1: Hồng Mân Côi cùng hoa hồng trắng
Ps : Nhân vật nam chính là Cố Bắc Mộ.
——————————————————————
Quầy bar nhạc Ý, những bóng đèn phong cách cổ điển được treo trên tường tỏa ánh sáng mờ ảo, chiếu sáng cả nhà hàng như một đêm đầy sao.
Đây là lần đầu tiên Bạch Du tới quán bar này.
Hôm nay, cô tới bắt gian!
Nghe nói, vị hôn phu Chu Truyện Diệu của cô, thường xuyên đến nhà hàng này hẹn hò cùng một phụ nữ nào đó.
Mà tháng sau, Bạch Du sắp đính hôn với hắn.
Đi vào quán bar, Bạch Du đứng ở trước cửa, liếc mắt đã thấy vị hôn phu mặc đồ âu màu xám, tay nâng bó hoa hồng đỏ, ngồi ở hàng ghế phía trước gần chỗ cửa sổ.
Bó hoa hồng đỏ này, là để đưa cho tình nhân nhỏ hay sao?
Bạch Du đến hàng cuối cùng, kín đáo ngồi xuống, mũ lụa đen kiểu Anh che khuất non nửa khuôn mặt.
Trong lòng trào dâng lửa giận, còn có cảm giác thích thú vì sắp được trả thù, chờ đợi ả tiểu tam kia lên sân khấu.
Chu Truyện Diệu đột nhiên nhổm dậy, nhiệt tình vẫy tay: "Bắc Mộ, ở đây!"
Cố Bắc Mộ, nghe nói là tên của người thứ ba.
Bạch Du tràn ngập vẻ thù địch, nhìn theo ánh mắt của hắn.
Cách đó không xa, một phụ nữ uyển chuyển chầm chậm đi tới, váy đỏ gợi cảm kiểu dáng Bohemian, mái tóc đen xoăn như thác nước cuộn sóng.
Đó là một phụ nữ cực đẹp.
Lông mi đen dày, mũi cao mắt sâu, ba phần khí khái, bảy phần mê người, cả người ngập trong ánh hoàng hôn, như minh tinh trong tấm ảnh cũ, vừa cổ điển lại vừa quyến rũ.
Chu Truyện Diệu nâng bó hoa hồng đỏ lên: "Bắc Mộ, cuối cùng em cũng đến, biết anh chờ lâu như thế nào không?"
Cố Bắc Mộ cười nhẹ, tiếp nhận bó hoa, giọng điệu không mặn không nhạt: "Tôi cũng không bảo anh phải chờ tôi."
Bạch Du lặng yên lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chụp ảnh làm bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ, điều chỉnh để hai người ở chung màn ảnh, ngón cái để lên nút camera, nhẹ nhàng ấn một cái.
Tách! Ánh sáng trắng lóe lên, vô cùng lóa mắt.
Không may rồi, quên tắt đèn flash!
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía Bạch Du, trong đó bao gồm cả Chu Truyện Diệu và Cố Bắc Mộ.
Bạch Du lúng túng cất điện thoại, ép vành mũ thấp hơn, ý định che giấu sự tồn tại của mình.
"Bạch Du?" Chu Truyện Diệu không chắc lắm gọi tên, tập trung nhìn kỹ, quả thật là vị hôn thê của hắn.
Bạch Du nghe được hắn gọi mình, không hiểu sao có một loại sức mạnh, rõ ràng là hắn nɠɵạı ŧìиɧ, cô cần gì có tật giật mình.
Bạch Du bưng một ly nước sôi lên, bước nhanh đi đến trước mặt Chu Truyện Diệu, xối lên gương mặt tuấn tú của Chu Truyện Diệu ngay trước mắt Cố Bắc Mộ.
Chu Truyện Diệu bị hất nước ướt sũng, nổi giận: "Cô làm cái gì vậy!"
Bạch Du không rảnh để ý hắn, nhấc chân muốn đi, bắt gặp ánh mắt của Cố Bắc Mộ.
Kỳ quái chính là, Cố Bắc Mộ không hề bị chuyện "Bắt gian" này làm xấu hổ, ngược lại cười nghiền ngẫm nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia hài hước, như dùng ánh mắt của Thượng Đế, đứng bên ngoài quan sát cô tranh chấp với Chu Truyện Diệu.
Trái tim của Bạch Du đập chậm hơn nửa nhịp, cầm túi xách lên, quay người rời khỏi hiện trường.
Rời quán bar, tâm trạng của Bạch Du rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng hẳn lên.
Mở album trong điện thoại ra, Chu Truyện Diệu trong ảnh chụp trộm vô cùng rõ ràng, chỉ có mặt Cố Bắc Mộ là mơ hồ, miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn ra một chút hình dáng.
Vốn định đưa chứng cứ cho mẹ xem, nhưng cái này có chút khó giải quyết.
