Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 69

Quận chúa từ khi còn nhỏ đã được bao bọc, từ trước đến nay đừng nói là nặng lời nói gì đến bị đánh, cho dù là biểu ca lúc nào cũng mỉm cười với nàng ta, không biết từ bao giờ đã khiến nàng tự ảo tưởng Tần Thời cũng có một chút ý tứ với mình.

Nàng ta không hề biết, đối với ai Tần Thời đều lộ ra bộ mặt hòa nhã như vậy, nàng là biểu muội của hắn, dĩ nhiên là có phần để ý hơn. Nhưng để ý này chỉ là để ý của một biểu ca dành cho biểu muội, tuyệt đối không hơn.

Vậy mà trong chớp mắt, quận chúa bị người cha luôn yêu thương ra tay đánh, biểu ca ngày đêm nhớ thương dùng ánh mắt lạnh lùng đe dọa, như chỉ cần nàng không khai ra sự thật, hắn có thể bất chấp tất cả khiến nàng không yên.

Quận chúa không cam lòng, bàn tay siết lại đến trắng bệch.

Tất cả là do Từ Á Ngôn, thứ không biết liêm sỉ đó, rời đi rồi cũng không yên.

"Nếu ngươi không nói vậy thì từ nay trở đi Dương vương phủ và bản vương từ này ân đoạn nghĩa tuyệt."

Lời này nói ra ngay cả Dương vương cũng sửng sốt, phải biết thế hệ này của Dương vương không có nhi tử giỏi giang, mọi vinh hoa phú quý đều là nhờ vào tước vị tổ tiên để lại, trước kia ông từng có ơn tri ngộ với Tần Thời nên hắn vẫn luôn một lòng báo đáp, nếu Tần Thời thực sự nhẫn tâm cắt đứt chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Dương vương tức giận lại giơ tay lên muốn đánh quận chúa. "Ngươi còn không mau nói?!"

Nước mắt của Dương Ninh rơi lã chã, há hốc miệng muốn nói vài lần lại thôi. Dưới sự áp bức của Tần Thời và Dương vương quận chúa từ đầu đến cuối đều khai ra tất cả, vừa nghe xong sắc mặt Tần Thời đã kém đến cực điểm.

Nếu như trước kia Tần Thời còn coi Dương Ninh như biểu muội thì từ nay trở đi có lẽ với hắn nàng ta không khác gì kẻ thù.

Dương vương nghe xong cũng tái mặt, nhưng ông vẫn còn lý trí vội khuyên Tần Thời: "Tử Lan nghe ta nói một câu, Dương Ninh làm chuyện sai ta nhất định sẽ xử phạt, nhưng mà con xem vương phi của con đã bỏ đi rồi, chuyện cấp tốc không phải là nên tìm người về hay sao? Thời gian chưa lâu có khi y cũng chưa rời khỏi kinh thành..."

Mặc dù Tần Thời đang rất phẫn nộ nhưng lời nói của Dương vương không phải là không có lý, Tần Thời đứng dậy nhìn quận chúa ngồi bệt dưới đất không lạnh không nhạt để lại một câu: "Chuyện này mong Dương vương cho ta một câu trả lời thích đáng."

Ngụ ý nếu Dương vương không xử phạt quận chúa một cách thích đáng thì đừng trách hắn không nói lý lẽ.

Dương vương khó khăn lắm mới tiễn được Tần Thời trở về lập tức sai người giam lỏng quận chúa lại.

"Đúng là thứ không biết xấu hổ, ngay cả chuyện phá hoại gia đình người khác ngươi cũng làm ra được, thường ngày là do bản vương nuông chiều ngươi quá, hiện giờ không coi ai ra gì nữa phải không?!"

Quận chúa lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh này, trước kia chỉ cần khóc cha sẽ mềm lòng, mà hiện tại nhiều lần đem cái chết ra đe dọa cũng không thành, ý Dương vương đã quyết không ai dám khuyên can, thời gian sau Dương vương sai bà mối tìm một hôn sự thích hợp gả quận chúa đi.

