Edit: Nhii
Beta: Phong Lãnh
***
Không cần tiền.
Có nghĩa là không muốn thương lượng.
Tịch Duyệt cảm thấy lòng tự trọng của mình bị cô gái này đặt ở trên mặt đất cọ xát 360 độ, ngay cả Chân Chỉ Kỳ đang thử trang sức ngây ngốc bên cạnh cũng không khỏi tò mò đi tới "vây xem".
"Cô gái này là ai vậy?" Chân Chỉ Kỳ nhỏ giọng hỏi phục vụ bán hàng.
Người phục vụ bán hàng có quan hệ không tồi với Chân Chỉ Kỳ, nhưng đối với nữ khách hàng phía trước thật đúng là không có quá nhiều ấn tượng.
Nhưng Tịch Duyệt lại biết rất rõ cô gái kia là ai.
Ngay cả khi cô ta hóa thành tro, Tịch Duyệt cũng sẽ nhận ra cô ta.
Lý Tử Vi, nữ, 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Harvard, là bạn đại học của Quý Cảnh Sơn.
Mái tóc dài được chải đuôi ngựa, hơi xoăn rũ xuống, vài sợi tóc mái tưởng như vô tình nhưng dường như đang cố tình rơi xuống hai bên má, khiến cho gương mặt càng thêm nhỏ xinh. Chiếc áo sơ mi phiên bản mùa xuân mới nhất từ LOUIS VUITTON cùng chiếc váy ôm chân tôn lên vòng eo nhỏ của cô ta. Cô ta vốn dĩ cao gầy chừng 1m7, chân đeo một đôi giày cao gót làm một đám đàn ông không khỏi suýt xoa.
Chỉ cần nhìn cách trang điểm, Lý Tử Vi tuyệt đối là một cao thủ. Càng miễn bàn, cô ta chính là sinh viên xuất sắc của trường đại học danh tiếng.
Ở một mức độ nào đó mà nói, cách ăn mặc thục nữ của Tịch Duyệt giống như đang cố tình học tập người trước mắt.
Bởi theo truyền thuyết, cô gái duy nhất mà Quý Cảnh Sơn từng hẹn hò chính là Lý Tử Vi.
Chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, thậm chí tin đồn đó còn được chính Tịch Duyệt xác nhận.
Khi đó Tịch Duyệt tốt nghiệp cao trung, còn Quý Cảnh Sơn đã là sinh viên đại học năm hai. Các "con mắt theo dõi" của Tịch Duyệt ở nước Mỹ nói với cô rằng, Quý Cảnh Sơn đang quen một cô gái, tên là Lý Tử Vi.
Toàn bộ thời cấp 3, Quý Cảnh Sơn gần như là động lực để Tịch Duyệt nỗ lực học tập và tiến lên phía trước.
Quý Cảnh Sơn tài giỏi như thế, anh học cao trung hai năm rưỡi, luôn đạt được hạng nhất trong mọi kỳ thi. Không chỉ giỏi ở thành tích mà còn giỏi thể thao. Tịch Duyệt tận mắt nhìn thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Quý Cảnh Sơn ở sân bóng rổ, trong lòng không thể kiềm chế sự say mê. Thậm chí, Quý Cảnh Sơn còn được đại học Harvard của Mỹ tuyển thẳng từ trước khi học năm ba cao trung. Sau khi tới trường đại học, Quý Cảnh Sơn một bên đọc sách một bên gây dựng sự nghiệp, và hầu như tất cả mọi người trong cộng đồng người Trung Quốc đều biết về điều đó.
Một người đàn ông xuất sắc như vậy, không chỉ có Tịch Duyệt, anh còn là nam thần trong mắt biết bao cô gái.
Điều mà Tịch Duyệt lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, cô trưởng thành không theo kịp Quý Cảnh Sơn, cuối cùng vẫn là bị người đến trước cướp. Buồn bã khổ sở cả buổi tối, ngày hôm sau trực tiếp đặt chuyến bay chạy tới nước Mỹ.
Không tận mắt nhìn thấy, cô không tin.
Cô cũng muốn biết, cô gái được Quý Cảnh Sơn thích là người như thế nào.
Tịch Duyệt khi đó đã dành ra một tuần để ở Mỹ, nhưng cuối cùng cô lại nhận được cảnh tượng mà mình không muốn thấy nhất.
Ngày 19 tháng 7 tại Boston, trời đổ mưa lớn. Thời tiết không nóng, thậm chí còn có chút mát mẻ.
