Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

Chương 33

"Lạc Lệnh Thanh, em ghen đó."

Thời gian nhoáng cái đã đến thứ ba.

Lạc Lệnh Thanh cuối cùng vẫn đồng ý lời mời của Thi Duẫn Nam, đi cùng cậu đến tham gia tiệc mừng thọ của Ôn lão tiên sinh.

Bởi vì đây là đại thọ 80 tuổi, con trai cả Ôn Nham Phong vô cùng coi trọng, ông đã đặt một bữa tiệc ở khách sạn lớn nhất thủ đô.

Khi Thi Duẫn Nam cùng Lạc Lệnh Thanh đến khách sạn, bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, Ôn Diệc Bắc nhận được tin nhắn của em trai mình liền chờ dưới sảnh lầu một.

"Duẫn Nam."

Ôn Diệc Bắc gọi em trai, lại chuyển ánh mắt về phía Lạc Lệnh Thanh đang ngồi trên xe lăn.

Thật ra chuyện em trai mình kết hôn với anh Ôn Diệc Bắc vẫn chưa quen được, y hơi do dự vài giây, vẫn gọi, "Lạc tiên sinh."

"Ôn tiên sinh."

Lạc Lệnh Thanh trả lời, giọng điệu bình bình.

Tần Giản cùng Viên Mãnh đi theo đằng sau lần lượt cầm quà cho Ôn lão tiên sinh.

Tranh thủ lúc đăng ký bữa tiệc, Thi Duẫn Nam kéo Ôn Diệc Bắc sang một bên hỏi chuyện, "Anh, chuyện Lạc Lệnh Thanh muốn tới bữa tiệc anh có nói cho ông ngoại chưa?"

Ôn lão tiên sinh tuổi đã cao, mà mối quan hệ của Thi Duẫn Nam và Lạc Lệnh Thanh vẫn chưa nhiều người biết, cậu sợ ông sẽ không chấp nhận được chuyện 'kí©ɧ ŧɧí©ɧ' này.

"Ông ngoại trước kia vẫn luôn ở bệnh viện nghỉ ngơi, không biết quan hệ thật sự của em với Lạc tiên sinh, anh có tìm thời gian đến nói với ông......" Ôn Diệc Bắc trả lời.

Thi Duẫn Nam mơ hồ có chút khẩn trương, "Ông nói gì ạ?"

Ôn Diệc Bắc thẳng thắn, "Không có phản ứng lớn, nhưng ông không phản đối chuyện Lạc Lệnh Thanh đến, chắc là đã ngầm đồng ý quan hệ của hai người."

"Hôm nay hai người cũng không cần phải câu nệ, bên phía ông ngoại đã có anh giúp rồi."

Thi Duẫn Nam thở ra một hơi nhẹ nhõm, vỗ vai Ôn Diệc Bắc, "Cảm ơn anh nhiều, eo anh có còn đau không?"

"Thật sự không đau mà." Ôn Diệc Bắc bất đắc dĩ, "Cứ ba ngày là em phải hỏi đến eo anh hai lần, vết bầm trên eo anh thật sự không sao, lỗ tai nghe sắp đóng kén luôn rồi."

Anh em hai người nói với nhau vài câu rồi quay lại quầy lễ tân ở lối vào sảnh tiệc.

Lạc Lệnh Thanh ngồi ở trên xe lăn, yên lặng nhìn Thi Duẫn Nam quay trở về bên cạnh mình, khẽ xoay đồng hồ, "Nếu không tiện thì nói, tôi có thể chờ cậu ở bên ngoài."

"Có cái gì mà không tiện? Tôi muốn anh đi cùng với tôi."

Thi Duẫn Nam khom lưng chỉnh lại ghim cài áo cho Lạc Lệnh Thanh, nở nụ cười tươi.

"Nếu anh không vào, lỡ may tên thúi Ôn Trình Lãng lại kiếm chuyện với tôi thì làm sao giờ?"

Có lẽ là chuyện ở bên ngoài, Thi Duẫn Nam dựa theo hiệp ước lại bắt đầu trêu chọc Lạc Lệnh Thanh, "Anh là chồng tôi, lúc này tôi cần có người nhà giúp đỡ."

Tôi muốn anh vào cùng với tôi, anh là chồng tôi, chúng ta là người một nhà.

