Lúc Lộ Bình và Trần Kỷ về tới nơi, trong đầu chỉ còn lại đúng bảy chữ.
Chúng ta phải làm gì bây giờ.
Sáng sớm ngày mùng 6 tháng 12 năm 2021, phong trần mệt mỏi vượt tuyết chạy về đến Bắc Kinh, đẩy cửa căn phòng 314 tòa nhà số 1 khu chung cư Tử Kinh ra, thứ mà họ nhìn thấy chính là thằng bạn thân tưởng rằng sẽ là thẳng nam cả đời, có nỗi sợ khó tin với những người đồng tính – Chu Từ Bạch, đang ngủ bên cạnh một đống chăn mền.
Dưới lớp chăn kia lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng như tuyết rõ ràng không thuộc về hắn.
Mà giường ngủ ở cạnh bên Chu Từ Bạch, chăn bị xốc lên, bên trong rỗng tuếch, chỉ còn lại mấy món đồ cởi ra trước khi đi ngủ, chủ nhân của nó lại chẳng biết đang ở nơi đâu.
Một khoảng thời gian dài đằng đẵng chìm trong im lặng.
Gió Bắc thét gào.
Lộ Bình hỏi: “Trần Kỷ, hai chúng ta về muộn rồi sao.”
Trần Kỷ đáp: “Có lẽ là về quá sớm”.
“…”
Căn phòng lại lần nữa chìm vào im lặng dài đằng đẵng.
Gió Bắc vẫn đang thét gào.
Lộ Bình nói: “Mày nói đúng”.
Trần Kỷ: “Đám lá lạnh lẽo thoát khỏi trói buộc tạt đầy mặt ta”.
Lộ Bình: “Con ta phản nghịch làm ta đau lòng”.
(*) Lời bài hát 沙茶酱之歌 của 西瓜Kune dùng trong quảng cáo 难忘的家中美味 của Đài Loan, nói về nỗi lòng người mẹ trong thời kỳ con trai phản nghịch.
Hai kẻ không hiểu tại sao lại bắt đầu xướng khúc cuối cùng cũng đánh thức Chu Từ Bạch.
Hắn trở mình, nhíu mày, vừa định hỏi sáng sớm ngày ra Lộ Bình và Trần Kỷ đã nổi cơn điên gì vậy.
Sau đó hắn bỗng nhớ tới chuyện gì đó, sững người, mở to mắt.
hắn trông thấy hai người Lộ Bình, Trần Kỷ đứng ngay dưới giường của mình.
Mà Lộ Bình Trần Kỷ hiện giờ đang ngẩng đầu, nét mặt đau lòng nhìn hắn và người nằm bên cạnh chỉ lộ ra cái đỉnh đầu nhỏ cùng với một đoạn mắt cá chân mỏng manh – Cố Ký Thanh.
“…”
Mẹ kiếp!
Chu Từ Bạch lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bật dậy, vừa định nói, chuyện không như chúng mày nghĩ đâu, thì bỗng nhiên đống chăn bên cạnh hắn động đậy.
Cố Ký Thanh dụi mắt ngồi dậy, chăn trên người trượt xuống theo hành động của cậu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết dưới lớp cổ áo ngủ xốc xếch vì tướng ngủ chẳng ra sao, bản thân cậu thì dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mở không nổi mắt, khàn giọng hỏi: “Đêm qua tôi lại trèo lên giường của cậu hả?”
“…”
Đáp lại cậu là sự im lặng chết chóc.
Lại! Lại!! Lại!!!
Lộ Bình tóm được từ khóa quan trọng nhất, ánh mắt nhìn về phía Chu Từ Bạch tràn đầy đớn đau, suýt chút nữa đã viết câu “Hai tên cẩu nam nam bẩn thỉu chúng mày đã làm ra chuyện gì trong cái ký túc xá thuần khiết của tao thế hả!” lên mặt.
