[Đam Mỹ] Nghịch Đồ

Chương 3

Editor: Vi – Mộc Thố Xích Vi

Một bàn tay to lớn vươn ra, vững vàng tiếp lấy hắn.

- ----

Hội đồng trưởng lão Phù Ngọc tông được đặt tại một nơi yên tĩnh ở Trung Phong. Xung quanh có từng rặng tùng trúc thuý bách bao phủ, cuối con đường ngoằn ngoèo sâu thẳm là một nơi trải đầy đá xanh, đây chính là thính đường của hội đồng trưởng lão.

Chính giữa sảnh đường có bày sáu chiếc ghế xếp thành vòng tròn, lúc này đang có ba chỗ trống, ba chỗ có người ngồi.

Thẩm Vân Chi đứng vào giữa vòng tròn, ba chiếc ghế không ai ngồi kia có một chiếc là của y. Nhưng mà hôm nay y lại là người chịu chất vấn, theo quy tắc, y cần phải đứng vào giữa vòng tròn hướng mặt về các vị trưởng lão.

Tô Trường Hi ngồi trước Thẩm Vân Chi, gương mặt hiện lên nỗi thầm lo lắng. Cách gã một chiếc ghế trống là thân hình gầy ốm của Mạc Tử Hư, lão nuôi vài sợi râu dài, nhìn qua lớn tuổi hơn Tô Trường Hi và Thẩm Vân Chi, một khuôn mặt vì nghiêm túc nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giữa mày cau thành chữ xuyên 川 bất động như núi, tựa như nó đã được tạc ở đó năm này qua tháng nọ chưa từng tan vỡ.

Ngồi cạnh trưởng lão Tử Hư chính là Phạm Trọng Dương, người lão hơi béo, khuôn mặt tròn, tuổi tác không cách biệt với Mạc Tử Hư bao nhiêu nhưng thần thái thì lại khác hẳn. Đôi mắt không to lúc nào cũng tựa như đang cười tủm tỉm, khoé môi cong lên thành một vòng cung, hơn nữa lại ngồi cạnh Mạc Tử Hư, hai bên đối lập càng làm cho khuôn mặt của lão thêm vẻ hiền từ.

Vấn đề chất vấn bắt đầu từ việc gặp được Cố Thừa Tiêu như thế nào. Thẩm Vân Chi mang theo vẻ mặt thương xót, nói lên từng lời.

"Ngày ấy ta đặt chân lên một thị trấn nhỏ, đến đêm lại ngoài ý muốn nhận được truyền âm phù của tông chủ Cố U tông, Cố Hoài Nam. Chư vị biết đó, truyền âm phù của hắn có thể tìm được ta không phải là việc khó, dù sao bọn ta cũng từng là bạn bè với nhau mười mấy năm."

Lời nói của Thẩm Vân Chi dường như bị hồi ức cắt ngang, y dừng lại một chốc mới tiếp tục nói: "Âm thanh truyền tới từ truyền âm phù là giọng nói vô cùng khẩn trương của Cố Hoài Nam, hắn mời ta đến núi Cố U, có chuyện quan trọng muốn nói với ta. Ta không có việc gì bận nên sáng sớm hôm sau bèn rời đi, nhưng khi đi đến chân núi thì bắt đầu cảm thấy có chỗ không đúng."

"Dưới núi Cố U có một ngôi làng, trước kia khi ta đến đây thường nghỉ chân ở đó. Ngày ấy ta chạy đến thôn Cố gia, cảnh tượng trước mắt lại là một mảnh đất đã cháy khô. Thôn dân trong làng đều đã chết thê thảm hết cả, toàn bộ ngôi làng trừ đứa nhỏ đang nằm bất tình dưới cái giếng cạn nọ thì không còn ai sống sót."

Thẩm Vân Chi hít vào một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: "Ta cứu đứa nhỏ ấy lên, khi đó ta bất chấp tất cả mang nó chạy vội lên núi Cố U. Nhưng đã quá muộn... Trên đỉnh Cố U cũng chỉ còn là một mảnh hoang tàn, xác chết khắp nơi."

"Tin tức núi Cố U bị đồ sát, qua vài ngày đã truyền khắp các tông môn, ta cũng không hề lắm lời. Chỉ là trong mấy mặt tin tức đó không có ta là bởi khi người trong các tông môn khác đến, ta đã mang đứa nhỏ kia đi."

