Đừng Nghĩ Bẻ Cong Tôi

Chương 6: Đáng yêu

Không a, hắn muốn nhìn thấy vòng eo của Cố Ký Thanh cũng không phải là loại nhìn kia a, làm sao hắn lại là người có ý đồ quấy rối Gay được chứ?

Chu Từ Bạch cuối cùng cũng có phản ứng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vành tai đỏ bừng, nói nhanh nhưng không mấy tự tin giải thích: “Không phải, tôi chỉ lo vết thương trên eo của cậu…”

“Ân, tôi biết.” không đợi hắn nói xong, Cố Ký Thanh đã nhẹ nhàng gật đầu với biểu cảm “Bằng không thì sao?”

Chu Từ Bạch nhận ra mình lần nữa lại suy nghĩ quá nhiều: “…..”

Chết tiệt.

Hắn khẳng định đã bị Lộ Bình lây bệnh.

Bằng không, làm sao hắn lại suốt ngày suy nghĩ những chuyện không đâu.

Cố Ký Thanh nhìn cổ Chu Từ Bạch đột nhiên đỏ lên, nghĩ đơn giản chỉ là lo lắng vết thương ở thắt lưng của cậu nhưng lại xấu hổ không nói nên lời, liền nhẹ giọng nói: “Cậu đừng lo lắng, tôi đã tự mình bôi thuốc rồi, không sao đâu.”

“À, Ồ, ừm, không có việc gì thì tốt.”

Chu Từ Bạch đờ đẫn đáp, sau đó hắn cũng không biết phải nói cái gì.

Hắn chỉ cảm thấy khó chịu khắp người, muốn tìm việc đó để chuyển hướng chú ý, giải quyết sự ngượng ngùng này, vì vậy hắn cầm băng vải lên, tính tự mình quấn lại lần nữa.

Kết quả không biết tại sao, rõ ràng là được bọc theo phương pháp của bác sĩ đội bóng đã dạy, nhưng miếng băng vải lại không chịu nghe theo, cứ nhăn nhúm lại.

Mười phút sau, vẫn như cũ không cải thiện được.

Chu Từ Bạch có chút không kiên nhẫn đang băng vải kéo xuống.

Cố Ký Thanh nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Chu Từ Bạch đang ném băng gạt sang một bên, thản nhiên hỏi: “Có cần tôi giúp không?”

Chu Từ Bạch vừa định nói “Không cần”, Cố Ký Thanh liền nhẹ nhàng nói: “Nếu băng gạt không được buộc chặt sẽ làm cho mắt cá chân sưng to lên.”

“…”

Cho nên nữa giờ trước Chu Từ Bạch còn thề thốt cho dù có què cũng sẽ không gây phiền phức cho Cố Ký Thanh, giờ lại ngoan ngoãn co chân lên.

Hắn vén ống quần lên, để lộ toàn bộ bắp chân trước mặt Cố Ký Thanh, gân nhượng bắp chân của hắn thon dài mà mạnh mẽ, các cơ săn chắc, nước da của hắn có màu lúa mì khỏe mạnh.

Trước kia Cố Ký Thanh đã học vẽ qua,đánh giá cao các vẻ đẹp có đường nét, cậu chỉ nhận xét theo quan điểm thẩm mỹ: “Bắp chân của cậu rất đẹp.”

Cậu chỉ khen nó theo thói quen.

Chu Từ Bạch lại lập tức siết chặt cơ chân của mình.

Cố Ký Thanh không nhận ra sự thay đổi của hắn, đầu ngón tay mang theo băng vải quấn quanh cổ chân một cách tỉ mỉ.

Miếng băng vải ban đầu rất khó sửa, ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn trong tay Cố Ký Thanh, khi đầu ngón tay tinh tế mát lạnh chạm vào da, có một cảm ngưa ngứa mềm mại.

Thoải mái hơn nhiều so với bác sĩ đội bóng làm.