Những lời nói vô cùng đơi giản nhưng mỗi một chữ đều có thể lấy lòng Lạc Lệnh Thanh, anh cong môi nở nụ cười nhẹ, "Với cách ăn nói của cậu, hôm nay ai có thể bắt nạt cậu đây hửm?"

Thi Duẫn Nam biết đây là câu trả lời của anh, khẽ cười, chủ động vòng ra sau lưng Lạc Lệnh Thanh, "Đi thôi, tôi đẩy anh vào."

"Ừm."

Từ trước đến nay Lạc Lệnh Thanh đã quen với việc tự điều khiển xe lăn, chỉ có ở trước mặt Thi Duẫn Nam anh mới không từ chối.

Ôn Diệc Bắc không nói gì nhìn hai người nói chuyện với nhau, không ngờ sẽ có một ngày anh có thể nhìn em trai mình khoe tình cảm.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu, cùng bước vào.

Tần Giản bị 'làm lơ' đứng yên một chỗ đã quen với chuyện này, chỉ có Viên Mãnh còn khờ khạo mà lẩm bẩm một câu, "Gia chủ cùng Thi tiên sinh không phải kết hôn hiệp ước sao?"

Sao bây giờ nhìn cứ như càng ngày càng thật?

Viên Mãnh nói rất nhỏ, chỉ có Tần Giản đứng gần hắn mới nghe được.

Tần Giản nở nụ cười biết rõ, còn không quên mượn cơ hội nhéo cằm Viên Mãnh, "Chuyện này sao mà cậu hiểu được. Gia chủ và Thi tiên sinh đang chơi cái gọi là ' tình thú '."

"......"

Viên Mãnh phản ứng nhanh chóng bắt lấy cái tay của đối phương, lỗ tay đỏ ửng, "Cái gì là tình thú? Anh cứ đυ.ng lung tung cẩn thận tôi bẻ gãy tay anh."

Tần Giản cười ra tiếng, hoàn toàn không sợ hắn, "Manh Manh, không phải cậu quá hung dữ rồi sao? Nếu tôi báo cáo với gia chủ tai nạn lao động, cậu thay tôi xử lý đống văn kiện công việc của gia chủ nhé?"

"......"

Viên Mãnh vừa thấy văn kiện đã đau đầu trầm mặc hai giây, lại một lần nữa bại trận.

Hắn đành phải mặc kệ vị đồng nghiệp Tần Giản, bước vào bữa tiệc yên lặng canh giữ ở một bên, thời khắc chú ý an toàn của Lạc Lệnh Thanh.

...

Đúng như dự đoán của Thi Duẫn Nam, cậu cùng Lạc Lệnh Thanh vừa bước vào sảnh tiệc, xung quanh liền vang lên những tiếng xì xầm.

Tuy rằng khách mời đến tiệc sinh nhật của Ôn lão tiên sinh đại đa số đều là người trong giới giải trí, nhưng cũng có người xuất thân từ gia đình khá giả, những người hóng chuyện liền châu đầu vào nhau bàn tán——

"Ê nè, cậu thanh niên đi bên cạnh Ôn công tử là em trai song sinh của cậu ấy đúng không? Tên là gì nhỉ?"

"Thi Duẫn Nam thì phải, chính là đứa bé khi còn nhỏ ở lại Thi gia đúng không? Hình như là đã lâu rồi cậu ấy chưa tới nhà họ Ôn, tôi còn tưởng rằng đã đoạn tuyệt quan hệ rồi."

"Tôi thấy mấy người quê mùa thật á. Thi Duẫn Nam đã từ nước ngoài về lâu rồi, mọi người có biết người ngồi trên xe lăn là ai không?"

"Ai vậy? Trông quen quen."

"Lạc Lệnh Thanh! Chủ tịch tập đoàn Lạc thị đó."

Khách mời chỗ này sợ người ta nghe thấy, cố gắng nói nhỏ hơn, "Tôi nghe nói là, Thi Duẫn Nam cùng Lạc Lệnh Thanh đã đăng ký kết hôn rồi......"

Mọi người bàn luận thì bàn luận, nhưng họ đều tuân thủ quy tắc trong sảnh tiệc, không ai nói lớn cả.

Thi Duẫn Nam vừa đến khu nghỉ ngơi bên cạnh sảnh tiệc, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạo báng ở gần đó, "Ồ, tao còn tưởng người đã chết bên ngoài rồi, không biết cơn gió nào thổi người về đây nhỉ?"