Chu Từ Bạch sợ một giây sau cậu ta sẽ nói ra lời gì đó khiến Cố Ký Thanh hiểu lầm, vội vàng khoác áo khoác lên, xuống giường, sau đó nhanh chóng khập khiễng đẩy hai người kia ra cửa.
“Mau đuổi hết những suy nghĩ bẩn thỉu của chúng mày ra ngoài cho tao”. Chu Từ Bạch đóng cửa lại một cái đã lập tức thấp giọng ngăn cản một đống phế liệu màu ‘vàng’ vô cùng sống động trong óc Lộ Bình.
Lộ Bình biết mình đánh không lại Chu Từ Bạch nên chỉ có thể không cam lòng ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt cậu ta tràn ngập nỗi oán hận ‘để tao xem mày định giải thích thế nào’ sau khi bắt gian.
Chu Từ Bạch vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, chân không thấy đau, nhưng đầu lại vô cùng đau đớn.
Hắn chống ngón cái và ngón giữa lên hai bên huyệt thái dương, ấn mạnh hai cái, sau đó nhìn về phía Lộ Bình, hết sức bình tĩnh giải thích, tóm tắt toàn bộ ngọn nguồn câu chuyện ngày hôm qua cho họ nghe một lần, cuối cùng mới hỏi: “Nếu không, mày bảo tao phải làm sao bây giờ? Đánh thức người ta đuổi xuống? Đổi thành mày, mày có làm được không?”
Đúng vậy, một người mới bị mình hiểu lầm, lại bỏ qua mọi hiềm khích trước giờ chăm sóc cho mình, còn là một đại mỹ nhân dường như mới bị tổn thương, nũng nịu nói ra mấy lời nói mê như vậy, người bình thường đều không thể đành lòng.
“Nhưng tại sao mày không sang giường tao mà ngủ?” Lộ Bình nêu lên thắc mắc tự tận linh hồn.
Chu Từ Bạch: “...”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi chìm vào im lặng.
“Tiết một sáng nay tao có tiết học môn tự chọn”.
Chu Từ Bạch nói xong thì mặt không đổi sắc, xoay người, dùng một tốc độ không hề giống của một người bị thương ở chân, nhanh nhẹn rửa mặt, mặc quần áo, đeo balo lên vai, sau đó gọi Vương Quyền cùng đi học.
Toàn bộ quá trình vội vàng đến mức không kịp nói bất cứ lời nào với ai.
Cố Ký Thanh đang ở trong phòng cùng Lộ Bình Trần Kỷ đang đứng ngoài cửa: “…?”
Tính tình Chu Từ Bạch thật tốt.
Cố Ký Thanh không nghĩ quá nhiều, chỉ đưa ra một kết luận như vậy.
Rõ ràng hôm qua cậu mơ màng trèo nhầm lên giường hắn, thế mà Chu Từ Bạch lại không hề nổi giận.
Cậu chậm rãi đứng dậy thu dọn chăn đệm cho Chu Từ Bạch, quay trở về giường của mình, mặc quần áo xong xuôi.
Mà sau khi Chu Từ Bạch đã đi xa, Lộ Bình đứng ngoài cửa mới kịp tỉnh táo lại: “Trần Kỷ! Mày thấy không! Nó không đáp lại lời của tao! Nó đang chột dạ!”
Vừa nói xong điện thoại đã rung lên.
Cậu ta cúi đầu, tin nhắn được gửi tới là tin nhắn trong nhóm chat của phòng ký túc.
[White: Chuyện lúc trước đều là hiểu lầm, tao đã giải thích qua cho chúng mày rồi, chúng mày đừng có nói linh tinh trước mặt người ta đấy, làm người ta xấu hổ mất tự nhiên.]
[White: @Ra đường gặp chuyện bất bình gào to một tiếng, nhất là mày, muốn nói gì cũng phải dùng đầu óc nghĩ kỹ rồi hẵng nói, đừng cứ gào thét nói chuyện không đâu.]
