Bạch Du chạm đến ánh mắt Cố Bắc Mộ, dịch chuyển khỏi ánh mắt nóng rực ấy, như vô sự mà mở miệng: "Thật là đúng lúc, hai người cũng ở đây."
Lưu Ngọc đứng dậy nhìn về phía Bạch Du, trong mắt hình như có ánh sáng: "Tới đây ngồi."
"Không được, tôi phải trở về huấn luyện rồi, không quấy rầy hai người."
Bạch Du vội vàng rời khỏi quán cà phê, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Lưu Ngọc rõ ràng đuổi theo, chạy đến trước mặt Bạch Du, ánh chăm chú nhìn vào cô: "Ngư Ngư..."
Bạch Du có chút ngoài ý muốn đối với hành động của hắn, hỏi: "Lưu giáo sư có chuyện gì sao?"
Bờ môi Lưu Ngọc khẽ nhếch, giống như có rất nhiều lời muốn nói với Bạch Du, lại không biết mở miệng như thế nào, mắt nhìn mũi chân mình, không đầu không đuôi mà nói một câu: "Ngày đó đi hái quả việt quất anh mang về một ít, trồng ở trong nhà vườn, tuần sau sẽ nảy mầm đó."
Bạch Du không hiểu được nên nói tiếp như thế nào, khô khốc trả lời: "Rất tốt, tôi cũng thích ăn quả việt quất."
Lưu Ngọc nghe vậy, đuôi mắt hình thành một nếp nhăn trên mặt khi cười: "Anh biết rõ em thích, vì vậy anh đã trồng rất nhiều."
Bạch Du sửng sốt, nhớ tới anh của cô đã từng nói Lưu Ngọc thích mình. Vừa rồi Lưu Ngọc còn miệng lưỡi lưu loát nói chuyện phiếm với Cố Bắc Mộ, thế nhưng đối diện với mình, lại giống như mối tình đầu nam sinh không giỏi nói chuyện.
Lúc trước một mực không tin, xem ra Lưu Ngọc thật sự có hảo cảm đối với cô.
Thế nhưng là, gần đây hắn có chút thân cận với Cố Bắc Mộ, một nam một nữ đều là độc thân, người bên ngoài nhìn vào cũng sẽ cảm giác được hai người đang mập mờ.
Lưu Ngọc nâng kính mắt, biểu lộ vừa nghiêm túc vừa khẩn trương: "Ngày mai có thời gian rảnh, anh muốn mời em đi dạo chơi vườn trái cây, chỗ đó trồng nhiều loại hoa quả các nước khác nhau."
Bạch Du lắc đầu: "Thật có lỗi, ngày mai không rảnh."
Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Ngọc trì trệ, có thể thấy được thất vọng trong mắt, rồi sau đó cười cười: "Là anh đường đột, vườn trái cây cũng không có gì hay mấy."
"Ngày kia tôi phải biểu diễn rồi, hai ngày này vội vã tập luyện." Bạch Du vội vàng an ủi hắn một chút, hữu nghị trả lời, "Về sau nếu có cơ hội sẽ quấy rầy anh, đến lúc đó dẫn anh trai tôi đi cùng."
Lưu Ngọc ôn nhu thẹn thùng mà cười cười: "Em biểu diễn, anh cũng nhất định sẽ tới."
Sau khi tạm biệt Lưu Ngọc, Bạch Du vô thức quay đầu lại, khóe mắt liếc về cửa sổ thủy tinh sát đất nơi quán cà phê.
Ngón tay Cố Bắc Mộ đang khuấy ly cà phê, ý vị không rõ mà đang nhìn mình cùng Lưu Ngọc, ánh mắt xuyên thấu thủy tinh lạnh buốt, đồng tử thâm sâu phảng phất nhiễm thêm ý tứ lạnh nhạt.
Bạch Du nhanh chóng thu lại ánh mắt, rời đi như chạy trốn.
Nếu như đã quyết định không để ý tới Cố Bắc Mộ, cũng đừng đặt lực chú ý ở trên người đối phương.
