tra, hắn tên Lạc Giang, 16 tuổi từng vào tù vì tội cướp của đánh người bị thương, là tội phạm thiếu niên.

Trước mắt vẫn chưa liên lạc được với người thân của hắn.

Nghi phạm cướp điện thoại tên Thẩm Hợp, có tiền án trộm cắp, lúc học phổ thông từng làm công cho tiệm sửa xe, giỏi máy móc xe cộ…, năm năm trước ra tù.

Sau khi ra tù không có việc làm.

Hắn khai trước nhiệm vụ này không hề biết Lạc Giang, hắn nhận được mệnh lệnh giám sát Quý đội, báo cáo hành tung của Quý đội, nếu có người ném cho một chiếc điện thoại, hắn liền mang điện thoại đi.

Nếu như không lấy được điện thoại, hắn cũng sẽ rời đi sau khi Quý đội bị sát hại.”

Lưu Tống dừng một chút, phát hình trên camera lên máy chiếu: “Lúc Quý đội rời khỏi bãi xe công an tỉnh, chiếc Passat này vẫn luôn theo anh ấy.

Ở đoạn đường Dương Tường này, Quý đội hẳn là nhận ra có người theo dõi, cho nên không đi thẳng về nhà mà đánh một vòng rất lớn.

Chiếc Passat rất cảnh giác không tiếp tục theo nữa.

Sau đó chiếc mô tô này từ xa đi theo.

Tiếp đó Quý đội tiến vào đường Phương Đình, thêm hai giao lộ nữa chính là nhà anh ấy.

Lúc này chiếc xe mô tô ở đây….”

Lưu Tống chỉ vào hình, mô tô dừng ở giao lộ xa xa.

“Quý đội xuống xe tiến vào cửa hàng tiện lợi.

Chiếc Passat này từ một hướng khác đi lại, đậu chếch đối diện với xe của Quý đội, chỗ này có thể thấy được bên trong cửa hàng tiện lợi.

Sau đó lúc Quý đội đi ra, chiếc mô tô chậm rãi đi tới…”

Mọi người im lặng nhìn quá trình này trên màn hình, có vài người siết chặt nắm đấm.

Lưu Tống nói: “Bọn họ rất có tổ chức, phối hợp cũng rất tốt.

Súng bọn họ dùng giống như súng thu được trong hành động ngày 18, hẳn là Tổ ưng ra tay.

Kết quả do một loạt hành động trước đó, Tổ ưng đã cùng đường bí lối, không loại trừ đây là hành động điên cuồng cuối cùng của bọn họ, vì hận mà tiến hành trả thù.

Các vị đang ngồi ở đây là tổ viên kế hoạch Phục ưng, xin cực kỳ cẩn thận.

Chúng ta không chắc chắn còn ai nằm trong danh sách trả thù của bọn họ.”

Một người nhẹ giọng hỏi: “Bọn họ lấy danh sách ở đâu?”

Thẩm Hoa cũng đưa ra nghi vấn: “Làm sao bọn họ xác định được Quý đội?”

Mọi người nhìn nhau, lúc này đều có suy đoán không hay.

Nếu như không phải nội gián, không phải người của mình, Tổ ưng làm sao biết được tổ kế hoạch Phục ưng.

Lưu Tống nói: “Ghi chú trên điện thoại của Quý đội bị sao chép rồi, trên đó có tên của mọi người.

Không biết có tạo thành ảnh hưởng gì không, nhưng xin mọi người nhất định phải chú ý an toàn.”

Mọi người im lặng một hồi, Lưu Tống lại nói: “Trước khi bọn họ quyết định ra tay với cảnh sát chắc chắn đã chuẩn bị kỹ.

Hơn nữa mấy tháng này bọn họ đã mất không ít người, nội bộ nhất định hỗn loạn, tạo nên áp lực đối với những người bị bắt.

Tống Xương của Kim Dương kia không phải đã nói hậu quả làm phản đồ của Kền kền càng đáng sợ hơn bị pháp luật phán xét sao? Nói cho hắn ta biết hiện tại ông chủ của hắn ta đã bị chúng ta bức vào đường cùng, bên ngoài đều biết đây là công lao của hắn ta.

Nếu như hắn ta không chịu phối hợp, chúng ta cũng sẽ cho hắn ta tìm người bảo lãnh hậu thẩm vì có biểu hiện lập công.”

