Sau Khi Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Đại Lão Tàn Tật

Chương 30

"Hình như em càng ngày càng thích Lạc Lệnh Thanh."

Muốn chồng hôn mới đỡ đau?

Lạc Lệnh Thanh siết chặt tăm bông trong tay.

Anh trong đôi mắt ngậm cười của Thi Duẫn Nam khẽ đến gần, đảo khách thành chủ, "Thi nhị thiếu gia chắc rằng như vậy có thể hết đau ư?"

Lạc Lệnh Thanh tới gần như một cuộc xâm lược thầm lặng và nhanh chóng, chậm rãi bao quanh con mồi.

Thi Duẫn Nam nhìn rõ bộ dạng của chính mình qua tròng kính của đối phương, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, cậu bỗng nhiên không phân biệt được lời nói kia là đùa giỡn, hay là du͙© vọиɠ của chính mình.

Nếu là trước đây, những lời nói đùa treo trên miệng của Thi Duẫn Nam, Lạc Lệnh Thanh sẽ không thật sự để những lời đó vào trong lòng.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, Thi Duẫn Nam cảm giác mình đã có chút rung động với Lạc Lệnh Thanh.

Vì vậy, mỗi một lời trêu chọc đều là đang thử, mà mỗi câu trả lời của đối phương đều sẽ dẫn đến một cảm xúc rung động khác.

Thỉnh thoảng, ánh đèn xe bên đường lập lòe, trong xe lan tràn một sự yên lặng mơ hồ vô tận, phảng phất trở thành bí mật cách ly bọn họ với thế giới bên ngoài.

Hơi thở của hai người quyện chặt vào nhau, cuối cùng vẫn là Thi Duẫn Nam thua trận, cậu hơi lùi về phía sau nói nhỏ, "...... Nói đùa đấy, tôi chưa thử bao giờ."

Nói xong lại bắt đầu ngại, tôi chính là người như vậy đấy.

Lạc Lệnh Thanh nhìn thấy hết vẻ bối rối của Thi Duẫn Nam, trả lời, "Có những lời nói đùa không thể nói bữa bãi."

Anh tháo kính xuống, đồng thời ngăn chặn chút tiếc nuối đang tràn ngập trong lòng.

Người này luôn muốn thử thăm dò điểm mấu chốt của anh mà không biết sâu cạn thế nào.

Lỡ như có một ngày điểm mấu chốt của anh hoàn toàn biến mất, vậy thì đảm bảo rằng 'vui đùa' khi đó sẽ được đòi lại bằng cả vốn lẫn lãi.

Thi Duẫn Nam mím đôi môi khô khốc, không nói gì.

Cậu cảm thấy hôm nay mình uống rượu choáng hơn bình thường.

Cũng may Lạc Lệnh Thanh rất biết chừng mực dời lực chú ý về vết thương, nhắc nhở, "Hai ngày sau lúc tắm chú ý đừng để vết thương dính nước, vết thương không sâu, chắc sẽ không để lại sẹo đâu."

"Ừm, tôi biết rồi."

Vết thương đã được xử lý.

Tần Giản chăm chỉ đứng canh ở bên ngoài xe rốt cuộc cũng được lên xe, lái xe trở về trạch viên Lạc thị.

...

Mãi mười giờ đêm mới về tới nhà.

Thi Duẫn Nam trở về phòng đi tắm, trở nên tỉnh táo hơn.

Vốn tính đến quán nhà mình uống rượu cho thoải mái, không ngờ lại cùng Nguyên Duệ đánh nhau, rượu cũng chỉ mới uống được hai ngụm.

Thi Duẫn Nam đã gửi tin nhắn báo đã về nhà cho Ôn Diệc Bắc.

Sau khi Ôn Diệc Bắc với cậu tách ra vẫn không thay đổi được ý của mọi người đi đến bệnh viện kiểm tra, cũng may rằng là không sao, chỉ có phần eo bị bầm tím, xoa vài ngày sẽ biến mất.

Thi Duẫn Nam không có ý định đi ngủ bước ra khỏi phòng——

Thư phòng cuối hành lang vẫn còn sáng đèn, Lạc Lệnh Thanh mới vừa về nhà đã nhận một cuộc điện thoại, bận đến bây giờ chẳng thấy đâu.

Cá vàng nhỏ đã sớm đi ngủ, những người hầu trong nhà kết thúc một ngày làm việc, đã trở về nhà phụ phía sau nhà chính nghỉ ngơi.