Lời nói không lớn, nhưng cực kỳ không khách khí, đặc biệt là cố ý nhấn mạnh vào chữ 'chết'.

Thi Duẫn Nam dừng động tác đẩy xe lăn, mà Lạc Lệnh Thanh cũng ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra ——

Người tới hơi béo, hắn mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, trông có vẻ hơi chật chột, quan trọng nhất là khiến cả người trông rất già.

Người này chính là cháu trai trưởng của nhà họ Ôn, Ôn Trình Lãng, cũng là đứa em họ trên danh nghĩa của bọn họ.

Ôn Diệc Bắc biết Thi Duẫn Nam và Ôn Trình Lãng không ưa nhau, y luôn hướng về em trai mình vô điều kiện, y chuẩn bị nói thì nghe thấy Thi Duẫn Nam đứng bên cạnh điềm nhiên trả lời.

"Chậc chậc, tao còn tưởng là chú nào chứ, vừa định nói chú ơi không biết chú dùng mỹ phẩm gì mà trẻ vậy, không ngờ......"

Thi Duẫn Nam mở miệng mang đầy vết dao, "Ngần ấy năm không gặp, em họ trông có vẻ sinh sống rất dư dả nhỉ."

Rõ ràng là mới 25 tuổi, nhưng nhìn không ra.

Lời này nếu là từ miệng những người khác thì nghe có vẻ rất chanh chua.

Nhưng cố tình Thi Duẫn Nam nói còn mang theo ý cười, cố ý hiện ra thật điềm nhiên, quả thực có thể khiến đương sự nghẹn tới hộc máu.

Trong mắt Lạc Lệnh Thanh không có bao nhiêu vui vẻ, Ôn Diệc Bắc bất đắc dĩ nhìn em trai mình, đều lựa chọn không nói gì.

Cậu của bọn họ Ôn Nham Phong thân hình đĩnh bạt, nhưng Ôn Trình Lãng từ xưa giờ ăn uống đã không biết điều, lại lười tập luyện, từ nhỏ đã phát triển theo 'chiều ngang'.

Ôn Trình Lãng lập tức đỏ mặt.

Ngược lại với hắn, dáng người của Ôn Diệc Bắc cùng Thi Duẫn Nam cao gầy, anh trai thì ôn nhuận như ngọc, em trai thì tùy ý tiêu sái, khí chất của hai người đặt trong một đám người cứ như hạc trong bầy gà.

Từ nhỏ đến lớn, Ôn Trình Lãng đều bị hai anh em này chiếm hết ánh sáng, cho nên luôn không cam lòng âm thầm kiếm chuyện với họ.

Hiện giờ, đã lâu lắm rồi mới gặp lại Thi Duẫn Nam, hắn vừa mới nói được một câu, đối phương đã nói lại hai câu, một chút cũng không cho hắn!

Ôn Trình Lãng chán nản, "Thi Duẫn Nam mày......"

"Trình Lãng, con lại muốn nói gì đấy?"

Giọng nói nghiêm túc vang lên, ngăn Ôn Trình Lãng chuẩn bị gây sự.

Ôn Trình Lãng thấy có người tới, miễn cưỡng nghẹn lại một hơi, "Ba."

"Cháu chào cậu."

Thi Duẫn Nam cùng Ôn Diệc Bắc đồng thời cất tiếng.

Ôn Nham Phong là con trai trưởng của Ôn lão tiên sinh, hiện giờ là chủ tịch Hiệp hội soạn nhạc Hoa Quốc.

Ngoài ra, Ôn Nham Phong còn đi cùng với một cô gái trẻ tuổi diện mạo xinh xắn, là con gái của ông Ôn Uyển Dữu, năm nay mới tốt nghiệp trường múa nổi tiểng trong nước.

"Anh họ Duẫn Nam, đã lâu không gặp ạ, ông ngoại với bọn em rất nhớ anh." Ôn Uyển Dữu nở nụ cười ngọt ngào, trông rất thoải mái.

Thi Duẫn Nam không có ý kiến gì với người em họ này, cậu nở nụ cười trả lời, ngay sau đó chuyển ánh mắt đến Ôn Nham Phong.

"Cậu ơi, đã lâu không gặp."