Thẩm Hoa gật đầu.

“Được.”

“Quý đội phát ra lệnh truy nã năm người, dựa vào đó đốc xúc các khu, kiểm tra rõ ràng xem nghi phạm có thuê phòng, két sắt, nhà kho gì hay không.

Còn nữa, biệt danh của bọn họ có khả năng không chỉ có một.

Trong lời khai của mấy người, chú Kim, chú Bồi, xem ra là cùng một người.”

Một tổ viên nói: “Quả thực như vậy, không giống như mấy tên tóc húi cua kia, đặc thù nhận diện của chú Kim, chú Bồi này khá cao.

Chúng tôi cho rằng ông ta là một trong số quản lý cấp cao.

Tống Xương bên Kim Dương cũng có phản ứng với người này, nhưng hắn ta không nói rõ người này là ai.”

“Nhưng ông ta không phải Kền kền.” Thẩm Hoa nói, “Tạm thời tới giờ, chúng ta không biết Kền kền là ai.

Có người cung khai nói là từng nghe tới chú Kim, hình như lão đại là đại ca cùng thôn với chú Kim, chú Kim này do hắn dẫn ra làm ăn, cùng làm hai ba mươi năm.

Phỏng đoán này là do lúc chú Kim khuyến khích cấp dưới làm tốt từng kể lại mình từng cùng lão đại thế nào thế nào trong gần ba mươi năm.

Nhưng chúng tôi không tra ra được thân phận cụ thể của chú Kim, ông ta cũng không dùng khẩu âm gì, người cung khai không nghe ra được giọng vùng nào, cho nên cũng không cách nào xác nhận.”

“Trọng điểm là nhắm vào chú Kim này.” Lưu Tống nói: “Thông báo cho sân bay, trạm tàu, cao tốc các loại, nhất định phải lưu tâm bọn họ có lẩn trốn hay không?”

“Còn Dương Hiểu Phương thì sao?” Thẩm Hoa hỏi: “Vai trò bên trong của cô ta là gì?”

Lưu Tống đáp: “Tạm thời chưa tra ra được điểm khả nghi của cô ta.”

Thẩm Hoa không nói gì nữa, lúc đó Quý đội muốn áp dụng biện pháp bảo vệ cưỡng chế với Dương Hiểu Phương bọn họ cũng cảm thấy có nghi vấn, nhưng Quý đội không nói nhiều, chuyện ông quyết định, bọn họ là cấp dưới liền làm theo.

Nhưng bây giờ Quý đội không còn nữa, nghi vấn này càng lớn hơn.

Lưu Tống nói: “Đồng chí Tăng và Âu Dương sẽ điều tra cô ta một lần nữa, nếu không có vấn đề gì sẽ thả cô ta ra.”

Phía Âu Dương Duệ, anh đang nói chuyện với Lam Diệu Dương: “Theo như suy đoán này của anh, Dương Hiểu Phương kia gần như không có chút hiềm nghi rồi.”

“Tại sao?”

“Cô ta là người bị hại, cố gắng trốn thoát, sau đó báo với cảnh sát cô ta bị người xâm hại, cô ta đã không mật báo ra bên ngoài, cũng không hại thêm người khác, anh nói thử cô ta có vấn đề gì không?”

Lam Diệu Dương ngẩn người: “Nhưng chúng ta không thấy cô ta trên camera.”

“Cô ta nói cô ta gọi xe.”

Khả năng này Lam Diệu Dương có nghĩ tới: “Nhưng cô ta từng nói cô ta rất nghèo đúng không, còn nữa, taxi có ghi chép thanh toán, có thể tra.”

“Cô ta trả tiền mặt.”

“Trả bao nhiêu?”

“Cô ta nói lâu quá rồi, thời gian bị giam cầm bị tra tấn rất nhiều, tinh thần lo lắng cực độ, rất nhiều chuyện đã không nhớ rõ.

Cho nên màu xe, nhãn hiệu gì cô ta đều không nhớ.”

Lam Diệu Dương: “…” Biểu cảm của Lam Diệu Dương có chút đả kích: “Tối qua tôi nói với anh vấn đề giao thông có chút đáng ngờ, anh giống như rất có hứng thú.

Tôi còn tưởng có vấn đề gì quan trọng.”

