Sáng ngày thứ hai Bạch Du mới biết được, bản thân lại bị ca ca bán đi.
Bạch Cảnh Hạo nói cho mẹ Lưu Như toàn bộ chuyện Lưu Ngọc có hảo cảm với em gái
"Lưu Ngọc? Chính là con trai Trần Điềm?"Trong đầu Lưu Ngọc thoáng hiện lên một cậu bé đeo mắt kính, yên tĩnh nhã nhặn, "Lần đầu tiên mẹ gặp nó mới mười tuổi, bây giờ là chuyên gia vật lý, không thể tưởng được cô gái ngốc Trần Điềm rất biết bồi dưỡng trẻ con."
Bạch Cảnh Hạo dốc sức tán dương: "Khi còn bé con còn chơi đùa cùng hắn, Lưu Ngọc bây giờ là nhân tài tinh anh, đối tượng bảo hộ trọng điểm của quốc gia, hơn nữa rất có hảo cảm với Ngư Ngư."
"Con gái của mẹ giống mẹ lúc còn trẻ, mị lực phi phàm." Lưu Như cười đắc ý, suy nghĩ một chút, lại nhíu lông mày, "Chỉ là, tiểu Ngư có hôn ước với Chu gia, nếu bên chúng ta lui thân trước, không tốt lắm đâu... Bạch Cảnh Hạo lôi kéo cánh tay Lưu Như, tha thiết nói: "Mẹ, con nghe ngóng, tác phong Chu Truyện Diệu có chút vấn đề, giống như có dính dấp với những cô gái khác, Ngư Ngư cũng không muốn gả cho hắn, hôn sự này nhất phách lưỡng tán được rồi. Lưu Ngọc là một người vô cùng ưu tú, biểu đạt ý tứ muốn kết thân cùng chúng ta, gả Ngư Ngư cho hắn tuyệt đối sẽ không chịu uất ức."
Lưu Như biết rõ gia cảnh Lưu Ngọc rất không tồi, thân phận nhà khoa học càng tốt hơn, không khỏi động tâm: "Có thể thì có thể, chỉ là không thể đắc tội người Chu gia, con đi xử lý việc này đi."
"Con đi? Được rồi..." Bạch Cảnh Hạo vì em gái, chỉ có thể tiếp nhận.
Bạch Du trùng hợp nghe được mẹ và anh trai nói chuyện, trong nội tâm vừa đành chịu lại vừa kinh ngạc.
Lưu Ngọc thật sự thích mình?
Hắn còn không nhìn cô mấy, chẳng lẽ là bởi vì thẹn thùng, xem ra đúng là một người đàn ông tốt. Đáng tiếc cho tới bây giờ, cô đối với anh ta không có một chút cảm giác nào.
Tuy rằng phản cảm anh trai tự chủ trương, đề nghị với mẹ cùng Lưu Ngọc đón dâu, Bạch Du tạm thời không muốn nói lời phản đối, bởi vì cô muốn mượn việc này, lui chuyện đính hôn với Chu Truyện Diệu.
Mấy ngày trôi qua, là thời gian gió êm sóng lặng.
Chạng vạng, Bạch Du trở về từ phòng tập, vừa xuống lầu, vậy mà bị Chu Truyện Diệu cản lại ở trên đường cái.
Biểu cảm Chu Truyện Diệu nặng nề, nắm chặt cánh tay Bạch Du: "Bạch Du, em giải thích cho anh, vì sao anh trai em đột nhiên tới nhà anh từ hôn?"
Giọng điệu Chu Truyện Diệu rất hung hăng, đoán chừng đang vô cùng tức giận Bạch Cảnh Hạo, Bạch Du cũng không muốn cho hắn sắc mặt tốt, đẩy tay Chu Truyện Diệu ra: "Mẹ của ta đã đồng ý từ hôn, không cần phải truy hỏi tận cùng làm gì."
Chu Truyện Diệu hổn hển: "Có phải em vẫn đang ghen hay không, anh và Cố Bắc Mộ không có một chút quan hệ nào."
Bạch Du nghe được cái tên đó, trong nội tâm phút chốc xiết chặt, lùi về phía sau rời xa người đàn ông đáng ghét này, nói từng chữ một: "Không liên quan tới bất kỳ ai cả, tôi thực sự không muốn gả cho anh."
"Cô đi cùng tôi!" Chu Truyện Diệu bỗng nhiên giữ chặt Bạch Du, túm cô lại chỗ xe mình, mở cửa xe, hung ác nhét Bạch Du vào tay lái phụ, điều khiển xe nghênh ngang rời đi.
Bạch Du lập tức hoảng hồn: "Chu Truyện Diệu! Anh muốn làm gì!"
Trán Chu Truyện Diệu nổi gân xanh, hung hăng rống về phía cô: "Đồ gái điếm, tôi không xứng với cô sao, có phải trong lòng cô có người đàn ông khác hay không!"
Lần đầu tiên Bạch Du bị nhục mạ dơ bẩn, nhìn Chu Truyện Diệu đáng sợ trước mặt, vẻ mặt khó có thể tin, tránh sang chỗ cửa sổ xe tự vệ.
Ở bên Chu Truyện Diệu được hai tháng, tuy rằng không phải thời kỳ tình nhân yêu đương cuồng nhiệt, nhưng thời gian ở bên một người không tính quá ngắn, Chu Truyện Diệu vẫn nho nhã lễ độ đối với mình, rất ít toát ra tâm tình nổi giận vội vàng xao động.
Ai có thể nghĩ đến hắn là một người như vậy.
Bạch Du vụиɠ ŧяộʍ lấy điện thoại di động ra từ trong túi xách, nỗ lực trấn định lại: "Thả tôi xuống xe..."
Chu Truyện Diệu hung dữ nói: "Cô không giải nghĩa rõ ràng với tôi, đừng nghĩ sẽ sống sót trở về."
Da đầu Bạch Du run lên, không biết hắn đang cố ý dọa bản thân, hay là thật muốn mạng của mình, ý đồ từ phía sau lưng lặng lẽ dùng di động gọi điện.
"Móa, cô đang ở đây âm thầm gọi điện thoại!" Chu Truyện Diệu đột nhiên túm lấy điện thoại, hạ cửa xe xuống, mãnh liệt ném ra ngoài.
Trái tim Bạch Du cũng giống như bị vứt ra ngoài, cảm giác an toàn bị đoạt đi không còn một mảnh, không biết tiếp theo, Chu Truyện Diệu có thể sẽ làm ra những chuyện kinh khủng thế nào.
Chu Truyện Diệu nghiến răng, âm u cười: "Tôi không chỉ tức giận cô, còn có anh trai cô, mẹ cô luôn tự cho là đúng. Chờ xem, tôi sẽ từng bước từng bước..."
Ngoài của sổ xe, truyền đến tiếng vù vù kịch liệt, thốt nhiên cắt ngang lời Chu Truyện Diệu.
Chu Truyện Diệu quay đầu nhìn lại, phát hiện một chiếc xe gắn máy màu đen, chạy song song với xe mình.
Một người đàn ông mặc quần áo bó sát màu đen, đeo mũ bảo hiểm, kính thủy tinh che khuất khuôn mặt, thân hình tráng kiện điều khiển xe gắn máy màu đen, rong ruổi trong đêm tối như thần chết giáng xuống.
Cánh tay thon dài của hắn nâng lên, nắm trong tay một khẩu súng.
Họng súng đen ngòm, nhắm ngay huyệt Thái Dương Chu Truyện Diệu.
--