Có Gấu Thường Xuất Hiện

Chương 1

Chương 1
Vô cùng gian khổ leo lên được tầng 14, Bạc Hà nhận ra mình sắp liệt mất. Khu vực cầu thang không bật toàn bộ đèn, có lúc phải sờ soạng lên lầu càng làm cho cô sợ hãi. Nhưng dù mệt thế nào, sợ thế nào, cô cũng không muốn cùng người đàn ông đáng sợ kia đứng chung thang máy.

Thật vất vả lết được đến cửa nhà, cô run rẩy một lúc mới chìa được khóa cắm vào ổ khóa. Cho đến lúc dùng sức dập cửa, cô mới kiệt sức nằm trên sofa.

Phải, cô hơi sợ đàn ông.

Thật vất vả mới run xong, cô rốt cục có thể đứng lên rót chén nước uống. Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, đυ.ng vào tường vang lên một tiếng. Một nam sinh vọt vào, hung ác hỏi:“Tự Vân đâu? Tự Vân ở đâu?”

Cô sợ tới mức làm rơi cái cốc trong tay, dán lên trên tường thở dốc. Thật vất vả mới nhận ra nam sinh này là bạn trai bạn cùng phòng.“Chị chị chị — chị không biết, chị vừa mới về nhà.” Cô nhỏ giọng, cố gắng nhịn xuống nước mắt hoảng sợ trong hốc mắt.

Nam sinh kia sụp bả vai, khí thế lúc chạy vào đã mất hết, ngồi trên sofa, ôm lấy đầu. Bạc Hà thật thở phào, tìm khăn lau sàn sạch sẽ. Cô biết mình dễ dàng bị giật mình cho nên cốc uống nước đều là plastic, đỡ vỡ.

Liếc mắt nhìn một cái, cô lặng lẽ oán trách trong lòng: Tự Vân kia, sao lại đưa chìa khóa nhà cho bạn trai? Em không biết trái tim chị không tốt lắm sao?

Do dự một lát, cô nhìn sang phòng Tự Vân, im ắng. Nữ sinh năm hai này còn chưa về nhà, không biết là theo đàn anh đến quán bia, hay là theo đàn em đi hát KTV nữa.

“Chiêu Vinh –” Tuy rằng thân quen, quen đến mức cô có vẻ không sợ cậu ta, nhưng cô vẫn sợ hãi từ từ đến gần,“Tự Vân không sao, cậu cũng không cần gò bó con bé! Yêu đương ấy à, là phải cho nhau không gian riêng –”

“Em cho cô ấy còn chưa đủ nhiều tự do sao? Cô ấy cùng thằng nào đi ra ngoài chỉ cần cho em biết một tiếng là đủ rồi. Vậy mà ngay cả điện thoại cũng không gọi, di động cũng tắt!”

Chiêu Vinh tiến lên, Bạc Hà sợ tới mức muốn chạy trốn, lại bị cậu nắm chặt tay,“Cô ấy vì sao lại đối xử với em như vậy –” Nam sinh cao 178 cm này, không ngờ lại gào khóc,“Em là thật lòng mà ~~”

Bạc Hà luống cuống tay chân, không biết làm thế nào bỏ tay cậu ta ra, đành phải vừa rút tay vừa dỗ: “Cậu cậu cậu – đừng nóng? Cậu còn như vậy — còn như vậy – chị cũng muốn khóc –” Cô đỏ hốc mắt, đã bắt đầu nghẹn ngào.

Hai người tay nắm tay khóc một lát, cảm thấy nhìn nhau mà khóc như vậy cũng không phải cách, Bạc Hà dùng ống tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ cậu ta:“Bình tĩnh một chút được không? Tự Vân chỉ hơi ham chơi, chứ không phải không yêu cậu. Tủ lạnh còn có canh đậu xanh, chị đun một bát cho cậu uống nhé, được không? Cậu vội đến mức người ra đầy mồ hôi rồi này!”

Nhân cơ hội rút tay ra, cô múc một bát canh đậu xanh, còn cẩn thận bỏ thêm chút đá. Khóc một lát, Chiêu Vinh thực sự vừa khát vừa nóng, bát canh đậu xanh này giống như quỳnh tương ngọc dịch, lập tức uống hết sạch.

“Nữa không?” Nhìn cậu ta bình tĩnh trở lại, Bạc Hà nhẹ nhàng thở ra.

Chiêu Vinh ngượng ngùng gật gật đầu, cô lập tức múc một bát, lại rút giấy lau mặt cho cậu ta.

“—Rất xin lỗi, Chị Bạc Hà.” Cậu ta xấu hổ cúi đầu,“Em không phải — em chỉ sốt ruột –” Cậu im lặng uống canh đậu xanh,“Tự Vân giống chị thì tốt rồi.”

