Thập Niên 60: Cô Nhóc Mập Pháo Hôi

Chương 21: Ăn Rắm 3

“Con tính toán cho cha con cái gì?” Tuy rằng bản thân không thích ông Hứa, nhưng Tống Úc Hòa cũng sẽ không ngăn cản Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang hiếu thuận với ông Hứa, lúc này bà là thuận miệng hỏi một chút, lại nói tiếp.

“Mấy ngày trước cha con đến nói nhà lớn lại có thai, bảo mẹ dẫn theo con trở về.”

Nói xong bà cười lạnh một tiếng: “Muốn mẹ hầu hạ sói mắt trắng, ăn rắm nhé.”

Anh trai lập tức lặp lại lời vừa rồi, vô cùng kích động huơ huơ bánh trứng gà trong tay nói: “Ăn rắm, ăn rắm.”

Hứa Nặc: “…”

Đường Tuyết: “…”

Hứa Ái Quốc: “…….”

Tống Úc Hòa có chút xấu hổ, bà sờ sờ mặt cháu trai: “Lời này không tốt, Tiểu Thừa không thể học có biết hay không.”

“Bà nói.” Anh trai có chút không vui, không hiểu vì sao bà có thể nói bản thân thì không thể nói, đây là bắt nạt mình nhỏ sao.

“Bà là người lớn.” Hứa Ái Quốc nói có lệ không để ý.

Anh trai: “…”

Cậu bé ủ rũ “vâng” một tiếng, ôm cổ Hứa Ái Quốc cúi đầu tiếp tục xem đồ cha mẹ mình mang về.

Hứa Ái Quốc sờ sờ đầu nhỏ của cậu bé, sau đó cười với Tống Úc Hòa nói: “Bên kia ngoại trừ cho tiền dưỡng lão ngoài ra thì còn cho năm cân bột ngô, hai cân rưỡi bột mì và nửa cân thịt là được.” Nhiều hơn ông cũng không phải không có, chỉ là ông không muốn cho, chung quy ông lại không phải người không có tự trọng.

Tống Úc Hòa tươi cười thâm thúy, biết con trai mình có thể giải quyết rõ ràng. Bà gật đầu: “Đã vô cùng có thể diện rồi.”

Hiện tại là ngày tháng như thế nào, các đội viên năm nay cũng mới dư dả chút, có năm cân bột ngô, năm cân bột mì, nửa cân thịt nói ra thì đã là không tệ, nếu không phải hai vợ chồng Hứa Ái Quốc cùng Đường Tuyết đều là công nhân thì sẽ không cho nhiều như vậy đâu. Trong đội con cái nhà ai đã ở riêng mà có thể hiếu kính nhiều như thế? Nhà họ Hàn cách vách cũng không có đâu.

Tống Úc Hòa thu dọn đồ vật vừa mang về, Hứa Nặc cũng duỗi dài cổ ra xem. Phải nói đồ Hứa Ái Quốc cùng Đường Tuyết mang về thì thật ra trong mắt cô không có gì hiếm lạ, cô có thứ càng hiếm lạ hơn chẳng qua cô không có cớ để lấy ra, cô tin cha cô cũng có, nhưng cũng không có cớ để lấy ra mà thôi.

Đồ giống y như nhau đặt trên bàn, Hứa Nặc nhìn thấy có bột mì, có đường, táo đỏ, quả táo, dầu, thịt, trứng gà, còn có bánh trứng gà, đây hẳn đều là phúc lợi. Tống Úc Hòa nhanh chóng lại lấy từ trong túi ra hai tấm vải, còn có quần áo giày mũ của anh em Hứa Nặc và của Tống Úc Hòa. Tống Úc Hòa nhìn cái túi cuối cùng cười: “Đây đều là mua cho Tiểu Thừa và Nặc Nặc, hai đứa trực tiếp cất là được, đưa cho mẹ làm cái gì.”

Cho các cô?

Hứa Nặc càng tò mò.

Ngay sau đó cô nhìn thấy Tống Úc Hòa lấy từ trong túi ra hai túi sữa bột, hai túi kẹo sữa, hai lon đồ hộp, hai hộp bánh quy, còn có một túi lớn không biết là đồ gì. Cuối cùng Tống Úc Hòa còn từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ, cô nhìn vài lần, không nhận ra là cái gì.

Hứa Ái Quốc nhìn thấy cái hộp thì cười giải thích với Tống Úc Hòa: “Mẹ, đây là Tiểu Tuyết mua bột quả óc chó cho mẹ, về sau mỗi ngày mẹ lấy ra uống một cốc.”

Vừa nghe là con dâu mua cho mình, Tống Úc Hòa sắp cười ra thành tiếng, bà không nhịn được vuốt ve cái bình một chút, trong miệng lại nói: “Mẹ nào dùng được thứ tốt như vậy, con và Tiểu Tuyết tự ăn đi.”

“Mẹ, đây là mua riêng cho mẹ.” Đường Tuyết cũng cười theo: “Con nghe nói món này ăn ngon, nếu mẹ ăn hết thì nói với con, con lại đi mua.”

Con dâu hiếu thảo, trong lòng Tống Úc Hòa vô cùng an ủi, bà cũng không tiếp tục nói, trên mặt càng tươi cười xán lạn hơn.