Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 40: Anh Trai Nhỏ Bá Khí 1

Chú sóc con trong lòng bàn tay đột nhiên rít lên hai tiếng xì xì xèo xèo, sau đó lẻn lên vai cô.

Hứa Nặc: “...”

Cô không vui vẻ gì rút ra giao diện, ấn mở trang thư tín, sau đó thấy phần giới thiệu về chú sóc con của hệ thống trang viên.

[Tên]: Sóc con săn kho báu

[Công năng]: Săn kho báu.

[Giới thiệu]: Địa bàn của tôi tôi làm chủ.

Yêu cầu ký chủ đặt tên cho nó.

Sau đặt tên còn bỏ thêm cái dấu ngang, có vẻ như sau khi được Hứa Nặc đặt tên thì tên của chú sóc con sẽ được hiển thị ở trên.

Hứa Nặc: “...”

Cô nghiêng đầu khẩy chú sóc con khỏi vai của mình, chú sóc con này nhỏ hơn nhiều so với con sóc mà Hứa Nặc nhìn thấy trước đây, kích cỡ này tuyệt đối không quá mười cm.

Vật này mà có thể săn kho báu? Giá trị của nó vượt qua gói quà “vận may sơ cấp” ở cấp năm và được đưa vào gói quà cấp mười ư?

Hứa Nặc tỏ vẻ chút nghi ngờ.

Cô vươn tay chọc chọc chú sóc con kia, sóc con bị cô chọc cái lập tức ngã ngửa, nhưng sau đó cũng không giận mà cọ dọc theo người cô ngồi xổm trên vai cô.

Hứa Nặc: “...”

Đột nhiên cô nghĩ đến một cảnh sát trong bộ hoạt hình chuyển thể từ manga rất nổi tiếng mà đã xem trong đời trước, anh ta cũng có một chú sóc con trên vai. Có điều chú sóc con của anh cảnh sát chỉ là thú cưng chứ không thể săn kho báu.

Cô nghiêng đầu nhìn chú sóc con ở trên vai, cũng không biết vật nhỏ này rốt cuộc có khả năng săn kho báu như thế nào, phải biết rằng dãy núi Tiểu Hưng An có rất nhiều bảo vật. Có điều bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ, cho dù là đại đội Thanh Miêu tựa núi, thì nhà cô cũng sẽ không để một đứa nhỏ như cô chạy lên núi, cũng không biết khi Tống Úc Hòa lên núi cô có thể giở chút trò xỏ lá đi theo cùng hay không.

Nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhìn tay chân nhỏ nhắn của mình, lại thở dài thườn thượt.

Ôi khi nào mới có thể lớn lên đây.

**

Vài cây dâu giống mà Hứa Ái Quốc mang về được Hứa Nặc với anh trai cùng nhau trồng ở trong sân nhà bọn họ, anh trai ngập tràn tò mò với khát khao với dâu tây, nếu không phải có Hứa Nặc ngăn cản thì một ngày cậu bé có thể tưới nước ba lần cho cây dâu giống, mỗi ngày đều trông ngóng dâu tây khi nào mới mọc ra, còn nói sau khi mọc nhất định phải mời Hàn Ngang ăn.

Đôi khi Hứa Nặc cảm thấy cô không cần phải đi ôm đùi nhân vật phản diện, bởi vì anh trai của cô đã ôm chặt đùi của nhân vật phản diện này rồi, bằng cách gì cũng không thể kéo ra. Nhưng đây coi như là anh trai ôm đùi, Hứa Nặc cảm thấy cũng nên tự cứu mình, rốt cuộc cô chính là bạch nguyệt quang bị bắt cóc khi tuổi còn nhỏ, sau đó còn bị bệnh chết.

Không thể chết được, cô phải sống tốt, tốt hơn cây dâu giống nhà bọn họ.

“Bà ơi…” Anh trai đột nhiên gân cổ kêu một tiếng, Tống Úc Hòa vội vàng từ trong bếp đi ra, cậu bé chỉ vào cây dâu giống: “Vây nó lại.”

Tống Úc Hòa đang nấu ăn bị kêu ra: “…”

Kêu lớn tiếng như vậy làm bà tưởng có chuyện gì nữa chứ.

Hứa Nặc đã sớm biết lý do tại sao anh trai muốn vây lại, bởi vì cô nhìn thấy mấy con gà ngỗng nhà cô nuôi lần lượt đi đến phía bên đây, mục tiêu đúng là cây dâu giống trước mặt bọn họ.

Tất nhiên, nó cũng có thể nhắm tới cô và anh trai.

Cô nhìn con ngỗng trắng đang lắc lư đi tới sợ tới mức thay đổi sắc mặt: “Bà, bà ơi, cứu mạng.”

Hứa Nặc đứng dậy lôi kéo anh trai chạy, dù sao cô cũng biết con ngỗng trắng này thực sự xưng bá ở nông thôn, bị nó cắn một phát thì khỏi nói đau đến chừng nào. Kết quả là cô kéo hư vô, anh trai của cô mang vẻ mặt hung ác chạy điên cuồng về phía con ngỗng trắng, một người một ngỗng oan gia ngõ hẹp, ngỗng trắng duỗi cái cổ dài tính mổ anh trai của cô.

“Anh trai.”

“Tiểu Thừa.”

Ngay sau đó, khi Hứa Nặc và Tống Úc Hòa sợ chết khϊếp vì sợ anh trai bị con ngỗng trắng mổ, anh trai đã vươn tay tóm lấy cổ con ngỗng trắng, trực tiếp nhấc bổng con ngỗng trắng lên ném về phía con gà mái. Con ngỗng trắng kia rơi xuống đất, con gà mái sợ quá bay lên cao nửa thước, sau đó một ngỗng một gà đều vội vàng trốn chạy.

Hứa Nặc: “!!!”

Tống Úc Hòa: “!!!”

Khoan, đợi chút, để bọn họ tỉnh lại đã.

Hứa Nặc nhìn ngỗng trắng và gà mái đã bỏ chạy xa xa, sau đó ánh mắt rơi vào trên người anh trai đang chống nạnh với vẻ mặt “nhìn đời bằng nửa con mắt”, không ngờ anh trai của cô lại dũng mãnh đến cái trình độ này. Chỉ dựa vào chiều cao của anh trai cô, con ngỗng trắng to kia chỉ cần phi cái mỏ tới mổ một cái thì chắc chắn mổ trúng vào trán của cậu bé.