“Ai?” Bạc Hà liên tục xua tay,“Cậu đang nói cái gì vậy? Tự Vân tốt lắm, bộ dạng xinh đẹp tính tình lại nhiệt tình, nhiều như vậy mới đa nghệ, chỉ là còn quá trẻ, thích chơi đùa, qua vài năm nữa thì tốt rồi –”

Chiêu Vinh kích động,“Qua vài năm? Muốn bao nhiêu năm nữa?” Cậy lại cầm tay Bạc Hà,“Em và cô ấy yêu nhau từ lúc trung học, đã mấy năm rồi, cô ấy còn chưa chơi đủ sao? Trong lòng em chỉ có cô ấy, cô ấy thì sao? Vẫn là Chị Bạc Hà tốt! Chịu nghe em nói chuyện, dịu dàng lại săn sóc, em –”

Vì sao lại như vậy? Trời ạ — thật là khủng khϊếp thật là khủng khϊếp ~~ ai tới cứu cô với, thần ơi –

Như là ông trời nghe được lời cầu nguyện hoảng sợ của cô, cửa đối diện đột nhiên truyền ra vài tiếng vang lời, tiếp theo là tiếng đóng đinh vang dội.

Chiêu Vinh ai oán vừa khóc vừa kể lể bị đứt cảm xúc, đành phải ngậm miệng chờ đống tạp âm này đi qua. Đóng đinh xong, cậu ta mới mở miệng,“Nếu gặp được Chị Bạc Hà sớm một chút –” Tiếp theo là tiếng cưa điện kinh thiên động địa, nuốt hết lời nói của cậu ta.

A a a, là ai to gan như vậy, dám liên tiếp cắt đứt cảm xúc của cậu? Cậu hùng hổ mở cửa,“Ầm ỹ cái gì đấy?! Ầm ỹ chết người! Chung cư này là anh mở đấy à? Muốn đóng đinh thì đóng đinh, muốn cưa là cưa –” Nửa câu sau càng nói càng nhỏ, mắt lại trợn trừng càng lớn.

Bạc Hà theo sau cậu vừa ngó đầu ra liền hít vào một hơi khí lạnh. Đó không phải – người đàn ông đáng sợ trong thang máy sao?

Anh đi ra, khoanh tay, thoạt nhìn cao hơn Chiêu Vinh nửa cái đầu,“Có chuyện gì?”

Tuy là ba chữ vô cùng đơn giản, giọng có lẽ không lớn nhưng lại có cảm giác khủng bố như cơn lốc đến. Chiêu Vinh lắp bắp, tiến cũng không được lùi cũng không xong, nhìn như muốn tìm cái hố chui vào.

Bạc Hà kỳ thực sợ muốn chết, nhưng cô không thể mặc kệ. Chỉ thấy cô dũng cảm chắn trước Chiêu Vinh…… Tuy rằng hai chân đều đang run “Tiên, tiên sinh, mọi người đều vừa tan tầm muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, xin, xin anh khẽ một chút –”

Người đàn ông nhăn mày, nhìn cô một lượt, giọng điệu dịu đi rất nhiều,“Tôi vừa chuyển đến, còn đang sửa sang lại phòng ở. Nhiều nhất nửa giờ, sẽ xong nhanh thôi. Thật xin lỗi đã quấy rầy đến cô.” Anh vươn bàn tay to như tay gấu,“Tôi họ Tạ, Tạ Ứng Nguyên.”

Bạc Hà bất chấp nắm tay cùng, nhận ra tay mình đều bị nuốt sống, nhưng anh rất có lễ phép nắm hờ một chút “Quấy rầy đến cô, thực sự rất xin lỗi, nửa giờ thôi.” Từ đầu tới cuối cũng không nhìn Chiêu Vinh một cái.

“Không đâu, không đâu.” Bạc Hà khom người,“Cám ơn anh, Tạ tiên sinh.” Sống chết kéo Chiêu Vinh đã bị dọa đến ngây người vào trong phòng.

Thật nhức đầu, vì sao này đàn ông càng ngày càng không giống đàn ông? Không có việc gì lại cao như vậy làm gì. Ai!

Chiêu Vinh đến khi vào nhà mới mạnh miệng,“Không phải em sợ anh ta, em chỉ là đúng lúc cảm xúc rất kích động, đột nhiên có chút ngơ ngác –”

“Chị biết.” Bạc Hà cười cười,“Em muốn đợi Tự Vân sao? Vậy em ở phòng khách xem tivi chờ — chị mệt quá, muốn nghỉ ngơi.”

Cô vội vàng chạy về phòng, khóa cửa lại. Ai, về sau về nhà cô nhất định phải nhớ móc xích cửa lại, đỡ phiền toái.

Thật ra, cô cũng không ghét Chiêu Vinh, thậm chí hâm mộ Tự Vân được yêu cuồng nhiệt như vậy. Nhưng cô hiểu, Chiêu Vinh thật sự còn quá trẻ, tình yêu cậu ta vô ý thức bày tỏ chính là một loại trả thù hồn nhiên ngu xuẩn.

