Mật Chiến

Chương 23: Trong mộng Cố Bắc Mộ là đàn ông

Cảm giác trong mộng quá rõ ràng.

Cô chìm sâu trong bóng đêm, cảm giác duy nhất, là gậy thịt chôn sâu ở trong cơ thể.

Không giống với "Ngón tay" lúc trước, gậy thịt trực tiếp cắm vào, đội lên chỗ sâu nhất của cô.

Giao hợp với cô là một người đàn ông, còn lớn lên giống như đúc Cố Bắc Mộ, hai tay nắn bóp bầu ngực sung mãn của cô, giống như cọc gỗ va chạm mãnh liệt vào hoa huyệt của cô.

Mộng, bỗng dưng bừng tỉnh.

Thân thể mềm mại của Bạch Du như nhũn ra, bọc lấy chăn lông mềm, thân dưới truyền đến cảm giác ngứa ngáy hư không, không tự giác kẹp chặt hai chân cọ xát, tạo ra một tia khuây khoả.

Người trong mộng, là Cố Bắc Mộ sao?

Chẳng lẽ trong tiềm thức của cô, hy vọng Cố Bắc Mộ là đàn ông?

Thế nhưng ở thế giới thật, Cố Bắc Mộ là phụ nữ...

Cô lật người, vùi mặt vào trong gối đầu, buồn nản đấm đấm nệm bông.

Nếu như Cố Bắc Mộ là đàn ông, thì thật tốt.

*

Vào đêm biểu diễn, trong phòng thay đồ ở hậu trường Nhà hát lớn,, Bạch Du cự tuyệt thợ trang điểm, kiên trì muốn tự mình trang điểm.

Bạn nhảy Hạ Diệp nhướng cằm, được thợ trang điểm chuốt lông mi, không dám cử động chút nào, con mắt buồn cười chuyển qua phía Bạch Du: "Như Bạch Du thật tốt, trời sinh xinh đẹp, đến trang điểm cũng không muốn làm."

Bạch Du đánh phấn lót cho mình, không sao cả cười cười: "Tất nhiên phải hóa trang chứ, chỉ là tôi có thói quen tự mình làm mà thôi."

Một người đàn ông trung niên đi tới, tay mập mạp thân mật mà khoác lên bả vai Hạ Diệp: "Hóa ra con ở đây, tìm con đã lâu."

Hạ Diệp giật mình một cái, son môi thiếu chút nữa bị vẽ lệch: "Cha nuôi, sao cha lại tới đây?"

"Nữ nhi bảo bối biểu diễn, ta khẳng định phải tham gia."Người đàn ông trung niên nháy mắt ra hiệu mà cười, bỗng nhiên liếc về Bạch Du bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm, "Cô ấy là ai?"

Hạ Diệp phát hiện ánh mắt tham lam ái mộ của người đàn ông trung niên, lập tức không vui: "Diễn thiên nga trắng đấy."

Người đàn ông trung niên híp mắt cười với Bạch Du: "Xin chào, ta là Lý hội trưởng Uỷ ban kế hoạch. Cô gái nhỏ lớn lên có chút quen mặt, là Lưu Như con gái sao?"

Hội trưởng Uỷ ban Kế hoạch, chức quan thật lớn. Địa vị xếp hạng thứ ba ở miền nam, tiếp xúc trực tiếp với lãnh đạo tối cao nhất. Gia cảnh Hạ Diệp bình thường, đường đi lại rộng lớn kỳ lạ, nguyên nhân là ở đây.

Bạch Du: "Lưu Như là mẹ của tôi."

"Năm đó Lưu Như là mỹ nhân nổi danh, sinh con gái cũng tướng mạo đẹp như thế." Lý hội trưởng nhìn chằm chằm vào Bạch Du, "Đáng tiếc lúc ấy ta còn là một quan chức nhỏ, không có cơ hội cưới được mẹ của cô, nếu như có thể mà nói, ta thật muốn cô làm con gái nuôi của ta."

Hạ Diệp cau mày, còn chưa trang điểm xong, trực tiếp dắt Lý hội trưởng đi ra ngoài.

Bên tai thanh tịnh, tâm tình Bạch Du tốt lên rất nhiều, sau khi trang điểm xong, nhìn bản thân trong gương, nhất định phải trang điểm thêm nữa.

"Ngư Ngư." Sau lưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc dễ nghe.

Bạch Du nhìn lại, Lưu Ngọc đang cầm một bó hoa hồng đỏ, mặt mày mang ý cười, đi nhanh về phía bản thân.

