Edit: Như
Beta: Phong Lãnh
***
Rạng sáng lúc 00:01.
Tịch Duyệt trực tiếp chạy đến nhà Chân Chỉ Kỳ.
Ánh mắt như muốn gϊếŧ người.
Chân Chỉ Kỳ đang ngủ say bỗng nhiên mơ thấy ác mộng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
"A!!!"
Hiện thực còn đáng sợ hơn cả ác mộng, Tịch Duyệt đang trừng đỏ mắt nhìn cô ấy chằm chằm.
Chân đại tiểu thư sợ tới mức xém chút nữa té khỏi giường.
Tịch Duyệt nắm lấy cổ áo ngủ tơ tằm của Chân Chỉ Kỳ: "Cậu ngủ thoải mái quá ha! Kỳ Kỳ bé bỏng của tớ."
Giọng điệu lạnh lẽo, giống như một bóng ma trong ngôi nhà ma kinh dị.
Vẻ mặt Chân Chỉ Kỳ hoang mang: "???"
"Cậu biết không?" Tịch Duyệt chậm rãi nói: "Từ lúc cậu gửi đoạn ghi âm thoại cho tớ, cuộc đời của tớ đã rơi vào tình trạng xấu hổ, hoang mang vô tận."
Chân Chỉ Kỳ: "???"
"Tịch Duyệt tớ cả đời này chưa bao giờ uất ức như vậy! Tất cả đều do cậu gây ra!"
Chân Chỉ Kỳ: "???"
"Cậu nói xem, rốt cuộc kiếp trước tớ đã tạo nghiệp gì chứ? Muốn theo đuổi một người đàn ông sao lại khó đến như vậy chứ?" Tịch Duyệt càng nói càng cảm thấy đáng thương.
Mười năm yêu thầm Quý Cảnh Sơn lại vô ích.
Muốn yên ổn theo đuổi Quý Cảnh Sơn, nhưng lại năm lần bảy lượt bị phá hoại.
Sống hai mươi lăm năm, chưa bao giờ cô gặp khoảnh khắc nào xấu hổ hơn so với bây giờ.
Xấu hổ!
Quá xấu hổ!
Nghĩ đến nụ cười đầy ẩn ý của Quý Cảnh Sơn sau khi nghe hết đoạn ghi âm thoại, Tịch Duyệt cảm thấy mình thực sự tiêu đời rồi.
Sau bữa ăn hai người bọn họ đều ăn ý mà yên lặng không nói gì, vốn dĩ Tịch Duyệt còn tính ở lại nhà Quý Cảnh Sơn không chịu đi, nhưng sau khi nghe đoạn ghi âm giọng nói này cô còn mặt mũi mà ở lại sao?
Ăn cơm mới no được ba phần, Tịch Duyệt liền nói rằng mình đã ăn no.
Tức đến no rồi.
Quý Cảnh Sơn là một người đàn ông lịch thiệp, anh sợ một cô gái như Tịch Duyệt đêm khuya một mình đi về không an toàn, vì vậy đã tự mình đưa cô về.
Chỉ là không khí dọc đường đi kỳ diệu một cách bí ẩn, đi gần hai mươi phút, hai người trước sau nói chuyện không vượt quá mười câu.
Lúc tạm biệt, Tịch Duyệt cuối cùng nhịn không được, ngốc nghếch giải thích với Quý Cảnh Sơn: "Cái kia... Vừa nãy là một người bạn trong vòng bạn bè của tôi trên Wechat, cô ấy yêu thầm một chàng trai từ rất lâu rồi, chuẩn bị đi tỏ tình vào tối nay...Hy vọng cô ấy sẽ thành công."
... Người bạn đó chính là bản thân cô đây.
Giọng điệu lúc đó của Quý Cảnh Sơn giọng điệu đều đều: "Ừm, tôi hiểu rồi."
Hiểu cái quái gì chứ.
Tịch Duyệt còn muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không mở miệng. Nhưng bù lại Quý Cảnh Sơn lại chúc cô ngủ ngon: "Cảm ơn vì bữa ăn tối nay. Cô nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Càng nghĩ càng cảm thấy thất bại.
