Chương 15
Ninh Thập Tam sa sầm mặt bước nhanh ra ngoài, lái xe thẳng đến vùng ngoại ô. Zero rất khôn ngoan, lợi dụng Ninh Hi để kìm chân hắn, khiến hắn không cách nào rời khỏi viện an dưỡng. Nhưng việc Zero làm cũng chứng tỏ phỏng đoán của Ninh Thập Tam là hoàn toàn chính xác. Không sao, gã muốn chơi thì hắn sẽ chơi đến cùng. Giờ thì hắn phải chạy đua với thời gian, đến căn biệt thự kia kịp lúc mặt trời lặn để ngăn cản tai nạn xảy ra đã. Về phần Icy…dáng người cao gầy ấy cứ thoáng ẩn thoáng hiện trước mắt hắn, Ninh Thập Tam bực bội lắc mạnh đầu, ngăn mình nghĩ tiếp.Ninh Thập Tam không hay ra ngoại ô, may mà trên xe trang bị GPS nên hắn không đến mức lạc đường. Đi được nửa đường thì bị kẹt xe, Ninh Thập Tam không còn cách nào khác, đành phải rẽ vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo, đồng thời gọi điện cho vị khách họ Tống, nhưng điện thoại của anh ta luôn trong tình trạng tắt máy.
Khi đang rẽ về đường lớn, xe phi qua đám đá cuội khiến nó xóc nảy dữ dội, trước mặt Ninh Thập Tam tối sầm, hắn hoảng hốt trông thấy một cánh tay đang vòng qua lan can mở chốt, động tác rất nhanh, Ninh Thập Tam chỉ kịp nhìn thấy ngón tay người kia có đeo một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương theo cái vung tay dứt khoát của chủ nhân nó mà vẽ nên một đường cong hoàn mĩ, mang theo khí tức của tử vong.
Ninh Thập Tam giẫm mạnh phanh. Hắn đột nhiên nhận ra mình đã biết được một bí mật không nên biết. Anh Tống không phải bất cẩn ngã chết, mà là bị gϊếŧ!
Ninh Thập Tam run rẩy hồi lâu, sau khi suy luận sự việc theo chiều hướng ấy, liền vội vã gọi điện cho nhà họ Tống, nghe máy vẫn là người giúp việc lần trước. Chị ta nhận ra giọng Ninh Thập Tam, nghe hắn bảo có chuyện gấp cần liên hệ với anh Tống ngay thì nghi ngờ hắn làm cho mấy công ty lừa đảo, cảnh cáo dông dài một thôi một hồi nhưng vẫn nhất định không cho hắn biết cách liên lạc. Ninh Thập Tam không còn thời gian nghe chị ta lải nhải nữa, tức tối cúp máy, nhấn ga lái xe đến thẳng biệt thự.
Hơn nửa tiếng sau, xe của Ninh Thập Tam lại phải dừng một lần nữa. Căn biệt thự đã thấp thoáng trong tầm mắt, nhưng con đường phía trước đang được sửa chữa, không thể lái xe qua, chỉ có thể men theo đường vòng. Ninh Thập Tam nhìn đồng hồ, đã năm giờ hơn, đáng lẽ chỉ mất một giờ để tới nơi thì hắn mất tận hai giờ. Ban nãy vì kẹt xe nên mới phải đổi hướng, giờ mà đổi nữa chắc không kịp mất. Nhìn biệt thự nhà họ Tống cách chỗ mình không xa, Ninh Thập Tam tấp xe vào lề đường, quyết định tự chạy đến.
Con đường đang thi công vô cùng khó đi, Ninh Thập Tam cố gắng lách mình qua, ra đến chỗ bằng phẳng thì không cẩn thận té nhào một cái. Trong lúc té hắn trông thấy cảnh vật trước mắt lắc lư dữ dội, biển số căn biệt thự loáng thoáng hiện lên, trên đó hình như có đề một chữ Tống. Nhưng còn chưa thấy rõ, trước mắt đã tối sầm, một vật thể lớn rớt xuống, phía trên đầu vang lên tiếng động, cửa lan can bị đẩy văng ra đang đung đưa không ngừng.
Ninh Thập Tam lắc lắc đầu, đứng đậy nhìn đồng hồ, từ giờ đến lúc tai nạn xảy ra chỉ còn mười ba phút, đây cũng là khoảng thời gian cuối cùng cho phép hắn cứu người. Không thể chần chừ, Ninh Thập Tam vừa gọi điện thoại cho anh Tống vừa chạy thật nhanh. Sắc trời dần tối, bóng cây rậm rạp xung quanh khiến cho bóng tối càng dày đặc hơn. Có một bóng đen duyên dáng đứng phía sau Ninh Thập Tam, thấy hắn lo lắng thì lạnh lùng nở nụ cười, sau đó lập tức biến mất, có điều Ninh Thập Tam đang nóng lòng cứu người nên hoàn toàn không hay biết sự hiện diện của nó.
Bên kia đường dây vang lên tiếng tít tít báo bận, Ninh Thập Tam vui mừng, vậy có nghĩa là anh Tống đã mở máy, chỉ cần gọi liên tục thì chắc chắn sẽ liên lạc được.
Chẳng mấy chốc đã đến nơi, Ninh Thập Tam đi dọc dãy biệt thự tìm biển nhà họ Tống, gần đến nơi thì điện thoại báo đã kết nối, Ninh Thập Tam vội vã lên tiếng: “Có phải anh Tống đó không? Tôi là nhân viên công ty bảo hiểm Thiên Vận…”
Người bên kia chẳng hề ừ hử gì, nghe Ninh Thập Tam nói được nửa câu đã dập máy, đến khi Ninh Thập Tam gọi lại lần nữa thì điện thoại lại tiếp tục báo không liên lạc được.
