Nhà họ Thi.
Tạ Vi nhìn Tạ Khả Việt cứ ngây người trên bàn cơm, vô cùng lo lắng, "Tiểu Việt, gần đây con có chuyện gì à?"
Sau khi về nhà vào buổi chiều ngày hôm trước, Tạ Khả Việt luôn nhốt mình trong phòng, ăn cơm cũng không ăn được bao nhiêu.
"...... Gì cơ ạ?"
Tạ Khả Việt chậm nửa nhịp mới đáp, cầm ly cà phê, "Không sao đâu ạ, hai ngày trước con bị cảm nhẹ, giờ thì đỡ rồi."
"Không sao thì tốt."
Tạ Vi dừng một chút, cuối cùng vẫn trách, "Con nhìn con đi, mấy ngày này không đến công ty, may mà ông cùng ba con đều đi mừng thọ Ngô lão tiên sinh rồi, nếu không họ mà thấy bộ dạng này của con, nhất định là không hài lòng."
Ngô lão tiên sinh là bạn cũ của Thi lão gia tử, gia đình làm trong nghề sản xuất gỗ, cũng rất giàu có.
Lần này lão gia tử đồng ý tới tận thành phố khác cũng là vì khi đối phương nghe hoàn cảnh của Thi thị hiện giờ, đồng ý sẽ giúp đỡ tài chính.
Tạ Khả Việt không nói gì, chỉ yên lặng uống cà phê
Tạ Vi lại tiếp tục nói, "Tiểu Việt, khả năng lần này Thi thị vượt qua nguy hiểm rất lớn, nhưng con càng cần phải cố gắng hơn để cho lão gia tử và ba con có thể yên tâm giao công ty cho con, chứ như cái loại Thi Duẫn Nam kia......"
—— cộp.
Tạ Khả Việt vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt đột nhiên vặn vẹo, "Đừng có nói tên cậu ta trước mặt con."
Hắn đột ngột đập cốc cà phê xuống bàn, chất lỏng hơi nóng của cà phê bắn lên tay hắn, gây ra một vết bỏng.
Tạ Vi còn chưa nói xong đã bị một tiếng này ngắt lời, bà ngây người hai giây, "Con trai, con sao vậy?"
"Mẹ, có vài lời mẹ không cần phải nói rõ, con tự biết."
Tạ Khả Việt rút một tờ giấy lau tay, thong thả đi ra ngoài.
Tạ Vi nhìn hắn rời đi, cau mày, "Đứa nhỏ này, càng lớn càng không biết nghe lời người lớn dạy. Mẹ là mẹ con, mẹ nói thì sẽ hại con sao?"
...
Tạ Khả Việt lên xe, đóng cửa cái rầm, nhưng dù thế nào cũng không thể biểu đạt được lửa giận trong lòng.
Bốn ngày trước, hắn ta bị Thi Duẫn Nam tính kế ở hộp đêm, vì tác dụng của thuốc diễn ra quá nhanh, hắn không kịp cầu cứu.
Trước khi bất tỉnh, hắn ngã vào vòng tay của một người đàn ông.
Ngọn lửa du͙© vọиɠ bùng lên mãnh liệt đã bộc phát bản năng nguyên thủy nhất, bộ não hoảng loạn của Tạ Khả Việt không còn duy trì được cái gọi là lý trí nên đã lên giường với đối phương.
Khi hắn thức dậy vào buổi chiều hôm sau, toàn thân hắn đau nhức và sưng tấy, khắp nơi đều có vết đỏ và vết bầm tím, da dẻ không còn chút gì tốt đẹp.
Mà điều khiến hắn khó chấp nhận hơn còn ghê hơn cả việc này!
Tạ Khả Việt càng nghĩ càng giận, đạp chân ga như trút giận.
Hai mươi phút sau, xe đậu ở bãi đậu xe riêng của tập đoàn Thi thị, Tạ Khả Việt chưa kịp mở cửa xuống xe thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Người gọi là quản lý hộp đêm, tên là tiểu Chu.
"Alo."
"Việt ca, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại rồi! Mấy ngày nay cậu đi đâu thế? Phùng ca với mấy người trong quán tìm cậu muốn điên rồi!" Tiểu Chu nói rất nhanh, nghe là biết đối phương rất sốt ruột.