Cố Ký Thanh cúi đầu, lông mi rũ xuống tự nhiên, nốt ruồi đỏ phủ bóng, cả người lộ ra vẻ dịu dàng ấm áp lạ thường.

Chu Từ Bạch nhịp tim tăng nhanh trong chốc lát.

Khi nhận ra điều này, Chu Từ Bạch lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Sao hắn có thể đối với một tên đàn ông tim lại đập nhanh vậy chứ?.

Hẳn là vì Cố Ký Thanh và nữ thần của hắn quá giống nhau.

Vào mùa đông khi hắn học vẽ ở Nam Sương, mỗi lần đánh nhau xong, nữ thần cũng giống như vậy băng bó cho hắn a.

Khi đó hắn chỉ là một học sinh chuyển trường mới đến Nam Sương, thân hình còn chưa có cao lên, cũng không có giảm béo, là một người mập mạp bụ bẫm, mới bước ra thế giới bên ngoài. Hắn thường xuyên bị cô lập bị cười nhạo, bị bắt nạt, căn bản là không có đãi ngộ như nam thần trong khuôn viên trường.

Chỉ có nữa thần xinh đẹp dịu dàng mới nghiêm túc nói với hắn rằng: “Cậu có đôi mắt rất đẹp, sau này nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai a, cậu đừng buồn, hãy lớn lên thật tốt, chỉ cần cậu trở nên đủ mạnh mẽ sẽ không có ai bắt nạt cậu nữa.”

Vì vậy, mặc dù hắn đã sớm chuyển về Bắc Kinh, không biết tên thật cùng thông tin liên lạc của nữ thần, nhưng hắn không bao giờ quên cảm giác tim đập thình thịch của tình đầu, thậm chí hắn chưa bao giờ yêu bất kỳ người con gái nào khác.

Đó là lý do tại sao lần đầu tiên khi nhìn Cố Ký Thanh hắn đã hành động thô lỗ.

Vừa rồi tim đập nhanh chắc hẳn là do tác dụng của di tình.

Chu Từ Bạch rất chắc chắn.

Tuy nhiên, sự chăm chút tỉ mỉ của Cố Ký Thanh dành cho hắn là thật.

Hơn nữa, Cố Ký Thanh thật sự không làm gì quá đáng, sở dĩ hắn có phản ứng lớn như vậy là vì nghe cậu nói bẻ cong hắn nên hắn mới có thành kiến.

Nhưng Cố Ký Thanh cũng đã nói đó chỉ là hiểu lầm rồi a.

Những hành động sau đó cũng là hợp lý, sau khi nói giữ khoảng cách, Cố Ký Thanh cũng cố hết sức tránh hiềm nghi, còn vì hắn mà bị thương.

Nghĩ đến đây, Chu Từ Bạch cảm thấy có chút áy náy.

Hắn cảm thấy những lời nói và việc làm đầy định kiến của mình không thân sĩ* chút nào.

( * là cụm từ chỉ một quý ông lịch sự, đại loại vậy ớ mọi người.”

Vì vậy, hắn nhìn băng vải quấn gọn gàng quanh mắt cá chân, mím môi, trầm giọng nói: “Xin lỗi”.

Đoạn hội thoại bất ngờ.

Cố Ký Thanh khó hiểu ngước mắt lên.

Chu Từ Bạch có vẻ không được tự nhiên, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhanh chóng nói: “Trước đây là do tâm lý của tôi, nên lời nói cùng việc làm của tôi có chút quá khích, không được lịch sự cho lắm, không phải lỗi của cậu, cho nên cậu đừng để trong lòng.”

Nói xong khóe môi mím lại hoàn toàn, nhìn thẳng vào bức tường nơi không có thứ gì, toàn thân tràn ngập cảm giác khó xử” Đừng trả lời tôi, để cho lời nói này trôi qua nhanh chóng”.

Cố Ký Thanh im lặng nhìn hắn trong ba giây, sau đó cúi đầu cười: “Chu Từ Bạch, có ai từng nói rằng cậu rất đang yêu không?”