Người này làm sao vậy? Tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, chí ít cũng phải chờ hắn nói xong một câu rồi hãy cúp máy chứ! Ninh Thập Tam bực tức xong lại nghĩ có lẽ tại cách nói chuyện của mình có vấn đề, nếu như ban nãy nói thẳng rằng có người muốn hại anh, anh đừng lên sân thượng, có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Nhưng giờ hối hận cũng vô ích, tuy điện thoại không thể gọi, song từng làn gió đêm mang theo mùi thịt nướng ngào ngạt thổi tới cho Ninh Thập Tam biết biệt thự của nhà họ Tống đang ở ngay phía trước. Ninh Thập Tam ngoặt qua một tòa nhà, lập tức trông thấy nóc biệt thự trong linh cảm của mình hiện ra. Sân thượng biệt thự sáng trưng, loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện, Ninh Thập Tam mừng rỡ, đang định chạy đến nhấn chuông cửa, chợt cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, có tiếng người nhẹ nhàng nói: “Cậu chậm chân mất rồi, Ninh Thập Tam.”
Ninh Thập Tam kinh ngạc quay đầu, liền thấy Lulu đang đứng cách hắn không xa, khóe miệng hơi cong lên, tư thế đầy vẻ chiến thắng. Dù trời chưa tối lắm, nhưng Lulu lại khiến hắn cảm thấy xung quanh âm u dị thường, đầy mùi tử vong.
Phía trên vang lên tiếng động mạnh kèm theo một tiếng kêu sợ hãi, Ninh Thập Tam ngẩng đầu, liền thấy cửa rào chắn bị bật tung, có người rơi thẳng xuống, theo sau là một bóng đen bay xuống cùng. Quần áo của người nọ đen như mực, vạt áo dài bay thốc lên trên, trong phút chốc cả bầu trời như bị nhuộm đen hoàn toàn, nhưng màn đêm lạnh lẽo lại bị lưỡi hái màu bạc trong tay người nọ xé rách, cả vùng trời rộng lớn nổi chớp chói lòa. Ninh Thập Tam thấy rất rõ, lưỡi hái kia xẹt qua l*иg ngực người rơi xuống, một bóng hình nhợt nhạt tách ra khỏi thân thể, nhẹ nhàng bay theo lưỡi hái vào trong tay người mặc đồ đen, sau đó một tiếng phịch nặng nề vang lên, thân thể nọ tiếp đất.
Người rơi xuống ngay trước mặt, nhưng Ninh Thập Tam lại không đủ dũng cảm liếc nhìn, chỉ trong chớp mắt nhìn thấy linh hồn bị hút ra khỏi thể xác, tinh thần hắn đã bị chấn động trước uy nghiêm và sự thần thánh của tử thần.
Người mặc đồ đen đáp xuống trước mặt hắn, áo choàng dài khẽ bay lất phất, đẹp đẽ huyền bí không thể diễn tả bằng lời, giống như bao lần hắn từng thấy trước đây, điểm khác biệt duy nhất chính là tay người nọ nắm chặt chiếc lưỡi hái màu bạc, âm u hơn cả đêm tối, buốt giá hơn cả băng tuyết, mang theo khí tức bi thương lạnh lẽo của tử thần, làm cho người khác không dám tiếp cận.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng không ai nói gì, dường như có bức tường trong suốt ngăn cách giữa bọn họ.
Cuối cùng vẫn là tiếng kêu sợ hãi trên sân thượng cắt đứt bầu không khí trầm mặc. Phát hiện có chuyện xảy ra, mọi người trên lầu vội vã chạy xuống. Lulu nhún vai, nhìn hai người họ như thể đang xem trò vui, mỉm cười nói: “Nơi đây rất ồn ào, hay là tìm chỗ khác nói chuyện đi.”
Cô ta vừa nói xong, Ninh Thập Tam liền cảm giác tay bị nắm chặt. Icy kéo lấy hắn, trong chớp mắt di chuyển tới một chỗ xa. Ninh Thập Tam quay lại nhìn, nhưng căn biệt thự đã khuất khỏi tầm mắt, hắn không thể thấy được chuyện gì đang diễn ra ở hiện trường, chỉ loáng thoáng nghe có tiếng khóc lóc nức nở ầm ĩ, phá vỡ đêm đen tĩnh mịch.
Hắn quay đầu, vừa vặn chạm phải đồng tử lãnh đạm của Icy, bỗng dưng Ninh Thập Tam cảm thấy lạnh toát, trong ngực bừng bừng lửa giận, ngọn lửa từ ngực nhanh chóng lan ra toàn thân, nhưng không cách nào đẩy lùi được sự lãnh lẽo kia. Đó là hơi lạnh Icy mang đến, trói chặt lấy hắn, khiến hắn không cách nào chống cự được.
Hoảng hốt nhớ lại lần Icy đứng chặn trước mũi xe tải đêm đó, thì ra không phải Icy tự sát mà là đang thi hành nhiệm vụ, Ninh Thập Tam cười lạnh, giằng lại tay mình.
“Thật ra cậu chỉ có mười ba phút thôi đúng không?” Lulu giơ tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Ban nãy bọn tôi đã tính rất kĩ càng, linh cảm của cậu không phải vạn năng, cậu cũng không phải chúa cứu thế, không thể cứu được tất cả mọi người.”
“Các người rốt cuộc là ai?”
Ninh Thập Tam lui về sau một bước, nhìn Lulu và Icy bằng ánh mắt thù địch. Icy đã thu lưỡi hái về, nhưng khí tức tử vong thì không cách nào nhạt bớt, lại thấy Zero đang khoanh tay đứng đằng xa, Ninh Thập mơ hồ đoán được thân phận của bọn họ, có điều hắn không dám tin đó là sự thật.