Trong ngôi nhà chính rộng lớn và trống trải, sự cô đơn đến cùng với nó.

Thi Duẫn Nam một mình lấy hai chai rượu whisky mạnh từ phòng rượu ở tầng một, sau đó dựa vào lan can ban công lộ thiên của phòng ngủ, lần lượt uống cạn.

Vào một đêm gần tháng mười, gió mát chỉ vừa đủ át đi hơi nóng của rượu.

Trên thực tế, so với sự hối hả và nhộn nhịp của các hộp đêm, Thi Duẫn Nam càng thích môi trường yên tĩnh này, nơi cậu có thể thoải mái uống rượu, hồi tưởng về quá khứ và tưởng tượng về tương lai.

Trước khi trở về Trung Quốc, Thi Duẫn Nam luôn nghĩ rằng trước hai lăm tuổi, cậu sẽ tập trung vào thiết kế trang sức, khi tiết kiệm được nhiều tiền, cậu sẽ bắt đầu đầu tư nhỏ và sống một cuộc sống nhàn nhã.

Đối với người bạn đời sẽ bên mình cả đời, Thi Duẫn Nam luôn chỉ có những ý niệm mơ hồ.

Cậu không muốn xác định cảm xúc của mình một cách chi tiết, cậu cảm thấy rằng thà viết ngắn còn hơn nói quá nhiều, nhưng bây giờ nếu cậu thực sự phải mô tả nó——

Có lẽ, trong tất cả những suy nghĩ trống rỗng kia cậu đều có thể tìm thấy tất cả trên người Lạc Lệnh Thanh.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng ngủ truyền đến những âm thanh.

Tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm, "Cậu vẫn chưa ngủ à?"

Thi Duẫn Nam ngà ngà say quay đầu lại mới phát hiện Lạc Lệnh Thanh đang yên lặng chờ ở cửa, "Anh bận xong rồi hả?"

"Ừm."

Lạc Lệnh Thanh vừa xem xong bản báo cáo tóm tắt của quý trước, khi đi ngang qua phòng của Thi Duẫn Nam thì thấy rằng cánh cửa phòng khép hở, trong không gian còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Thi Duẫn Nam lắc chai rượu Whiskey chỉ còn một nửa, cong môi mời, "Lạc Lệnh Thanh, anh muốn uống rượu với tôi không?"

Lạc Lệnh Thanh im lặng một lúc mới điều khiển xe lăn đi vào.

Anh chú ý đến trên ban công còn một chai Whiskey đã hết sạch, nhịn không được nhíu mày, "Một mình cậu sao lại uống nhiều như vậy?"

"Hửm?"

Thi Duẫn Nam đơ vài giây, thuận miệng trả lời, "Đang nghĩ đến một chuyện, không để ý."

Lạc Lệnh Thanh dừng xe lăn ở cuối giường.

Thi Duẫn Nam cầm chai rượu ngồi xuống mép giường, mặt đối mặt hứa với người đàn ông, "Anh yên tâm, tửu lượng của tôi rất tốt, uống say rồi sẽ yên lặng đi ngủ"

Cậu tiến lại gần, thở ra hơi say "...... Sẽ không bôi lên quần áo anh đâu, đừng sợ."

Những lời này, rõ ràng lại là những lời nói đùa khác.

Lạc Lệnh Thanh cũng không phản cảm mùi rượu từ Thi Duẫn Nam truyền, có lẽ khi trộn lẫn với mùi sữa tắm trên người cậu, lặng lẽ bốc lên trong màn đêm tối mang theo chút hương vị quyến rũ đặc biệt.

"Có tâm sự sao?"

"Không có tâm sự thì không thể uống ư?"

Thi Duẫn Nam lại uống một ngụm, cảm thấy mỹ mãn cảm thán, "Rượu có thể làm tê liệt thần kinh, đồng thời cũng có thể làm thần kinh thư giãn."

Một khoảng thời gian bận rộn với việc thiết kế cho Lâu thị, giờ mới có thời gian mượn rượu thả lỏng.

Thi Duẫn Nam nhìn xung quanh không kiếm thấy ly rượu nào, đành phải đưa cả chai rượu đến trước mặt Lạc Lệnh Thanh, "Anh uống không?"

Lạc Lệnh Thanh lắc đầu, ý rằng mình không uống.

