Đóng Giả Thành Bé Nhút Nhát

Chương 4: Nhân viên tạp vụ ở dưới giếng (4)

Cái đầu tròn ngẩng lên, trừng đôi mắt ướŧ áŧ đang nhảy không ngừng, lúng túng nhìn Trịnh Tuỳ trong ba giây. Lâm Hưu Nguyên quyết đoán lấy tốc độ nhanh nhất chạy tót vào phòng bên cạnh.

Nền nhà ướt sũng. Tình thế cấp bách khiến cậu quên mất dưới chân vẫn còn bọt xà phòng. Vừa chạy trở lại cả người bị trượt mạnh về phía sau.

Lâm Hưu Nguyên kịp thời nắm lấy thanh sắt treo khăn tắm và thành công tránh được hậu quả thương tâm khi khỏa thân bay ra ngoài.

Một chân trượt ra hơn một nửa. Trong lòng cậu vẫn còn sợ hãi nhìn xuống. Rèm cửa chẳng biết từ bao giờ đã được một bàn tay căng ra và khi cậu đứng vững thì trả về vị trí.

Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng rút chân về: "Cảm ơn..."

Người bên ngoài không nói gì, tiếng bước chân vang lên, nghe tiếng động là tiến vào phòng bên cạnh.

Lâm Hưu Nguyên mặc cho nước nóng trên đầu rửa sạch cho mình. Hốt hoảng hỏi hệ thống:

"Thầy Trịnh thật sự là đối tượng tham khảo mà tôi mang tới? Có lầm không vậy?"

Không đợi hệ thống trả lời, lại nói:

"À, tôi biết rồi. Loại người bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, vừa nhìn thấy ma liền sợ mất mật mới là người nhát gan thượng đẳng. Đã hiểu.”

Hệ thống: “…”

Bên cạnh vang lên tiếng nước, Lâm Hưu Nguyên nhớ tới hình ảnh mới đây không lâu, người đàn ông chỉ mặc áo tắm, nhất định là tới để tắm rồi.

Cậu tắm rửa sạch sẽ nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài, nhưng không đi. Cậu cầm quần áo giả vờ ở bên cạnh bồn rửa giặt giũ, vừa hướng mắt về phòng Trịnh Tuỳ đang tắm:

“Thầy Trịnh, sao anh lại xuống đây để tắm rửa vậy? Vừa rồi doạ tôi một trận đấy…”

Người bên trong không trả lời dường như đang tập trung tắm rửa.

Lâm Hưu Nguyên không chút ngượng ngùng, nghĩ đến chân không khoẻ của người kia, nói:

"Thầy Trịnh, nếu anh có chuyện gì không tiện thì gọi tôi, tôi ngồi đây giặt quần áo!"

Lúc này, tiếng nước bên trong đột nhiên ngừng lại.

Một lúc sau, Lâm Hưu Nguyên nghe thấy người đàn ông bên trong nói nhỏ: "Thật không?"

Lâm Hưu Nguyên vội vã ừ vài tiếng.

"Vậy cậu qua đây một chút."

Lâm Hưu Nguyên không ngờ thầy Trịnh không khách khí như vậy. Sửng sốt một chút liền vội vã đứng dậy rồi chạy tới bên cửa phòng tắm:

"Được rồi, thầy Trịnh, tôi ở đây, nếu thầy đứng không vững thì có thể nắm tay tôi.. Thầy yên tâm, tôi sức khoẻ rất tốt, chắc chắn không để thầy ngã.” Sau đó liền cẩn thận đưa tay vào trong rèm..

Vài giây sau, một bàn tay ướŧ áŧ chạm vào cánh tay cậu. Rất nóng còn mang theo hơi nước.

Lâm Hưu Nguyên vốn định nhắc nhở anh giữ chặt một chút. Một giây sau đã bị mạnh mẽ kéo vào.

"Ôi!"

Trong phòng tắm mờ hơi nước, Lâm Hưu Nguyên không kịp chuẩn bị, chỉ có thể lúng túng mà nhìn người đàn ông gần trong gan tấc.

Trịnh Tuỳ không biết từ lúc nào đã quấn khăn tắm quanh thân dưới. Cánh tay để trần, hơi cúi đầu. Nước trên trán và tóc nhỏ xuống. Tầm mắt khoá trên người Lâm Hưu Nguyên.

"Anh làm gì vậy……"

“Cậu đã thấy chưa?” Trịnh Tuỳ nói.

“A?” Lâm Hưu Nguyên không hiểu. Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào cơ bụng của anh, vành tai đỏ bừng mà nói không nên lời:

“Nhìn, được lắm! Đúng là đáng kinh ngạc!”