“Hai người có tư liệu camera ròng rã một tháng, đương nhiên tôi quan tâm, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và sức lực điều tra của chúng tôi.”

“Đúng rồi, Nghê Lam nói thông tin trong điện thoại của cảnh sát Quý thật ra có bảo mật an toàn, cần mật khẩu.

App truyền tin kia có chương trình giải mã, cái này không phải mua bình thường được, có thể tra một chút.”

“Quan Phàn đã điều tra rồi.

Chúng tôi tìm được một lập trình viên bán cái này ở chợ đen.”

Lam Diệu Dương thở dài, quả nhiên cảnh sát lợi hại, không cần phải nhắc nhở gì.

Lúc này điện thoại anh kêu lên, anh lấy ra nhìn: “Nghê Lam dậy rồi, tôi trả lời cô ấy xíu.”

Âu Dương Duệ cũng muốn thở dài: “Không có việc gì thì về đi.”

Lam Diệu Dương vội nói: “Chờ một chút, tôi còn một vấn đề cuối cùng.

Vậy các anh giữ cô ta lại không cho về, chắc chắn có hoài nghi với cô ta.

Điểm đáng ngờ nằm ở đâu?”

“Thời gian, địa điểm.”

“Đúng, đúng, tôi cũng cảm thấy chỗ giam cầm kia trong một thời gian dài quá nguy hiểm cho phần tử tội phạm.

Cuối cùng còn bị người ta trộm súng chạy mất… chờ chút.”

Âu Dương Duệ rốt cuộc thở dài: “Không ngờ có một ngày tôi phải gọi Nghê Lam để kêu cô ấy đến lãnh anh về.”

“Tôi còn một câu hỏi cuối.”

“Vừa rồi anh cũng nói câu này.”

“Nội ứng có khả năng phản bội không?” Lam Diệu Dương hỏi rất cẩn thận.

Âu Dương Duệ im lặng: “Nếu như không phải anh phải thừa kế tài sản mười tỷ, tôi thật sự sẽ khuyên anh ghi danh thi công chức cảnh sát.”

“Anh khuyên cũng không được.

Anh trai tôi không muốn thừa kế ba mẹ tôi đã muốn tức chết rồi, chị gái tôi chỉ muốn giúp tôi kinh doanh không muốn thừa kế, ba mẹ tôi chỉ có thể trông cậy vào tôi, tôi không thể không quản tài sản gia đình được.”

Anh trai họa sĩ nổi tiếng kia của anh, anh rể nổi tiếng màn ảnh của anh… Âu Dương Duệ lại trầm mặc: “Việc nhà của gia đình có tiền cũng không cần phải báo cáo cho công chức.”

“Anh vẫn chưa trả lời tôi.

Thật sự là câu cuối đó.”

“Chưa điều tra được gì rõ ràng, chuyện gì cũng có khả năng.” Âu Dương Duệ chỉ có thể nói như vậy.

“Hiểu rồi.” Lam Diệu Dương thoáng có chút an ủi.

Vậy phỏng đoán của anh quả thực là một trong số đó.

Nếu như Dương Hiểu Phương quả thực không có điểm đáng ngờ, chỉ là người bị hại, vậy thì khả năng rất lớn là nội ứng đã phản bội, nội ứng phải trải qua toàn bộ khảo nghiệm của tập đoàn, cho nên khi anh ta phạm tội liền biến thành tội phạm.

Anh ta lập được công, phải khai ra cấp trên của mình.

Sau khi thấy người bị hại báo án, Quý đội gửi tin tức triệu hồi kia, tổ chức tội phạm sẽ xác nhận danh sách anh ta cung cấp không sai.

Bọn họ gϊếŧ chết Quý đội, khiến nội ứng không còn đường lui nữa.

“Các anh sẽ thả Dương Hiểu Phương đúng không? Xác nhận sau khi cô ta rời khỏi đây sẽ tiếp xúc với ai.”

Âu Dương Duệ không nhịn được nữa: “Anh đã hỏi mấy câu cuối cùng rồi.” Anh bắt đầu đuổi người, “Phá án không phải trò chơi giải mã, tiêu diệt tội phạm là chuyện nghiêm túc.”

“Tôi rất nghiêm túc a.”

“Anh đi đi.” Âu Dương Duệ lôi kéo Lam Diệu Dương ra khỏi phòng khách.