Bạch Du và Chu Truyện Diệu là mối quan hệ thông gia chính trị, tiếp xúc chưa được ba tháng, mẹ đã ra lệnh đính hôn. Lúc đầu Bạch Du cũng nghĩ thử làm quen với Chu Truyện Diệu xem sao, thế nhưng sau đó có một người bạn vụиɠ ŧяộʍ nói cho cô biết, Chu Truyện Diệu cặp kè cùng một phụ nữ khác, mới có chuyện bắt gian như này.
"Bạch Du!" Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Chu Truyện Diệu, "Nghe anh giải thích đã!"
Xem ra Chu Truyện Diệu đã kiềm chế lửa giận, muốn tiếp tục dây dưa với cô.
Bạch Du muốn nghe hắn giải thích thế nào, quay đầu lại, thấy rõ khuôn mặt ướt đẫm chật vật của hắn, nhịn không cười: "Anh muốn nói cái gì?"
Chu Truyện Diệu lau lau tóc ngắn nhỏ nước: "Em đừng hiểu lầm! Cố Bắc Mộ là bạn của anh, anh tặng hoa hồng cho cô cấy, là xuất phát từ phép lịch sự mà thôi."
Bạch Du châm chọc: "Vậy anh cứ gặp người là tặng hoa hồng hay sao?"
Chu Truyện Diệu cười nịnh nọt: "Không phải... Em là vị hôn thê của anh, chờ đến ngày đính hôn, anh sẽ tặng em 999 đóa."
"Không cần." Bạch Du thở dài một hơi, "Chuyện đính hôn, em sẽ đơn phương hủy bỏ."
Trong lòng Chu Truyện Diệu lo ngại, sắp xong đời rồi, hắn thích hoa hồng hoang dã quyến rũ, đúng là có ý với Cố Bắc Mộ, nhưng vì sự nghiệp cỉa gia tộc, nhất định phải lấy Bạch Du.
Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng, làm sao để có thể có được cả hai?
Trong gió thoảng qua một tiếng cười khẽ, mỹ nhân váy đỏ khoanh tay, hờ hững dựa trên thân cây, ung dung đứng ngoài quan sát hai người giằng co.
Chu Truyện Diệu trông thấy dung mạo xinh đẹp của Cố Bắc Mộ, trong lòng lại nóng lên: "Bắc Mộ..."
Cố Bắc Mộ vuốt tóc, hỏi bâng quơ: "Cô ấy là vị hôn thê của anh, đúng không?"
Chu Truyện Diệu do do dự dự: "Đúng..."
Cố Bắc Mộ híp mắt lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới "Anh không xứng với cô ấy."
Chu Truyện Diệu sững sờ, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cố Bắc Mộ giơ tay lên, miễn cưỡng nói: "Hết thuốc rồi, mua cho tôi một bao tới đây."
Chu Truyện Diệu liên tục gật đầu, bộ dạng xun xoe chạy đi: "Anh quay lại ngay."
Bạch Du nhìn bóng dáng chó săn của Chu Truyện Diệu, khinh thường muốn rời đi, tay lại bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, trước mắt là khuôn mặt quyến rũ của Cố Bắc Mộ.
Cô nàng nhướng nhướng mày: "Tôi có lời muốn nói với cô."
Bạch Du hơi kinh ngạc, bị dắt tay đi về phía rừng cây bên kia.
Đến chỗ đất trống, Cố Bắc Mộ mới dừng lại, rút một điếu thuốc bạc hà ra, đưa bật lửa cho Bạch Du: "Giúp tôi châm lửa, hửm?"
Bạch Du không hiểu ra sao, bật lửa, châm cho cô ta: "Cô có ý gì đây?"
Cặp môi đỏ mọng của Cố Bắc Mộ nhấp điếu thuốc, nhướng mày: "Tôi cũng giống Bạch tiểu thư, rất phản cảm nhìn hắn mà thôi."
Bạch Du hỏi: "Làm sao cô biết tôi họ Bạch?"
Cố Bắc Mộ khẽ nâng cằm, liếc cô qua lớp khói mờ: "Tôi từng gặp cô."
Vẻ mặt Bạch Du tràn đầy nghi ngờ: "Tôi không có ấn tượng gì với cô cả."
Cố Bắc Mộ đi tới trước một chiếc xe thể thao màu đỏ, ấn điều khiển từ xa: "Tôi tiễn Bạch tiểu thư một đoạn đường."
"Không cần!" Bạch Du từ chối. Nói giỡn hay sao, cho dù cô vứt bỏ Chu Truyện Diệu, cô cũng không bao giờ qua lại với người phụ nữ này.
Cố Bắc Mộ chống tay lên cửa xe, nhếch cằm: "Chu Truyện Diệu đã tìm tới."
Bạch Du nghe được thanh âm Chu Truyện Diệu la lên, trái tim đập mãnh liệt, nếu như bị hắn tìm được, đoán chừng sẽ lại bị nhõng nhẽo dây dưa một trận.
"Lên đây đi." Cố Bắc Mộ mở cửa ghế lái phụ ra, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Bạch Du ma xui quỷ khiến ngồi vào tay lái phụ, Cố Bắc Mộ đóng kín cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Lúc này, Chu Truyện Diệu chạy tới, phát hiện Bạch Du lại ngồi ở trên xe Cố Bắc Mộ, lớn tiếng la lên: "Bạch Du! Bắc Mộ!"