Ôn Nham Phong đánh giá Thi Duẫn Nam từ trên xuống dưới, nở nụ cười quan tâm, "Duẫn Nam, cháu tới là được rồi, đã nhiều năm không gặp, càng lớn càng đẹp trai."

Vừa dứt lời, Ôn Uyển Dữu đứng một bên mở miệng, "Anh họ, anh mang khách đến mà không giới thiệu chút ạ?"

Cô yêu cầu Thi Duẫn Nam giới thiệu, ánh mắt đong đầy ý cười chỉ nhìn mỗi Lạc Lệnh Thanh.

"Cậu ơi, anh ấy là Lạc Lệnh Thanh." Thi Duẫn Nam nói đơn giản, không có cố ý trước mặt Ôn Nham Phong nhắc đến thân phận và địa vị của Lạc Lệnh Thanh.

Lạc Lệnh Thanh trầm mặc ngước mắt nhìn Ôn Nham Phong, thái độ lịch sự, "Ôn tiên sinh, nghe danh đã lâu."

Ôn Nham Phong biết địa vị của Lạc Lệnh Thanh trong giới kinh doanh, mặc dù đối phương đến đây với thân phận là bạn đời của Thi Duẫn Nam, ông vẫn không dám sơ sẩy.

"Lạc tiên sinh, sảnh tiệc nhiều người, không bằng Lạc tiên sinh đến phòng riêng nghỉ ngơi trước? Lát nữa đến giở mở tiệc hãy quay lại, tránh bị quấy rầy không cần thiết."

Yến tiệc tạm thời còn chưa mở màn, lão tiên sinh tuổi đã cao, lúc này còn đang nghỉ ngơi trên lầu.

"Lát nữa chúng tôi còn một bữa tiệc nhỏ, nếu không chê, đến lúc đó mong Lạc tiên sinh có thể ở lại thêm một lát?"

Ngụ ý chính là tạm thời không để Ôn lão tiên sinh cùng Lạc Lệnh Thanh tiếp xúc trước mặt nhiều khách khứa, miễn cho bị người khác nói bóng nói gió quan hệ giữa hai nhà, nhưng đóng cửa lại, bữa tiệc chỉ có người trong nhà thì khác.

Lạc Lệnh Thanh không có ý kiến, anh là khách mời, đương nhiên phải cho chủ nhân bữa tiệc mặt mũi.

"Đương nhiên là được."

Ôn Nham Phong nhìn đứa con gái ăn nói khéo léo của mình, nói, "Uyển Uyển, con dẫn anh họ và Lạc tiên sinh đến phòng riêng ngồi trước, ba, anh trai con và Diệc Bắc ở lại đây tiếp đón khách khứa."

"Vâng ạ."

Ôn Uyển Dữu nhẹ nhàng đồng ý, ánh mắt cô lướt qua Thi Duẫn Nam, dừng lại trên mặt Lạc Lệnh Thanh vài giây.

Thi Duẫn Nam nhận ra ánh mắt ấy, không nói gì.

Mãi cho đến khi con gái dẫn hai người đi xa, Ôn Nham Phong mới một lần nữa trở nên nghiêm túc cảnh cáo Ôn Trình Lãng, "Trình Lãng, ba phải nói trước cho con biết! Duẫn Nam đã lâu rồi mới về, ông ngoại con khỏi nói cũng biết vui vẻ đến chừng nào."

"Hôm nay là ngày vui, nếu con dám trước mặt khách mời gây sự với Duẫn Nam, khiến ông ngoại con không vui, ba tuyệt đối sẽ không tha cho con!"

Ôn Trình Lãng tức giận mím môi, hắn thấy Thi Duẫn Nam đi xa, chỉ đành chuyển ánh mắt tức giận về phía Ôn Diệc Bắc, "Nuôi cháu ngoại như con ruột, nuôi con ruột như kẻ thù?"

"Hừ, nói là con gây chuyện? Sao ba không nói Thi Duẫn Nam đừng tới đi!"

Nói xong, hắn liền xoay người đi xa.

Vẻ mặt Ôn Nham Phong thay đổi, đối với đứa con trai ruột bướng bỉnh tùy ý này vừa giận vừa không biết phải làm sao

Mấy năm nay, vợ của ông Tống Tri Thu chiều hai đứa con đến vô pháp vô thiên.