Cô không muốn bị kéo vào mớ hỗn độn đó.

Tuy rằng cô đơn, nhưng còn chưa cô đơn đến mức mất đi lý trí.

Tốt nhất là nói chuyện cùng Tự Vân trước! Tùy tiện giao chìa khóa nhà cho nam sinh thật sự không tốt lắm. Cô lật người, có chút buồn ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tiếng búa đập hữu lực mơ hồ giống như tim đập ổn định, âm thanh từng rất quen thuộc, rất thích –

Sau khi tỉnh ngủ vừa đói vừa nóng, Bạc Hà phát hiện cô không bật quạt điện, còn mặc nguyên quần áo mà ngủ. Đã sắp mười hai ngờ, Chiêu Vinh sẽ không còn ở nhà cô chứ?

Dè dặt cẩn trọng kéo cửa ra, phát hiện phòng khách không có người, cô nhẹ nhàng thở ra. Nhưng cửa phòng Tự Vân vừa có tiếng động, cô vẫn sợ tới mức nhảy dựng lên.

“Ngay cả em cũng sợ?” Tự Vân cười,“Chị Bạc Hà, tính nhát gan của chị phải sửa đi.”

Bạc Hà đè lại trái tim đang kinh hoàng,“Em đó — Chiêu Vinh đâu?”

“Anh ấy chạy tới đây làm loạn thật à?” Tự Vân lắc đầu,“Thực không chịu nổi anh ấy nữa!”

“Chị mới không chịu nổi đây này!” Bạc Hà nhẹ giọng oán trách,“Sao em lại giao chìa khóa cho cậu ta?”

“Em chỉ gửi thôi.” Tự Vân làm nũng kéo Bạc Hà ngồi xuống sofa,“Em thường quên mang chìa khóa, anh ấy có chìa khóa dự bị em sẽ tiện hơn, người ta không biết anh ấy sẽ tùy tiện mở cửa vào, đừng tức giận nhé!” Cô lấy lòng đưa lên một hộp bánh ngọt tinh xảo,“Chị nhất định chưa ăn cơm đã ngủ, đúng không? Em cố ý mang điểm tâm về này!”

Tuy rằng cô không thích ăn điểm tâm ngọt, nhưng phần tâm ý ngọt ngào này của Tự Vân cô cảm nhận được.

“Để chị đổi khóa cửa!” Bạc Hà bất đắc dĩ nói.

“Tên chết tiệt ấy làm gì chị sao?” Mặt Tự Vân biến sắc.

“Không không không!” Bạc Hà vội vẫy tay,“Không phải. Là chị nhát gan, có người đột nhiên lao vào, còn là nam sinh, chị sợ.”

Tự Vân nhíu mày,“Chị Bạc Hà, chị cái gì cũng tốt, có mỗi bệnh sợ đàn ông là không tốt. Chị cũng đã hai mươi tư rời, ngay cả bạn trai cũng không có, tương lai định làm bà cô xử nữ sao?”

“Này, này –” Bạc Hà giương mắt cứng lưỡi, lúng ta lúng túng không nói ra lời, cô ho nhẹ một tiếng,“Đừng nói sang chuyện khác, em và Chiêu Vinh làm sao vậy? Em cũng đừng hơi tý là tắt di động, cậu ta không tìm thấy người đương nhiên sẽ phát cuồng –”

“Mở di động làm gì? Nghe anh ta mắng em à? Thật là kỳ lạ, cũng không phải làm người yêu thì không thể có bạn bè.” Tự Vân đúng lý hợp tình,“Làm ơn, muốn một ngày hai mươi tư giờ dính lấy nhau sao, phiền đến chết mất!” Cô bắt đầu oán giận đủ loại chuyên chế Chiêu Vinh, làm cho cô không thể thở được.

“Không có cậu ta, em sẽ vui vẻ sao?” Bạc Hà lẳng lặng hỏi một câu.

Những lời này lập tức bắn trúng hồng tâm, chỉ thấy gương mặt Tự Vân trắng bệch, cúi đầu. Có anh thực phiền, nhưng không có — không có tình yêu như ánh mặt trời, không khí, nước này, cô nhất định không vui vẻ nổi.

Chính vì biết có người sẽ ở sau lưng bảo vệ, cô mới có thể tự do tự tại hưởng thụ tuổi trẻ.

“Cẩn thận suy nghĩ đi!” Bạc Hà ăn một miếng bánh ngọt, còn lại thật sự ăn không vào. Cô cho vào tủ lạnh, pha chén sữa uống.

Hẳn là không sao đâu. Cô và Tự Vân ở cùng nhau hai năm, rất quen thuộc hình thức yêu đương của cô ấy và Chiêu Vinh. Yêu quá nhiều làm người ta hít thở không thông, nhưng khuyết thiếu lại cảm thấy không được.

Đây không biết có phải một loại nghiệt duyên hay không.

Có đôi khi, cảm thấy cô độc cũng không phải chuyện xấu.