"Tìm tôi làm gì?"
Tiểu Chu thở nhanh, "Việt ca! Còn có một chuyện khẩn cấp hơn! Hộp đêm xảy ra sự cố chuẩn bị phải đóng cửa rồi!"
"Cái gì?" Tạ Khả Việt kinh ngạc nhíu mày.
Hộp đêm này là thu nhập đầu tư ổn định nhất của hắn, bởi vì hắn tham gia vào một số giao dịch không thể kể, hắn luôn duy trì một vẻ ngoài là người tốt, làm thế nào nó có thể bị đóng cửa được?
"Lão Phùng đâu? Anh ấy không tìm người giải quyết hả?"
"Ông, ông chủ sáng nay bị cảnh sát mang đi rồi!" Tiểu Chu nói tin tức xấu đầu tiên.
Vẻ mặt Tạ Khả Việt lập tức trở nên khó coi, hơi thở cũng dồn dập hơn. Ngay cả lão Phùng là ông chủ trên danh nghĩa của đã bị cảnh sát bị, thì chẳng lẽ......
Đột nhiên, cửa sổ xe ai đó gõ, bên ngoài là ba người đàn ông vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"......"
Tiểu Chu trong điện thoại còn đang vội vàng giải thích, Tạ Khả Việt đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, sắc mặt cũng trắng đi.
Ngoài cửa sổ xe là người đàn ông mặt đồ cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra, "Cậu là Tạ Khả Việt phải không? Bây giờ tôi có quyền nghi ngờ cậu có liên quan đến vụ mua bán tìиɧ ɖu͙© tại hộp đêm FYUE, phiền cậu bây giờ xuống xe và hợp tác với chúng tôi đến đồn cảnh sát điều tra."
Tạ Khả Việt cố gắng giữ bình tĩnh, cúp điện thoại, mở cửa sổ ra, "Đồng chí cảnh sát, có phải đã có hiểu lầm gì khôngi? Từ trước tới này tôi......"
Cảnh sát lập tức ngắt lời hắn, "Mời anh hợp tác! Lập tức xuống xe! Nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế!"
"......"
Nụ cười dịu dàng giả vờ trên mặt Tạ Khả Việt đông cứng lại, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xuống xe để hợp tác với cảnh sát.
......
Một tuần sau.
Thi Duẫn Nam cầm lấy tờ chuyển nhượng hợp đồng mới tinh, ánh mắt hiện lên tia vui mừng. Cậu vừa lấy điện thoại ra để chuẩn bị gọi điện khoe thì Phó Tử Ngộ đã gọi tới trước.
"Alo, con trai, có chuyện gì sao?"
"Mày khỏi, tao mới là ba mày."
Phó Tử Ngộ mắng cậu một câu, sau đó hưng phấn nói, "Tao có một tin muốn nói với mày, đối với tao thì hơi tiếc một chút, nhưng đối với mày thì đó là tin tức tốt, mày có muốn nghe không?"
"Trùng hợp ghê, tao cũng có một tin tốt." Thi Duẫn Nam gọi xe về nhà, "Mày nói trước đi."
"FYUE Club đã bị đóng cửa hoàn toàn bởi vì giao dịch bẩn thỉu! Ông chủ là Phùng ca đã bị cảnh sát bê đi rồi, một thời gian nữa sẽ bị kết án. Tao nghe nói là vụ đó nghiêm trọng đó."
"Hèn chi......"
Thi Duẫn Nam liếc nhìn hợp đồng trong tay, lại hỏi, "Lúc trước vẫn ổn lâu như vậy sao giờ lại bị đóng cửa? Có người báo cáo à?"
Thật trùng hợp, ai đó đã làm trước khi cậu định thu nhập bằng chứng?
Phó Tử Ngộ huýt sáo, "Còn không phải là nhờ mày sao."
Thi Duẫn Nam không rõ nguyên do, "Tao?"
"Hôm đó mày đánh cược với Tạ Khả Việt, bao tất cả mọi người nên ai cũng muốn gọi thật nhiều, nghe nói đêm đó lượng tiêu thụ vượt trời, đoán xem chuyện gì xảy ra?"
Thi Duẫn Nam đã đoán được câu trả lời, nhưng không nói.