Con gái còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, đứa con trai trong ngành âm nhạc thì không có thành tích, trong sự nghiệp lại không phát triển, bây giờ lại ngày càng trở nên khó dạy.

"Cậu ơi, cậu yên tâm đi, Duẫn Nam là đứa trẻ hiểu chuyện, chuyện thằng bé đã hứa thì sẽ không làm trái lời đâu ạ."

So với đứa em họ Ôn Trình Lãng, Ôn Diệc Bắc vẫn càng nguyện ý tin tưởng tố chất và lời hứa của em trai mình hơn.

Ôn Nham Phong gật đầu, "Cậu biết, anh em hai đứa đều rất tốt."

Ông nhìn bóng lưa hai người đã đi xa, rốt cuộc cũng lộ ra sự kinh ngạc khó giấu, "Chuyện của Duẫn Nam cùng Lạc tiên sinh bắt đầu từ khi nào? Lạc tiên sinh có đối xử tốt với thằng bé không?"

Ôn Diệc Bắc không trả lời.

Y cũng muốn xác định, Lạc Lệnh Thanh có chân thành quan tâm em trai mình không.

Ôn Nham Phong không nghĩ nữa, vỗ vai cháu ngoại, "Cháu cùng cậu tiếp đón khách khứa, đợi lát nữa Duẫn Nam sắp xếp cho Lạc tiên sinh xong, anh em hai đứa cùng lên lầu hai trò chuyện với ông ngoại một lát."

"Vâng ạ."

......

Ôn gia chuẩn bị cho Lạc Lệnh Thanh một phòng riêng nằm ở sảnh phụ, thậm chí đến đồ uống và đồ ăn nhẹ cũng chuẩn bị một phần riêng.

Ôn Uyển Dữu dẫn hai người họ vào trong phòng, nói, "Anh họ, Lạc tiên sinh, hai người ngồi trong đây trước, có chuyện gì cứ gọi em."

Thi Duẫn Nam không nói.

Ôn Uyển Dữu áp xuống cảm xúc nơi đáy mắt, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Thi Duẫn Nam nhìn cách bài trí xung quanh, nở nụ cười nói, "Thân phận ' gia chủ Lạc thị ' đúng là rất dễ sử dụng ở mọi nơi, đãi ngộ nào cũng là duy nhất."

"Nhưng mà rất tốt, dù sao yến tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, anh đợi ở khu nghỉ ngơi thì không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh đó."

"Cậu không tính đi gặp Ôn lão tiên sinh sao? Đã nhiều năm không gặp rồi." Lạc Lệnh Thanh nói.

Thi Duẫn Nam tùy tay mang tới một ly champagne, khom lưng đưa cho đối phương, "Tôi đang định đi đây, anh ở đây một mình có chán không?"

Lạc Lệnh Thanh cầm lấy ly rượu, "Không đâu, cậu đi đi."

Nếu Ôn lão tiên sinh vẫn chưa muốn nhìn thấy anh, đương nhiên là anh sẽ không đến quấy rầy.

Thi Duẫn Nam nhướng mày, duỗi tay chạm vào mu bàn tay Lạc Lệnh Thanh, đầu ngón tay dịch dần dần vào trong ống tay áo thăm dò.

Lòng bàn tay kéo nhẹ đầy tê dại, khiến người khác không thể không dịch mắt.

Ngay lúc Lạc Lệnh Thanh cho rằng cậu lại muốn nghịch gì đó, Thi Duẫn Nam chỉ là ' tiếng sấm to hạt mưa nhỏ ' mà mở ống tay áo của anh, lộ ra chiếc đồng hồ đeo trên tay.

Lạc Lệnh Thanh ngước mắt, "Làm gì đấy?"

Rõ ràng cả hai người đều đeo 'đồng hồ đôi', Thi Duẫn Nam vẫn tới xem của anh.

Thi Duẫn Nam thỏa mãn hừ một tiếng, "Tối đa mười lăm phút là tôi quay lại. Lạc tiên sinh lớn lên quá xuất sắc, để một mình anh trong phòng tôi không yên tâm."

Lạc Lệnh Thanh cười không nói gì, chỉ là vững vàng nắm chặt ly rượu trong tay.

...