Mạc Tử Hư hỏi: "Lúc ngươi còn ở trên núi Cố U có tìm thấy Cố Hoài Nam không?"

Thẩm Vân Chi lắc đầu: "Chưa từng. Nhưng mà ta có thể khẳng định, Cố Hoài Nam đã lành ít dữ nhiều."

Mạc Tử Hư hơi nghiêng người về phía trước: "Tại sao?"

Thẩm Vân Chi: "Chư vị biết đó, Cố U tông luôn tự giữ mình thần bí và cẩn trọng, trên đỉnh Cố U quanh năm được bao phủ bởi một tầng kết giới dùng để ngăn cản người khác ra vào. Mà tầng kết giới đó là do Cố Hoài Nam dùng khí hải của mình làm vật dẫn, chính là cùng tồn tại với hắn."

Thẩm Vân Chi thở dài một hơi: "Nhưng khi ta đến được trên núi Cố U, kết giới kia hầu như đã hoàn toàn biến mất, một chút cũng không còn."

Cố Hoài Nam đã chết. Đời trước Thẩm Vân Chi đã xác định, hắn thực sự đã chết.

Hắn tránh được kiếp nạn của mười lăm năm trước, nhưng lại chẳng thể tránh khỏi một chữ "tham" của hai giới nhân ma.

"Vân Chi." - Giữa mày Mạc Tử Hư cau lại hơn vài phần: "Núi Cố U bị đồ sát chỉ trong một đêm, bên trong có rất nhiều bí ẩn, thủ pháp ra tay cũng rất tàn nhẫn. Nghe nói xác chết rải rác khắp nơi, ngay cả khuôn mặt cũng chẳng thể phân biệt. Tại sao ngươi lại không đợi viện trợ của các tông môn khác đến rồi cùng nhau tra xét? Ngươi thật sự cam đoan đứa nhóc ngươi đem về là chính không phải tà?"

"Tại sao ta lại không đợi viện trợ của các tông môn khác đến?" - Thẩm Vân Chi cười lên một tiếng, nói: "Sư thúc Tử Hư lẽ nào đã quên, rằng mười lăm năm trước, sau khi ta dùng cấm thuật của tông môn để tiêu diệt Ma Tôn, các đại tông môn khác đã đối đãi với ta như thế nào?"

Mạc Tử Hư không lảng tránh ánh mắt có phần lạnh lùng của Thẩm Vân Chi, chỉ mím môi không nói lời nào.

Thẩm Vân Chi cũng không nói tiếp, y thu ánh mắt lại, cười tự giễu, lắc đầu nói: "Thôi, đều là chuyện đã qua. Cùng lắm thì mười năm năm qua tông môn cũng đã bảo hộ ta an toàn, ta cũng hiểu được chỉ lo thân mình thì nên tách ra, luận về chính tà, bản thân ta vốn đã gây tranh cãi, nếu lúc ấy ở lại chờ rồi bị người của các tông môn khác nhìn thấy, ắt sẽ sinh chuyện. Bị bọn họ hiểu lầm một mình ta cũng thôi đi, nhưng nếu Phù Ngọc tông của chúng ta bị đứa đồ đệ bất hiếu này liên luỵ, tội lỗi của ta chẳng phải rất lớn sao"

Nghe lời này của Thẩm Vân Chi, Tô Trường Hi rũ mắt không nói gì. Phạm Trọng Dương thu thần sắc, khẽ thở dài.

Mạc Tử Hư cũng trở nên trầm mặc. Không khí giữa hội đồng trưởng lão tựa như bị một thứ gọi là hồi ức xen lẫn vào.

Nhưng Mạc Tử Hư vẫn không quên vấn đề của chính mình, chốc lát sau lão ta lại hỏi: "Đức nhóc kia, làm sao ngươi có thể cam đoan là chính không phải tà."

Thẩm Vân Chi: "Ta đã dùng thuật pháp dò xét cơ thể nó. Trên cơ thể của đứa nhỏ kia không có bất cứ dấu hiệu ma khí nào, chỉ là không ngờ nó còn nhỏ tuổi vậy mà đã kết nội đan."

Các vị trưởng lão đều sửng sốt, liếc nhìn thoáng qua nhau.