Đương nhiên là không có a.

Ai sẽ đi nói một người đàn ông cao 1m9 đáng yêu kia chứ!

Chu Từ Bạch, người cuối cùng đã bình tĩnh lại, ngay lập tức cảm thấy xấu hổ và tức giận vì bị đùa giỡn.

Nhưng khi quay lại, hắn nhìn thấy Cố Ký Thanh đang nở một nụ cười nhẹ, thắt một nút thắt xinh đẹp trên băng gạt, tức giận cùng xấu hổ liền bị nghẹn trở lại.

“Cậu thử xem có cảm thấy khó chịu không.” Cố Ký Thanh ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Chu Từ Bạch: “…Không.”

“Vậy tôi tiếp tục viết luận văn đây.”

Cố Ký Thanh quay người lại không chút lưu luyến.

Chu Từ Bạch dừng một chút, cất bánh quy vào ngăn kéo khóa lại, vẻ mặt ngay ngốc, sau đó cầm lấy cuốn sách lên đọc.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Khuôn viên của Đại học Thanh Hoa vào cuối tuần mùa đông mặc dù lạnh nhưng vẫn sôi động, trong khi trong toàn nhà lại ấm áp và yên tĩnh.

Không có tiếng cười khúc khích của Lộ Bình khi chơi game, cũng không có tiếng nói chuyện ngọt ngào của Trần Kỷ và bạn gái khi nói chuyện qua điện thoại.

Đó là một niềm vui hiếm có a.

Chu Từ Bạch đọc toàn bộ cuốn tiểu thuyết trong một hơi, chờ khi hắn khép trang sách lại liền cảm thấy hơi ngứa trong cổ họng, thập giọng ho hai tiếng.

Trên thực tế hắn đã bị ho không chỉ hai tiếng.

Cố Ký Thanh đóng máy tính, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hoàn toàn tối đen, mây cực thấp, có vẻ như sắp có tuyết rơi.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn, đã tám giờ tối rồi a.

Đối với khoảng hai mươi cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, cậu không quan tâm chút nào, trực tiếp xóa chúng đi.

Sau đó cất điện thoại, mặc áo khoát chậm rãi hỏi: “Bữa tối ăn sườn xào chua ngọt có được không? Tôi thích ăn chua ngọt a.”

Sườn xào chua ngọt thì sườn xào chua ngọt.

Chu Từ Bạch còn nhớ Cố Ký Thanh nói mình đáng yêu, vì vậy hắn cố gắng hết sức bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, đưa thẻ ăn của mình cho cậu: “Quẹt thẻ của tôi.”

Khuôn mặt tra công của hắn kết hợp với biểu cảm cùng lời thoại như vậy thật ra có vài phần giống các vị bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết.

Chỉ tiếc ngay cả bữa ăn còn phải làm phiền người khác giúp đỡ, có cảm giác đặc biệt ngượng ngùng.

Cố Ký Thanh nhẹ nhàng cười nhỏ đến mức khó có thể phát hiện, sau đó cầm lấy thẻ ăn , cầm theo hộp giữ ấm đi ra cửa.

Những đêm đầu đông ở Bắc Kinh, nhất là những đêm sắp có tuyết rơi, đã lạnh hơn cả mùa đông ở miền Nam Sương.

Thời điểm Cố Ký Thanh xách theo cơm tối trở về, tiện đường ghé mua chút đồ, sau đó có một cuộc gọi từ một số lạ gọi đến.

Cố Ký Thanh không cần đoán cũng biết đó là ai, định cúi đầu ấn tắt, những bên kia đã cúp máy trước.

Sau đó phía trước liền truyền tới một tiếng: “A Gửi*”

( * thật ra tui cũng hong biết vì sao chỗ này lại kêu vậy luôn á, xin thứ lỗi cho sự ngu dố.t của tui :-(( :-(( )

Cố Ký Thanh ngẩng đầu lên.