Lưu Ngọc biểu lộ khẩn trương, còn chưa tới gần Bạch Du, giơ cao bó hoa hồng: "Hoa hồng tặng cho em..."

Một cánh tay thon dài vươn ra từ bên cạnh, không chút lưu tình túm lấy bó hoa hồng của Lưu Ngọc.

Hoa hồng vốn muốn tặng cho Bạch Du, trực tiếp bị đoạt mất, Lưu Ngọc không kịp phản ứng, thần sắc hơi sững sờ, liền thấy Cố Bắc Mộ một thân váy đen đứng bên người.

Cố Bắc Mộ đặt hoa hồng lên bàn, hai con ngươi tối tăm ở dưới xương lông mày, giống như cười mà không phải cười: "Là đưa cho tôi sao, cám ơn."

Lưu Ngọc bị cướp hoa hồng, xấu hổ nói hoa là để tặng cho Bạch Du đấy, lúng túng lại không mất lễ phép cười cười.

Người chung quanh còn tưởng rằng là tình cảnh hai nữ tranh giành một nam danh, mang theo ánh mắt chế nhạo nhao nhao nhìn về phía ba người bọn hắn.

Lưu Ngọc phát hiện những người kia đang nhìn mình, biết rõ nơi đây không thích hợp ở lâu, ngượng ngùng cười với Bạch Du: "Ngư Ngư, anh không quấy rầy em, lát nữa lại tới tìm em nhé."

Sau khi Lưu Ngọc rời đi, Cố Bắc Mộ cúi đầu liếc nhìn hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai: "Nếu đến chậm một bước, hắn đã thổ lộ rồi."

Bạch Du sững sờ nhìn Cố Bắc Mộ, không hiểu hắn đăm chiêu suy nghĩ cái gì.

Hắn đang ăn dấm chua của Lưu Ngọc sao, còn là vì bản thân mình hay sao?

Cố Bắc Mộ nâng cằm lên, ánh mắt sáng rực băn khoăn chần chừ nhìn Bạch Du, âm thanh nhu hòa: "Hôm nay em đẹp quá."

Hai gò má Bạch Du như bị phỏng: "Trước lúc biểu diễn, tôi có chút khẩn trương..."

"Cố gắng lên." Cố Bắc Mộ hôn nhanh lên mặt của cô, cười yếu ớt xoay người rời đi, mang theo bó hoa hồng đáng thương kia.

Bạch Du xoa hai gò má bị hôn lên, chỗ đó còn lưu lại hơi ấm của bờ môi, giống như lửa thiêu đốt toàn thân cô nóng lên.

Đã đến tám giờ, vở kịch múa 《Hồ thiên nga 》 đúng giờ mở màn, dáng người Bạch Du duyên dáng, thanh tao và thuần khiết, một thân váy thiên nga trắng phiêu dật, đóng vai công chúa Odette bị Ma Vương nguyền rủa biến thành thiên nga.

Đang diễn đến màn thứ ba, Ma Vương mang theo thiên nga đen Hạ Diệp, tham gia vũ hội hoàng hậu, sử dụng pháp thuật mê hoặc Vương tử, khiến cho Vương tử tin tưởng thiên nga đen chính là Odette.

Odette ở ngoài cửa sổ tận mắt nhìn thấy người yêu, hẹn thề yêu đương với một người phụ nữ khác, mắt lưng tròng bay khỏi cung điện, một mình khiêu vũ trong hồ Thiên nga, trong lòng đau xót.

Mũi chân Bạch Du chỉa xuống đất, cánh tay thon dài thoáng di động như cánh thiên nga, dường như đang xoay múa trên vô số mũi đao, ẩn nhẫn tất cả thống khổ, đẹp đến kinh tâm động phách.

Lúc này, tất cả ngọn đèn đột nhiên tối lại, Bạch Du vốn tưởng rằng hiệu quả của vũ đài, ai ngờ sau mấy phút đồng hồ, Nhà hát lớn vẫn một mảnh đen kịt, tiếng nghị luận ầm ĩ dưới vũ đài.

Nhân viên quản lý sân vội vàng kiểm tra công tắc và xác nhận đó là bị chập điện, tự nghĩ sự cố này đã lâu rồi không xảy ra, sau khi sửa xong liền rút công tắc ra bật lại.

Trong bóng tối, Bạch Du tại đợi trên vũ đài, ngọn đèn trên đỉnh đầu bỗng dưng sáng ngời, đâm vào mắt hơi đau.

Tiếng động lớn náo loạn dưới vũ đài, đột nhiên xuất hiện tiếng kêu bén nhọn của một người phụ nữ.

"A a a a a!"