Thẩm Vân Chi tiếp tục nói: "Ta cũng rất kinh ngạc, theo lý thuyết, nếu không tu chân với tông môn từ nhỏ thì tuyệt đối sẽ không thể kết đan ở tuổi mười bốn. Nó nói vì nhà nó ở thôn Cố gia, khi bản thân lên ba cơ duyên xảo hợp mà gặp được một vị chân nhân trên núi. Vị chân nhân đó nói rằng khi xưa đã từng nợ ông nội nhà nó một ân tình, lại cảm thấy nó thông minh đáng yêu, liền chỉ điểm cho nó nhiều thứ. Về sau vẫn ngây thơ mờ mịt, ấy mà lại kết nội đan."

Lý do này cũng được coi là chính đáng, các vị trưởng lão nhỏ giọng thảo luận một phen, rồi kêu người đưa Cố Thừa Tiêu vẫn đang chờ ở cửa tiến vào.

Tra hỏi Cố Thừa Tiêu về các vấn đề liên quan qua một lượt, Cố Thừa Tiêu đáp lại từng câu từng chữ, từng chi tiết một đều khớp với lời Thẩm Vân Chi, không hề có sơ hở.

Sau khi không còn vấn đề gì nữa, Mạc Tử Hư đứng dậy, nói với Thẩm Vân Chi: "Người này về cơ bản thì không có vấn đề gì. Chỉ là hôm qua, khi ngươi thu nhận nó làm đồ đệ thì lại liên tục có hiện tượng thiên lôi, sợ là dị tượng. Vì phải hết sức cẩn thận, ba người bọn ta yêu cầu kích hoạt Củ Ma trận để tra xét khí hải thần thức của nó. Ngươi là sư phụ, có ý kiến gì không?"

Thẩm Vân Chi nhướng mày: "Đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi, cái này là tất yếu sao?"

Mạc Tử Hư: "Đối với tông môn mà nói, cái này là tất yếu."

Thẩm Vân Chi nhìn Tô Trường Hi và Phạm Trọng Dương, hai người nọ đều tỏ vẻ gì. Thẩm Vân Chi hiểu rõ, cái gọi là dị tượng thiên lôi cùng lắm cũng chỉ là nguỵ trang, đứa nhỏ Cố Thừa Tiêu này từ núi Cố U mà đến, lại cũng có thể là người duy nhất còn sống, đương nhiên phải điều tra càng chi tiết càng tốt.

Thẩm Vân Chi nhún vai một cái: "Nếu các vị trong hội đồng trưởng lão cảm thấy chuyện này là tất yếu, vậy thì cứ làm đi. Đứa nhỏ này là ta nhặt được, tra xét kỹ càng chút cũng tốt. Cuối cùng thì thời đại phi thường ắt sẽ sinh ra những con người phi thường, ta cũng muốn nhìn xem nó thật sự có thể làm đệ tử của Phù Ngọc tông ta hay không."

Dứt lời, y liền ra khỏi vòng tròn, đứng sang một bên, khoanh tay giậm chân, không nói thêm lời nào. Y đứng vào dưới một bóng râm, che khuất mọi biểu tình trên mặt mình.

Cố Thừa Tiêu đứng một mình ở giữa vòng tròn, đối mặt với ba vị đại trưởng lão. Hắn trông có chút chật vật và căng thẳng, hai bàn tay nắm chặt, môi cũng mím thành một đường.

"Không cần căng thẳng. Có lẽ có chút đau, nhưng sẽ nhanh qua thôi." - Tô Trường Hi dịu giọng an ủi hắn.

Cố Thừa Tiêu vẻ mặt ngây thơ, chỉ rất nghe lời gật đầu: "Con chịu nổi."

Củ Ma trận cần ba người có công lực cường đại trở lên để khởi động, ba vị trưởng lão ngưng khí trên đầu ngón tay, bạch quang thoáng hiện, phù văn được khắc trên trần nhà tựa như bị thuật pháp này đánh thức, nó tan thành những đoá quang hoa màu trắng, trút xuống từ trần nhà rồi dừng lại trên người Cố Thừa Tiêu.

Thân thể Cố Thừa Tiêu căng lên trong tức khắc.

Mảnh quang hoa này tựa như được muôn vàn cây ngân châm nhọn hoắt kết thành, khi bạch quang thu vào người, Cố Thừa Tiêu cảm thấy như có vô số cây châm đâm vào cơ thể, rồi đâm đến khí hải, cuối cùng là đâm vào bên trong thần thức của chính mình.