"Tạ Khả Việt thua liền biến mất, đợi tới lúc tính tiền, chờ tới lúc phải tính tiền, quản lý cùng người phục vụ trong hộp đêm chỉ có thể đi tìm những người uống rượu ngày hôm đó......"
Lần này đã khiến rất nhiều người tức giận.
Đã nói là trả tiền cho mà cuối cùng lại chi tiêu rất nhiều, còn muốn bọn họ tự trả tiền? Đương nhiên là không được!
Một số dân nhậu lập tức cho rằng đây là chiêu trò chung giữa hộp đêm và Tạ Khả Việt, nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ và lừa họ bội chi.
Sau khi đến và đi, hai bên bắt đầu tranh chấp quy mô lớn.
"Cậu cũng thấy đó, lưu lượng khách đến vào hôm Thất Tịch nhiều như vậy, động một cái là đánh nhau liền, kết quả là tranh cãi ngày một lớn, có tới mười mấy người bị thương, sau đó còn có người nhà của người bị thương đó đến khiếu nại, yêu cầu hộp đêm phải bồi thường."
Phó Tử Ngộ dừng lai một lúc, có hơi khó hiểu.
"Nhưng nói như vậy, về cơ bản có thể trấn áp loại chuyện này bằng cách trả một ít tiền. Làm sao cảnh sát có thể phát hiện ra giao dịch đặc biệt khác?"
Bởi vì những giao dịch đặc biệt này về cơ bản đi kèm với một mạng lưới quan hệ khách hàng phức tạp, các hộp đêm nếu có bất kỳ rắc rối nào đều có thể sớm áp dụng biện pháp đối phó, trong mười ngày nửa tháng cũng không dễ dàng hạ gục.
Lần này tốc độ quá nhanh, chỉ sợ lão đại Phùng ca ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
"Dù sao không phải mày nói Tạ Khả Việt là ông chủ đằng sau à? Lần này hộp đêm gặp chuyện, hắn nhất định cũng phải chịu thiệt, đối với mày không phải là chuyện tốt hả?"
Thi Duẫn Nam cong môi cũng không để ý, "Ác giả ác báo, Tạ Khả Việt cho dù lần này xảy chuyện gì cũng là do cậu ta tự tìm, liên quan gì đến tao?"
Phó Tử Ngộ cũng cười, hỏi lại, "Đúng rồi, vừa nãy mày tính nói tin tốt gì cho tao nghe?"
Thi Duẫn Nam chụp ảnh hợp đồng chuyển nhượng ban nãy rồi gửi WeChat cho hắn, "Xem này, tao vừa mới kiếm được một hộp đêm vô cùng hưng thịnh ở Kinh Đô, mày có thấy hứng thú không?"
Nửa phút trôi qua, Phó Tử Ngộ bên đầu dây bên kia phát điên.
"Mày mày mày mày......Sao mày lấy được cái này? Tao nhớ rõ hộp đêm này tuyên bố tới tháng chín mới khai trương mà?"
Chỉ còn một tháng nữa là chính thức khai trương, lẽ ra còn đang tu bổ, tại sao lại đột nhiên chuyển nhượng?
"Chắc do tao may mắn, nhặt được của hời chăng? Tao nghe là chỗ này đang sốt ruột tìm người chuyển nhượng nên mới tìm người môi giới đi hỏi thăm."
Thi Duẫn Nam không giấu, cậu vốn tính bàn bạc với Phó Tử Ngộ chuyện này.
"Tao nhờ người trung gian điều tra, chủ sở hữu của hộp đêm này là vợ của lão Phùng. Nói một cách đơn giản, hộp đêm vẫn đang được cải tạo này là do Lão Phùng đầu tư."
Có lẽ vì lão Phùng xảy ra chuyện, nên tài sản ngân hàng bị cảnh sát tạm thời phong tỏa, vợ anh ta mới phải kiếm tiền, sau đó dùng tiền để bới móc quan hệ, tìm cách cứu người chồng đang nằm trong cục cảnh sát.
"Chiều nay tao với đối phương mới thương lượng hợp đồng, cũng thanh toán một phần tiền đặt cọc, tính gọi mày để thương lượng đó."
"Ý của mày là, muốn tìm tao hợp tác kinh doanh hộp đêm này?"
"Không phải ba mày muốn mày về nước làm ăn à? Còn việc nào hợp với mày hơn việc này nữa?" Thi Duẫn Nam nghĩ rất rõ ràng.