Rượu cất trong phòng đều là do người khác đưa tới, từ khi chân bị thương, anh rất ít khi uống rượu.

Vì mất đi rất nhiều động lực, anh cần phải dựa vào lý trí luôn tỉnh táo của mình để tránh những thương tổn không đáng có.

Thi Duẫn Nam còn tưởng rằng Lạc Lệnh Thanh để ý chai rượu mình đã uống, sắc mặt hơi thay đổi, tiếp tục uống một mình, men say trong mắt càng đậm thêm.

Lạc Lệnh Thanh chần chờ nửa giây, "Vết thương có còn đau không? Đêm mai tôi sẽ đến bôi thuốc một lần nữa."

Bôi thuốc?

Thi Duẫn Nam nhớ đến không khí ái muội trong xe ban nãy.

Ánh mặt đậm men say lưu luyến trên mặt Lạc Lệnh Thanh, cậu nhìn một hồi lại cảm thấy hoảng loạn, Thi Duẫn Nam yên lặng cười giễu trong lòng, đột nhiên có chút hối hận ——

Ban nãy ở trong xe, cậu nên nhân cơ hội hôn luôn mới đúng, ngại cái gì mà ngại?

Sau khi hôn rồi thì thế nào?

Lạc Lệnh Thanh sẽ lạnh lùng nhìn cậu như một kẻ ngốc, hay là không thể nén giận hủy bỏ hiệp ước, hay là sẽ...... Thuận lý thành chương chấp nhận hành động đột ngột nãy?

Một chai rưỡi rượu mạnh bắt đầu có tác dụng, suy nghĩ của Thi Duẫn Nam có chút rối loạn.

"Lạc Lệnh Thanh, chúng ta......"

Cậu gọi tên người đàn ông, lời nói dừng ở bên miệng nhưng đầu lưỡi chống hàm răng lại dừng lại.

Thi Duẫn Nam bất chấp tất cả lại uống thêm một ngụm nữa, cảm giác say ở trong mắt càng thêm nồng đậm.

"Làm sao thế?"

Lạc Lệnh Thanh hỏi lại, dùng ánh mắt lẳng lặng phác hoạ hình dáng Thi Duẫn Nam ——

Tóc của cậu đã mọc dài hơn, gió đêm len lỏi vào ô cửa kính khép hờ làm tung những lọn tóc, mang đến sự xinh đẹp khó tả.

Ánh mắt Lạc Lệnh Thanh lướt xuống dưới, chú ý đến giọt rượu sắp rơi xuống trên đôi môi mỏng của đối phương.

Vô cùng quyến rũ.

Khiến người khác muốn ghé vào nếm thử hương vị.

Ánh mắt Lạc Lệnh Thanh sâu thăm thẳm, như bị ai xui khiến duỗi tay lau nó đi như là tình cờ.

Bàn tay mang những vết chai mỏng tiếp xúc với bờ môi mềm ấm áp, cực kì dễ khơi mào những ý niệm tà ác cất giấu sâu trong lòng không muốn để ai biết.

Thi Duẫn Nam không còn biết liệu má cậu nóng bừng lên là do rượu hay do sự đυ.ng chạm thân mật không chuẩn bị trước này.

Cậu theo bản năng nuốt nước miếng, "A......"

Giống như tiếng mèo kêu.

Có một lỗ hổng trong sự bình tĩnh hoàn hảo của Lạc Lệnh Thanh, anh lặng lẽ thu hẹp khoảng cách của hai người.

"Uống rượu ít thôi, cẩn thận ngày mai đau đầu."

Anh nói thế nhưng ngón tay dừng bên môi còn ấn mạnh một cái.

Vừa ngứa vừa tê.

Thi Duẫn Nam chỉ cảm thấy não mình bị rượu làm tê liệt như một chiếc đài kiểu cũ, tín hiệu đã bị cắt đứt vào giây này, chỉ còn lại một mớ hỗn độn tiếng ồn ào không rõ ràng.

Có lẽ rượu say làm lòng cũng can đảm hơn.

Thi Duẫn Nam giữa những tiếng thở dốc, cậu cúi đầu xuống gần ngập ngừng muốn hôn, Lạc Lệnh Thanh như đã sớm biết được cậu muốn gì, anh hơi nghiêng đầu.

Bờ môi ướŧ áŧ cọ vào khóe miệng, còn ái muội mơ hồ hơn nụ hôn trực tiếp.