"..."

Nói xong, liền lộ vẻ ghen tị:

"Tôi ngày nào cũng làm việc cũng không có…”

Đôi mắt người đàn ông sa sầm lại. Anh đột nhiên thả tay cậu ra, lấy khăn lau tóc khập khiễng bước ra ngoài.

Lâm Hưu Nguyên đang tự hỏi không biết mình có nói sai không, nhưng ánh mắt vừa nâng liền nhìn thấy trên đùi phải của anh ẩn hiện một khuôn mặt trẻ con, mặt mày đáng sợ, con mắt to dị dạng đang âm trầm mà cười với cậu.

Lâm Hưu Nguyên vô thức liền cười với đứa trẻ. Khoé miệng còn chưa kéo lên liền nhận được hệ thống cảnh báo.

Lâm Hưu Nguyên “A” lên một tiếng rồi khoa trương lùi về sau hai bước.

Trịnh Tuỳ quay đầu lại.

Vào lúc này, Lâm Hưu Nguyên rốt cuộc hiểu được Trịnh Tuỳ đã hỏi câu kia là có ý gì.

Mắt đăm đăm, chỉ vào cái chân khập khiễng của anh ngập ngừng nói:

"Trên chân của anh có cái ..."

Trịnh Tuỳ giọng điệu đột nhiên trở nên ngưng trọng: "Cái gì?"

Lâm Hưu Nguyên bị nghẹn, cũng không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên đùa giỡn mà ôm lấy đầu: "Không, không thể nào, tôi hẳn là nhìn lầm rồi ..." Nói xong còn kinh hãi nhìn xung quanh rồi nhanh chóng chạy ra bồn rửa cầm cái chậu lên muốn đi.

Trịnh Tuỳ: "..."

Hệ thống: "Đối tượng tham khảo của cậu hình như rất quan tâm vấn đề này, cậu làm vậy thật sự không sao chứ?"

Lâm Hưu Nguyên ánh mắt sâu xa nói:

"Cậu nhìn mà không hiểu sao? Đối tượng tham khảo này cũng quá bá đạo rồi. Chơi bài tình cảm cũng không có tác dụng. Loại em trai cứng đầu này muốn thu phục chỉ có thể dùng trí thôi.”

"Em trai?"

"Người tôi mang tới đương nhiên là em trai do tôi bảo kê rồi.”

"..."

Chạy một mạch vào phòng đặt chậu nước xuống, Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng nấp sau cánh cửa.

Quả nhiên, ngay sau đó có tiếng gõ cửa.

Lâm Hưu Nguyên nói nhỏ:

"Tôi, tôi đi ngủ rồi ... Thầy Trịnh còn có việc gì sao?”

Im lặng một lát, anh nói:

“Cậu bình thường ngủ đều dựa vào cửa à?”

"..."

“Mở cửa.” Giọng nói mang theo áp lực khó mà từ chối.

Lâm Hưu Nguyên có chút sợ anh đập cửa xông vào. Nhìn xung quanh một chút liền lấy chai nước bôi một ít lên mắt, cảm giác gần giống rồi liền mở cửa:

“Thầy Trịnh, tôi thực sự rất buồn ngủ…”

Người thanh niên mặt đầy nước có vẻ rất sợ hãi.

Người đàn ông ngoài cửa nháy mắt giật mình.

Lâm Hưu Nguyên tiếp tục khàn giọng nói:

"Thầy Trịnh, có phải thầy cũng giống tôi không?”

"?"

"Aii, tôi nói thật với thầy. Ngược lại chính thầy cũng đã nhìn thấy. Kì thật tôi có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy được. Từ nhỏ đã thế nhưng không ai tin lời tôi. Bọn họ đều nghĩ tôi vui buồn thất thường còn đặc biệt dễ sợ hãi. Bởi vậy không ai thích chơi với tôi. Tôi cũng rất ghét đôi mắt này… Thầy chắc cũng biết trên chân thầy có thứ đáng sợ. Sở dĩ hỏi tôi câu kia là cố ý làm tôi sợ đúng không? Thầy cũng đừng lại doạ tôi nữa…”

Hệ thống bấm vào đoạn ghi âm:

"... Chia sẻ câu chuyện mà kí chủ vừa bịa ra."

Lâm Hưu Nguyên: "... Tôi không cho phép."

Hệ thống:"……"

Người đàn ông im lặng nhìn cậu một lúc rồi mới nói:

"Tôi không doạ cậu, tôi không nhìn thấy gì trên chân cả."

Lâm Hưu Nguyên kinh ngạc: "A? Vậy sao thầy..."