“Được rồi, được rồi, tôi đi.” Lam Diệu Dương đi vài bước lại quay đầu: “Nếu có gì cần giúp đỡ thì anh cứ tìm tôi nha.

Tôi muốn tiền có tiền, muốn người có người, muốn kỹ thuật có kỹ thuật.”

Âu Dương Duệ: “…”

“Hơn nữa tôi sẽ giúp các anh quản Nghê Lam thật tốt.”

Âu Dương Duệ: “…” Anh vẫn là tự quản tốt anh đi.

Trước kia anh thật sự có hiểu lầm với vị tổng giám đốc này, anh nhìn sai người rồi.

Tên này thực sự có đầu óc, đáng tiếc bị tiền làm mai một rồi.

Âu Dương Duệ đi về phòng làm việc, suy nghĩ về vụ án.

Anh và Lưu Tống quả thực dự định nếu như không tìm được sơ hở nào của Dương Hiểu phương sẽ thả cô ta đi.

Phái người giám sát, xem có thu hoạch gì không.

————–

Hàn Châu đội tóc giả lên đầu.

Tóc dày, cắt mái ngang che trán, tóc mai dài che cả đỉnh tai, để lại ít râu không cạo, dáng mạo của anh khác ban đầu rất nhiều.

Anh đeo một chiếc kính đen, mặc đồ vest dạng rộng, đeo balo laptop, giống như một lập trình viên văn phòng.

Anh lấy bộ dạng này bước vào một khu nhà cũ, trước tiên đến lầu sáu mái nhà quan sát, sau đó lại xuống lầu ba.

Anh giả vờ gõ cửa một cái, không có người canh cửa.

Tiếp đó anh lại dùng đồ mở ổ khóa không gắn chống trộm trên cửa kia.

Chỗ này là nhà thuê của Dương Hiểu Phương.

Vừa rồi anh đã lấy danh nghĩa đi thuê nhà nói chuyện với mấy ông bà xem trong khu này có an toàn hay không, có vấn đề không, nghe nói khu cư xá này đã có cảnh sát ghé qua.

Cho nên rất có thể cảnh sát đã ghé qua chỗ ở của Dương Hiểu Phương.

Hàn Châu vào phòng, đeo bao giày, găng tay, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, tất cả các phòng và ngóc ngách anh đều xem qua.

Đồ dùng tắm gội, gia vị nhà bếp, thức ăn còn lại anh đều kiểm tra hết.

Anh còn kiểm tra cả giày dép quần áo đồ dùng trong nhà của Dương Hiểu Phương, sách, đồ chơi các loại, còn mở cả TV của cô.

Sau khi kiểm tra toàn bộ, anh gắn một chiếc camera nhỏ trên đỉnh kệ sách dính tường của Dương Hiểu Phương, chỗ đó hướng ra phòng khách và cửa, nếu Dương Hiểu Phương về thì anh có thể biết.

Hàn Châu hoàn tất lắp đặt, xác nhận không có vấn đề trên điện thoại, sau đó ra khỏi cửa.

Tháo bao giày, găng tay, đút vào trong bọc, Hàn Châu thong dong đi xuống lầu, lại quan sát hoàn cảnh chung quanh tòa nhà một phen, lúc này anh mới rời đi.

Hàn Châu đi bộ, tuy camera giám sát khu này không nhiều nhưng anh vẫn rất cẩn thận, cố gắng né tránh.

Đi được ba km, tới dưới một cây cầu, có một chiếc xe dừng ở đó.

Hàn Châu đi qua, gõ gõ cửa sổ xe, A Sinh ngồi ở ghế lái mở cửa cho anh.

Hàn Châu leo lên xe, thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào?” A Sinh hỏi anh.

“Chuẩn bị tốt rồi.” Hàn Châu mở di động cho A Sinh xem.

A Sinh cũng lấy điện thoại của mình nhìn thoáng qua: “Ok, không vấn đề.”

“Chỗ đó rất tốt, xung quanh ok, người già nhiều, tiểu khu không có cửa bảo vệ, xe ra vào thoải mái.

Nhưng có chó khắp nơi, còn có người nuôi gà, giữ yên lặng hơi khó.

Tao đã xem kỹ tuyến đường rồi, tốt nhất là dàn dựng thành một vụ tự sát, dù sao cô ta trải qua chuyện thế này cũng coi như hợp tình hợp lý.