Hạ Sưởng Chi đang đứng ở cuối con đường nhỏ trước một tòa nhà ký túc xá, nhìn đôi mắt hắn ta đỏ hoe, không biết là do lạnh hay là do nguyên nhân khác.

Cố Ký Thanh cất điện thoại, chậm rì rì đi về phía Hạ Sưởng Chi.

Đôi mắt Hạ Sưởng Chi dường như sáng lên ngay lập tức, hắn ta háo hức đưa tay ra nắm lấy tay cậu.

Tuy nhiên, Cố Ký Thanh dừng lại cách hắn ta khoảng một cánh tay: “Có việc gì cứ việc nói thẳng, tôi còn phải mang đồ ăn lên cho bạn cùng phòng. Nếu để đồ lạnh rồi thì không được tốt lắm đâu.”

Hạ Sưởng Chi đưa tay ra nửa chừng dừng lại ở trên không trung.

Thấy hắn ta không lên tiếng, Cố Ký Thanh cũng không nói nhiều, chỉ bước về phía trước, chuẩn bị đi ngang qua.

Nhưng mà, Hạ Sưởng Chi lại nắm lấy cổ tay của cậu, dùng sức kéo lại trước mặt mình: “A gửi, tôi vì cậu đã chia tay, cũng đã công khai với mọi người, hiện tại còn suốt đêm từ nhà gấp rút trở lại tìm cậu, vậy mà cậu còn không muốn nhìn tôi một cái sao?”

Giọng điệu chất vấn của Hạ Sưởng Chi rất hèn mọn, như thể Cố Ký Thanh làm sai chuyện gì vậy.

Cố Ký Thanh chỉ cảm thấy cổ tay hơi đau, nhưng không thể thoát ra được, chỉ có thể nhìn đối phương: “Hạ Sưởng Chi, tôi đề nghị cậu chia tay với Giản Linh , chỉ vì cậu không phải là thẳng nam, không nên chậm trễ con gái nhà người ta, cũng không phải vì vậy mà tôi phải có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với việc đó.”

“Nhưng trước khi cậu xuất hiện, không ai biết tôi là Gay! Bạn bè tôi, bố mẹ tôi, còn có Giản Linh, tất cả mọi người đều nghỉ tôi là một người bình thường, nếu không phải do cậu, tôi có thể diễn như vậy cả đời!” Cảm xúc của Hạ Sưởng Chi đã mất kiểm soát.

( Nghe xong cầu này muốn xách dép phang vô mặt tên đó ghê á)

Cố Ký Thanh nhìn hắn ta với vẻ mặt bình tĩnh giống như đang xem một trò đùa lỗi thời vậy.

Hạ Sưởng Chi rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, giọng nói nghẹn ngào: “ A gửi, cậu thật sự chưa từng thích tôi sao? Tất cả những điều tốt đẹp mà cậu đối với tôi điều là giả tạo sao?”

Chưa nói tới thật giả, nhưng thật chất cũng không có gì quá nhiều.

“Tôi đối tốt với cậu chỉ vì trước đây cậu đối xử tốt với tôi như một người bạn cùng phòng, mà tôi lại không muốn nợ người khác.” Cố Ký Thanh giải thích một cách bình tĩnh nghiêm túc, không có một chút mỉa mai hay đùa cợt.

Nhưng dường như Hạ Sưởng Chi lại giống như một trò đùa hơn: “Vậy thì bất cứ ai đối xử tốt với cậu, cậu cũng sẻ đối xử tốt với người đó sao?”

Ánh mắt hắn ta đầy vẻ không tin.

Như thể trên đời này không có những điều tốt đó.

Cố Ký Thanh không thể hiểu được.

Ngập ngừng một lúc, cậu nghiêm túc nói: “Chính xác mà nói, nếu có ai đối xử tệ với tôi, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với người đó.”

Kể từ khi cậu được người mẹ dịu dàng xinh đẹp của mình đưa vào nhà họ Cố khi cậu mới năm tuổi, cậu đã nói với mình rằng sau này cậu phải trở thành một đứa trẻ có thể được gia đình chấp nhận và yêu thích, hành vi này dần trở thành một thói quen và bản năng không cần suy nghĩ.