“Những gì vừa xảy ra cậu đều đã thấy rõ, sao còn muốn hỏi?” Đả kích đối phương thành công khiến Lulu rất khoái trá, cô cười mỉm nói: “Nhưng tôi cũng không ngại giải thích một chút cho cậu rõ, ở thế giới này mỗi ngày đều có rất nhiều người chết, mà chúng tôi chính là những người dẫn đường cho linh hồn họ sau khi họ lìa đời. Tôi, Icy, Zero, đều được nhân loại các cậu gọi bằng một cái tên rất dễ nghe, tử thần.”
Lulu thong thả đi vòng quanh Ninh Thập Tam, dương dương tự đắc cất tiếng: “Cậu chớ nên đối nghịch với tử thần, trên thực tế ngoài năng lực linh cảm ít ỏi của mình ra, cậu chẳng có cái gì sất. Bảo cậu là thiên địch của chúng tôi, là đánh giá cậu quá cao rồi.”
Ninh Thập Tam không thèm để ý tới cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Icy, hỏi: “Thật vậy sao?”
Icy không đáp, sự ung dung khi thu thập linh hồn ban nãy tựa như đã biến mất, đôi mày chau nhẹ, không biết phải trả lời như thế nào.
Việc Ninh Thập Tam xuất hiện nằm trong dự liệu của Icy, nhưng khi dự liệu này trở thành sự thật, Icy lại lúng túng, thậm chí còn cảm thấy hơi sợ hãi. Trong đôi mắt của Ninh Thập Tam, Icy nhìn thấy sắc thái trước đây chưa từng có, từ lúc đầu là kinh ngạc, hờ hững rồi sang thù địch, khiến Icy vô cùng hoảng hốt, ngực như bị đâm một dao, dâng lên cảm giác mất mát chết lặng. Icy theo bản năng nắm lại tay, ngón tay hãy còn còn vương hơi ấm của Ninh Thập Tam, là cảm giác cuối cùng sót lại sau khi Ninh Thập Tam giằng khỏi hắn.
Thì ra yêu thích một người còn đau đớn hơn cả khi bị linh thuật phản phệ, Ninh Thập Tam không cần hắn nữa, nhưng tình cảm hắn dành cho Ninh Thập Tam thì không thể nào thu hồi.
“Anh vẫn luôn gạt tôi.” Icy nghe thấy Ninh Thập Tam khẽ nói.
Không đúng, chỉ là có vài việc hắn chưa nói ra mà thôi, hắn không hề lừa gạt Ninh Thập Tam. Trừ khi nhân loại gọi yêu thương là lừa gạt. Quan hệ giữa bọn họ là đối địch, tuy biết trước sẽ chẳng có kết cục vui vẻ, nhưng hắn cũng chẳng hề đề ý, thậm chí chỉ nghĩ xem phải làm sao để có thể giữ Ninh Thập Tam ở bên cạnh mình. Hiện giờ hai người ở hai phe khác nhau, hắn không nói gì không phải không có gì để nói, mà vì không biết phải giải thích thế nào Ninh Thập Tam mới chịu tin hắn.
Ninh Thập Tam coi sự im lặng của Icy là ngầm thừa nhận, hừ một tiếng nặng nề.
Thấy Ninh Thập Tam tức giận, Lulu mỉm cười lên tiếng: “Đương nhiên, Icy vốn là tử thần được đặc biệt phái tới điều tra cậu, nhưng tốn bao nhiêu thời gian mà vẫn không thu được kết quả gì ra hồn. À, đúng rồi, sự cố xảy ra trên đường hôm trước cũng là một phần của cuộc điều tra, chúng tôi đều đứng một bên quan sát cậu, màn chống trả của cậu thật sự không tồi.”
“Ngươi nói ít đi một chút không được sao?” Zero đứng đằng xa không nhịn được ngắt lời.
Lulu không vui liếc nhìn Zero, sau đó chuyển tầm nhìn, quét một lượt qua Icy mặt lạnh như tiền đứng bên cạnh, rồi cười nói với Ninh Thập Tam: “Ta chỉ nói sự thật thôi, đỡ cho ai đó tự ảo tưởng. Tình yêu là thứ tình cảm ngu xuẩn nhất của con người, cho nên, dù thế nào cũng không được vướng vào nó.”
“Đúng là rất ngu xuẩn!” Thấy Icy vẫn không nói câu nào, Ninh Thập Tam bỏ cuộc, cúi đầu cười châm biếm.
Lời này không phải mắng ai mà là tự mắng chính mình. Icy cố tình tiếp cận hắn, chuyện này ngay từ đầu hắn đã biết, thế nhưng hắn vẫn thích đối phương, như vậy không phải ngu xuẩn thì là gì? Tối hôm đó hắn luôn lo lắng Icy bị thương, thì ra đó là màn kịch bọn họ dàn dựng. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay họ, bao gồm sự kiện ban nãy, việc hắn và Icy qua lại với nhau, rồi cả việc hắn nảy sinh tình cảm với Icy nữa…
Trước mắt nhoáng lên, dường có rất nhiều hình ảnh từ lúc mới gặp gỡ ùa về, rồi lại như chưa từng có gì, chúng nhanh chóng lướt vụt qua như ảo ảnh, chẳng mấy chốc đã tan biến. Xa xa vọng tới tiếng còi cảnh sát, kéo Ninh Thập Tam quay về với thực tại. Hắn ngẩng đầu liếc Icy một cái, từ nãy đến giờ Icy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hắn muốn nghe Icy nói gì đó, những lại sợ nghe được những lời không muốn nghe.