Những mũi kim bạc ấy quấy phá trong người hắn, cơn đau đến từ khắp cơ thể, từ sâu trong thần thức, như muốn lật úp cả hồn phách của hắn, lật sạch sẽ không sót lại gì.

Nào đâu chỉ "có chút đau". Cố Thừa Tiêu cắn răng, cơ thể hắn căng ra như dây đàn sắp đứt, hắn theo bản năng muốn chống lại sự xâm nhập đau đớn này, nhưng càng chống cự, đau đớn càng sâu thêm.

Rốt cuộc, một ngụm máu bị phun ra từ miệng hắn. Muôn vàn ánh trắng nhiễm bạc kia cũng bỗng nhiên tiêu tán không còn.

Tất cả sức lực được gồng lên để chịu đựng nháy mắt buông lỏng, Cố Thừa Tiêu chỉ cảm thấy trong người trống rỗng, cơ thể không khỏi lắc lư rồi ngã về phía trước.

Một bàn tay to lớn vươn ra, vững vàng tiếp lấy hắn.

Thẩm Vân Chi ôm đồ nhi của mình, ngẩng đầu nhìn về phía các vị trưởng lão, ánh mắt lạnh lùng hơn rất nhiều: "Chư vị trưởng lão thấy vừa lòng chưa?"

Giữa đôi mày hình chữ xuyên của Mạc Tử Hư như cau thêm vài phần nữa, Phạm Trọng Dương nói trước một bước: "Củ Ma trận tra xét đã xong, trong cơ thể của đứa nhỏ này không có ma khí. Chỉ là không ngờ tâm tính của nó lại ngay thẳng đến vậy, thà gãy chứ không chịu cong......"

Lão lấy ra một bình sứ từ trong l*иg ngực, tiến lên đặt vào tay Thẩm Vân Chi: "Nó vừa mới bị cưỡng ép chống lại thuật pháp, kinh mạch và khí hải bị tổn hại, viên đan dược này có thể giúp nó nhanh chóng hồi phục."

Thẩm Vân Chi nhìn thoáng qua bình sứ trong tay, biết rõ đan dược của trưởng lão Trọng Dương chắc chắn không phải thứ tầm thường. Y cũng không khách sáo, nhét bình sứ vào ngực mình: "Vậy thì đa tạ Trọng Dương sư thúc."

Cố Thừa Tiêu tuy không ngất, nhưng trong mắt cũng đã mờ đi. Để cho đồ nhi của mình chịu đựng chuyện này, dù ban đầu Thẩm Vân Chi cũng có ý thử, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng vẫn có chút không đành.

Y làm động tác định bế ngang Cố Thừa Tiêu lên, không ngờ đối phương lại đè cánh tay mình lại.

Giọng nói của Cố Thừa Tiêu có chút khàn: "Sư phụ, đồ nhi tự mình đi được......"

Thẩm Vân Chi nhướng mày: "Nói bậy!"

Y không nói lời nào bế Cố Thừa Tiêu lên, một đứa trẻ mười bốn tuổi, ôm trong tay lại có chút nhẹ hẫng, tưởng như chỉ là da bọc xương, thật sự quá mức gầy gò.

Đúng vậy, Thẩm Vân Chi hình dung lại đời trước. Y chỉ biết đồ nhi của mình rất gầy, nhưng trước giờ lại không biết đã gầy đến mức này.

Thân thể gầy gò che mắt người khác rất tốt, nói hắn là con của một thôn dân tầm thường cũng sẽ không có ai hoài nghi.

Nếu nói với người ta, thật ra hắn chính là đứa con trai duy nhất của tông chủ Cố U tông Cố Hoài Nam, ngược lại sẽ có người thấy kinh ngạc. Thẩm Vân Chi nghĩ như vậy, không khỏi cười tự giễu.

Tông chủ cả một thế hệ, vậy mà lại nuôi đứa con trai duy nhất của mình thành loại đức hạnh thế này...

Cố Hoài Nam ơi Cố Hoài Nam... Ngươi đúng là làm bậy mà.

- ----

Trung Phong 中峰 (có nghĩa là ở giữa ngọn núi cao)

Cố Hoài Nam 顾怀南

— Hoài 怀: nhớ mong, hoài niệm

— Nam 南: phía nam

Củ Ma trận 纠魔阵