Tịch Duyệt chứng kiến được cảnh Quý Cảnh Sơn thật sự cùng Lý Tử Vi đi cùng nhau, không chỉ có như thế, Lý Tử Vi còn hôn lên má Quý Cảnh Sơn.
Trai xinh gái đẹp, thật xứng đôi vừa lứa.
Chuyện này như sét đánh giữa trời.
Tịch Duyệt trở về Trung Quốc ngay đêm đó và tìm kiếm mọi thông tin về Lý Tử Vi.
Lý Tử Vi và Quý Cảnh Sơn có bối cảnh khá giống nhau, cũng xuất thân từ gia đình bình thường, cũng được Harvard ưu tiên tuyển thẳng, càng quan trọng là, bọn họ cùng là người Trung Quốc.
Ở một đất nước xa lạ, không có gì an ủi hơn là quen biết với một người cùng quốc tịch.
Thời gian thấm thoát trôi qua, và lần duy nhất Tịch Duyệt thấy Lý Tử Vi là bảy năm trước.
Hôm nay, sau bảy năm, Lý Tử Vi đã từ một cô nữ sinh nhỏ bé trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Tịch Duyệt cho rằng trái tim mình đủ mạnh mẽ, nhưng hiển nhiên, cô đã sai rồi.
Ở trước mặt người phụ nữ như này, Tịch Duyệt cảm giác mình thấp bé hơn nhiều so với người khác. Đối phương thậm chí không cần phải nói cái gì, Tịch Duyệt đã cảm giác mình bị tổn thương.
Tịch Duyệt nhìn Lý Tử Vi ngồi xuống thử giày, lại nhìn đến nhân viên phục vụ mình vừa nãy ngồi xổm xuống đeo giày cho cô ta, một góc trái tim như có người vừa đυ.c lỗ.
Không biết vì sao, Tịch Duyệt tự nhiên cảm thấy ủy khuất. Uỷ khuất đến mức muốn lập tức chạy tới chỗ Quý Cảnh Sơn, đứng trước mặt anh nói rằng anh là kẻ khốn nạn, hại cô yêu đơn phương đau khổ suốt mười năm.
Chân Chỉ Kỳ một bên không rõ xảy ra chuyện gì, thấy Tịch Duyệt nhìn chằm chằm cô gái kia không chớp mắt, cô vỗ nhẹ bả vai Tịch Duyệt: "Làm sao vậy? Không phải chỉ là một đôi giày thôi sao. Nếu thật sự thích, hai ngày nữa chúng ta liền bay đến trụ sở chính ở Ý để xem."
Tịch Duyệt hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Lý Tử Vi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Tịch Duyệt, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tiếp xúc xã hội quá sớm làm cô trưởng thành hơn so với tuổi của mình, cô cởi đôi giày mới vừa đeo, nhướng mày nói với Tịch Duyệt: "Cô gái này, không phải bất cứ cái gì đều có thể dùng tiền để mua được. Nếu cô thật sự thích, đưa ra lí do có thể thuyết phục được tôi, tôi sẽ đem đôi giày này nhường cho cô."
Tịch Duyệt trong lòng vốn ấm ức tủi thân, còn bị người phụ nữ này "giáo dục" một phen, tự ti trong lòng khó có thể tan thành mây khói, lập tức nổi giận.
Cô như một con gà trống nổi khùng, đáp lại Lý Tử Vi với vẻ mặt khinh thường: "Đừng nói cái giọng giống như cô đang bố thí tiền cho tôi, tôi không thấy có hứng thú với đôi giày cô đeo. Còn nữa, không ngại nói cho cô biết, tiền tài có thể mua được tất cả mọi thứ!"
Tịch Duyệt quay đầu nhìn nhân viên bán hàng: "Sau này trong cửa hàng, tất cả những đôi giày cỡ 36 đều phải chuyển đến nhà tôi trước tiên, không cần phải chừa lại đôi nào!"
Nhân viên bán hàng mỉm cười gật đầu: "Dạ được, cô Tịch."
Trong cuộc sống, ai cũng đều là diễn viên, mà hôm nay Tịch Duyệt đóng giả X rất xuất sắc.
*
Tiếng phanh gấp vang lên ở tầng dưới của một khu dân cư, dàn âm thanh trên xe của Tịch Duyệt vẫn kết nối với Bluetooth, còn Chân Chỉ Kỳ vẫn đang nỗ lực khuyên bảo: "Cậu đừng có nổi giận, cùng con nhỏ đó chấp nhặt làm gì? Duyệt Duyệt cậu nghe tớ nói, bình tĩnh, bình tĩnh."
"Bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh!"