"Tôi chỉ có thể cảm giác được…Cho nên mới hỏi.”

Lâm Hưu Nguyên ngẩn người.

Cậu nhớ hôm đó đã đứng trước mặt anh rồi nói cậu gặp ma sau đó nhìn chằm chằm vào chân anh. Trinh Tuỳ lại cho rằng cậu nhìn thấy thứ trên đùi anh là chuyện bình thường.

Nhưng thật sự cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó trước đây.

Cậu cứ ngây ra đó, Trịnh Tuỳ đã dời cái chân kia ra khỏi tầm mắt cậu. Dường như bỏ qua ý định truy hỏi, xoay người lên tầng.

Lâm Hưu Nguyên nhanh chóng đuổi theo.

Trên cầu thang tối om, cậu túm lấy một góc áo tắm của Trịnh Tuỳ sợ hãi nói: "Cái đó, tôi…tôi sẽ nói cho anh biết. Nhưng anh phải đảm bảo không được đem bí mật của tôi nói cho người khác biết.”

Đối phương ánh mắt phức tạp:

"Nếu như cậu không nói, tôi cũng sẽ không nói cho ai biết."

"Nhưng là tôi lo lắng ấy." Lâm Hưu Nguyên rụt cổ lại nhìn anh, chớp mắt: "Anh không phải rất muốn biết sao? Tôi có thể vẽ cho anh xem."

"..."

Ở lầu một của ký túc xá giáo viên, Lâm Hưu Nguyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện máy nước nóng trong phòng tắm bị hỏng. Chẳng trách thầy Trịnh phải chạy xuống dưới để tắm.

Trịnh Tuỳ đã để sẵn giấy bút trên bàn và đứng ở bên cạnh chờ cậu.

Lâm Hưu Nguyên rửa tay xong liền đi tới ngồi xuống, hết sức trịnh trọng cầm bút lên vẽ tranh.

Cậu vẽ rất nhanh. Vẽ xong còn có chút hồi hộp mà đưa ra.

Trịnh Tuỳ liếc nhìn đứa trẻ trọc đầu hoạt hình trên giấy, môi mím lại.

Lâm Hưu Nguyên quay lưng lại quan sát ký túc xá này lại vô tình nhìn thấy trên tủ có một bộ sản phẩm chăm sóc da của nam, mới tinh chưa mở nắp.

Vì học kì tới học quân sự nên nhà trường đã phát cho mỗi giáo viên một bộ sản phẩm chăm sóc da.

Lâm Hưu Nguyên nghe Tần Dũng nói rằng khá đắt.

Lâm Hưu Nguyên nhỏ giọng hỏi:

"Cái kia, anh không dùng à?"

Trịnh Tuỳ gấp tờ giấy làm đôi, liếc mắt một cái: "Quên vứt đi."

“Tại sao lại vứt đi?” Lâm Hưu Nguyên đứng lên, giọng điệu nhỏ lại người đàn ông nhìn qua. Cậu lặng lẽ nhìn đôi tay đen nhẻm của mình:

“Nếu không cần, anh có thể bán cho tôi không?"

Trịnh Tuỳ nhìn mặt và tay của cậu vài lần, sau đó nghiêng đầu sắp xếp giáo án:

"Da của cậu rất tốt."

Cũng không đen lắm nhìn rất khỏe mạnh, da mặt căng mướt, giống như một quả trứng kho mới bóc.

Lâm Hưu Nguyên chỉ nghĩ anh không muốn bán, thở dài trở về.

Bởi không cam lòng mà ban đêm cậu liền mơ thấy ác mộng. Cậu mơ thấy mình càng ngày càng đen và thô ráp, đồng nghiệp ở quỷ giới đều cười nhạo cậu nói cậu đen quá, đi doạ người thì rõ ràng người ta còn không nhìn thấy cậu.

Lâm Hưu Nguyên tức phát khóc. Cầm tiền giấy đi mua mỹ phẩm dưỡng da, mua một phòng kết quả lại bị Trịnh Tuỳ từ đâu xuất hiện vứt hết đi.

Ngày hôm sau tỉnh lại, khóe mắt thực sự có hai giọt nước. Cậu sửng sốt ghét bỏ mà vội vã lau đi. Sau đó liền phát hiện chỉ là mơ liền yên tâm vỗ ngực rời giường thay quần áo

Cầm bàn chải đánh răng đi mở cửa. Đập vào mắt không phải là hành lang trống trải bẩn thỉu mà là bộ sản phẩm dưỡng da mới tinh. Bộ mỹ phẩm mà thầy giáo nào cũng có. Ở trong mơ cậu mua cả một phòng lại bị vứt bỏ.