“Chu Từ Bạch bảo tao nói chuyện không dùng đầu óc?!” Lộ Bình lúc này quả thực đã tổn thương đến mức sắp bật khóc: “Nó vì một thằng con trai mới quen có ba ngày mà nói tao không có đầu óc? Được, tao muốn xem thử coi, đây là cái loại yêu tinh gì, sao có thể làm một thằng thẳng nam sợ người đồng tính như nó thần hồn điên đảo!”
Nói xong, Lộ Bình mang theo cõi lòng đầy căm phẫn đẩy cửa ra, sau đó nữa, cậu ta bỗng nhiên đứng im tại chỗ.
Đồ đạc chồng đống lộn xộn trên ban công đã được sắp xếp gọn gàng, thùng rác đầy tràn ra cả mặt đất đã được thay thế bởi một chiếc túi mới, sàn nhà vốn luôn tung tóe nước mỳ cũng trở nên bóng loáng, bồn rửa tay cáu bẩn được lau dọn sạch sẽ, trong không khí còn có mùi hương thơm ngát thoải mái dễ chịu thoáng qua.
Tựa như một không gian hoàn toàn khác biệt với căn phòng ký túc xá lộn xộn khi trước.
Nhưng những thứ đồ đạc của riêng từng cá nhân lại không hề thay đổi.
Chăm chỉ cần cù nhưng vẫn có chừng mực.
Một nàng tiên ốc hoàn hảo.
Mà nàng tiên ốc lúc này vừa mới khoác lên mình một bộ quần áo rộng thùng thình mặc trong nhà, nhìn về phía hai người họ, sau khi chú ý tới tầm mắt của họ thì ấm giọng giãi bày: “Hôm trước tôi có dọn dẹp sơ qua phòng ký túc xá, sợ là đã động chạm vào một vài nơi, mong là không khiến cho mọi người khó chịu”.
“Không đâu! Không đâu!” Kẻ vốn dĩ phải trực nhật hôm nay – Lộ Bình điên cuồng lắc đầu, sợ rằng nàng tiên ốc sẽ hiểu lầm gì đó, về sau không làm nàng tiên ốc nữa thì toi: “Có động vào đồ của chúng tôi cũng không sao cả, chúng tôi đều là đàn ông con trai lớn tướng cả rồi, ai lại đi chú ý mấy thứ đó cơ chứ”.
“Vậy thì tốt”. Cố Ký Thanh cảm thấy cậu nam sinh có cái đầu tròn tròn này thật đáng yêu, khẽ cười: “Trước đó tôi đã chuẩn bị quà gặp mặt, nhưng hai người không ở đây nên chưa lấy ra, hai người có muốn nếm thử chút không?”
“Quà gặp mặt?” Lộ Bình ngạc nhiên, đầu năm nay còn có một nam sinh chú ý đến mấy chuyện này nữa hả?
Lúc Cố Ký Thanh lấy ra hai hộp bánh quy nhỏ tự làm được đóng bọc gọn gàng, hai mắt Lộ Bình sáng lên, ngoàm cái nuốt vào trong bụng, trợn tròn mắt: “Ôi mẹ ơi, tuyệt vời quá! Tiếu Cố ơi, bánh quy này của ông mà mở tiệm bán, chắc chắn có thể thành nhà giàu số một nước mình luôn!”
Yêu tinh đã biến ngay thành Tiểu Cố.
Lộ Bình rất dễ lấy lòng.
Cậu ta vốn là người không tim không phổi, mặc dù hay giật mình to miệng, nhưng khái niệm yêu ghét rất giản đơn.
Cố Ký Thanh trực nhật hộ cậu ta, còn cho cậu ta ăn bánh bích quy nhỏ ngon miệng, chứng tỏ anh là người tốt, từ nay về sau anh chính là bạn bè của Lộ Bình.
Trần Kỷ thì không dễ tính như vậy, nhưng cũng không thể không thừa nhận, món bánh quy nhỏ này quả thật không tồi.