Thi Duẫn Nam ra cửa một lúc, Ôn Uyển Dữu trốn trong góc quan sát mới bước ra đi đến phòng riêng, cô nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt che giấu cuối cùng cũng lộ ra du͙© vọиɠ ——

Từ năm mười lăm tuổi cô đã biết đến Lạc Lệnh Thanh.

Khi đó Lạc Lệnh Thanh vẫn chưa phải gia chủ Lạc thị, chưa phải là kẻ tàn nhẫn, mà là thiếu gia cao quý phong độ với diện mạo hoàn mỹ.

Sau đó, nhưng thay đổi trong gia tộc Lạc thị trở thành chủ đề bàn tàn trong các cuộc trò chuyện bàn tán, Lạc Lệnh Thanh lấy được vị trí ' gia chủ ' với tài năng khó có thể tưởng tượng, chỉ tiếc cho đôi chân ấy.

Nhưng đối với Ôn Uyển Dữu, hai chân bị thương thì có sao?

Chỉ với vẻ ngoài, quyền lực, tiền tài của Lạc Lệnh Thanh, đừng nói anh chỉ đứng đầu thủ đô, ngay cả toàn bộ đất nước này có thể có ai so sánh được với anh.

Mấy năm nay, cô đều yên lặng chú ý Lạc Lệnh Thanh, niềm yêu thích ấy đã bén rễ trong lòng cô, dần trưởng thành rồi mục nát.

Ngay tới khi cô thấy mình đã đủ tài giỏi, có thể buông tay để tiến tới thì có người nói cho cô rằng ——

Lạc Lệnh Thanh đã đăng ký kết hôn, đối tượng còn là anh họ của cô Thi Duẫn Nam?

Buồn cười làm sao! Mỉa mai làm sao!

Thi Duẫn Nam là người bị hai nhà Thi, Ôn xem thường, làm sao có thể ở bên cạnh Lạc Lệnh Thanh?

Ôn Uyển Dữu đau đớn cả tháng trời mới có thể dịu đi cơn ghen ghét trong lòng, nhưng tới lúc gặp mặt nhau, cô mới biết rằng mình không nhịn được.

Ban nãy cô gọi một tiếng anh họ, trong lòng vô cùng không cam lòng.

Kết hôn thì thế nào?

Chỉ cần cô có cơ hội bước đến Lạc Lệnh Thanh chứng minh rằng mình tồn tại.

So với Thi Duẫn Nam không biết chui ra từ chỗ nào, cô mới là người đã yêu thầm Lạc Lệnh Thanh nhiều năm! Tình cảm của cô mới là thật!

Ôn Uyển Dữu hít vào một hơi thật sâu, sau đó mỉm cười ngọt ngào và chân thành, gõ cửa, "Lạc tiên sinh, anh có ở trong đó không?"

"Ai đó?"

Giọng nói trầm thấp truyền ra từ bên trong, chọc cho tim Ôn Uyển Dữu đập nhanh.

"Em là Ôn Uyển Dữu, anh họ gọi em tới."

"......"

Trong phòng không ai đáp, Ôn Uyển Dữu đứng ngoài cửa cảm giác một giây trôi qua dài như một năm.

Ngay lúc cô đã tính tự mở cửa, cửa phòng đóng chặt được mở ra từ bên trong, Lạc Lệnh Thanh ngồi yên trên xe lăn, màu mắt đen nhánh không che giấu sự sắc bén bên trong, "Cậu ấy nói cô tới?"

Ôn Uyển Dữu cảm nhận được khí chất lạnh lẽo của anh, mặc không đổi tim không nhảy, "Vâng ạ, em có thể đi vào không? Lạc tiên sinh nếu nhàm chán thì em có thể tâm sự cùng anh......"

Cô dừng một chút, cười bổ sung, "Về chuyện còn nhỏ của anh họ."

Lạc Lệnh Thanh yên lặng nhìn Ôn Uyển Dữu hai giây, ánh mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, vẻ mặt nhạt nhẽo không nói gì lùi về đằng sau.

Ánh mắt Ôn Uyển Dữu vui vẻ, nắm lấy cơ hội bước nhanh vào, nhưng tay lại mất sức, mấy lần không đóng được cửa.

"Theo như tôi biết, khi còn nhỏ Duẫn Nam không lớn lên ở nhà họ Ôn."

"Vâng ạ, nhưng anh ấy thỉnh thoảng sẽ đến nhà họ Ôn ở tạm."