Không muốn tiếp tục chôn chân trong cục diện căng thẳng này, Ninh Thập Tam xoay người bước đi, nhưng Icy lập tức đuổi theo nắm lấy tay hắn, kéo lại. Ninh Thập Tam cũng không vùng ra, chỉ quay đầu nhìn Icy, lạnh nhạt hỏi: “Không phải nhiệm vụ điều tra của anh đã xong rồi sao? Còn kéo tôi làm gì?”
Trong bóng tối, đôi lông mày của Icy hơi giật giật, dường như hắn muốn nói cái gì rồi lại
không thốt nên lời, nửa gương mặt khuất lấp trong màn đêm, không rõ cảm xúc.
Dù có nhìn rõ biểu cảm của hắn thì cũng đâu thể biết trong lòng hắn nghĩ gì? Icy im lặng khiến lòng Ninh Thập Tam dấy lên cảm giác tức giận. Ninh Thập Tam há mồm muốn nói chia tay nhưng khi ngẩng đầu đối diện cặp mắt tối đen kia, thấy trong đôi mắt đó tràn ngập sự luống cuống thì lại không nói lên lời.
Ninh Thập Tam chưa hề có kinh nghiệm chủ động nói chia tay, cho tới giờ hắn đều là người bị đá. Chia tay, hai chữ này rất đơn giản, nhưng khi muốn thốt ra mới phát hiện chúng nặng tựa nghìn cân. Ninh Thập Tam nói không nổi, vì như vậy quá tàn nhẫn, chúng dễ dàng phủ nhận sự tồn tại của đối phương, cũng phủ nhận tất cả những nỗ lực để giữ lấy tình yêu của hắn.
“Thả ra!” Ninh Thập Tam thấp giọng quát.
Icy không thả, trái lại còn nắm chặt hơn, Ninh Thập Tam giận dữ nói: “Tôi đã không còn giá trị lợi dụng nữa, anh giữ tôi chặt như vậy có ích gì?”
“Thập Tam!”
Giọng nói điềm đạm thường ngày lúc này dường như có chút luống cuống. Ninh Thập Tam rất thích được Icy gọi như vậy, hắn cũng đã nghe vô số lần, đương nhiên nhận ra sự lưu luyến trong tiếng gọi ấy, nhưng hắn càng cảm thấy bực bội hơn. Nếu như Icy biết mình sai, vậy thì xin lỗi hắn, nếu như cho rằng mình không sai, vậy thì dứt khoát để hắn đi là được rồi, hiện giờ tỏ thái độ nửa vời như vậy là có ý gì?
“Cho anh chút thời gian.” Gió đêm lất phất thổi qua, cuốn theo lời nói nhẹ nhàng của Icy.
Ninh Thập Tam ngẩn ra, nhưng sau đó lập tức cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Khỏi, tôi chỉ là người thường, không có nhiều thời gian chơi đùa với anh như vậy.”
Nghe xong Icy càng nắm chặt tay hơn, Ninh Thập Tam có thể trách hắn giấu giếm mọi chuyện, nhưng không được phép nói tình cảm hắn dành cho Ninh Thập Tam là trò đùa, Icy lạnh lùng nói: “Nếu anh muốn chơi đùa, cũng sẽ không tìm em!”
Lời này vừa dứt, Icy liền thấy sắc mặt Ninh Thập Tam tái hẳn đi, hắn nói sai ư…Không, lời hắn nói đều là thật, nhưng lại khiến đối phương đau lòng.
Có điều Ninh Thập Tam cũng không phản ứng dữ dội, vẫn bình tĩnh đáp: “Tôi biết, nếu như không phải vì nhiệm vụ, thì người có địa vị cao như anh đã không tới tìm tôi rồi, phải không anh Hàn, giờ tôi đã có thể đi được chưa?”
Icy không buông lỏng tay, hắn vốn có thói quen thể hiện suy nghĩ bằng hành động, nhưng cách làm này khiến Ninh Thập Tam càng tức giận hơn. Giằng mãi không ra, Ninh Thập Tam dứt khoát cạy từng ngón tay của Icy. Cuối cùng cũng cạy được hết, thoát khỏi cái nắm tay kia, vì dùng sức nên Ninh Thập Tam hơi lảo đảo chúi mình về phía trước, cơ thể được giải thoát trở nên nhẹ nhàng, nhưng lại không hề có cảm giác vui sướиɠ, giống như con diều đứt dây, khi lấy lại được tự do cũng đồng nghĩa với việc rơi xuống, không thể xác định được phương hướng của mình.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, Ninh Thập Tam xoay đầu đi một mạch, đến chỗ con đường đang thi công thì vội chạy đến xe của mình. Đến khi ngồi lên xe hắn mới thở dài một hơi, tâm trạng hỗn loạn cả ngày nay dần dần ổn định lại, cả người vô cùng mệt mỏi.
Lulu chế nhạo Ninh Thập Tam là người thường cũng chẳng sai, hắn thừa nhận từ trước đến nay hắn chưa bao giờ muốn làm kẻ siêu phàm, thứ hắn có chỉ là chút linh lực ít ỏi. Để kiếm tiền, hàng ngày hắn chạy đôn đáo khắp nơi, việc cứu người cũng chỉ là tuân theo bản năng, chưa bao giờ hắn có ý định đối nghịch với tử thần. Được bọn họ coi trọng phái nhiều người bám theo điều tra như vậy, chẳng phải chứng minh rằng bản lĩnh của hắn rất lớn sao?
Ninh Thập Tam muốn cười, nhưng mắt lại hơi ẩm ướt, từ nay về sau sẽ không gặp lại Icy nữa phải không? Hắn im lặng nghĩ.
Cái chết của anh Tống không làm quá nhiều người chấn động, chỉ được nhắc tới qua loa trong mục sự kiện của số báo hôm sau, nói rằng vì lan can sân thượng quá cũ kĩ nên then cửa bị long ra dẫn đến tai nạn thương tâm, vài câu ngắn gọn là đã tóm tắt xong sự việc.