Sau khi rời khỏi phủ Dương vương Tần Thời tự mình thúc ngựa lục lọi khắp kinh thành tìm tung tích của Từ Á Ngôn, những lời Dương Ninh nói làm hắn thật sự không tin nổi.

Tại sao khi ở trong cung bị Dương Ninh đem thơ hắn viết cho y đọc y không kể lại với hắn? Rõ ràng là uất ức khó chịu như vậy mà.

Đó là thư ngày đó hắn ở quốc tử giám học, lúc đó hắn không chịu học hành đàng hoàng toàn viết ra vài bài thơ tình nồng ý mật, còn đắc ý đem ra khoe khoang với mọi người, không ngờ lại để rơi vào tay thái phi làm mọi chuyện trở nên như vậy.

Đã nhìn thấy hắn ôm Dương Ninh tại sao lại không tức giận với hắn, nếu nói với hắn thì tốt rồi, ít ra còn cho hắn cơ hội giải thích, nhưng y lại cứ như vậy mà bỏ mặc tất cả rời đi.

Mà cũng không phải, thật ra Từ Á Ngôn cho hắn cơ hội rồi, y hỏi hắn tận hai câu.

Một câu là hắn có thích y không?

Một câu là hắn đã có người trong lòng rồi sao?

Khi đó nếu Tần Thời chịu buông bỏ cái tôi của mình xuống một chút, nói với Từ Á Ngôn rằng người hắn thích là y, người trong lòng của hắn cũng là y, một câu đơn giản như vậy thôi tại sao hắn không thể nói.

Tại sao y lại nhẫn tâm như vậy nói đi là đi, y không thể oán trách hắn vài câu hay sao?

Tần Thời nhớ đến lần đầu tiên gặp Từ Á Ngôn, trong mắt thiếu niên vừa mạnh mẽ vừa kiên cường, nhưng lại rất trong sáng thật khiến người ta muốn yêu thương. Khi đến vương phủ cũng làm rất nhiều trò khiến hắn bực mình, nhưng hắn lạnh lùng mắng y đừng có nhiều lời, không được làm loạn, đừng làm mất mặt hắn.

Nhiều lúc y còn bày trò với hắn nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tươi cười của thiếu niên hắn cũng không hề tức giận.

Hắn không biết từ lúc nào Từ Á Ngôn đã không còn như lúc mới đến vương phủ nữa, y luôn làm việc cẩn thận, tính tình cũng dịu dàng hơn, y như mong muốn của hắn rồi nhưng trong lòng hắn lại không vui một chút nào.

Thật ra khi đem người đến đây hắn muốn y trưởng thành hơn một chút, cái cách y đối phó người khác thật sự rất trẻ con, dùng một hai lần thì được nhưng để đối phó với những người đáng sợ xung quanh làm sao dùng được mãi.

Nhưng có lúc hắn lại nghĩ, tại sao y lại phải thay đổi? Có hắn bảo vệ y chỉ cần vui vẻ mà sống không được sao?

Nhưng từ lúc ở bên nhau đến giờ Tần Thời chưa một lần thổ lộ với y, hắn cứ nghĩ hai người đã hiểu rõ tâm ý của nhau, có những chuyện chỉ cần nhìn hành động không cần nói thành lời, thế nhưng chính vì vậy mà để người ngoài thừa cơ chen vào phá vỡ tình cảm giữa hai người.

Hắn không có gì để đe dọa nhưng Từ Á Ngôn lại khác, ngay từ lúc bước vào vương phủ đã là do hắn cưỡng ép, lại lấy ra một bản thỏa thuận mỏng manh để níu kéo mối quan hệ này, y làm sao có đủ can đảm để tin tưởng cả đời này hắn sẽ tốt với y?

Tần Thời vuốt mặt cố nén lại cảm giác khó chịu lũ lượt kéo đến.