Ôn Uyển Dữu giơ tay lên, "Ví dụ như hôm sinh nhật 18 tuổi của hai anh họ, Lạc tiên sinh chắc là có ấn tượng nhỉ? Em nhớ rằng ngày hôm đó anh cũng tới?"

Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển Dữu gặp Lạc Lệnh Thanh, cô nhớ rất rõ.

"......"

Ánh mắt Lạc Lệnh Thanh tối đi, "Tôi có đến."

Hơi thở Ôn Uyển Dữu căng chặt, "Vậy Lạc tiên sinh có nhớ em không ạ? Chính là......"

"Ôn tiểu thư, tôi khá tò mò chuyện của Duẫn Nam."

Lạc Lệnh Thanh ngắt lời, thẳng thắn không cho đối phương chút cơ hội nào.

Ý cười Ôn Uyển Dữu đọng lại vài giây, ngay sau đó thì nói, "Anh họ Duẫn Nam thật ra chỉ đến mỗi khi có kì nghỉ, chắc là do anh ấy ra nước ngoài từ nhỏ, tính cách thẳng thắn, chỉ cần anh ấy với anh trai em một lời không hợp là sẽ gây chuyện với nhau, nhưng mà bọn họ đều không có ý xấu."

"Chỉ là em nhớ có một lần, anh ấy không cẩn thận đẩy ngã ông ngoại, khiến ông phải nằm viện, sau đó thì anh ấy không về nữa, cũng không có bất kì tin tức nào."

Ôn Uyển Dữu thấy Lạc Lệnh Thanh thờ ơ, lại nói tiếp, "Nhà chúng em đều lo lắng cho anh ấy, có mấy lần cố gắng dò thăm tin tức của anh ấy."

"Anh họ Duẫn Nam thật sự rất hiếu thắng, dựa vào bản thân có thể sống rất tốt. Mấy năm nay chúng em nghe nói rằng anh ấy ở nước ngoài sống rất tốt, em còn có nghe rằng......"

Cô cố ý tạm dừng, cười sửa miệng, "Không ngờ rằng anh ấy có thể ở chung với Lạc tiên sinh, nhà chúng em đều rất kinh ngạc."

Ánh mắt bình tĩnh của Lạc Lệnh Thanh rốt cuộc cũng thay đổi, anh lắc ly champagne trong tay, ánh mắt nhìn ra chỗ khác tìm tòi, "Phải không?"

"Vâng ạ."

Ôn Uyển Dữu thấy ly rượu của Lạc Lệnh Thanh, đột nhiên đứng dậy cầm lấy một ly rượu khác, mượn cơ hội đến gần, "Cũng không biết là người phục vụ nào vô ý quá, Lạc tiên sinh, anh thử ly rượu này đi, hương vị của nó rất ngon."

Nói xong thì mạnh dạn đổi hai ly rượu.

Trên người của cô có mùi hương cam ngọt ngào, ngấy đến mức Lạc Lệnh Thanh có chút khó chịu.

Ánh mắt Lạc Lệnh Thanh tối sầm, nhưng bên ngoài lại không tỏ vẻ kháng cự.

Có lẽ đã dựa vào gần, hơi thở Ôn Uyển Dữu nóng lên, khiến cả người mềm như bông.

"Lạc tiên sinh, cà vạt của anh hình như bị lệch, em......"

Ôn Uyển Dữu muốn mượn cơ hội làm thêm động tác thân mật, nhưng phía sau vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, tay của cô bị ai nắm lấy kéo thẳng ra phía sau.

"Tôi nói, được rồi đấy."

Giọng nói quen thuộc khiến Ôn Uyển Dữu chợt hoảng hốt, cô còn chưa kịp đứng vững thì người kia đã thả tay ra, trọng tâm cô lùi về đằng sau, trực tiếp ngã xuống thảm.

Rượu trong tay cô đổ khắp chiếc váy trắng tinh, lập tức hiện ra rất nhiều vết rượu.

"......"

Ôn Uyển Dữu nhìn vào ánh mắt cười như không cười của Thi Duẫn Nam, khuôn mặt đỏ ửng

Lạc Lệnh Thanh cong môi nở nụ cười nhạt, ánh mắt cố định vào Thi Duẫn Nam từ lúc cậu bước vào đến lúc cậu đứng sang bên cạnh mình, "Về rồi hửm?"