Hoặc là nói, Cố Ký Thanh không phải là một người tệ cho lắm.
Dù mới chỉ gặp nhau lần đầu, nhưng cậu mang đến cho người ta cảm giác rất dễ chịu, thoải mái tùy ý, không gây áp lực cho người khác, mà lại dịu dàng lịch sự, cộng thêm gương mặt không hề có sức tấn công, đẹp đến mức trái tim người ta rung động kia, rất khó khiến cho người khác cảm thấy ghét bỏ.
Chẳng hề giống hình tượng yêu tinh cặn bã mà mọi người thường hay đồn đại.
Nhưng một người có thể làm cho Hạ Sưởng Chi nổi điên thành như thế, còn có thể khiến Chu Từ Bạch nhanh chóng chấp nhận đến như vậy, chắc chắn không phải một người đơn giản.
Trần Kỷ cất giấu suy nghĩ, nhận lấy bánh quy, khách khí nói: “Cảm ơn”.
Sau đó cậu ta quay người để đồ xuống, bật máy tính lên, tiếp tục chạy deadline chiều nay cần nộp.
Bản vẽ kiến trúc lần này có kết cấu cực kỳ phức tạp, các con số tính mãi vẫn không chính xác, hôm qua vất vả lắm mới tính được xong, giao lên trên, hôm nay lại bị trả về.
“Lộ Bình, mày chắc chắn số liệu đã đúng rồi chứ?” Trần Kỷ tính lại một lần, hơi mất kiên nhẫn.
Lộ Bình mờ mịt đáp lại: “Hả? Chắc là đúng rồi nhỉ? Dù sao tao cũng tính không ra, hay là chờ lão Tứ về rồi hỏi nó?”
“Chiều nay đã phải nộp bài rồi, chờ nó về thì không còn kịp”. Trần Kỷ nhíu mày, bàn tay gõ mạnh lên bàn phím.
Giường của cậu ta đối diện với giường của Cố Ký Thanh.
Vừa lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy, cảm nhận được sự vội vàng của Trần Kỷ, cậu nhẹ giọng hỏi han: “Gặp vấn đề liên quan đến tính toán sao? Hay là để tôi xem thử?”
Cậu vừa nói xong câu đó, Trần Kỷ hơi bất ngờ quay đầu lại đằng sau, sau đó cậu ta mới nhớ ra hình như Cố Ký Thanh là sinh viên khoa Toán: “Nhưng cái này không giống với tính toán thông thường đâu, ông biết đọc bản vẽ hả?”
Cố Ký Thanh khẽ gật đầu: “Ừ, nhà tôi làm nghề này cho nên có biết sơ sơ, hơn nữa vừa rồi tôi nhìn qua, có lẽ là do số liệu tính toán của mô hình xảy ra vấn đề, hẳn là không tốn nhiều thời gian cho lắm”.
Giọng điệu của cậu chân thành lại nhẹ nhàng, không có cảm giác giỏi giang hơn người nhìn từ trên cao xuống mà lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng ngoài ý muốn.
Thế là Trần Kỷ nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nhường chỗ cho cậu.
Từ khi tiết tự chọn bắt đầu đến tận buổi trưa, Chu Từ Bạch luôn trong tình trạng tâm phiền ý loạn.
Hắn cảm thấy đầu óc mình đêm qua bị lừa đá mất rồi.
Hắn không nhẫn tâm gọi Cố Ký Thanh dậy thì thôi, thế mà còn không nghĩ đến chuyện sang giường Lộ Bình ngủ.
Kết quả sáng nay bị Lộ Bình và Trần Kỷ bắt gian tại trận.
Trần Kỷ thì không sao, mặc dù miệng lưỡi của cậu ta hơi độc địa, nhưng cách ăn nói coi như có chừng mực.
Nhưng Lộ Bình kia chính là một thanh sắt thẳng, não toàn là cơ bắp ngu nga ngu ngơ, nếu lỡ miệng nói ra mấy câu không nên, Cố Ký Thanh nhạy cảm nghe xong nghĩ nhiều thì làm sao bây giờ.