Tưởng như một hồi đối đầu ngắn ngúi, cũng khiến người nóng đến sôi cả người.

Thi Duẫn Nam mơ màng vui vẻ híp mắt, như đã chiếm được tiện nghi lớn lắm,"Lạc Lệnh Thanh, môi anh rất lạnh, nhưng rất mềm."

Rốt cuộc là ai mềm mà không tự biết?

Lạc Lệnh Thanh hít sâu một hơi, giấu đi hơi thở dồn dập, "Cậu say rồi."

Tay phải ẩn bên cạnh chân bóp vào nhau, các đốt ngón tay dùng sức ấn vào thịt, cứ như uống rượu độc giải khát.

Thi Duẫn Nam chậm hơn hai nhịp, mơ màng thừa nhận, "Ừm, tôi say rồi."

Men say đến rất nhanh, kéo theo đó là sự buồn ngủ.

Cậu loạng choạng đi vào phòng tắm súc miệng, sau đó lảo đảo trở về với đôi mắt híp lại, trực tiếp ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, giống như những gì cậu đã nói trước đây——

"Tôi say rượu rất ngoan, uống say rồi sẽ yên lặng đi ngủ."

Lạc Lệnh Thanh vẫn ngồi trên xe lăn, mãi cho đến khi cỗ nóng bỏng sôi trào trong người dần tan đi, mới thở ra một hơi dài, chậm rãi bình tĩnh.

Anh định đến đầu giường tắt đèn để đối phương có thể ngủ ngon.

Thi Duẫn Nam mí mắt đã sắp gục xuống chợt nhận ra, giữa men say còn sót lại chút kháng cự, "...... Đừng tắt đèn!"

Có chút gì đó hoảng loạn.

Lạc Lệnh Thanh ngừng một hai giây, thu tay về, "Tôi biết rồi, sẽ không tắt đèn đâu."

Thi Duẫn Nam nghe được câu trả lời, hơi say kéo úp đến nhắm mắt lại. Qua hồi lâu, cậu mơ màng nói một câu không rõ ——

"Lạc Lệnh Thanh, hình như tôi bắt đầu......"

Lạc Lệnh Thanh biết rõ lời này chỉ là những lời vô ý thức sau khi say, nhưng anh vẫn đáp, "Bắt đầu cái gì?"

"Bắt đầu có một chút thích anh."

"......"

Lạc Lệnh Thanh trầm mặc nhìn người trên giường chăm chú.

Mãi cho tới khi nghe được tiếng hít thở đều đặn trầm ổn của đối phương, cho anh biết rằng đó chỉ là lời nói khi say.

Có người đã ngủ say, chỉ sợ đêm nay anh lại không ngủ được.

Lạc Lệnh Thanh cong môi nở nụ cười bất đắc dĩ, chủ động đắp chăn cho Thi Duẫn Nam.

Bàn tay đặt trên chăn do dự một lúc, sau đó mới cẩn thận vuốt ve gương mặt say ngủ của người đang nằm trên giường, thấp giọng trả lời ba chữ ——

"Còn chưa đủ."

Em chỉ mới thích một chút, còn chưa đủ.

......

Ngày tiếp theo, khi Thi Duẫn Nam tỉnh dậy gần như choáng váng không phân biệt được đông tây năm bắc.

Cậu vươn tay đặt lên đầu mình, vừa mới tỉnh dậy theo bản năng phát ra hai tiếng trầm thấp.

Lộc cộc.

Có tiếng nện dép chạy trên mặt đất.

Cá vàng nhỏ đứng canh cửa nãy giờ nghe thấy tiếng lập tức chạy vào trong phòng, "Cậu nhỏ ơi cậu tỉnh ngủ chưa?"

Thi Duẫn Nam còn hơi ngái ngủ, híp mắt, "Hửm? Sao nhóc chưa đi học?"

"Nay trường cho nghỉ ó."

Cá vàng nhỏ nghiêng đầu chống tay lên giường, đáng yêu vô cùng.

"Cậu nói hôm qua cậu nhỏ uống rượu, không cho cháu đánh thức, nhưng cậu nhỏ ngủ lâu quá chừng, cháu đã ăn sáng xong rồi."

Thi Duẫn Nam ngồi dậy, muốn nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Tiếc rằng, một chai rưỡi rượu whiskey ngày hôm qua tác dụng quá mạnh, cậu hoàn toàn quên sạch chuyện ngày hôm qua.

