Xuyên Cổ: Ta Lập Nghiệp Thành Tiểu Ngư Dân

Chương 47

Ngọc Trúc bất ngờ đến ngẩn ngơ.

Vừa bất ngờ vừa oan ức lại vừa tự trách.

Điều bất ngờ là đại tỷ lại đánh nàng, oan ức cũng là vì đại tỷ đánh nàng, tự trách là vì lúc bắt cua chỉ vì muốn ăn mà quên mất tuổi thực của bản thân, cũng không nghĩ đến sẽ làm các tỷ tỷ sợ.

Trận đánh này cũng đúng.

Dẫu sao nàng không thể nói với đại tỷ rằng bản thân đã có vài chục năm kinh nghiệm bắt hải sản, không cần phải lo lắng chút nào được.

Ngọc Trúc tự biết đuối lý, với cả mông nàng cũng không đau mấy nên nước mắt nàng lăn dài rồi lại rút về. Trái lại là Ngọc Dung, người đánh nàng, vừa khóc cái là không ngừng lại được.

Ngọc Trúc còn phải đến dỗ dành thì nàng ấy mới yên lặng lại.

Bữa cua này, cuối cùng Ngọc Dung vẫn ăn hết nó một cách đầy hãnh diện. Những con cua mà tiểu muội đã mạo hiểm đi bắt, nào có vất đi được.

Thương thì thương thật, nhưng giận cũng là giận thật.

Thế nên đến buổi chiều lúc đến giờ sửa lưới đánh cá, Ngọc Dung không chút nghĩ ngợi mà dẫn ngay tiểu muội theo. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng ấy sẽ không để tiểu muội ra ngoài một mình.

Ngọc Trúc đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này, biết tỷ tỷ không yên tâm về mình cho nên không có làm loạn gì, ngoan ngoãn theo tỷ tỷ cùng đi đến sân nhà thôn trưởng Đào để sửa lưới đánh cá.

Nhưng buổi trưa nàng thật sự rất mệt nên vừa ngồi cạnh tỷ tỷ được một lúc thì liền thϊếp đi. Ngọc Dung đau lòng cho tiểu muội nhưng không được cất tiếng nói rời đi được nên chỉ có thể ôm tiểu muội vào trong lòng, để nàng ngủ ở trên chân mình.

Vợ của thôn trưởng Đào, Vân Thị là một người rất thương trẻ con, thấy Ngọc Trúc như thế bà liền để Ngọc Dung bế nàng vào phòng dành cho khách để ngủ.

Tuy trước giờ phòng cho khách không có ai đến ở nhưng luôn được dọn dẹp sạch sẽ, không hề dơ dáy bẩn thỉu tí nào.

Giường chiếu mềm mại nên Ngọc Trúc ngủ thoải mái vô cùng, nếu không có ai quấy rầy thì có lẽ nàng có thể ngủ cho đến khi đại tỷ đi về.

Trong phòng khách yên lặng không biết có đôi uyên ương đến từ khi nào, thì thầm thân thân mật mật nhỏ như ruồi như muỗi, ồn ào tới nỗi khiến cho con người ta không tài nào ngủ được.

Ngọc Trúc mơ mơ màng màng trở mình, vừa mở mắt ra liền trông thấy hai bóng dáng quen thuộc.

“Không phải đã nói rằng sáng sớm ngày mai ta sẽ ở cổng thôn đợi nàng hay sao? Sao nàng lại tới nhà ta sửa lưới thế?”

“Ta, ta cũng không biết nữa. Chỉ là muốn nhìn… nhìn thấy chàng…”

Cái giọng điệu làm màu giả tạo dẹo chảy dớt của Hiểu Nguyệt khiến Ngọc Trúc nghe được mà da gà da vịt nổi rần rần.

Hai con người này cũng quá to gan, hẹn hò lại hẹn đến nhà riêng…

“Hữu Tài?! Hữu Tài?! Đâu rồi?”

Cái giọng vang dội của thôn trưởng Đào vừa cất lên thì cả ba người ở trong phòng đều giật mình. Đào Hữu Tài biết tính phụ thân hắn ta nóng nảy nên không dám lề mề nán lại, khẽ giọng nói với Hiểu Nguyệt rằng phụ thân hắn ta gọi nên hắn ta phải ra ngoài.

Hiểu Nguyệt sững sờ hồi lâu mới hồi phục được tinh thần, lẩm bẩm nói rằng: “Không phải lão đại là Hữu Phú sao?”

**Chương 14: :**

**Chương 14: :**

Ngọc Trúc không lên tiếng, Hiểu Nguyệt đang đứng ở cửa cũng không quay đầu lại nhìn thấy nàng mà đứng thất hồn lạc phách hồi lâu ở cửa mới lặng lẽ đi ra.

Nghe mấy lời nàng ta lẩm bẩm mới nãy thì có vẻ như nàng ta coi Đào Hữu Tài thành Đào Hữu Phú. Ở cái thời đại này, trưởng tử với con thứ vẫn còn cách biệt khá lớn. Xem ra hy vọng của nàng ta đã tiêu tan mất rồi.

Có điều, cứ coi như là thứ tử thế thì cũng là thứ tử của thôn trưởng Đào, vẫn còn có điều kiện hơn những người khác trong thôn nhiều.

Người muốn sống sót được tiếp, muốn vì bản thân mình mà tính toán để lấy một kim quy (1) làm chồng, vốn hoàn toàn chẳng có gì đáng phải hổ thẹn cả.

(1) Ý chỉ những người có điều kiện về vật chất.