"Nếu không quay về thì có phải anh sẽ được ôm người đẹp trong ngực đúng không?" Thi Duẫn Nam hiếm khi đâm anh một cái.

Lạc Lệnh Thanh cười mà không nói.

Thi Duẫn Nam lấy ly rượu mới trong tay anh, ghét bỏ ném vào trong thùng rác, "Rượu này ai rót cho anh đấy? Ngửi là biết không ngon rồi."

"......"

Ôn Uyển Dữu cuối cùng cũng đứng dậy từ trên mặt đất, có tật giật mình ánh mắt có chút né tránh, cô không ngờ rằng Thi Duẫn Nam sẽ về nhanh như vậy!

"Anh, anh họ, anh có gặp ông ngoại chưa?"

Với tính tình của Ôn lão tiên sinh, sao có thể dễ dàng để Thi Duẫn Nam rời đi như vậy? Chưa đến mười phút thì nói được mấy câu?

"Đừng nói sang chuyện khác, Ôn Uyển Dữu, tôi là người không thích nói chuyện quanh co, cho nên có một câu cô nên nghe rõ ——"

Thi Duẫn Nam nửa che trước mặt Lạc Lệnh Thanh, vẻ mặt ngang ngược, "Người của tôi tốt nhất cô đừng chạm vào."

Khóe môi Lạc Lệnh Thanh lại cong lên.

"Anh họ, anh hiểu lầm rồi, em không có......"

"Có hay không trong lòng cô tự rõ." Thi Duẫn Nam lại lần nữa ngắt lời cô, khinh thường không muốn so đo với mấy trò vặt của mấy cô gái.

Giả vờ trước mặt Lạc Lệnh Thanh, khen cậu thẳng tính, biết cách sống.

Trên thực tế thì sao, thật ra là đang ám chỉ tính tình cậu không tốt, làm người già bị thương; sau đó thì chửi cậu cuộc sống ở nước ngoài hỗn loạn, đã từng có rất nhiều người tình tin đồn.

"Hôm nay là tiệc sinh nhật của ông ngoại, tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng sau này, nếu xảy ra chuyện như vậy nữa tôi không ngại xé nát mặt cô ra đâu."

Ôn Uyển Dữu theo bản năng nhìn về phía Lạc Lệnh Thanh, người sau hoàn toàn không để ý đến cô, thậm chí còn không tỏ vẻ tiếc thương nào với sự vật vã của cô.

Hai mắt Ôn Uyển Dữu ửng đỏ, lập tức chạy ra khỏi phòng.

Nhìn thấy cô rời đi, Thi Duẫn Nam xoay người kéo lấy cà vạt của Lạc Lệnh Thanh, lời nói có ẩn ý, "Để tôi nhìn kỹ xem, cà vạt của Lạc tiên sinh lệch chỗ nào?"

Một bên nói, một bên còn cố tình thắt chặt cà vạt hơn.

Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của cậu, thật sự không nhịn được cười ra tiếng, "Thi nhị thiếu gia đây là đang muốn mưu sát chồng mình sao?"

Thi Duẫn Nam coi lời nói này là lời đùa, không phối hợp hừ một tiếng, "Anh nói mình không có hứng thú với phụ nữ mà?"

"Tôi không có để cô ta đυ.ng tới, hơn nữa......" Lạc Lệnh Thanh dừng một chút, trực tiếp chọc thủng, "Em đã đứng ở cửa lâu rồi, sao lại không vào?"

"......"

Thi Duẫn Nam chậm vài giây mới biết Lạc Lệnh Thanh đang cố ý đợi làm gì, hóa ra là đợi cậu vọt vào.

Lạc Lệnh Thanh thấy cậu mím môi, giọng điệu trở nên dịu dàng dỗ dành hơn, "Tức giận sao?"

Thi Duẫn Nam nhìn mắt Lạc Lệnh Thanh, đầu ngón tay quấn cà vạt cố ý kéo anh sát lại, như là đang trút giận, như là đang vô thức làm nũng.

"Lạc Lệnh Thanh, em ghen đó."

Rence: Hiện giờ thì hai người chưa yêu nhau nên mình chưa đổi xưng hô, nhưng mà có vài câu mình sẽ đổi cho nó tình tứ đó:))