Chỉ cần đối xử tốt với một người mà thôi, lại không cần phải trả giá bằng tình cảm.

Cho nên làm cho người khác chập nhận và yêu thích mình cũng là một điều đơn giản.

Cố Ký Thanh hoàn toàn không hiểu làm thế nào để mọi người có thể xem xét nó một cách nghiêm túc.

Cậu cảm thấy mình đã nói đủ rõ ràng, nhưng trời lạnh vào ban đêm khiến cậu không muốn ở lại lâu hơn, giọng điệu trở lại vẻ lười biến và mền mỏng thường ngày: “Vậy nếu có thể, tôi hy vọng cậu đại nhân đại lượng có thể giữ lại một chút thể diện cuối cùng của người lớn. Tôi cũng phải mang đồ ăn cho bạn cùng phòng, nếu để nguội liền ăn không ngon đâu.”

Cậu nói một cách điềm tĩnh lại khóe léo.

Sau đó chuẩn bị rời đi.

Hạ Sưởng Chi lại cảm thấy càng ngày càng khó kiểm soát cảm xúc của mình.

Tại sao Cố Ký Thanh là người trêu chọc người khác trước, người nói rời đi cũng là Cố Ký Thanh, cái gì cũng không để ý tới cũng là Cố Ký Thanh.

Hắn ta rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn ta kéo Cố Ký Thanh lại, ấn cậu vào tường: “Cố Ký Thanh, tôi từng là bạn cùng phòng của cậu, cậu cũng mang cơm cho tôi, là tôi làm chưa đủ tốt hay sao, dựa vào cái gì cậu nói bẻ liền bẻ?”

Hắn ta là thành viên của đội bóng rổ trường đại học, hắn ta cao lớn sức lực cũng mạnh, cho dù cách một lớp áo khoác dày cộm, hắn ta cũng có thể nghe rõ tiếng xương của Cố Ký Thanh va vào tường.

Cố Ký Thanh cau mày.

Hạ Sưởng Chi cảm thấy đau nhói trong tim, hắn ta vừa định nói xin lỗi.

Một giây tiếp theo, ai đó đã nắm lấy vai phải của hắn ta dùng lực kéo ra.

Chàng trai cao lớn tập tức bị keo làm cho loạng choạng.

Ngay sau đó, có một người đứng giữa hắn ta và Cố Ký Thanh: “Có chuyện gì cứ việc nói, đừng đυ.ng tay đυ.ng chân.”

Giọng hắn lạnh lùng đầy khó chịu.

Hạ Sưởng Chi trần đầy tức giận, định quay mặt lại, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Từ Bạch, sửng sốt một chút, sau đó chỉ có thể kìm nén tức giận, vẻ mặt buộc phải dịu đi: “Chu Từ Bạch, đây là chuyện giữa tôi với Cố Ký Thanh, không liên quan gì đến cậu."

Chu Từ Bạch hoàn toàn chặn Cố Ký Thanh sau lưng mình, giọng điệu lạnh lùng và mạnh mẽ: “Cậu ấy là bạn cùng phòng của tôi, vì vậy chuyện cảu cậu ấy cũng có liên quan đến tôi.”

“Cậu không phải kỳ thị Gay sao? Cậu còn muốn quản chuyện của bọn tôi.”

Chu Từ Bạch chỉ nói trống không: “Tôi không phân biệt xu hướng tìиɧ ɖu͙©, tôi chỉ ghét những tên Gay luôn đi rình rập người khác mà không phân biệt trường hợp mà thôi.”

Những tên Gay luôn đi rình rập người khác bất kể khi nào?

Hạ Sưởng Chi nắm chặt tay.

Nếu đổi lại là người khác, hắn ta nhất định đã động thủ.