Nghĩ đến dáng vẻ không vui, buồn bực trong lòng không nói lời nào của Cố Ký Thanh, Chu Từ Bạch tự cảm thấy phiền lòng, không nhịn được, ngay khi còn đang học đã lấy điện thoại ra nhắn cho Lộ Bình: [Mày ở trong phòng đừng nói linh tinh gì đấy nhé, cũng đừng bắt nạt người ta, có chuyện gì chờ tao về lại nói tiếp.]
Nhưng mà đợi hồi lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời.
Chu Từ Bạch lại nhắn cho Trần Kỷ, vẫn không có ai trả lời lại.
Trước nay Lộ Bình luôn là thằng không thể rời xa cái điện thoại, lúc này lại mãi chẳng thấy nhắn tin lại, quá nửa là đã gặp phải chuyện gì, nhưng sáng thứ hai hai kẻ kia không có tiết học, sao có thể đồng thời gặp chuyện gì đây.
Chu Từ Bạch nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng phiền, vất vả lắm mới chờ được đến giờ tan học, Vương Quyền còn đang định rủ cậu đến nhà ăn ăn cơm, Chu Từ Bạch đã nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, thấp giọng nói: “Tao gọi đồ ăn ngoài cho mày, theo tao về trước đã”.
Vương Quyền khó hiểu: “Mày vội gì vậy?”
Chu Từ Bạch nhét cuốn sách chưa từng mở qua vào trong balo, kéo khóa lại: “Có lẽ Lộ Bình có chút hiểu lầm với Cố Ký Thanh, hai người họ cùng ở trong phòng ký túc, tao sợ có chuyện phiền phức xảy ra”.
“???” Tính cách của Lộ Bình, Vương Quyền cũng biết rõ. Cậu ta là người rất tốt, nhưng đầu óc quá thẳng, yêu ghét rõ ràng, rất thích nói chuyện nghĩa khí, nếu quả thật cậu ta tin tưởng mấy lời đồn đại ngoài kia thì đúng là phiền phức to rồi. Vương Quyền vội vàng nói: “Được, vậy tao theo mày về”.
Hai người gần như là dùng tốc độ nhanh nhất chạy về ký túc xá, còn chưa kịp mở cửa ra đã nghe thấy tiếng Lộ Bình tru lên như heo bị chọc tiết: “A a a a a!!! Cố Ký Thanh!!!”
Đáy lòng Chu Từ Bạch trĩu xuống, lập tức mở cửa ra.
Sau đó hắn đứng đờ tại chỗ.
Cố Ký Thanh đang ngồi xếp bằng trong ký túc xá, nghịch điện thoại di động.
Lộ Bình và Trần Kỷ ngồi xổm hai bên người anh, mỗi bên một đứa, vừa gõ vừa hô: “Anh Cố!!! Cứu em!!! Nhanh lên!!! Gϊếŧ nó!!!”
Kích động như thể hai con chó ngao kêu gào thảm thiết.
Cố Ký Thanh ngồi giữa hai người họ lại bình tĩnh khác thường, đến đầu ngón tay cong cong cũng thanh lịch hơn hẳn.
Bởi vì cậu đang ngồi xếp bằng nên quần ngủ bị co lên một đoạn, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết, xương cốt đều đặn, cổ chân nhỏ dài, cong lõm rõ ràng, màu da gần như trong suốt, nhìn qua vừa đẹp đẽ lại yếu ớt.
Chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ để sinh ra một loại xúc động muốn nắm chặt lấy nó, mạnh bạo vuốt ve trong lòng bàn tay.
Chẳng qua bên cạnh mắt cá chân của cậu lúc này, mỗi bên có một kẻ đang ngồi xổm, xúc động liền biến thành muốn nhào lên kéo mạnh ống quần của cậu xuống.