Tịch Duyệt hiện giờ không còn mang vẻ mặt đằng đằng sát khí muốn đưa Chân Chỉ Kỳ vào chỗ chết như vừa rồi. Lúc này cô đang ngồi khoanh chân trên giường với vẻ mặt đầy buồn bã.
Chân Chỉ Kỳ xoay người từ trên giường ngồi dậy, dùng khuỷu tay chọc vào người Tịch Duyệt: "Tớ nói này, cậu định giả vờ trước mặt Quý Cảnh Sơn cả đời sao?"
"Tớ giả vờ cái gì chứ?" Tịch Duyệt bày ra vẻ mặt ngốc nghếch nhìn Chân Chỉ Kỳ.
"Cút. Cậu nghĩ mình là đứa con gái nhỏ nhẹ, dịu dàng thanh tú hay sao? Cậu cho rằng cậu là loại người như vậy sao?"
Tịch Duyệt dừng một giây: "Vì người tớ yêu, giả vờ cả đời thì có sao chứ? Trong tình yêu luôn phải có sự hy sinh."
"Vậy sự hy sinh của cậu có chút lớn ha." Chân Chỉ Kỳ không còn buồn ngủ nữa, dứt khoát xoay người xuống giường. "Giờ còn sớm, có muốn đi bar không?"
Tịch Duyệt: "..."
Phòng tuyến tâm lý được buông lỏng.
Chân Chỉ Kỳ lại tung thêm một cú ăn ba điểm khác: "Đêm nay Box Club mở cửa trở lại, tớ còn nghĩ rằng cậu không về nên không đi."
Tịch Duyệt hai mắt sáng lên: "Box Club mở cửa lại?"
Chân Chỉ Kỳ: "Không lẽ cậu quên rồi sao, tuần trước Box Club gửi thiệp mời tới cho chúng ta, hình như đêm nay còn có buổi biểu diễn của XXX."
Quán bar Box Club đối với những người thích tiệc tùng ở thành phố Nam Châu chắc chắn là không còn gì xa lạ nữa. Bởi vì chỗ này không chỉ là sàn khiêu vũ HIP-HOP bậc nhất ở thành phố Nam Châu mà bởi vì mỗi buổi tối, Box Club sẽ mời các bậc thầy DJ trên toàn thế giới, mang đến cho mọi người một PARTY hoàn toàn mới.
Với chất nhạc hip-hop thuần túy, bố cục thiết kế thời thượng, hiệu ứng ánh sáng rực rỡ cùng với hiệu ứng âm thanh mạnh mẽ, Box Club hoàn toàn xứng đáng trở thành quán bar Tịch Duyệt yêu thích nhất, không gì sánh được.
Đêm nay XXX tới Box Club biểu diễn, đó là ca sĩ Hip-Hop mà Tịch Duyệt rất yêu thích.
Tịch Duyệt lập tức từ trên giường bật dậy: "Vậy còn đợi gì nữa! Mau đi thôi!"
"Đợi đã, cậu có chắc cậu định mặc bộ đồ này đi không?" Chân Chỉ Kỳ đưa mắt đánh giá Tịch Duyệt từ trên xuống dưới.
Váy trắng dài chữ T, bộ dáng con gái ngoan ngoãn nhà bên như vậy, còn không thấy xấu hổ mà đi quán bar?
Tịch Duyệt chắc chắn sẽ không mặc bộ đồ này đi quán bar.
Quen đường cũ đi tới mở cửa phòng quần áo chiếm 100 mét vuông của Chân Chỉ Kỳ, từ trong vô vàn quần áo rực rỡ chọn ra một cái váy ngắn màu đen có dây đeo đính đá.
Cổ chữ V khoét sâu và hở lưng, để diện một cái váy gợi cảm như vậy thì tuyệt đối không thể thiếu một dáng người đẹp. Tịch Duyệt xõa tóc dài như ẩn như hiện phía sau lưng, càng thêm gợi cảm mê người, khiến người khác muốn phạm tội.