FYUE đột nhiên sụp đổ, và những người uống rượu vốn thuộc về hộp đêm này phải tìm điểm tiêu thụ mới, có rất nhiều quán bar và hộp đêm nhỏ ở kinh đô, nhưng thực sự không có hộp đêm nào có sức chứa lớn.
Vào thời điểm này, nếu họ có thể mở một thương hiệu hộp đêm lớn mới để thay thế FYUE, chắc chắn sẽ có lãi.
"Tao đương nhiên rất hứng thú rồi!" Phó Tử Ngộ cũng hiểu ra ngay, lập tức đồng ý.
"Nhưng mà tao cũng phải nói trước, tao quản lý hộp đêm không giỏi bằng mày, sau này muốn vận hành như thế nào, mày là người có quyền quyết định, nhưng trong hộp đêm nhất định không được có giao dịch bất hợp pháp."
Phó Tử Ngộ trả lời, "Vớ vẩn, tao chính là công dân ba tốt tuân thủ pháp luật đó."
Hai người bản chất là cùng một loại người, nhìn thì phóng đãng vui tươi, nhưng trên thực tế cả hai đều khắc cốt ghi tâʍ đa͙σ đức, tuyệt đối sẽ không vượt quá nửa phân.
"Được, tao đem tất cả liên hệ có liên quan đều đẩy cho mày, sau này mày phụ trách mai mối, mày có thể nói cho tao cụ thể số tiền, hai ngày sau tao đi chuẩn bị."
Thi Duẫn Nam cũng không nhiều lời, "Hộp đêm này là do vợ của lão Phùng đứng tên, bán đi chắc cũng không thành vấn đề lớn. Đó là tài sản hợp pháp của chúng ta, nhưng sau này có thể xảy ra tranh chấp......"
"Mày yên tâm, chuyện này thì tao tự có biện pháp xử lí."
"Được."
Hai người nói chuyện một hồi, mãi cho tới khi xe dừng trước trang viên Lạc thị thì Thi Duẫn Nam mới cúp điện thoại.
Sắc trời không còn sớm, ánh hoàng hôn thiêu đốt nửa bầu trời trang viên.
Thi Duẫn Nam vừa về tới nhà chính, cá vàng nhỏ đã chạy tới ôm đùi cậu, ngẩng đầu làm nũng, "Cậu nhỏ ơi, chiều nay cậu nhỏ đi đâu vậy? Cháu rất nhớ cậu nhỏ."
"Nhóc nhớ anh thiệt không? Hay là nhớ anh mua đồ ăn ngon cho nhóc?" Thi Duẫn Nam khom lưng nhéo cái má phúng phính của thằng bé, đưa ly nước trái cây của mình cho, "Cầm đi."
Cá vàng nhỏ cầm ly nước bằng cả hai tay, niềm hạnh phúc không diễn tả bằng lời.
Chưa đợi thắng nhóc vặn nắp ra thì Lạc Lệnh Thanh đã đi thang máy xuống lầu, "Kim Dục, cháu lại quên cậu dặn gì rồi hả?"
"Cậu ơi......" Cá vàng nhỏ ngoan hẳn lên,
Lạc Lệnh Thanh quản lý thằng nhóc rất nghiêm khắc, thậm chí còn dặn tất cả người giúp việc trong nhà đều phải để ý tới chế độ ăn uống của thằng bé.
Ngoại trừ sữa cần thiết cho sự phát triển của cơ thể, các loại đồ uống khác, bánh kẹo và đồ ăn nhẹ không được phép ăn quá nhiều.
Cá vàng nhỏ tiếc hùi hụi, ánh mắt van xin nhìn về phía Thi Duẫn Nam, "Cậu nhỏ ơi."
"Đừng sợ, anh che chở nhóc."
Thi Duẫn Nam kéo thằng bé ra sau mình, nhìn Lạc Lệnh Thanh cười nói, "Nước trái cây này là thuần thiên nhiên, uống một nửa thôi không sao hết."
"......"
Lạc Lệnh Thanh nhìn đôi mắt của một lớn một nhỏ, vài giây sau, bĩnh tình đồng ý, "Sắp ăn cơm rồi, ăn cơm xong rồi uống."