Nhưng nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia......

Rốt cuộc là bởi vì cậu say rượu mà bốc đồng, hay say rượu mà nằm mơ?

—— rẹt!

Ánh mắt trời chói mắt bỗng nhiên chiếu vào phòng ngủ làm gián đoạn suy nghĩ của Thi Duẫn Nam, cậu vô thức giơ tay che lại, thích ứng ánh sáng.

"Cậu nhỏ ơi, cậu nhỏ đợi cháu chút!"

Cá vàng nhỏ kéo màn ra rồi lạch bạch chạy ra ngoài.

Vài phút sau, thằng bé cẩn thận bước vào, tay cầm một chiếc cốc sứ bốc hơi nghi ngút, "Cho cậu nhỏ nè!"

Sức tay của cá vàng nhỏ có hạn, không cầm thì thằng bé sẽ lỡ tay làm rơi mất.

Thi Duẫn Nam vội vàng cầm lấy, cười hỏi, "Nhóc rót nước ấm cho anh hả?"

"Bên trong có cho thêm mật ong đó ạ."

Cá vàng nhỏ ngoan ngoãn ghé vào đầu giường, như đem tặng một món đó rất quý ngẩng đầu nhỏ trả lời.

"Lúc trước cậu nhỏ kể chuyện cho cháu nghe, gấu nhỏ uống rượu, người nhà gấu nhỏ liền pha cho cậu ấy ly nước đào pha mật ong."

"Cháu có hỏi cậu rồi, cậu ấy nói có thể."

Thi Duẫn Nam xoa đầu cá vàng nhỏ, "Cảm ơn nhóc nhe."

Cậu đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của thằng bé, uống mấy ngụm nước.

Nước mật ong ngọt ngào làm ấm bụng, như xua tan đi lượng cồn còn lại trong người.

Cá vàng nhỏ Thi Duẫn Nam ngửa đầu uống nước, nhịn không được nuốt nước miếng thèm thuồng, "Cậu nhỏ ơi, có ngon không? Có ngọt không ạ?"

Thi Duẫn Nam nhìn thấy ánh mắt thẳng tắp của thằng bé, thèm muốn rớt nước miếng đến nơi liền hiểu.

Thằng nhóc này, muốn chăm sóc cậu là thật, mà muốn mượn cơ hội uống nước mật ong ngọt cũng là thật.

Thi Duẫn Nam đưa ly nước còn một nửa cho thằng bé, nhẹ nhàng dặn dò, "Nhóc ngồi đây đi, anh đi rửa mặt cái đã."

Cá vàng nhỏ vui vẻ ra mặt, nhanh nhẹn đáp, "Vâng ạ!"

...

Mười phút sau.

Một lớn một nhỏ ra phòng, trùng hợp gặp được Lạc Lệnh Thanh trên hành lang.

"Hôm nay anh không đi làm à?"

Theo trình độ bận rộn của Lạc Lệnh Thanh, ngày thường vào giờ này anh đã sớm đi làm rồi.

Lạc Lệnh Thanh âm thầm quan sát vẻ mặt Thi Duẫn Nam, xác nhận đối phương không có cảm thấy khó chịu mới trả lời.

"Chuẩn bị đi, Tần Giản đang chờ dưới lầu."

Ánh mắt cá vàng nhỏ nhìn qua nhìn lại hai người lớn, đột nhiên cười hì hì chạy đi, "Cậu ơi, cháu xuống dưới lầu chờ hai người nhaa!"

Nói xong, vóc dáng bé nhỏ lạch bạch chạy xuống cầu thang, như sợ mình biến thành bóng đèn nhỏ.

Lạc Lệnh Thanh hành động không tiện, chỉ có thể đi vào thang máy.

Thi Duẫn Nam đến gần, theo bản năng nhín về phía đôi môi mỏng đẹp của Lạc Lệnh Thanh, cậu nhớ lại nụ hôn như một giấc mơ đó, tâm trí rung động trong giây lát.

"Lạc Lệnh Thanh, tối hôm qua tôi uống hơi say, có gây rắc rối cho anh không?"

Ngay lúc đó tiếng kiểm tra cửa vang lên, cửa thang máy mở ra.

Lạc Lệnh Thanh hỏi lại đầy ẩn ý,"Thi nhị thiếu gia hỏi rắc rối nào thế?"