Mấy ngày sau chị Tống cùng mấy người trong gia đình tới bàn bạc chuyện bảo hiểm, Ninh Thập Tam cũng xin phép được tham gia. Khi nhắc đến việc anh Tống mất thì chị Tống không nhịn được khóc òa lên, nói công ty của anh Tống vừa mới phá sản không lâu, thế nhưng anh Tống vẫn rất lạc quan, còn bảo rằng thua keo này ta bày keo khác, kêu chị đi du lịch cho khuây khỏa, tuy bọn họ không có con nhưng quan hệ giữa hai người rất tốt. Trước khi chết anh Tống còn gọi điện thoại cho chị, không nghĩ đó lại là những lời từ biệt cuối cùng.
Nghe chị Tống kể hồi lâu, tầm mắt Ninh Thập Tam rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên tay chị. Chiếc nhẫn rất đẹp, giống hệt chiếc nhẫn trong linh cảm của hắn, chỉ khác là một chiếc được đeo bên tay trái, một chiếc lại được đeo bên tay phải.
Thì ra đó không phải tai nạn ngoài ý muốn, cũng không phải một vụ gϊếŧ người, người mở then lan can chính là anh Tống. Hôm đó điện thoại anh Tống bận suốt là vì anh nói chuyện với chị Tống, sau đó tắt nguồn rồi đi lên sân thượng, dàn dựng vụ tự tử sao cho giống tai nạn bất ngờ. Có thể vì không muốn vợ mình thấy cảnh tượng tự tử kia, nên mới bảo chị đi du lịch nước ngoài.
Còn vì sao anh ta lại làm như vậy, chắc là vì món tiền bảo hiểm kếch xù sẽ nhận được. Đối với một người đàn ông đã qua tuổi trung niên, mất đi sự nghiệp chẳng khác gì mất đi giá trị tồn tại, anh Tống thấy cuộc đời trở nên vô nghĩa, nhưng lại sợ sau khi mình mất, chị Tống không biết nương tựa vào đâu, cho nên mới ngụy trang thành tai nạn ngoài ý muốn.
Anh Tống mua bảo hiểm chưa tới nửa năm, làm như vậy là do quyết định nhất thời hay vì đã có tính toán từ lâu Ninh Thập Tam cũng không rõ. Người đã mất, truy cứu thêm cũng không ích gì. Nhìn gương mặt vô cùng đau khổ của chị Tống, Ninh Thập Tam lựa chọn im lặng. Tuy không biết việc làm của anh Tống là đúng hay sai, nhưng bí mật anh ta để lại Ninh Thập Tam không muốn bóc trần, tốt nhất là để nó theo người đã mất cùng nhau yên nghỉ.
Cuối tuần, Ninh Thập Tam tới viện an dưỡng thăm Ninh Hi, Ninh Hi đã hồi phục hoàn toàn, đang ngồi xổm cạnh luống hoa nghịch ngợm. Tiết trời ấm áp, những nụ tulip đang dần hé mở, chẳng mấy chốc sẽ nở rộ.
“Ơ, Icy không đi cùng em sao?” chỉ thấy mình em trai tới, Ninh Hi rất ngạc nhiên.
Chỉ một câu nói đã gợi lên những chuyện Ninh Thập Tam cố sức quên đi suốt mấy ngày nay, nụ cười của hắn hơi gượng gạo, mãi lâu sau hắn mới nói: “Không, sau này cũng sẽ không tới nữa.”
Cảm nhận được sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Ninh Thập Tam, Ninh Hi đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn em trai. Mỗi lần bị người khác bỏ rơi Ninh Thập Tam đều rất ủ rũ, nhưng chưa bao giờ trông hắn sa sút như thế này, tuy nụ cười vẫn thường trực trên môi nhưng lại mang theo chút chua xót, khiến cho người ta rất khó chịu.
Ninh Hi hơi luống cuống, nhỏ giọng hỏi: “Là vì anh sao?”
Tuy Ninh Hi bị tự kỉ nhưng chỉ số IQ rất cao, Ninh Thập Tam chưa bao giờ nói vì sao mình bị đá, nhưng Ninh Hi biết nguyên nhân mấy lần chia tay của em trai đều có can hệ đến cậu, không nghĩ lần này cũng vậy, thấy Ninh Thập Tam khổ sở cậu càng khổ sở hơn.
“Anh đừng suy nghĩ linh tinh!” Thấy Ninh Hi lo lắng như vậy, Ninh Thập Tam vội điều chỉnh tâm trạng, vỗ nhẹ lên người Ninh Hi cười nói: “Đừng lo, chỉ là bị đá thôi mà, đây cũng đâu phải lần đầu tiên, em quen rồi.”
Ninh Hi không bị nụ cười của em trai lừa, bảo: “Tiểu Phúc, nếu như em không vui thì cứ nói, đừng ép buộc bản thân mình.”
Bị đôi mắt trong vắt của Ninh Hi nhìn chằm chằm, đột nhiên Ninh Thập Tam cảm thấy mệt mỏi. Đối diện với người thân, ngay cả diễn kịch cũng là điều bất khả thi, nụ cười dần dần không duy trì nổi nữa. Ninh Thập Tam không muốn Ninh Hi thấy mình trong tình cảnh thảm hại, liền tiến đến ôm lấy Ninh Hi, tựa đầu lên vai anh trai, nói: “Anh, để cho em dựa thế này một lát.”
Ninh Hi thấp hơn Ninh Thập Tam nhiều, thế nhưng lúc này, lại là người mang đến cho hắn cảm giác vững chãi nhất, Ninh Thập Tam nhắm mắt lại, nói thật khẽ: “Em đúng là không có tiền đồ, em…thích anh ta…”
Vỗ nhẹ lưng em trai, Ninh Hi an ủi: “Icy là người xấu, giờ hắn ta vứt bỏ em, nhất định sau này sẽ hối hận.”
