Quý Nịnh tắt đèn, nằm trở lại trên giường, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào cửa sổ, thẳng đến khi tiếng tim đập thinh thịch bình tĩnh lại, cánh môi còn lưu lại ấm áp vừa rồi, cô sửa sang lại chút suy nghĩ hỗn loạn, chẳng lẽ cái hôn vừa rồi của Quý Tuân là để chúc ngủ ngon sao? Nhưng ai chúc ngủ ngon mà duỗi đầu lưỡi, hôn gợi cảm như vậy…..
Thức đến nửa đêm, Quý Nịnh cũng không nghĩ ra lí do, cuối cùng mí mắt đánh nhau, cô thật sự chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mộng.
Trong mộng đầu lưỡi người đàn ông linh hoạt liếʍ từ vυ' đến cằm của cô, còn hôn cô một lúc, ngón tay cầm lấy chiếc qυầи ɭóŧ của cô, kéo mảnh vải che đậy cuối cùng của cô xuống. Quý Nịnh rất xấu hổ, muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị người đàn ông mạnh mẽ giữ chặt, anh kéo khóa quần, giải phóng con thịt giữa háng, thô dài cực điểm, dường như còn đánh lên tiểu huyệt cô.
Cô thở hổn hển, cả người nóng rực, nhưng chỗ kia lại tê dại, tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠, thời điểm Quý Nịnh muốn nhìn dáng vẻ người đàn ông là ai……
“Quý Nịnh.” Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc của chàng trai vang lên.
Cảnh trong mơ cùng hiện thực trùng lặp, cả người Quý Nịnh chảy mồ hôi lạnh, lúc cô tỉnh lại, chăn đã sớm bị đá đi nơi nào, váy ngủ kéo lên tận eo, không cần nhìn cũng biết qυầи ɭóŧ đến nỗi không ra hình dạng.
Mà lúc này cửa phòng cô rộng mở, Quý Tuân đứng ở đó, không biết đã nhìn cô bao lâu.
“Sao em không gõ cửa phòng mà tự tiến vào…..” Quý Nịnh vội vàng kéo chăn, biểu tình rất chật vật, trên má còn ửng hồng một cách khác thường.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, không cô lại không dậy nổi rồi muộn học.” Quý Tuân gập hai đầu ngón tay lên đập vào cửa, đây là tiếng gõ cửa.
Giọng điệu anh lạnh nhạt, không khác gì ngày thường, làm người ta cảm thấy nụ hôn đêm qua không chân thật giống như giấc mộng.
“Chị, chị lập tức dậy ngay.” Quý Nịnh nói lắp bắp, chờ khi anh xoay người xuống lầu, cô mới dám rời giường.
Có lẽ không có chuyện gì tệ hơn khi gặp mộng xuân bị em trai nhìn thấy.
Quý Nịnh tức giận đem quyển sách cấm nhét vào trong cặp, cô thề, về sau sẽ không bao giờ xem nó trước khi đi ngủ!
Giữa hai chân trơn trượt, làm Quý Nịnh không thể không tắm, sau đó cô lại giặt sạch chiếc qυầи ɭóŧ bị dâʍ ŧᏂủy̠ tẩm ướt. Lúc cô đi ra từ phòng vệ sinh liền tìm móc treo ở trên ban công.
Thời tiết rất tốt, trời nắng nhưng lại không quá khô nóng.
Quý Nịnh đang cầm chiếc qυầи ɭóŧ họa tiết con gấu trong tay, cô đang tìm chỗ để phơi, nhưng quét một vòng thế mà đối diện với ánh mắt của Quý Tuân đang đi lên lầu.
Vẻ mặt anh lười biếng, tóc mái giữa trán bị gió thổi, đôi mắt cũnh trở nên lúc sáng lúc tối.
Má cô bỗng nhiên đỏ, còn chột dạ, cái loại cảm giác này ở bên nhau, cảm thấy ruột gan như xoắn vào nhau, làm người ta rất không không thoải mái.
“Nịnh Nịnh, con còn chưa dậy sao?” Lâm Quế Phân chậm chạp gọi mấy lần cô mới xuống lầu.
Quý Nịnh vội vàng đi xuống lầu, vừa thấy thời gian còn có ba phút nữa sẽ đến trễ, cô gấp đến nỗi không ăn cơm sáng, đeo cặp sách lên nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Tóc cô không giống thường ngày, tóc mái còn xoăn lên, nhưng Quý Nịnh không rảnh quan tâm nhiều như vậy, vừa mới đi giày xong, chạy hai bước mới nhớ ra cặp sách vẫn để tại chỗ.
Quý Tuân còn đứng ở nơi đó, nhìn cô chạy ra chạy vào, anh khởi động xe máy cùng đưa mũ bảo hiểm qua, “Lên đi.”
Quý Nịnh giật mình, từ sau khi lên cấp hai, cô trước nay chưa từng đi đến trường học cùng Quý Tuân.
Không phải anh không thích sao?
“Muốn hay không?” Anh thúc giục nói.
Quý Nịnh ngập ngừng một chút, “Muốn……”