Chương 9
Bạc Hà trở nên xinh đẹp hơn.Các đồng nghiệp trong công ty dường như cũng phát hiện ra điểm này, ngay cả bà chủ cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của cô.
Cô mập ra chút xíu, nhưng khí sắc lại tốt hơn rất nhiều. Sau khi dinh dưỡng được cải thiện, khuôn mặt không chút phấn son có vẻ khỏe mạnh trong suốt sáng bóng, ánh mắt tỏa sáng, cả người giống như thay da đổi thịt, phát ra một loại hào quang dịu dàng.
Trừ thay đổi của cô, cấp dưới Tố Lệ của cô cũng trở nên xinh đẹp hơn, lúc nói chuyện điện thoại thường nhẹ giọng nói dịu dàng.
Giống như mùa xuân đột nhiên bao trùm phòng làm việc của các cô, có một loại hạnh phúc ngọt ngào.
Đang chìm đắm trong hạnh phúc của mình, Bạc Hà cũng không phát hiện được Tố Lệ khác thường, cho đến khi cô nghe được Thiệu Tích và Lạc Quân xì xào bàn tán, cô mới lo lắng. Đang cầu nguyện lời đồn đãi không phải sự thực thì bà chủ đến tìm cô –
“Bạc Hà này, cô chú ý đến Tố Lệ một chút, dường như có một con sâu gạo đang theo đuổi cô ấy, cẩn thận không lại xảy ra chuyện thì không hay đâu.”
Bà chủ luôn không có thiện cảm với những nhân viên công vụ, luôn nói bọn họ là những ‘con sâu gạo’ vừa muốn tiền boa vừa muốn sống phóng túng.
Trực giác có điềm xấu càng mạnh thêm: “Là ai vậy? Bà chủ cũng biết sao?”
“Cô cũng biết đó.” Bà chủ thực không vui: “Tổ trưởng họ Lý đó cô biết không? Không biết hắn ta dụ dỗ Tố Lệ thế nào, chuyện này bị làm lớn ra thì tôi lại thiếu đi một kế toán…………Tôi lười đổi người, cô để ý đến Tố Lệ một chút đi!”
Lòng Bạc Hà đột nhiên trầm xuống. Bà chủ đã nói như vậy, nhất định là có tin đồn truyền ra. Phạm vi đơn vị nhà máy xây dựng công cộng không lớn, lời đồn đãi gì cũng truyền đi rất nhanh, truyền đến mức này………… Sợ rằng chuyện đã khó có thể dàn xếp.
Cô chần chờ gọi điện thoại cho Ứng Nguyên: “Hôm nay công ty em có chuyện, có lẽ tối mới về.”
Ứng Nguyên đang trộn xi măng ở công trường, hiện trường ầm ỹ chết người, âm thanh ù ù vọng vào tai, cô nghe thấy Ứng Nguyên căng cổ họng nói: “Biết rồi! Về gần đến nhà thì gọi điện cho anh, anh ra đón…………Này, đừng khách khí với anh, nghe thấy không?”
“Vâng, em nhất định chờ anh tới đón.” Cô dịu dàng nói, cúp điện thoại, vừa lúc chạm phải ánh mắt ranh mãnh của Tố Lệ.
“Yêu đương say đắm.” Tố Lệ cười hì hì.
“Không phải thế!” Bạc Hà có chút xấu hổ: “…………Chưa tính là yêu.”
Bạc Hà ho nhẹ một tiếng, không biết phải mở miệng thế nào: “Tố Lệ, lâu rồi không ăn cơm với nhau, buối tối mời em ăn cơm được không?”
“Hồng Môn Yến sao? Không có chuyện gì sao lại mời em ăn cơm?” Tố Lệ không biết gì cười nói.
Lòng Bạc Hà hơi chìm xuống: “…………Cũng không có gì, muốn tâm sự một chút mà thôi!”
“Được.” Tố Lệ sảng khóa đáp ứng.”Em gọi điện thoại đã.” Cô nhẹ giọng nói gọi điện thoại, ra dấu tay OK với Bạc Hà, nhưng tâm trạng của Bạc Hà lại rất nặng nề.
Chọn một quán cà phê gần công ty, Tố Lệ líu ríu tán gẫu một ít chuyện, Bạc Hà thì vẫn im lặng, lấy dũng khí mấy lần, cuối cùng cô nói: “Tố Lệ, em đang yêu đúng không?”
Tố Lệ nghe được câu hỏi của cô thì sửng sốt, hai gò má đỏ lên: “Thật là, chị Bạc Hà, chị thật đáng ghét………… ” Ha ha nở nụ cười, ý trốn tránh, nhưng lại rất vui vẻ.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô ấy, Bạc Hà lại càng không nhẫn tâm. Nhưng mà, cô vẫn không thể nhìn Tố Lệ đi vào con đường sai trái như vậy: “Anh ta họ Lý, là tổ trưởng của đơn vị công trình, đúng không?”
