Quý Tuân tắm xong chưa đến mười phút, Quý Nịnh đã trở lại phòng ngủ rồi.
Sau khi lăn lộn một hồi lâu, thể lực bị rút cạn, đầu cô nặng trĩu, dường như rượu dâu tằm đang chậm rãi phát huy tác dụng, cô vừa chạm đầu vào gối đã ngủ thϊếp đi, ngay cả lúc anh vặn tay nắm cửa cũng không phát hiện.
Quý Tuân nhìn chằm chằm khuôn mặt cô khi ngủ say, vẫn giống như lúc nhỏ, sẽ bất giác mấp máy môi, anh giơ tay nhéo mặt cô: “Cũng chỉ có lúc này chị mới không sợ em nữa.”
Lông mi anh rũ xuống, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve bờ môi có chút sưng đỏ, tiếng kêu mềm mại vừa rồi được phát ra từ nơi này.
Thật muốn để cô kêu nhiều thêm một chút.
Quý Tuân cúi xuống hôn cô, sự chiếm hữu điên cuồng trong lòng liên tục quấy phá, anh di chuyển xuống chút nữa, đem môi mỏng áp xuống cổ cô, hàm ở trong miệng lặp lại động tác liếʍ mυ'ŧ, nghe tiếng Quý Nịnh rêи ɾỉ phát ra trong lúc ngủ mơ, anh mới chậm rãi buông cô ra.
Dấu xanh tím trên cổ cô càng đậm, nhìn qua giống như một con dấu cá nhân nho nhỏ.
“Ngủ ngon.”
Quý Nịnh lại nằm mơ.
Trong mơ tiểu bức cô gian nan nuốt dươиɠ ѵậŧ của em trai, một bên cô còn lắc mông, đâm đãng bảo Quý Tuân bắn vào trong.
Quý Tuân không chịu nổi sự trêu chọc của cô, anh thở gấp, đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, tiểu bức cô hoàn toàn bị lấp đầy. Lúc côn ŧᏂịŧ lui ra ngoài, tiểu huyệt cô còn chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c.
“Chị gái, nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, tiểu huyệt có được ăn no không?”
Cô có lẽ bị dọa hoảng sợ, mở to mắt, tim đập thình thịch như tiếng trống.
Quý Nịnh kéo chăn ở bên cạnh, rụt khuôn mặt nhỏ vào, thật là đáng sợ, cô thế mà gặp một giấc mơ như vậy……
Cô duỗi tay sờ phía dưới, phát hiện qυầи ɭóŧ đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ tẩm ướt, phát hiện này làm cô có chút bất lực, cùng em trai lσạи ɭυâи, không phải nên cảm thấy xấu hổ sao? Vì sao hiện tại lại biến thành bộ dáng này?
Quý Nịnh cởi chiếc qυầи ɭóŧ dính nhớp xuống, gần như không muốn nhìn dù chỉ liếc mắt một cái, cô định thuận tay giặt quần áo ngày hôm qua, lại phát hiện chúng ta được giặt, đang được phơi ở ngoài ban công bên kia.
Lúc đυ.ng phải Quý Tuân, biểu tình trên mặt cô có chút xấu hổ, không có biện pháp tưởng tượng bàn tay thon dài xinh đẹp kia giặt sạch quần áo của cô như thế nào….
Thời gian còn sớm, dì Quế Phân vẫn chưa dậy, nhưng Quý Tuân đã đun sẵn trà. Lúc này dưới lầu chỉ có hai người bọn họ.
“Không ngủ thêm một lúc?” Quý Tuân nghiêng người liếc nhìn cô một cái.
Anh không mặc áo, đập vào mắt đều là cơ bắp cuồn cuộn. Quý Nịnh không dám nhìn anh, chỉ lắc đầu: “Không mệt……”
“Vậy ăn chút gì đó?”
Quý Nịnh đứng ở cửa, không dám đi lên, vừa thấy anh bước một bước dài, cô liền xoay người muốn trốn.
Sắc mặt Quý Tuân tối sầm, anh duỗi tay nắm lấy cánh tay của cô, cô bị kéo lảo đảo hai bước, cả người đâm sầm vào ngực anh, ngay sau đó anh ôm lấy eo cô, rồi đè cô lên tường.
“Trốn cái gì?” Quý Tuân cau mày.
Quý Nịnh cúi đầu: “Chị không đói lắm……”
“Sợ tôi ăn chị?”
Quý Nịnh còn chưa kịp nói chuyện, liền cảm thấy trước mắt tối sầm, anh cúi người hôn lên môi cô, không có chút dạo đầu nào, liền cạy hàm răng cô tiến vào thăm dò, đầu lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, vừa ngậm vừa mυ'ŧ vào, hôn đến hai chân cô nhũn ra, chỉ có thể nức nở trong âm thầm.
Vị trí hai người đối diện với cửa phòng dì Quế Phân, cả người Quý Nịnh căng thẳng, bàn tay nhỏ ở trước người anh nắm chặt, lại không dám phát ra âm thanh.
Mãi đến khi cái miệng nhỏ của cô vừa hồng vừa sưng, Quý Tuân mới buông tha cho cô, “Tôi sẽ không ăn chị, nhưng chị phải ngoan ngoãn nghe lời.”