Làn da cô vốn trắng, màu đen làm tôn nên làn da trắng sáng của cô. Đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ căn bản không cần phải trang điểm đậm, chỉ cần tô thêm một chút son đỏ là được.
Sau một hồi trang điểm đơn giản, cả người Tịch Duyệt đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể tin được cô là người con gái thanh thuần vài phút trước.
"Chậc chậc." Chân Chỉ Kỳ bất mãn chọn cho mình một bộ quần áo. "Không phải chỉ là ngực lớn hơn một chút thôi sao, có cần thiết phải như vậy không?"
Tịch Duyệt đứng trước gương lắc lắc ngực mình.
Tuy rằng không tới mức 36D, nhưng thân hình hoàn hảo, vừa mắt nên cô cảm thấy rất vừa lòng.
Nhưng nghĩ đến giọng nói gây nên tội kia, Tịch Duyệt xoay đầu lại túm lấy cổ Chân Chỉ Kỳ: "Cậu còn không biết ngại mà nói à!"
Đêm nay Box Club thật sự rất náo nhiệt.
Mỗi người đều có thiệp mời, không có thiệp mời thì không thể vào được.
Từ lâu Tịch Duyệt đã là thành viên vàng của Box Club, cô cũng là bạn tốt của Hạng Thừa Duẫn, người phụ trách Box Club.
Thật trùng hợp, Tịch Duyệt và Chân Chỉ Kỳ vừa đến quán bar một lúc liền gặp được Hạng Thừa Duẫn.
"Duyệt Duyệt, em tới rồi à." Hạng Thừa Vũ lúc nãy ở trên lầu hai nhìn thấy Tịch Duyệt nên liền đi xuống dưới.
Anh ta mặc một bộ vest nam nhu nhã, tóc chải thành kiểu bảy ba thịnh hành nhất, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, nhìn giống như một tên cặn bã hiền lành.
Tịch Duyệt trợn mắt nhìn Hạng Thừa Duẫn.
Biết rõ còn cố hỏi.
"Em không có tới. Là hồn ma của em tới."
Hạng Thừa Vũ vui vẻ cười: "Hoan nghênh ghé thăm. Em đêm nay rất xinh đẹp, anh còn tưởng rằng em sẽ không tới."
Tịch Duyệt kéo Chân Chỉ Kỳ đến quầy bar phía trước ngồi xuống, gọi nhân viên pha chế pha hai ly rượu Cocktail.
Nhìn nhân viên pha chế điều chế rượu cũng là một trong những thú vui của Tịch Duyệt khi đến Box Club. Pha chế rượu là một nghệ thuật, và những ly Cocktail được điều chế ra càng là một tác phẩm nghệ thuật.
Quán bar ồn đến nhức đầu, nói chuyện phải hét lên mới nghe rõ được.
Thân thể của Tịch Duyệt lắc lư theo tiếng nhạc, có một thời gian không đến quán bar, cũng coi như là để đánh bay sự u ám của tối nay.
Hạng Thừa Duẫn cũng đi tới ngồi xuống chỗ kế bên Tịch Duyệt, đặc biệt dặn dò nhân viên pha chế: "Hạ nồng độ cồn thấp xuống một chút."
Chân Chỉ Kỳ ghé sát tai Tịch Duyệt nói: "Tớ càng ngày càng chắc chắn, Hạng Thừa Duẫn nhất định là thích cậu."
TỊch Duyệt không chút để ý mà đảo mắt
Người thích cô rất nhiều, những người đó liên quan gì đến cô chứ.
"Bối Bối đâu rồi? Đến rồi sao?" Tịch Duyệt hỏi.
"Bối Bối nói là buồn ngủ, không có tới."
"Đồ lợn."
Đang nói thì một bàn tay to lớn đột nhiên vuốt nhẹ lưng Tịch Duyệt.
Tịch Duyệt lập tức né tránh, xoay người hất tay Hạng Thừa Vũ ra: "Tật xấu à?"
Hạng Thừa Vũ buông tay, bất lực: "Anh cũng có làm cái gì đâu?"
Tịch Duyệt ghét bỏ kinh tởm: "Đừng lấy bàn tay dơ bẩn của anh động vào bà đây!"