Nhưng hắn đã cùng Chu Từ Bạch động thủ qua, liền biết người này trong xương cốt là một con sói hoang chưa được thuần hóa, một khi đã nghiêm túc thì điên cuồng đến đáng sợ, hơn nữa chủ nghĩa đại nam tử rất lớn mà ý muốn bảo vệ cũng rất lớn, chính mình cùng hắn ở nơi này đánh nhau tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.

Cho nên cuối cùng cái năm tay thật chặt cũng chỉ có thể buông ra.

Hắn ta bình tĩnh lại, nhìn Cố Ký Thanh, giọng điệu trở nên dịu dàng: “A gửi, tôi xin lỗi, vừa rồi tôi đã làm cậu bị thương rồi sao? Tất cả là lỗi của tôi, do tôi quá sốt ruột. Nhưng mà tình huống của Chu Từ Bạch, cậu cùng hắn ở chung một ký túc xá khẳng định không tiện, tốt hơn là nên chuyển về trước, tôi hiểu thói quen sinh hoạt của cậu, ít nhất tôi có thể chăm sóc cho cậu, tôi cũng cam đoan sẽ giữ khoảng cách với cậu, tuyệt đối sẽ không nói qua loa.”

Lời nói đều lộ ra vẻ hiểu biết cùng quen thuộc.

Nó giống như tuyên bố với Chu Từ Bạch mối quan hệ thân thiết một thời của bọn họ vậy.

Tuy nhiên, Cố Ký Thanh chỉ nói thẳng: “Không cần, tôi ở ký túc xá mới rất tốt. Nhân tiện, thay vì nói xin lỗi với tôi, cậu nên nói xin lỗi với Giản Linh hơn. Cậu không nợ tôi, người cậu nợ là cô ấy.”

Nói xong lần nữa xoay người rời đi.

Lần này không bị giữ lại.

Bởi vì Chu Từ Bạch đã ngăn Hạ Sưởng Chi, người đang cố gắng bắt kịp cậu lại.

Chu Từ Bạch đặt tay lên vai Hạ Sưởng Chi, dùng sức đẩy mạnh về phía sau, hất cằm lên chỉ về phía sau hắn ta: “Cậu nếu không sợ làm lớn chuyện, tôi cũng không ngại gọi người tới a.”

Hạ Sưởng Chi nhìn lại, liền thấy mấy cái cameras, sắc mặt hắn ta lập tức trầm xuống.

Rồi sau một khoảng thời gian ngắn không muốn gây sự, hắn ta quay lưng bỏ đi.

Quả nhiên, không thể nào để một kẻ ích kỷ, đạo đức giả như vậy thách thức lợi ích thực sự của người khác.

Chu Từ Bạch không thèm nói chuyện với hắn ta, với một khuôn mặt lạnh lùng, hắn quay người đi theo Cố Ký Thanh.

Hắn đi đường có chút chậm, Cố Ký Thanh đang đứng ở góc tường đợi hắn, thấy hắn chậm rãi đến gần, liền nhẹ giọng hỏi: “Không đau nữa sao?”

Làm sao có thể không đau a.

Nhưng vừa rồi ở trên ban công khi nhìn thấy Hạ Sưởng Chi, trong lòng hắn đã có linh tính không tốt, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, mặc đồ ngủ mang dép lê liền đỡ tay vịn đi xuống lầu.

Vừa rồi, vì để lấy đà, hắn thậm chỉ còn đáp xuống đất bằng chân phải.

Mãi một lúc sau, hắn mới thấy đau nhói xuyên tim.

Nhưng hắn không để cho Cố Ký Thanh biết chuyện này, hắn chỉ chịu đựng đau đớn mà nói với vẻ mặt lạnh tanh: “Không có gì, tôi xuống lấy đồ chuyển phát nhanh thôi.”

Chu Từ Bạch không phải là người sẽ nói dối.

Vì khi nói dối, hắn sẽ mím môi lại một cách vô thức.

Cố Ký Thanh không định vạch trần hắn mà chỉ khẽ cong môi: “Ân, hóa ra là tiện đường a, nhưng cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi lúc nãy nha.”