Cố Bắc Mộ giẫm lên chân ga, xe thể thao màu đỏ ầm vang một tiếng, xông tới chỗ Chu Truyện Diệu.
Chu Truyện Diệu sợ tới mức thân thể cứng ngắc, liên tục tránh về phía sau: "A, đừng..."
Bạch Du cũng lắp bắp kinh hãi: "Cô điên rồi!"
Xe thể thao đột nhiên rẽ hướng, chạy như bay qua bên người Chu Truyện Diệu, bánh xe nghiền ra bụi bắn đầy mặt hắn.
Cố Bắc Mộ bật cười: "Chớ căng thẳng, tôi trêu chọc hắn cho vui thôi."
Bạch Du nhẹ nhàng thở ra: "Hù chết, tôi nghĩ đến cô muốn đâm chết hắn."
Cố Bắc Mộ hừ một tiếng: "Mạng của hắn cũng không đáng giá."
Chu Truyện Diệu bị bụi bặm sặc đến mức ho khan, đuổi theo xe thể thao: "Bắc Mộ, chờ anh một chút!"
Bạch Du nhìn bóng dáng hắn bị xe thể thao bỏ qua, trong lòng sinh ra kɧoáı ©ảʍ trả thù.
Dưới bóng đêm, xe thể thao màu đỏ mở nóc chạy hăng hái, gió thổi vù vù, ánh đèn trong thành phố bị kéo thành vệt sáng nhè nhè, chạy như bay theo chiếc xe, bỏ lại màn đêm phía sau lưng.
Gió mát đập vào mặt, dập tắt mọi lo lắng, trong lòng Bạch Du yên lặng, sa vào trong bóng đêm.
Khóe mắt Bạch Du liếc về phía Cố Bắc Mộ, nhìn kỹ dung mạo của cô ấy.
Một tay cô ấy cầm tay lái, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc hút dở, mái tóc đen dày mỹ lệ đung đưa theo gió, ánh sáng phát ra từ đầu thuốc lá rực sáng, đẹp đến kinh người.
Đuôi mắt Cố Bắc Mộ quét nhìn người bên cạnh một vòng, hình như phát hiện cô đang quan sát mình, cặp môi đỏ mọng cười ra khói thuốc màu xanh nhạt.
Bạch Du cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không nhìn lâu, lạnh nhạt mở miệng: "Nhà tôi ở đường Kim Đài, cô đưa tôi đến giao lộ là được."
Cố Bắc Mộ phanh xe, xe thể thao đột nhiên dừng ở ven đường. Bạch Du nghiêng về phía trước theo quán tính, vẻ mặt tràn đầy mờ mịt hỏi: "Cô lại làm gì vậy?"
Cố Bắc Mộ ngậm điếu thuốc, động tác kẹp điếu thuốc tà mị chọc người, thanh âm lại nghiêm túc khác thường: "Tôi không muốn cô tiếp tục hiểu lầm. Chu Truyện Diệu nói rất đúng, tôi và hắn ta chỉ là mối quan hệ bình thường."
Bạch Du: "Ánh mắt hắn ta nhìn cô không giống vậy."
"Thật sao?" Cố Bắc Mộ cười khẽ, nghiêng người nhìn về phía Bạch Du, "Ánh mắt hắn nhìn tôi như thế nào, có quan hệ gì với tôi chứ?"
Bạch Du câm họng không biết trả lời ra sao.
Cố Bắc Mộ dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nghiêng người qua, bàn tay thon dài chậm rãi trèo lên đầu vai của cô: "Cô sẽ không còn nghĩ rằng tôi cố ý quyến rũ hắn ta chứ, hắn ta mà xứng sao!"
Bạch Du cảm thấy cô ấy lại quá gần, đã vượt qua khoảng cách an toàn, thân thể bị ép đến bên cạnh cửa sổ xe, còn có thể ngửi được mùi thuốc lá bạc hà trộn lẫn mùi nước hoa trong xe, tạo thành một hương vị rất mập mờ, nhè nhẹ hỏi: "Cô thực sự không có ý với Chu Truyện Diệu?"
Cố Bắc Mộ xùy ra một tiếng cười khẽ: "Nếu như Chu Truyện Diệu có ý đối với tôi, vậy thì thật là xin lỗi, tôi không hề có hứng thú đối với loại đàn ông này."
Bạch Du nhớ lại từng màn vừa rồi, nhìn có vẻ là Chu Truyện Diệu chủ động, biểu hiện của Cố Bắc Mộ thì lại là cho có lệ. Thật sự là như thế, không thể bởi vì hành vi của một mình Chu Truyện Diệu, gây thù với Cố Bắc Mộ.
Môi Cố Bắc Mộ dán lại, như gần như xa, hơi thở phả vào tai cô, nóng bỏng giống như một nụ hôn.
"Hiện tại, tôi cảm thấy hứng thú đối với cô."
-