Trở lại phòng tập, Bạch Du mặc váy múa màu trắng sắm vai thiên nga trắng, bạn diễn là một nữ sinh tên là Hạ Diệp, bởi vì trạng thái không tốt, lão sư vũ đạo muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Du là một người rất bướng bỉnh, không nhảy tốt sẽ tự trừng phạt bản thân, tập luyện lại nhiều lần các điệu nhảy còn chưa thuần thục, cho đến khi những người khác liên tiếp rời đi, chỉ còn bản thân cô độc luyện múa trong phòng tập.
Phòng tập múa trống trải, trên đầu có một ngọn đèn sợi đốt, chiếu sáng theo hình tròn, nhưng xung quanh lại tối tăm và ảm đạm.
Bạch Du xoay tròn thân thể yểu điệu, phảng phất đang múa một mình trên vũ đài yên tĩnh, dường như thế giới chỉ còn lại có bản thân, quên mất hết thảy phiền não, đắm chìm trong khoảng trời đất nhỏ của mình.
Điệu múa kết thúc, bỗng nhiên truyền đến âm thanh vỗ tay vang dội.
Bạch Du xoay người, lập tức chợt ngây ngẩn cả người.
Cố Bắc Mộ thân thon dài dựa vào cạnh cửa, chuyên chú nhìn qua, ánh mắt như đang vô cùng lo lắng dừng ở trên người cô.
Yết hầu Bạch Du khô khốc hỏi: "Cô đã đến bao lâu rồi?"
Cố Bắc Mộ cười cười: "Cô nhảy điệu này bao lâu, tôi nhìn bấy lâu."
Bạch Du quay mặt: "Đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm."
"Nơi đây còn có một cây đàn dương cầm ư." Cố Bắc Mộ mở nắp đàn, đoan trang ngồi ở trước dương cầm, ngoái đầu nhìn lại cười cười với cô, "Tiểu thư xinh đẹp, tôi đàn một khúc nhạc, có thể vì tôi nhảy một điệu múa hay không?"
Không đợi Bạch Du cự tuyệt, ngón tay thon dài của Cố Bắc Mộ xẹt qua phím đàn đen trắng, trút xuống âm điệu nhẹ nhàng tươi sáng, như nước chảy bện thành giai điệu cực kỳ cuốn hút, như âm thanh của tự nhiên.
Đàn thật hay.
Khúc đàn này, cô chưa từng nghe qua.
Trái tim theo làn điệu, Bạch Du tiến lên một bước, thân hình uyển chuyển theo tiết tấu của bài hát, tự mình biên đạo múa, ngón chân nhẹ nhàng hóa thành một con thiên nga trắng duyên dáng, cánh tay mảnh khảnh bay vυ't trên không trung.
Đến đoạn cao trào của bài hát, cô nhón mũi chân xuống đất, dùng một chân chống đỡ cơ thể và nhảy với tốc độ cao tưởng chừng như kiệt sức thì đôi chân bỗng mềm nhũn ra, mất trọng tâm, người cô nghiêng nghiêng ngã xuống.
Một cái cánh tay hữu lực từ sau ngăn lại eo của cô, thân thể nặng nề phủ lên cô cùng nhau té trên mặt đất, một tay bảo vệ cái ót cô phòng ngừa va phải mặt đất.
Bạch Du rêи ɾỉ một tiếng, căng mí mắt ra, ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Mộ đang ẩn dưới ánh đèn, chậm nửa nhịp mới phản ứng được, bản thân đang bị đối phương che đậy phía dưới thân thể không gì phá nổi.
Dưới bóng tối âm u, cô thấy không rõ mặt Cố Bắc Mộ, chỉ có thể cảm giác được đối phương cúi người, hô hấp nóng bỏng chảy đến chỗ sâu trong cổ áo cô, giống như dã thú da^ʍ tà trước khi gặm ăn con mồi, dùng cái mũi khẽ ngửi con mồi.
Đầu lưỡi nóng ướt liếʍ liếʍ môi của cô.
--