“Tôi không phải là vì muốn giúp cậu.” Thấy cậu mỉm cười, khuôn mặt của Chu Từ Bạch lập tức trở nên căng thẳng hơn: “Tôi chỉ không thích những người bất trung, không chịu trách nhiệm với tình cảm của mình, cũng không quen nhìn loại người ỷ thế bắt nạt người khác.”

Những người khác nói câu này có khả năng sẽ có vẻ làm ra vẻ.

Nhưng khi Chu Từ Bạch nói ra, có vẻ như vậy rất thích hợp.

Khó trách trước đây hắn bài xích với cậu nhiều như vậy, hóa ra là vì nghe những tin đồn đó mà cảm thấy cậu thiếu trách nhiệm với tình cảm của bản thân mình.

Nhưng cho dù là như vậy, khi nhìn thấy cậu bị “bắt nạt”, hắn vẫn không nhịn được rũ lòng thương đi tới giúp cậu, bởi vì nhìn cậu có vẻ yếu đuối nhỏ bé dễ bị bắt nạt.

Anh bạn nhỏ đạo đức mẫu mực này là từ đâu tới a.

Trong đầu Cố Ký Thanh hiện ra hình ảnh Chu Từ Bạch trên ngực cài bông hồng nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc đứng trên bục giảng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhận lời khen ngợi, đáy mắt hiện lên ý cười.

Khuôn mặt vốn đã căng thẳng của Chu Từ Bạch ngay lập tức càng thúi hơn.

Người này còn không biết xấu hổ mà cười?

Nợ đào hoa đã đuổi tới cửa ký túc xá rồi, còn không biết xấu hổ mà cười?

Chu Từ Bạch cảm thấy mình căn bản không thể nào giao tiếp tốt với Cố Ký Thanh được, nên quay người định rời đi, vừa bước một bước liền nhớ ra điều gì đó, quay lại cầm lấy cái túi giữ ấm màu hồng nhạt kia từ tay Cố Ký Thanh.

“Bỏ tay ào túi quần đi, đừng để bị lạnh cóng, mắc công Thẩm Chiếu lại tới tìm tôi tính sổ.”

Nói xong, Chu Từ Bạch nhanh chóng rời đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Giọng điệu và biểu cảm thật sự rất lạnh lùng.

Kết quả vừa mới bước được hai bước, mắt cá chân lại đau, làm cho khí thế hùng hổ vừa mới bày ra bị sụp đổ a.

Cố Ký Thanh cuối cùng không thể nhịn được nữa, cười khẽ một tiếng.

Chu Từ Bạch cũng không nhịn được nữa, xấu hổ quay đầu lại: “Cố Ký Thanh, cậu có thể hay không…..”

Đừng tùy tiện như vậy.

Còn chưa nói dứt lời liền bị nghẹn lại.

Bỏi vì, Cố Ký Thanh không biết từ khi nào liền cầm một cái túi ni lông nhỏ đưa cho hắn: “Tôi không có cười nhạo cậu, tôi chỉ cẩm thấy cậu thật đáng yêu, còn có, đây là thuốc tôi mua cho cậu.”

Túi ni lông nhỏ có chứa thuốc trị ho cùng với kẹo cầu vồng.

Chàng trai cầm túi đứng dưới ngọn đèn đường, chóp mũi và đuôi mắt đều ửng đỏ do lạnh, khi nói chuyện còn phả ra khói trắng lượn lờ, con ngươi tươi sáng ngời trong suốt, chỉ phản chiếu hình ảnh nho nhỏ của Chu Từ Bạch, không có thêm bất kỳ tạp niệm dư thừa nào khác.

Không liên quan gì đến những lời trêu chọc phù phiếm đó.

Vì thế nguyên bản lời nói hung hăng vừa tới miệng, liền biến thành Chu Từ Bạch nhận lấy thuốc, lỗ tai đỏ bừng, lúng túng nói: “Cậu có thể đừng luôn miệng nói tôi đáng yêu có được không.”