Thi Duẫn Nam không nói tiếp, cậu tính cất chuyện ngày hôm qua vào trong lòng.

Nếu là giả, vậy cứ coi như đó là một giấc mơ, miễn nói cho đỡ xấu hổ.

Nếu là thật, dù sao cũng là cậu chiếm tiện nghi.

Với tính cách của Lạc Lệnh Thanh, nếu không tỏ vẻ ra kháng cự, cũng không trở nên lãnh đạm với cậu lúc này, đã nói rằng đối phương không phản cảm có đúng không?

Nói không chừng lần sau cậu có thể dựa vào việc say này trực tiếp từ nụ hôn khóe môi trỏ thành những nụ hôn lưỡi đầy nóng bỏng thì sao?

Cửa thang máy vẫn đang mở.

Lạc Lệnh Thanh đi vào trước, anh ấn 'mở', nhìn Thi Duẫn Nam vẫn đang còn trầm tư suy nghĩ, "Cậu không vào à?"

"Vào chứ."

Thi Duẫn Nam cười đi vào, tâm tình càng nghĩ càng tốt.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, đi xuống.

Có lẽ là thấy Thi Duẫn Nam không hỏi tiếp, Lạc Lệnh Thanh đột nhiên đã mở miệng, "Tối hôm qua không có rắc rối nào."

Nếu nụ hôn khóe môi kia là một sự rắc rối, thì anh ước gì Thi Duẫn Nam có thể gây rắc rối đó lớn hơn nữa.

Hai người nhìn nhau, ý cười trong mắt Lạc Lệnh Thanh xẹt nhanh qua khó có thể bắt giữ, "Rất ngoan."

Hai chữ đơn giãn vang vọng trong thang máy nhỏ hẹp, cuối cùng biến mất theo cánh cửa thang máy mở ra.

Thi Duẫn Nam nhìn chằm chằm bóng dáng nghiêm túc của Lạc Lệnh Thanh rời đi, đôi mắt hiện rõ sự vui vẻ vô ngần, chợt hừ một tiếng rất nhỏ ——

Chờ đó đi!

Lần sau say rượu cậu sẽ không ngoan như thế đâu! Cậu chắc chắn sẽ rất dữ đó!

"Cậu nhỏ ơi, ăn cơm trưa chưa?" Cá vàng nhỏ không biết chạy ra từ chỗ nào, giữ chặt tay Thi Duẫn Nam tay lắc lắc.

"Được, đi ăn cơm nào."

......

Thi Duẫn Nam ăn cơm xong thì về phòng mình, chuẩn bị tạo ra những bản thiết kế trang sức mới.

Tầm nửa tiếng sau, cậu nhận được cuộc điện thoại của Ôn Diệc Bắc.

"Em nghe."

"Duẫn Nam, vết thương trên tay em không sao chứ?"

"Không sao đâu, chỉ là một vết xước nhỏ thoi." Thi Duẫn Nam dừng một chút, bổ sung thêm, "Lạc Lệnh Thanh tối hôm qua đã xử lí cho em rồi."

Ôn Diệc Bắc bên kia đầu điện thoại trầm mặc nửa giây, không ghẹo lời nói vui vẻ này của em mình.

Thi Duẫn Nam mở loa ngoài, một bên lấy bút phác họa viên kim cương trên bản thiết kế, một bên hỏi Ôn Diệc Bắc ——

"Anh, anh gọi điện thoại cho em có phải có chuyện gì không?"

"Ban đầu tính nói chuyện trực tiếp với em, nhưng tối hôm qua lại có chuyện nên anh quên mất......"

Người bên kia đầu điện thoại chần chờ một lúc, "Duẫn Nam, thứ ba tuần sau là đại thọ 80 tuổi của ông ngoại, em có tới không?"

Thi Duẫn Nam ngừng bút, không đáp.

Có lẽ là cậu im lặng rất lâu, lâu đến mức Ôn Diệc Bắc nhịn không được mà gọi.

"Duẫn Nam?"

Thi Duẫn Nam nghĩ hồi lâu, vẫn là đồng ý, "Anh, em biết rồi, em sẽ đi."

Mấy chuyện khác bỏ đi không nói, Ôn lão tiên sinh thật sự thương cậu, lễ đại thọ 80 tuổi của ông, cậu đương nhiên phải đi.

Ôn Diệc Bắc dường như mới thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, em đồng ý tới là được."