Ninh Thập Tam cười khổ: “Icy không bỏ rơi em.”
Thế nhưng lại dùng một phương thức tàn nhẫn hơn để tổn thương hắn. Icy không phải người xấu. Là tử thần, Icy có trách nhiệm riêng của mình. Ninh Thập Tam cảm thấy không nên trách cứ vì Icy đã giấu giếm mọi chuyện, hắn chỉ không cách nào tha thứ cho thủ đoạn lợi dụng tình cảm hèn hạ của Icy. Nếu như chỉ muốn lợi dụng, vậy thì đừng nói mấy lời yêu đương gì hết, hơn nữa lại còn đợi đến khi đối phương đáp lại tình cảm của mình thì nhẫn tâm phủi sạch.
Mà thực ra, hắn cũng không thể trách Icy vô tình. Có lẽ tử thần vốn không có tình cảm, không nên đánh giá họ theo cách của loài người. Với lại mối quan hệ này đều do hai bên tình nguyện, Icy chưa từng bắt Ninh Thập Tam phải thích mình, Ninh Thập Tam tự mình giành tình cảm cho Icy, thì khi bị tổn thương, cũng không can hệ gì đến Icy hết.
“Tiểu Phúc, sau này nhất định em sẽ gặp được người tốt hơn.” Ninh Hi ghé vào tai Ninh Thập Tam khẳng định chắc nịch.
Ninh Thập Tam đã được nghe những lời này từ mấy năm trước, mỗi khi hắn bị thất tình Ninh Hi đều nói như vậy, chưa bao giờ thay đổi, dường như Ninh Hi tin tưởng chỉ cần nhắc đi nhắc lại nguyện vọng này nhiều lần thì nó sẽ trở thành sự thật.
Thế nhưng để quên đi mối tình này, Ninh Thập Tam sẽ phải tốn nhiều thời gian hơn một chút. Icy chắc sẽ nhanh chóng tìm được màu sắc mình thực sự yêu thích, còn Ninh Thập Tam thì không thể. Trái tim hắn đã bị vứt bỏ, bị ném ở xó xỉnh nào không biết, không cách nào nhặt về được, cho dù nhặt được hắn cũng không muốn quay đầu lại, bởi vì có những tình cảm một khi đã trao đi vĩnh viễn không thể trở về trạng thái ban đầu.
Ninh Thập Tam nhấc đầu khỏi vai Ninh Hi, ngồi xuống cạnh bồn hoa, được người nhà an ủi, tâm trạng hắn khá hơn rất nhiều. Ninh Thập Tam cầm lấy rubik của Ninh Hi, nói: “Anh, xếp cho em hình cỏ bốn lá đi, em muốn giải xui.”
Ninh Hi lập tức đồng ý, hai tay xoay một hồi, bề mặt rubik dần ra hình ra dạng, nhưng không phải nhánh cỏ bốn lá, mà là một thỏi vàng. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Ninh Thập Tam, Ninh Hi vô tội nói: “Anh nghĩ bây giờ em cần thứ này hơn.”
Đen tình đỏ bạc, vậy cũng không tệ, Ninh Thập Tam chụp lại hình thỏi vàng, đang định đổi làm hình nền khi có điện thoại gọi đến thì thấy hình nền đặc biệt chỉ dùng khi Icy gọi
trên màn hình điện thoại. Hắn do dự một chút liền xoá cái hình nền đó đi, sau đó dứt khoát xoá cả số điện thoại của Icy.
“Đâu cần phải tuyệt tình như thế?” Ninh Hi ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hai đứa có thể làm bạn bè mà.”
Hắn không có gan làm bạn với tử thần. Ninh Thập Tam cười nhạt, hỏi Ninh Hi: ” Zero lừa anh như thế, anh vẫn còn coi gã là bạn ư?”
“Zero là ai vậy?”
Bị Ninh Hi hỏi ngược lại, Ninh Thập Tam liền kinh ngạc. Viện trưởng Tề từng nói sau khi hạ sốt, có lẽ do quá sợ hãi nên Ninh Hi đã quên sạch những chuyện xảy ra khi bị giam dưới tầng hầm, nhưng Ninh Thập Tam không ngờ Zero mà Ninh Hi cũng không nhớ. Hay là tên khốn tử thần kia sợ hành tung bị vạch trần nên mới thi triển linh thuật xóa bỏ trí nhớ của Ninh Hi?
“Là cái tên người xấu trước kia hay tới chơi với anh ấy.” Để khẳng định lại phỏng đoán của mình, Ninh Thập Tam nói bóng gió: “Dáng người cao cao gầy gầy, mặt mũi cũng được lắm, nhưng mà lúc cười lên nhìn rất muốn đánh.”
“Vậy sao? Anh không nhớ rõ.” Ninh Hi nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng tiếc nuối lắc đầu. “Dù hắn có thật, nhưng Tiểu Phúc đã nói hắn là người xấu, thì anh cũng sẽ không chơi với hắn đâu.”
Xem ra Ninh Hi thật sự đã quên Zero, có điều nếu tử thần đã dùng linh thuật xóa trí nhớ của anh hai, vì sao lại không xóa trí nhớ của hắn?
Thấy Ninh Hi cúi đầu vui vẻ nghịch khối rubik, Ninh Thập Tam cười khổ. Thôi, có khi quên đi cũng tốt, bằng không kí ức bị nhốt dưới tầng hầm cũng sẽ tổn thương Ninh Hi rất nhiều. Nếu như có thể, Ninh Thập Tam thật sự hi vọng Icy cũng sẽ xóa bỏ trí nhớ của mình, hắn thật sự không muốn bản thân đau khổ vì lúc nào cũng nhớ đến người kia nữa.