Tịch Duyệt như bị bốc cháy, không nói hai lời liền hạ hỏa, trực tiếp lái xe lao đến nơi mà Quý Cảnh Sơn sống.
Cô hiện tại muốn lập tức đứng trước mặt Quý Cảnh Sơn nói cho anh biết rằng cô thích anh, đã thích anh mười năm. Từ lần đầu thấy anh đã bắt đầu thầm thương trộm nhớ anh, trong lòng cô chỉ có một người là anh.
Nhưng khi đã tới trước cửa nhà Quý Cảnh Sơn, Tịch Duyệt như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu tới chân, cô không còn dũng khí nào để gõ cửa.
Cô chậm rãi ngồi xuống chỗ cầu thang, thở dài một hơi thật sâu.
Xúc động là ma quỷ.
Yếu đuối là tội lỗi.
Những gì xảy ra trong hai ngày qua ập đến với Tịch Duyệt khiến cô có chút mất đi lý trí.
Bây giờ nghĩ lại, Tịch Duyệt thậm chí còn cảm thấy hành vi của cô trong cửa hàng PRADA vừa rồi giống như một tên ngốc X.
Thật là nực cười.
Lang thang không có mục tiêu, vì thế Tịch Duyệt liền ngồi ở cầu thang cúi đầu nhìn bộ móng chân xinh đẹp mình vừa mới làm vào buổi trưa, lại ăn không ngồi rồi gỡ viên hạt đính trên móng tay. Cuối cùng móc điện thoại ra chụp cả trăm tấm ảnh tự sướиɠ, nhân tiện đăng lên Weibo: [Ghen tị khiến con người trở nên thay đổi].
Dưới bài đăng liền có người vô bình luận: [Cô ấy không đăng ảnh mà lại đăng những lời tâm trạng gì vậy?]
[Phú bà gặp đả kích gì vậy chứ? Dùng tiền lập tức đập chết tên kia đi!]
[Hãy Livestream đi!!]
[Sao tôi có cảm giác chúng ta đã một thế kỷ chưa gặp nhau vậy a a a a]
[Muốn xem chị khoe sự giàu có của mình]
Tịch Duyệt nhìn những bình luận một lát lại cảm thấy nhàm chán, cô mở phần tin nhắn riêng lên.
Phần lớn tin nhắn riêng đều hỏi cô về vụ Livestream vừa qua.
[Phú bà chị thật sự muốn yêu đương sao?]
[Chúc chị hạnh phúc nha]
[Mẹ ơi, không thể tưởng tượng được người có thể chinh phục được phú bà này rốt cuộc là người như thế nào]
Tịch Duyệt chọn một vài câu để trả lời rồi tiếp tục chụp ảnh tự sướиɠ.
Phong cách trang điểm hôm nay khiến cô rất vừa lòng, nhưng khi gặp Lý Tử Vi thì cô phủ nhận tất cả. Phong cách ăn mặc của cô ta khác hoàn toàn so với cô, ai là người xinh đẹp hơn thì không dễ dàng phân biệt.
Tịch Duyệt từ từ chậm rãi ổn định lại cảm xúc, mãi cho đến khi cửa phòng sau lưng mở ra, cô còn không phát hiện ra.
Cô tập trung chụp ảnh, chụp một tấm liền xem lại tấm đó, đến lúc nhìn thấy trong ảnh chụp đằng sau là gương mặt của Quý Cảnh Sơn, cô sợ đến mức hét chói tai: "A!!!"
Bị dọa đến phát sợ, Tịch Duyệt theo bản năng đứng lên, lại quên mình mang giày cao gót không đàng hoàng, trọng tâm cả người bị ngả ra sau.
Phía sau là cầu thang dài và hẹp, Tịch Duyệt nhanh chóng nắm lấy quần áo của Quý Cảnh Sơn.
"Cẩn thận!"
Quý Cảnh Sơn không có ý định làm cô gái này sợ hãi, anh chỉ là chuẩn bị ra khỏi cửa, lại vô tình nhìn thấy cô ngồi ở trước cửa nhà mình chụp ảnh. Vốn định nhắc nhở một câu, nhưng đối phương lại quá nhập tâm.
Hành lang dốc và hẹp, Quý Cảnh Sơn muốn kéo cô lên, nhưng lại bị cô túm chặt lấy kéo lại.
Kết quả là, hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang.
Đúng là định mệnh.
Trong lúc bị lăn xuống, Tịch Duyệt cảm giác được một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình. Quý Cảnh Sơn bảo vệ đầu và giữ đầu cô áp sát vào ngực anh.
Trời đất quay cuồng, cuối cùng hai người đã rơi xuống đất dưới lực cản của bức tường.