Tạo chút động tĩnh, sau đó chúng ta lẫn vào đám người, như thế là an toàn.” Hàn Châu dừng một chút: “Nhưng vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Bên mày thì sao?”

“Tao gặp thằng Bình rồi.

Nó nói hôm nay chú Bồi bắt đầu để râu.”

Hàn Châu cười cười.

“Còn nữa, chú Bồi thương lượng với Hắc Hổ, dường như lấy địa bàn với khu vực ra đền.”

Hàn Châu thu lại tươi cười: “Vậy là thực sự muốn rút lui?”

“Không chắc.

Thằng Bình nói lúc ở cạnh ổng cũng không nói nhiều.

Tối qua bọn họ về lại nhà cũ, ngoại trừ nó còn có một thằng tên A Lượng.

Là một trong ba người hôm qua.”

“Còn hai thằng khác?”

“Thằng Bình không rõ lắm.”

“Chắc chắn bọn họ còn có sắp xếp khác.

Chú Bồi dẫn bọn nó tới thu dọn tụi mình, sẽ không chỉ như vậy là xong.” Hàn Châu nói: “Hôm nay tao tìm đồng bọn nghe ngóng chuyện gϊếŧ cảnh sát.”

“Thế nào?”

“Huyên náo rất lớn, ở cửa ra vào của một cửa hàng tiện lợi, nổ ba phát súng bên đường.”

“Mẹ nó.

Cũng gan lắm.”

“Sau đó vừa lúc đυ.ng cảnh sát, hai đứa bị bắt rồi.

Thằng nổ súng bị xe đυ.ng bị thương nặng, không rõ nó còn sống hay không.”

“Trùng hợp vậy à?”

“Chắc là trùng hợp.” Giọng điệu Hàn Châu rất có thâm ý.

“Lại bị nhốt hai thằng, bà mẹ.”

“Đơn giản là tiễn vào chỗ chết.

Gϊếŧ cảnh sát bị bắt tại chỗ thì chết chắc rồi.” Hàn Châu nói: “Hơn nữa còn là đội trưởng tổng đội, chức rất lớn.

Tiêu thật rồi.

Người ta không lỗ, nghe nói chết được ghi công tăng huân chương phát tiền.

Hai đứa bị bắt kia không chừng chưa bị xử án đã bị đùa chết rồi.”

A Sinh không nói lời nào, một lúc sau đập lên tay lái một cái.

“Chú Bồi còn kêu không có tay chân bên cớm.” Hàn Châu nói, “Nhưng sao có thể gϊếŧ cảnh sát ngay lúc có cảnh sát canh chừng?”

“Lúc chúng ta ra tay với Dương Hiểu Phương sẽ thế nào?”

“Chúng ta…” Hàn Châu dừng một chút, không nói tiếp.

A Sinh bực mình cào đầu.

Hàn Châu đột nhiên hỏi: “Chú Bồi vừa mở miệng đã chỉ định thằng Bình làm chung, có phải ổng thấy thằng Bình đáng tin không, trong danh sách trắng của ổng? Tao vừa mở miệng nói cần mày hỗ trợ ổng đã đồng ý rồi, kỳ thật trong lòng ổng đã tính toán đặt tụi mình vào cùng một chỗ rồi.”

A Sinh cắn răng: “Chắc là ý đó rồi.”

“Thằng Bình rất trượng nghĩa, tao tin nó.”

“Sao ai mày cũng tin được vậy.” A Sinh nguýt anh một cái.

Hàn Châu nói: “Thời điểm này nhất định phải đoàn kết.

Mày phải vững lên, nắm chắc thằng Bình.

Tìm lúc rảnh chúng ta đi uống rượu, thăm dò thái độ của nó, có thể lôi kéo được thì lôi kéo.”

“Uống rượu cái rắm.”

“Nói không chừng thằng Bình đã gặp được lão đại.”

“Vậy thì sao?”

“Tao muốn biết lão đại là ai, tao muốn cho ổng thấy tao ngon.” Hàn Châu nghiêm túc nói: “Dựa vào cái gì mà bị chú Bồi nắm ở giữa.

Ổng lớn tuổi rồi, còn cản đường người trẻ.