"Bên phía Ôn Trình Lãng em đừng lo lắng, dù sao cũng là tiệc mừng thọ của ông ngoại, cậu ta sẽ không gây chuyện đâu."

Ôn Trình Lãng là đưa em họ của hai người, Thi Duẫn Nam đã từng đánh nhau với đối phương.

Thi Duẫn Nam dùng đầu ngón tay xoay xoay cây cọ vẽ, thản nhiên đáp,"Vâng, em không muốn quan tâm đến cậu ta."

Ôn Diệc Bắc thấy Thi Duẫn Nam chịu tới, kịp thời dừng chuyện này lại.

Y hỏi, "Đúng rồi, em nhận được đàn violin chưa? Có thích hay không?"

"......"

Thi Duẫn Nam bàng hoàng vài giây, hỏi lại, "Sao anh biết?"

"Lạc Lệnh Thanh lần trước cố ý gọi điện đến cho anh là để hỏi chuyện này......"

Khi đó Ôn Diệc Bắc đang đi diễn ở nước ngoài, đột nhiên được Lạc Lệnh Thanh liên hệ nên rất bất ngờ.

Thế nhưng, y vẫn rất rõ ràng miêu tả lại cây đàn violin khi nhỏ của Thi Duẫn Nam. Nhưng việc mua cây đàn violin, từ đầu đã là chủ ý của Lạc Lệnh Thanh.

Thi Duẫn Nam không nhịn được mà cong môi, cuối cùng cũng hiểu ——

Trách không được, Lạc Lệnh Thanh có thể tặng cho cậu một chiếc violin giống y chang, hóa ra là tìm anh cậu hỏi.

"Nói đến chuyện này, người làm anh như anh còn không tốt bằng Lạc tiên sinh."

Ôn Diệc Bắc biết cây ' đàn violin ' là tiếc nuối trong lòng Thi Duẫn Nam, y sợ động đến vết thương trong lòng cậu, nên luôn tránh nhắc đến chuyện này.

"Anh, cả anh với anh ấy đều rất tốt."

Thi Duẫn Nam nhìn về phía cây đàn violin treo trên tường, đột nhiên nhớ đến câu nói hôm ấy của Lạc Lệnh Thanh.

—— nếu cậu vẫn thích đàn, lúc nào cũng có thể học chúng, bất kể là đánh hay hay không, tôi lúc nào cũng có thể là người nghe của cậu.

Lạc Lệnh Thanh tặng quà không phải tùy ý có lệ, lời hứa của anh cũng không phải lời nói suông.

"Anh."

Thi Duẫn Nam quay người lại, ý cười trong mắt càng đậm, "Hình như em càng ngày càng thích Lạc Lệnh Thanh."

"......"

Ôn Diệc Bắc đột nhiên không kịp phòng bị bị em trai mình rải cơm chó, trong lòng có chút phức tạp không rõ ——cây cải được nhà mình nuôi lớn lên hình như đã chủ động chạy theo Lạc Lệnh Thanh mất rồi.

Nhưng dù sao, đây là lần đầu tiên y nghe thấy Thi Duẫn Nam chính miệng thừa nhận mình ' thích '.

Anh em hai người nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.

Nếu đã quyết định đến mừng thọ cho Ôn lão tiên sinh, dù thế nào cũng phải cẩn thận lựa chọn một món quà.

Thi Duẫn Nam không còn tâm trạng thiết kế, cậu xuống lầu hỏi Tần bá hai câu, rồi tự mình lái xe ra ngoài.

...

Ở vùng ngoại ô phía bắc của Thủ đô, chợ ngọc bích Linh Lang.

Lịch sử của Kinh đô có thể được tính là nhiều thế hệ của các thành phố đế quốc, đương nhiên là có vô số thứ giàu có bắt nguồn từ vùng đất này, và chợ ngọc bích Linh Lang là một trong số đó.

Theo lời Tần bá nói, vùng ngoại ô phía bắc đã là trung tâm mua bán ngọc bích từ rất lâu rồi.

Bảy mươi hoặc tám mươi năm trước, một chủ sở hữu tư nhân đã tài trợ cho việc tạo ra thế hệ đầu tiên của thị trường, và sau đó các bộ phận liên quan đã tài trợ cho việc cải tạo, hình thành quy mô giao dịch hiện tại.

Từ những quầy hàng nhỏ và người bán hàng rong trong không gian mở của chợ cho đến những không gian kinh doanh quy mô lớn trong tòa nhà chợ, bất kỳ giao dịch nào liên quan đến ngọc bích đều có thể được hình thành tại đây.