Chu Từ Bạch đứng im tại chỗ, vô thức xụ mặt.
Vương Quyền cũng ý thức được là mình sợ bóng sợ gió một hồi, thở phào nhẹ nhõm: “Tao đã bảo mà, làm gì có ai không thích đóa hoa của học viện chứ. Mày đừng nghĩ nhiều nữa, trưa nay tao muốn ăn đồ của nhà hàng Nhật Bản 788 kia”.
“Ừ”.
Chu Từ Bạch đóng cửa lại.
Ba người trong phòng nghe thấy tiếng động đều ngẩng đầu lên.
“Lão Tứ, sao mày về sớm vậy, không đến nhà ăn ăn cơm hả?”Lộ Bình khó hiểu hỏi.
Chu Từ Bạch cởϊ áσ khoác: “Nhắn tin cho chúng mày không ai trả lời”.
“À, chúng tao mải chơi game nên quên. A a a a a!!! Anh Cố ơi!!! Cứu em với!!! Mẹ nó chứ! Anh Cố siêu vãi luôn! Đệ nhất rừng xanh của Thanh Đại chắc chắn là anh chứ không thể là ai khác! Từ nay anh chính là bố của em!!!”
Chu Từ Bạch lo lắng cả một buổi sáng: “…”
Là hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Hiển nhiên Cố Ký Thanh có kỹ thuật chơi game siêu xịn, mang theo một con gà ngốc như Lộ Bình mà vẫn giành được thắng lợi cuối cùng.
Âm thanh Victory truyền đến, Lộ Bình vội vàng nói với Cố Ký Thanh: “Hề hề hề, Cố Cố, chúng ta kết bạn đi, tôi cam đoan ngày nào cũng tặng quà để tăng độ thân mật với ông, mùa giải này ông dẫn theo tôi lêи đỉиɦ vinh quang với nhé”.
Thực ra Cố Ký Thanh cũng không thích chơi game cho lắm, vì chơi lâu cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng từ nhỏ tới lớn bạn bè bên cạnh cậu đều thích chơi game, lúc nào thiếu người là lại gọi cậu tới, thế nên trò nào cậu cũng chơi được chút chút.
Có lẽ do cậu khá thông minh, cho nên chỉ đi theo giúp đỡ bạn bè chơi linh tinh mà trình độ cũng không tồi, tính cách cậu lại dễ chịu, có kiên nhẫn, xưa nay dẫn người chơi kém cũng chưa bao giờ oán than, không nổi giận, lâu dần bạn bè đều thích đến tìm cậu chơi đùa.
Cậu cũng đã hình thành thói quen không nói ra lời từ chối yêu cầu của họ.
“Được thôi”. Sau khi thêm bạn, khóa lại mối quan hệ tri kỷ xong, Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Từ Bạch: “Chân còn đau không?”
So với hai tên thẳng nam chỉ mải chết vì game bên cạnh, câu hỏi ấm áp này của Cố Ký Thanh làm cho đáy lòng của Chu Từ Bạch cũng ấm lên theo. Hắn vội vàng tránh ánh mắt cậu, giả bộ bình tĩnh đáp: “Vẫn ổn”.
“À, mà cậu có muốn thêm bạn luôn không?”
Cố Ký Thanh chỉ thuận miệng hỏi theo lễ phép.
Chu Từ Bạch lại nâng mắt lên.
Cố Ký Thanh chủ động muốn lấy phương thức liên lạc của cậu?
Cũng đúng.
Nếu như trước đó giữ vững mối quan hệ ‘giữ khoảng cách, không liên quan đến nhau’ thì đúng là không tiện thêm Wechat.
Nhưng hiện giờ đã quyết định trở thành những người bạn chung sống bình thường, thì theo lễ phép, chuyện thêm Wechat lẫn nhau là chuyện chẳng có vấn đề gì.