Không phải mày nói gặp rồi cũng có lúc tan sao? Trong địa bàn này, chết hay về hưu do lão đại quyết định.”

A Sinh ngồi thẳng dậy, nhìn Hàn Châu: “Đúng, đã liều mạng thì liều cho đáng.” Anh ta nghĩ ngợi, “Nhưng vấn đề bây giờ là Dương Hiểu Phương, nếu chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là gặp lão đại, chú Bồi đã có lý do xử chúng ta rồi.

Tao nghe ngóng thấy thằng Mãnh đi đời rồi.”

“Không tin.” Hàn Châu lắc đầu, “Xử lý phản đồ trước đó đều cho chúng ta thấy, lấy đó dằn mặt.

Lần này lặng lẽ mất rồi?”

A Sinh nghĩ ngợi, cũng cảm thấy thế.

“Ai nói mày thằng Mãnh không còn?”

“Thằng Bình.

Nó nghe chú Bồi nói trên điện thoại.”

Hàn Châu nói: “Nếu như chúng ta thành công nhiệm vụ của Dương Hiểu Phương, có khi nào cũng vừa khéo bị công an tóm?”

“Mẹ nó.” A Sinh chửi một tiếng.

“Vụ Băng ca tối qua, mày chắc tụi mình không để lại sơ hở không?”

“Tuyệt đối không.

Không phải tao nghe lời mày à, đổi chỗ khác, không theo chỗ chôn chú Bồi nói à.”

Hàn Châu nghĩ ngợi, bỗng nhiên vỗ trán than thở, “Mẹ, tao sai rồi, đầu tao đúng là đầu heo rồi.”

“Cái gì?”

“Nếu chú Bồi cho người đi đào, phát hiện chúng ta không làm theo yêu cầu của ổng, sẽ biết chúng ta sinh nghi, cảnh giác với ổng.”

“Nhưng mày nói đúng, nếu chỗ đó có cạm bẫy, sắp xếp kiểm lâm đi tuần rừng vừa khéo gặp chúng ta không phải xong đời sao.

Tao cảm thấy không làm sai.

Nếu ổng dám hỏi, ông đây sẽ nói lái xe tới đó thấy người đành phải đổi.

Vừa hay ổng tới hỏi ông đây cũng biết tâm tư của ổng.”

“Được rồi.” Hàn Châu khẽ cắn môi: “Chúng ta chuẩn bị chút, vụ gϊếŧ Dương Hiểu Phương có thể hoãn cứ hoãn.”

“Sao hoãn được? Chú Bồi không có ngu.”

“Nếu Dương Hiểu Phương cứ bị cảnh sát dính lấy là được rồi.”

“Cảnh sát nghe lời mày, mày nói dính là dính chắc?”

“Nghĩ cách.” Hàn Châu nói.

“Há.” A Sinh đập đầu Hàn Châu một cái.

“Ông đây thích mày điểm này, quá mẹ nó bình tĩnh rồi.

Không quan tâm có tác dụng không, ít nhất có khí thế.

Đúng rồi, mày phải đổi tên đi, đừng để giống tên truy nã.”

“Chú Bồi đổi thành gì?”

“Kiểu ổng đổi hay không cũng như nhau, mày còn đỡ được chút.”

Hàn Châu cười lên: “Mày gọi A Sinh là thích con cháu đầy đàn?”

“Đúng vậy.”

“Vậy mày gọi tao là A Hành đi.”

“Ý là rất được?”

Hàn Châu gật đầu.

A Sinh lườm anh một cái: “Móa, đúng là trơ trẽn.

Không phải A Dũng cũng là được à.”

Hàn Châu cười chỉ phía trước: “Lái xe đi.”

“Đi đâu?”

“Đi tìm bạn trước, làm giấy chứng nhận cho tụi mình, chuẩn bị chạy trốn.”

“Ok.” A Sinh khởi động xe.

Xe lái đi, Hàn Châu nói: “Giờ thằng Bình hành động tự do không?”

“Có thể.”

“Hẹn nó uống rượu đi.”

A Sinh nhìn anh một chút: “Thật tình?”

Hàn Châu gật đầu.

“Được thôi, đi đâu?”

“Kim Khổng Tước.” Hàn Châu nói: “Thăm dò tin tức cho rõ đã, sau đó chúng ta thử xem có thể làm cho Dương Hiểu Phương không ra được không.”