Khán giả bị tiếng thét chói tai dọa tới mức da đầu run lên, đồng loạt nhìn lại về phía nguồn gốc âm thanh.

Chỉ thấy, ghế đại biểu sang quý nhất Nhà hát lớn, chính giữa hàng ghế thứ năm, Lý hội trưởng mập mạp chen lấn ở trên chỗ ngồi, bảo trì bộ dáng hai mắt trừng trừng theo dõi, thế nhưng trên ngực của hắn thình lình xuất hiện một lưỡi đao nhọn, máu tươi đầm đìa.

Bên cạnh là một thiếu nữ tuổi còn trẻ, hoảng sợ la to, toàn thân run rẩy.

Bạch Cảnh Hạo cũng đang ngồi ở ghế đại biểu theo dõi em gái biểu diễn, lập tức tới đây, kiểm tra hô hấp của Lý hội trưởng: "Không còn thở ..."

Một người đàn ông khác lớn tiếng hô: "Tranh thủ thời gian gọi xe cứu thương, xem còn có ... cứu được hay không."

Bạch Cảnh Hạo không lên tiếng, hắn biết rõ đâm ở vị trí trái tim, qua thời gian lâu như vậy, thần tiên Đại La cũng không cứu được Lý hội trưởng.

Vở kịch múa bị ép kết thúc, diễn viên múa khủng hoảng thất thố xuống đài, cảnh sát rất nhanh chạy tới phong tỏa Nhà hát lớn, mang những người ngồi gần Lý hội trưởng nhất chỗ ghế đại biểu mang đến cục cảnh sát để tra hỏi.

Bạch Cảnh Hạo trước khi đi, giữ chặt em gái dặn dò: "Không thể nghĩ được anh sẽ có một ngày đi cục cảnh sát uống trà, cái chết lần này là một quan lớn, ngay cả loại này thân phận quan quân này của anh cũng không thể bài trừ hiềm nghi, anh có chút lo lắng đây là tranh đấu giữa các đảng phái. Ngư Ngư em tự mình về nhà đi, đừng nói cho mẹ tình huống bên này, khiến bà ấy lo lắng."

"Em chờ anh về nhà." Bạch Du đưa mắt nhìn anh trai rời đi, liếc về phía Lưu Ngọc cùng đi cục cảnh sát với anh trai, hắn đi một bước quay đầu lại ba lần, đưa tình ngóng nhìn bản thân.

Trong lòng cô khẽ động, nhớ lại Cố Bắc Mộ nói, chẳng lẽ lúc tặng hoa hồng, Lưu Ngọc thật sự có ý định tỏ tình với mình hay sao.

Đi ra Nhà hát lớn, một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở trước mặt Bạch Du, Cố Bắc Mộ sờ sờ mái tóc quăn như sóng biển, giơ giơ lên cằm về phía Bạch Du: "Lên xe."

Bạch Du mở cửa xe, ngồi lên ghế lái phụ, nhớ tới vừa rồi lòng còn sợ hãi: "Một người sống sờ sờ bị đâm chết ở Nhà hát lớn, không một chút tiếng động, rốt cuộc là làm sao làm được?"

Cố Bắc Mộ bình tĩnh nói: "Rất bình thường, có người muốn hắn chết, hắn không sống thêm được ba phút."

Bạch Du nhìn về phía bên mặt lành lạnh của Cố Bắc Mộ.

Lúc ấy Cố Bắc Mộ ngồi ở ghế xếp sau ghế đại biểu, có một khoảng cách xa với Lý hội trưởng.

Phụ nữ lại trời sinh thể lực yếu kém, dùng đao đâm thủng ngực một người đàn ông, độ khó tương đối lớn, cảnh sát nhất định sẽ không hiềm nghi Cố Bắc Mộ.

Trong thoáng chốc, Bạch Du phát hiện xe chạy như bay, chạy trên đoạn đường mình không quen thuộc.

"Đây không phải là đường quay về nhà tôi. . ."

"Ai nói muốn đưa em về nhà."

Cố Bắc Mộ dừng xe ở một tòa biệt thự nhỏ vùng ngoại ô, tay chống ghế ngồi nghiêng người gần sát vào Bạch Du, tóc đen tung bay giống như yêu ma trong đêm tối: "Vở kịch hôm nay, tôi rất thích hợp làm một nhân vật bên trong."

Bạch Du sững sờ đối mặt với hắn, dường như linh hồn bị hút vào đồng tử tối tăm: "Thiên nga trắng? Không đúng, thiên nga đen?"

"Không." Hắn vén tóc cô lên, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm, "Tôi là Ma Vương."

--