Sinh hoạt thường ngày của Ninh Thập Tam cũng không vì chuyện anh Tống và Icy mà thay đổi nhiều. Thay đổi duy nhất chính là lượng công việc càng ngày càng chồng chất. Thỏi vàng Ninh Hi cho hắn đúng là hiệu nghiệm, thành tích nghiệp vụ suôn sẻ tăng nhanh như diều gặp gió. Hơn nữa hắn còn tiếp quản phần bảo hiểm bất động sản, hôm nào cũng bận tối mày tối mặt. Vết thương bị phụ tình vẫn còn đó, nhưng cũng vì thế mà hắn càng làm việc hăng hái hơn, bởi công việc giúp hắn quên đi rất nhiều chuyện không vui, không ai có thể khiến hắn đau lòng nữa, kể cả Icy.
Thế nhưng mỗi ngày khi đi làm, Ninh Thập Tam đều không nhịn được mà liếc nhìn căn nhà đối diện. Icy đã hoàn thành xong nhiệm vụ, sẽ không trở lại nữa, song Ninh Thập Tam vẫn chưa thấy hắn dọn đồ đạc trong nhà đi. Mỗi khi nghĩ vậy Ninh Thập Tam đều tự giễu mình nghĩ ngợi vớ vẩn. Nếu muốn lấy đồ, tử thần chỉ cần thi triển linh thuật một cái, chẳng cần gọi cho dịch vụ dọn nhà, không biết chừng bên trong đã trống trơn lâu rồi, chìa khóa cũng đã trả cho chủ nhà ấy chứ.
Trước kia khi còn ở cùng nhau, Icy có đưa cho Ninh Thập Tam một chiếc chìa khóa dự phòng, Ninh Thập Tam nhớ rõ lúc đó hắn rất vui vẻ, vì chiếc chìa khóa kia đại diện cho sự cam kết và tin tưởng lẫn nhau. Cứ nghĩ bọn họ có thể ở bên nhau thật lâu, chẳng ngờ lại chia tay nhanh như vậy, có lẽ đối với tử thần mà nói, tình yêu đúng là thứ tình cảm ngu xuẩn nhất trên đời này.
Tối hôm đó, hiếm hoi lắm Ninh Thập Tam mới có một buổi tan ca sớm hơn thường lệ, dùng bữa qua loa xong, đang định lấy tài liệu công việc ra xử lí thì chuông cửa reo lên.
Bình thường Ninh Thập Tam rất ít khi ở nhà, cho nên chủ nhà luôn chọn lúc tối muộn để đến thu tiền. Ninh Thập Tam không nghĩ nhiều mà chạy ra mở cửa, nhưng nụ cười lập tức cứng ngắc, Icy đứng bên ngoài, vẫn bộ đồ đen như xưa, lẳng lặng nhìn hắn.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Thập Tam chính là sập cửa lại, Icy vội vã ngăn cản, gọi: “Thập Tam.”
Vẫn là âm thanh bình thản ấy, nhưng có lẽ vì trong lòng có tâm sự, nên Ninh Thập Tam đột nhiên cảm thấy trong giọng nói quen thuộc kia lại chứa đựng sự ấm áp. Có lẽ đây chỉ là ảo giác của hắn, cũng giống như việc họ mới chỉ xa nhau mấy hôm mà hắn đã cảm thấy như rất lâu rồi.
Đúng vậy, trước đây hắn đâu hiểu gì về người đàn ông này. Cho đến bây giờ cũng thế.
Cửa bị chặn không đóng vào nổi, Ninh Thập Tam cắn môi dưới, cố trưng ra vẻ mặt bình thản, nặn ra nụ cười hỏi: “Anh đến để nói chia tay với tôi sao? Không cần phải thế đâu.”
Nói xong thì ra sức đóng cửa lại, đương nhiên Icy sẽ không để Ninh Thập Tam làm vậy, chỉ bảo: “Anh rất nhớ những món ăn em làm.”
Ninh Thập Tam tức giận hừ một tiếng, nhớ lại trước kia Icy luôn quấn lấy hắn kêu hắn làm cơm, trong lòng dâng lên đủ mọi loại cảm xúc, cười gằn: “Thì ra tôi vẫn còn có điểm hữu dụng.”
“Anh cũng rất nhớ em.”
“Xin lỗi, lễ tình nhân qua rồi, mời anh tìm đối tượng khác.”
Ninh Thập Tam lạnh lùng nói xong, liền cố hết sức đóng cửa, rốt cuộc cửa cũng sập cái rầm. Hắn xoay người thở hổn hển, đáng ghét, cho dù đời này
hắn luôn bị bỏ rơi, nhưng cũng đừng đả kích hắn liên tục như vậy chứ? Bị một tên tử thần không hiểu tình cảm là gì nói yêu mình, hắn tin mới là lạ!
Lý trí thì nói như vậy nhưng ngực vẫn đau ê ẩm. Ninh Thập Tam khinh bỉ tự mắng mình. Đang xoay người chuẩn bị về phòng khách, trước mắt lại nhoáng lên, Icy đột ngột hiện ra trước mặt hắn, mắt vẫn đang chăm chú nhìn hắn, ngoại trừ địa điểm bị thay đổi, không hề có gì khác biệt so với ban nãy.
Ninh Thập Tam bị sự xuất hiện bất thình lình của Icy làm cho hết hồn, cơn tức giận lập tức bùng lên, mắng: “Anh có biết tôn trọng người khác là gì không hả? Vào nhà mà ngay cả cửa cũng không gõ sao?”
“Có gõ thì em cũng sẽ không mở.” Icy tỉnh bơ giải thích.
Ninh Thập Tam nghẹn họng, cười nhạt: “Đây là lí do để tử thần các người vào nhà người thường sao?”