"Được, được, được." Hạng Thừa Duẫn đưa hai tay lên đầu hàng.
Liên tiếp bị đánh thẳng vào mặt mũi, Hạng Thừa Duẫn sờ mũi cảm thấy có chút bực bội.
Thực ra anh ta rất thích các các cô gái xinh như hoa, vừa nãy còn đang chơi đùa cùng một em gái ở trên lầu. Nhưng khi vừa nhìn thấy Tịch Duyệt anh ta liền không nhịn được mà xuống đây.
Người càng phớt lờ anh ta, anh ta càng muốn tiến tới.
Đê tiện.
"Này." Chân Chỉ Kỳ hất cằm về phía Tịch Duyệt: "Chu Tao Tao cũng tới, đang ở trên sàn nhảy kìa."
Tịch Duyệt nhìn theo hướng Chân Chỉ Kỳ chỉ thì thấy Chu Tĩnh đang uốn éo người nhảy cùng với một người đàn ông.
Lý do mà Chu Tĩnh có biệt danh là Chu Tao Tao là do Tịch Duyệt nhìn không nhìn nổi người phụ nữ này, cô ta giống như người đàn bà dâʍ đãиɠ lúc nào cũng trong tình trạng đói khát. Bất luận lúc nào Tịch Duyệt nhìn thấy Chu Tĩnh, đều thấy cô ta đang tán tỉnh đàn ông.
Đương nhiên như vậy còn chưa đủ để Tịch Duyệt chán ghét Chu Tĩnh như vậy, đó là việc riêng tư của họ.
Nhắc mới nhớ, duyên phận của hai người cũng không thấp, là bạn học hồi tiểu học, bạn học sơ trung, cao trung cũng vậy. Những năm qua, miễn là những thứ gì mà Tịch Duyệt muốn cố gắng nỗ lực giành lấy ở trường thì Chu Tĩnh luôn có cách nhanh chân đoạt mất. Trong tối ngoài sáng giành giật nhau đủ thứ trên đời, cũng bởi vậy mà ân oán giữa hai người càng lúc càng lớn.
Cách đây không lâu, Chu Tĩnh biết rõ Tịch Duyệt có ý với Quý Cảnh Sơn mà vẫn ngang nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Thù mới hận cũ, chuyện Chu Tĩnh ngáng chân cô ở sân bay còn chưa có tính đâu!
Tịch Duyệt "xuýt xoa" đứng dậy khỏi vị trí của mình.
Chân Chỉ Kỳ lập tức giữ lấy Tịch Duyệt: "F*ck! Quý Cảnh Sơn đến kìa!"
"Cái gì?" Tịch Duyệt theo bản năng nhìn một vòng quanh quán bar.
Liếc mắt một cái thì bắt gặp tầm mắt của Quý Cảnh Sơn cách đó không xa.
Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, là bộ dáng người sống chớ lại gần, so với lần trước gặp giống như được bọc thêm một lớp băng.
"Bùm..." Có thứ gì đó ở trong đầu Tịch Duyệt nổ mạnh, bùm bùm.
Cả người Tịch Duyệt mất đi khả năng phản ứng, sau khi lấy lại ý thức liền chạy trốn ra cửa sau của quán bar.
Ở bên này, trên sàn nhảy nóng bỏng.
Chu Sinh Nham cầm ly rượu dựa vào lan can trên lầu hai nói với Quý Cảnh Sơn: "Hiện tại ở thành phố Nam Châu quán bar này được coi là tốt nhất, ngày đầu tiên cậu về nước cũng nên tới cảm nhận một chút đi, đừng suốt ngày ở trong nhà như vậy."
"Cậu xem, cô gái ở bên kia như thế nào? Tôi mới phát hiện, tôi vẫn thích con gái ở nước ta hơn."
"Còn cậu, có cảm thấy hứng thú không?"
Đang nói chuyện, Chu Sinh Nham phát hiện Quý Cảnh Sơn không tập trung: "Đang nhìn cái gì mà nhập tâm vậy?"
Quý Cảnh Sơn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Hình như gặp phải một người quen cũ."