Chu Từ Bạch đưa ra quyết định trong lòng, vừa lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đưa tới. Lộ Bình bên cạnh đang vùi đầu lại đáp lời trước: “Không cần đâu, Lão Tứ chỉ chơi game client trên PC thôi, không chơi game điện thoại, không cần thêm nó”.
Bàn tay đưa điện thoại di động ra của Chu Từ Bạch mới đi được nửa quãng đường.
Cố Ký Thanh ngẩng đầu nhìn về phía cậu: “Cậu không chơi game hả?”
Chu Từ Bạch không chơi game thật: “…”
Vài giây yên lặng ngắn ngủi trôi qua, dưới ánh mắt chăm chú của Trần Kỷ và Lộ Bình, Chu Từ Bạch mặt không đổi sắc lấy điện thoại về: “Ừ, không chơi”.
“À, được”. Cố Ký Thanh đáp lời xong lại cúi đầu xuống, nhận lấy mấy phần quà Trần Kỷ và Lộ Bình tặng cho cậu trong game.
Còn dư lại một mình Chu Từ Bạch – kẻ duy nhất không chơi Vương Giả Vinh Diệu trong phòng ký túc xá: “…”
Được rồi, không thêm Wechat thì thôi, dù sao hắn cũng chẳng tìm Cố Ký Thanh làm gì, không cần liên hệ.
Chu Từ Bạch nghĩ thế, mím môi, nghiêm mặt.
Mà kẻ hắn lo lắng từ sáng tới trưa có thể sẽ như nước với lửa cùng Cố Ký Thanh – Lộ Bình thì lại đang sung sướиɠ nói với cậu rằng: “Vậy ông ghi lại số điện thoại của tôi đi, tôi lớn hơn ông hai ngày tuổi, sau này lỡ có chuyện gấp, hoặc có ai bắt nạt ông, ông cứ gọi cho anh Lộ đây, tôi là người đáng tin nhất ký túc xá này đấy”.
Lớn hơn có hai ngày mà còn không thấy ngại khi bắt người ta gọi mình là anh.
Chu Từ Bạch vừa định mở miệng.
Cố Ký Thanh đã gật đầu nói: “Được, anh Lộ”.
Đôi môi của Chu Từ Bạch càng mím chặt hơn.
Trần Kỷ bên cạnh cũng đưa điện thoại sang: “Vậy thì ông cũng thêm tôi vào luôn đi, sau này có chuyện thì liên hệ cho tiện”.
Người ta tìm mày để làm gì?
Chu Từ Bạch còn chưa nghĩ xong.
Cố Ký Thanh đã nghiêm túc lưu số điện thoại và gõ thêm ghi chú vào.
Khóe môi Chu Từ Bạch đã mím thành một đường thẳng tắp.
Đúng lúc này điện thoại cậu rung lên.
Cậu cúi đầu xuống đọc.
Lão Vương phòng bên gửi tin nhắn tới: [Chu Tổng, mày mau cho tao Wechat của Cố Ký Thanh, nhóm anh em bên tao thấy ảnh chụp của Cố Ký Thanh một cái, chấn động như gặp được người từ trên trời xuống, quấn lấy tao xin cách liên lạc với người ta, nhân duyên tốt đẹp như vậy đừng nên bỏ lỡ!]
Chỉ một tấm hình mà nghĩ ngay đến chuyện xin cách liên lạc, đây gọi là thấy sắc nổi lòng tham, nhân duyên tốt đẹp cái quái quỷ gì.
Chu Từ Bạch không hề nghĩ ngợi đã xụ mặt nhanh chóng trả lời: [Suốt ngày rảnh rỗi không có gì làm, chỉ nghĩ đến chuyện xin Wechat người khác, sao có thể là người đứng đắn được].
Gửi xong, hắn quay về chỗ ngồi.
Im lặng một hồi, hắn lại lấy điện thoại di động ra, mở nhóm chat phòng ký túc.
Số thành viên: 3.
Tại sao Lộ Bình vẫn chưa kéo Cố Ký Thanh vào nhóm?