Có cảm giác như vừa được thoát chết.
Vài giây ngắn ngủi đó như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Thân thể Tịch Duyệt bị Quý Cảnh Sơn ôm chặt vào trong ngực, mặt cô dán vào ngực anh, nhiệt độ cơ thể của anh, hương thơm của anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi cô.
Một lát sau, Quý Cảnh Sơn duỗi tay vỗ nhẹ phía sau lưng của Tịch Duyệt: "Thế nào rồi?"
Tịch Duyệt ngẩng đầu khỏi vòng tay Quý Cảnh Sơn, thẹn thùng trả lời: "Tôi không sao."
Thật sự cô không có bị gì, chỉ là mông có chút đau.
"Vậy thì đứng lên." Quý Cảnh Sơn nhẹ nhàng nói.
"Ừ..." Ngoài miệng đáp lại rất dễ nghe, nhưng sau đó Tịch Duyệt lại không có hành động gì.
Cuối cùng Quý Cảnh Sơn "Khụ khụ" hai tiếng: "Cô đè lên tay tôi."
Tịch Duyệt vội vàng thoát khỏi vòng tay Quý Cảnh Sơn, sau đó tiến lại giúp anh đứng dậy: "Thực xin lỗi..."
"Không sao."
Hai người này coi như không chết cũng rất vi diệu rồi.
Chẳng là Tịch Duyệt càng nghĩ càng cảm thấy băn khoăn, vừa rồi tại sao mình lại kéo anh ấy xuống, làm anh ấy cũng vì mình mà bị thương chung.
Nhưng nghĩ lại thì thật ngọt ngào nha.
Nhịp tim "thình thịch" của Quý Cảnh Sơn vẫn còn văng vẳng bên tai Tịch Duyệt. Thậm chí, vừa rồi bọn họ còn gắt gao ôm nhau, hơi thở đan xen vào nhau.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tịch Duyệt ở gần một người đàn ông đến như vậy.
Khoảnh khắc này thật tuyệt vời, có chút mơ hồ, và không gian chỉ có hai người bọn họ.
Sau khi vào nhà, Quý Cảnh Sơn hỏi Tịch Duyệt: "Cô đến tìm tôi sao?"
Tịch Duyệt ấp úng, tùy tiện kiếm một cái cớ nói: "Không có việc gì cả, tôi đi dạo loanh quanh đây thôi, không biết từ khi nào lại đi đến chỗ này nữa."
"Tới đây bao lâu rồi?"
"Chỉ mới vừa nãy thôi." Tịch Duyệt mặt đỏ như mông khỉ: "Tôi không biết anh có ở nhà không..."
Quý Cảnh Sơn cong môi: "Sao lại không gõ cửa?"
Tịch Duyệt cảm thấy mình là Đường Tăng đang bị Bạch Cốt Tinh mê hoặc, gương mặt anh rất đẹp trai, nhất là khi anh nhìn cô, làm cô đứng hình một lúc lâu rồi mới có phản ứng.
Quý Cảnh Sơn đối xử với mọi người đều rất chân thành, nói chuyện một lát là trực tiếp vào chủ đề chính. Đặc biệt khi nói chuyện sẽ nghiêm túc mà nhìn ánh mắt của người đối diện, làm cho người ta khó có thể chống đỡ được.
Tịch Duyệt đang nghĩ ngợi nên trả lời thế nào, Quý Cảnh Sơn lại đột nhiên cởi cúc áo trước mặt cô.
Quý Cảnh Sơn hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, trông rất đẹp. Cơ bắp cuồn cuộn mà anh giấu dưới lớp quần áo của mình thậm chí càng làm cho người ta thấy mê man hơn.
Ngón tay thon dài lưu loát cởi cúc quần áo, từng cử chỉ đẹp như một bức tranh.
Tịch Duyệt nhìn Quý Cảnh Sơn cởϊ qυầи áo, tim đập nhanh.
Hạnh phúc đến quá đột ngột, cô liền không biết chống đỡ như thế nào.
"Anh... Anh đang làm gì vậy?" Cô thắt lưỡi, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Quý Cảnh Sơn mỉm cười đi đến chiếc gương ở cửa ra vào, cởi bỏ hoàn toàn áo của mình, sau đó chậm rãi xoay người lại.
Vốn tưởng rằng sẽ là một hình ảnh đẹp đẽ cuốn hút, nhưng Tịch Duyệt không nghĩ rằng sau lưng Quý Cảnh Sơn có vết trầy rất lớn, còn có máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.
Nhìn trông rất đáng sợ.