Vào ngày sinh nhật của Ôn lão tiên sinh, Thi Duẫn Nam tính tặng ông một món đồ trang trí bằng ngọc bích, tục ngữ có nói ' ngọc có thể nuôi người ', khó có thể xảy ra sai lầm nào nếu tặng ông cụ loại ngọc tự nhiên.

Thi Duẫn Nam lái xe 40 phút mới đến nơi, cậu có mục tiêu rõ ràng, cậu bỏ qua những tiếng hò hét của những người bán rong, đi thẳng vào cửa hàng ngọc bích lớn bên trong.

Thi Duẫn Nam chọn đại một cửa hàng rồi trực tiếp bước vào.

Người nhân viên bên ngoài lập tức bước đến niềm nở chào hỏi, "Thưa ngài, chào mừng ngài đến cửa hàng chúng tôi! Cửa hàng chúng tôi có tuổi đời cả thế kỷ, hàng giả sẽ đến gấp mười, bảo đảm chất lượng!"

Thi Duẫn Nam không thích người khác tư vấn, cậu muốn mua gì cậu sẽ tự quyết định, "Tôi sẽ tự xem trước, cậu cứ bận việc của cậu đi."

"Vâng, mời ngài xem."

Nhân viên cửa hàng nghe thấy thế, vẫn nở nụ cười lui về phía sau hai bước, nhìn về phía ông chủ nhà mình.

Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên, ông ta thấy hành động và lời nói của Thi Duẫn Nam nhịn không được khinh bỉ ——

Ngành công nghiệp ngọc bích chú ý đến từ "kinh nghiệm", trình độ giao dịch và thẩm định thường yêu cầu kinh nghiệm.

Những người trẻ tuổi như Thi Duẫn Nam làm sao có thể hiểu ngọc thạch và chạm khắc ngọc? Quả nhiên lại là một người đến để mua vui.

Thời buổi này thị trường kinh doanh chạm khắc ngọc ngày càng khó khăn, cửa hàng của họ đã ế ẩm gần ba tháng!

Thi Duẫn Nam dạo quanh nửa vòng, hiếm khi bắt gặp một bức chạm khắc ngọc bích làm từ chất liệu ngọc lục bảo, với chủ đề là quả đào trường thọ và cam bergamot, hiển nhiên rất thích hợp làm quà sinh nhật cho người lớn tuổi.

"Quý công tử, tác phẩm này là một trong những món đồ tốt nhất của cửa hàng chúng tôi, thích hợp nhất tặng cho những người lớn tuổi."

Nhân viên cửa hàng tận dùng mọi lúc, "Tôi lấy ra cho cậu xem thử nhé?"

Thi Duẫn Nam gật đầu, cậu muốn xác nhận rồi mới quyết định mua hay không mua.

"Để tôi để tôi."

Ông chủ trung niên nghe thấy thì vui vẻ bước ra từ quầy.

Ông ta tự mình đeo găng tay, lấy đồ chạm khắc bằng ngọc bích từ tủ trưng bày ra, đặt chúng lên tấm vải nỉ ở một bên một cách tươm tất để trưng bày.

Mọi thứ đều rất quy củ.

Thi Duẫn Nam sau khi được chủ tiệm cho phép, cậu cầm bức ngọc chạm khắc lên và nhìn sơ qua ánh sáng tự nhiên.

Trông khá bình thường, đem chất lượng ngọc như vậy cho người già thì quá nhỏ mọn.

Thi Duẫn Nam cẩn thận đặt bức ngọc chạm khắc xuống, mỉm cười, "Xin lỗi, tôi muốn xem cái khác."

Ngụ ý chính là không hài lòng với bức chạm khắc bằng ngọc bích này.

Ông chủ trung niên hiền lành đồng ý, không trách cứ gì.

Nhưng vào lúc Thi Duẫn Nam xoay người chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, phía sau đột nhiên truyền đến những lời tức giận, "Đợi đã! Cậu đứng lại đó! Chỗ này sao lại có một vết nứt rồi?"

"Ghê gớm thật, phá đồ của tôi mà còn muốn rời đi? Cậu mau bồi thường tiền cho tôi!"

Tác giả có lời muốn nói:

# hồ ly nhỏ: [ chuyện thú vị xuất hiện.JPG]