Cá vàng nhỏ được anh cho phép, mừng tới nổi muốn vẫy đuôi.
"Cá vàng nhỏ, lúc nhóc uống nhất định phải chia cho cậu mình một nửa."
Thi Duẫn Nam khom lưng nói chuyện với bé con, mắt lại nhìn sang phía Lạc Lệnh Thanh, lại bắt đầu trêu, "Nếu không cậu nhóc sẽ hâm mộ, ghen khi nhóc có đồ uống đó."
"Vâng ạ."
Lạc Lệnh Thanh thao tác xe lăn đến gần, nói sang chuyện khác, "Đi đâu vậy?"
"Xử lí chút chuyện riêng."
Thi Duẫn Nam quơ quơ tờ hợp đồng trên tay, tới gần Lạc Lệnh Thanh, "Tuy rằng tôi được gả vào hào môm Lạc thị, cầm một chiếc thẻ ngân hàng tiêu không hết nổi, nhưng trên cuộc đời này, không phải ai cũng muốn tìm cách tự kiếm tiền sao."
Sau này lỡ có mà ly hôn thì cậu phải tự dựa vào mình kiếm tiền chứ.
Ngoài việc thiết kế là công việc chính thì cậu từ lâu đã muốn tìm một số khoản đầu tư như một công việc phụ, và lần này cậu có cơ hội để rèn luyện kỹ năng của mình.
Thi Duẫn Nam không nói những lời này, "Tài xế taxi đi nhầm đường nên về hơi muộn."
"Tôi cho cậu một tài xe, sau này ra ngoài sẽ tiện hơn." Lạc Lệnh Thanh nhớ lại việc này.
Thi Duẫn Nam nghĩ, cuối cùng cũng nói thật, "Tôi không thích có tài xế riêng."
"Nếu có thể, Lạc tiên sinh không ngại thì cho tôi một cái chìa khóa xe, tôi thấy ở gara có nhiều xe lắm, lúc tôi muốn ra ngoài tôi có thể tự lái."
Lạc Lệnh Thanh lập tức trở nên trầm mặc, quản gia Tần bá đứng bên cạnh cũng im lặng theo.
Tự lái xe.
Lại là một vết sẹo không thể đυ.ng vào của gia chủ.
Thi Duẫn Nam đoán ra được từ sự im lặng của người đàn ông, càng sát lại gần, "Lạc Lệnh Thanh, sau này nếu chúng ta có việc ra ngoài, tôi có thể lái xe chở anh."
Cậu đối diện đôi mắt đen láy của người kia, không chút sợ hãi mà ngược lại cười càng đầy ẩn ý, "Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, anh có muốn thử không?"
"......"
Một câu hai nghĩa.
Đương nhiên, nghĩa khác cũng chỉ là lời đùa vui của cậu.
Hô hấp Lạc Lệnh Thanh chợt khựng lại khó có thể phát hiện, "Tùy cậu, tí nữa xuống gara chọn một chiếc mình thích."
Thi Duẫn Nam cong môi đứng dậy, "Ok, tôi về phòng tắm đã, tí nữa sẽ xuống ăn cơm."
"Ừ."
Thi Duẫn Nam nhanh chóng biến mất ở lầu một.
Lạc Lệnh Thanh nhớ lại lời nói đùa ban nãy Thi Duẫn Nam cố tình nói, không hiểu sao lại cảm thấy khô nóng, anh đầy đẩy mắt kính.
"Tần bá, điều hòa trong nhà hỏng rồi à?"
"Đâu, vẫn đang mở mà." Tần bá kinh ngạc, "Gia chủ, cậu thấy nóng sao?"
Cá vàng nhỏ đứng yên xem kịch đột nhiên nghĩ tới cái gì, chạy chậm ghé vào trước mặt Lạc Lệnh Thanh, "Cậu ơi! Cậu nhỏ có kể chuyện cho cháu nghe rồi"
"Cái gì?" Lạc Lệnh Thanh không hiểu.
Sói xám thích thỏ trắng nhỏ, mỗi khi thỏ trắng tới gần thì tim hắn sẽ đập bùm bùm, cũng cảm thấy nóng tới đổ mồ hôi.
Cá vàng nhỏ kể lại câu chuyện, vô cùng tự tin trả lời
"Cậu ơi, điều hòa hong có hư, là do cậu nóng trong người!"