“Sao đến cả chuyện này chị cũng biết?” Tố Lệ trợn tròn hai mắt.
“Hơn nữa, chị còn biết, anh ta chủ động gọi điện thoại cho em, nói đã gặp em một lần liền nhớ mãi không quên, sau đó ngày ngày lái xe đến chờ em tan sở, đúng không? Anh ta còn nói…………Ánh mắt của em giống như một ngôi sao xinh đẹp, nhắm mắt lại cũng chỉ có thể thấy ánh sáng từ cặp mắt kia, quên ăn quên ngủ, đúng không?”
Tố Lệ ngây dại, bắt đầu dâng lên dự cảm bất thường: “Là ai lưỡi dài như thế, đến chuyện này cũng nói với chị?”
“Bởi vì” Bạc Hà lấy tất cả dũng khí: “Vị Lý tiên sinh kia cũng đã từng nói với chị như vậy.”
Tố Lệ há to mồm, nuốt một ngụm nước miếng: “Chị Bạc Hà, chẳng lẽ chị cũng từng yêu anh ấy?”
“Chị không có.” Bạc Hà phủ nhận rất nhanh: “Bởi vì chị biết bọn họ là loại đàn ông gì. Bọn họ chuyên tìm những kế toán trẻ người non dạ để xuống tay………… “
“Em không muốn nghe!” Tố Lệ bỗng nhiên đứng lên: “Em không muốn nghe nữa! Em không muốn nghe chị nói xấu anh ấy!”
“Tố Lệ, hắn đã có vợ!” Bạc Hà kêu lên: “Em có thể không tin chị, nhưng em có thể nhìn lén giấy chứng minh của hắn! Hắn đã có vợ rồi!”
“…………Chị gạt em!” Gương mặt của cô trở nên trắng bệch không còn một tia huyết sắc: “Nhất định là bọn chị chia tay, cho nên chị mới đến phá hoại tình cảm của chúng em!”
“Loại người như vậy chị mới không cần.” Bạc Hà u oán nói: “Cho dù chị cô đơn cũng không muốn loại người như thế.”
“Em không tin chị, em tuyệt đối không tin chị!” Tố Lệ đẩy cái ghế ra, khóc chạy ra ngoài.
Bạc Hà đuổi theo không kịp, chán nản trở về quán cà phê trả tiền – mặc dù các cô cũng không ăn gì.
Cô biết, Tố Lệ nhất định rất hận cô. Cho dù cô ấy biết được sự thật, cũng sẽ hận cô đến chết. Cô hiểu Tố Lệ, hoặc là nói, cô hiểu được nỗi cô đơn đến muốn phát điên này.
Các cô đều cô đơn giống nhau, cô đơn như vậy. Mỗi ngày đi làm tan sở, rồi lại đi làm tan sở, công việc nhàm chán cô đơn, mỗi ngày trôi qua lại phí hoài thanh xuân, phí thời gian sống.
Tất cả những tình yêu tốt đẹp trong tiểu thuyết đều là lý luận suông. Phần đông các cô gái đều bình thường, sống một cuộc sống đơn điệu, tưởng tượng đến thứ tình yêu xa không thể với. Ở nơi làm việc đơn thuần, cuộc sống thu hẹp trong một vòng tròn, sẽ không thể gặp được một hoàng tử bạch mã.
Không, nói đúng ra ngay cả khi muốn gặp được một người khá hơn bình thường một chút đều phải dựa vào may mắn.
Chỉ có cô độc và tịch mịch như hình với bóng. Ngày qua ngày, mỗi năm qua đi, cho đến khi thanh xuân đi qua, vẫn không đợi được tình yêu đến.
Cho nên, dù là người đàn ông bỉ ổi như vậy, nhưng hắn lại cho Tố Lệ sự lãng mạn và dịu dàng trong tưởng tượng, thỏa mãn hy vọng hèn mọn của cô ấy.
Có người, thật sự có người, đã từng ca ngợi cô trẻ tuổi xinh đẹp, khát vọng cô, chủ động chào đón cô, không biết nên nói đây là đáng thương hay đáng sợ, người đàn ông tốt xem thường việc thỏa mãn hy vọng hèn mọn của phụ nữ, nhưng người đàn ông xấu lại có thể.
Cô sống và làm việc ở cái xã hội tuyệt vọng và đen tối này càng lâu, càng cảm thấy mình không chịu đựng nổi.
Bạc Hà bi thương trở về nhà, trên đường đã nhiều lần gọi điện cho Tố Lệ, nhưng điện thoại di động của cô ấy vẫn tắt máy.