“Không phải, anh vào đây là vì muốn gặp em.” Không cho Ninh Thập Tam cơ hội chuồn mất, Icy vươn tay giữ hắn lại, kéo hắn tới trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: “Nếu như anh nói anh thật sự nghiêm túc, em sẽ chấp nhận anh một lần nữa chứ?”
“Anh nằm mơ à?”
“Vậy nếu anh hứa vĩnh viễn ở bên em, liệu em có tha thứ cho anh?”
Ninh Thập Tam cười khẩy không nói gì, thế nhưng biểu cảm giận dữ trên mặt hắn chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Icy rất thất vọng, lông mày hơi nhíu lại, để lộ vẻ mặt buồn phiền, im lặng lúc lâu lại hỏi: “Vậy thì, nói cho anh biết, anh phải làm thế nào mới có thể quên được em?”
Giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo tình cảm sâu đậm vang lên, tựa như vô tình hỏi, lại mang theo vô vàn quyến luyến. Ninh Thập Tam giật mình, vành mắt hơi nóng lên, không muốn để cho Icy thấy được sự khác thường của mình, bèn quay đầu đi chỗ khác thấp giọng nói: “Tôi không biết khái niệm vĩnh viễn của tử thần là bao lâu, nhưng dù sao cũng đủ lâu để có thể quên đi một người.”
“Nhưng không có em, cả thế giới của anh chỉ là một màu u ám.”
Ninh Thập Tam tức giận, tung một cú đá, quát: “Anh có thể đừng nói những lời buồn nôn như vậy nữa không!?”
“Anh chỉ đang nói sự thật.”
Icy nhìn Ninh Thập Tam, từ khi có sự xuất hiện của Ninh Thập Tam, không gian xung quanh hắn sáng bừng lên, rất nhiều màu sắc vẫn chưa biết tên, hòa quyện lại với nhau, tạo thành một thế giới đa sắc màu, khiến cho hắn không cách nào thoát ra, cũng không muốn thoát ra, cho nên hắn phải cố gắng nắm chắc lấy những màu sắc tươi sáng này, bằng bất cứ giá nào.
Mặt Ninh Thập Tam vẫn tối sầm. Icy nghĩ, hắn thích nhìn gương mặt phiếm hồng sau khi say rượu của Ninh Thập Tam hơn là gương mặt bây giờ, vì vậy nói: “Nhưng nếu em muốn nghe tỏ tình, anh có thể nói cho em nghe, em thích tỏ tình kiểu gì? Kiểu quyến rũ hay kiểu ngọt ngào?”
Nghĩ tới cách nói chuyện không khá hơn là mấy của Icy, Ninh Thập Tam bất lực thở dài, nhưng những lo lắng tận sâu nơi đáy lòng cũng tiêu tan đi đôi chút. So với những lời đường mật kia, Ninh Thập Tam càng muốn nghe những lời nói thật hơn, hắn biết Icy không hề nói dối, chỉ là hắn vẫn cảm thấy bất an, lo được lo mất. Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật khi thấy Icy xuất hiện, thâm tâm Ninh Thập Tam rất vui mừng, mặc dù kèm theo đó còn là nỗi sợ hãi, sợ tất cả đang tốt đẹp rồi sẽ lại mất đi.
“Nếu như anh quả thật để ý đến tôi, sao đến tận bây giờ mới đi tìm tôi.” Ninh Thập Tam nói: “Thứ tình cảm phải suy nghĩ đắn đo lâu như vậy không phải tình yêu.”
“Anh không suy nghĩ, chỉ là anh có việc cần xử lí.”
Nếu Icy yêu Ninh Thập Tam, muốn ở cùng Ninh Thập Tam, thì sẽ phải bảo vệ hắn. Thân phận, linh lực của Ninh Thập Tam đều là trở ngại đối với tử thần, nhất định bọn họ sẽ không để Ninh Thập Tam yên, chí ít là Lulu. Năm đó Ninh Thập Tam trốn thoát khỏi bàn tay Lulu, với cá tính của Lulu, cô ta nhất định sẽ cố gắng bù đắp lỗi lầm ấy. Tuy minh giới không thể bắt người tùy tiện, nhưng khi Ninh Thập Tam chết, linh hồn bị dẫn giải, xét xử ra sao, tất cả đều tuân theo phép tắc của minh giới. Ninh Thập Tam là thiên địch của tử thần, bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn, những vấn đề này Icy cũng phải giải quyết ổn thỏa.
“Còn nữa, xin lỗi em.” Icy nói.
Ninh Thập Tam bó tay với sự chậm chạp của Icy, cười khổ: “Không phải lời này nên nói ngay hôm đó sao?”
Lúc hắn muốn nghe nhất thì lại không nói, mấy ngày sau lại đột nhiên chạy tới xin lỗi, khiến hắn thật sự hoài nghi liệu Icy có thật lòng hay không.
“Hôm đó anh không nói, là vì anh cảm thấy mình không có tư cách.”
Ngày đó không có tư cách, chẳng lẽ bây giờ thì có ư? Ninh Thập Tam quả thật không hiểu nổi cách suy nghĩ của Icy, dù sao hắn cũng không trách Icy cố tình tiếp cận hắn, bởi vì đó là công việc của Icy, chỉ cần không lừa gạt tình cảm của hắn là được. Ninh Thập Tam biết Icy chắc chắn không làm vậy, nếu không thì đã không trở lại đây rồi.
Thế nhưng không trách cứ thì chẳng khác nào tha thứ cho Icy. Lúc đầu lừa mình, sau khi có chuyện xảy ra lại chẳng nói câu nào mà lặn mất tăm mấy ngày liền, giờ tha thứ dễ dàng chẳng phải quá hời cho Icy.
“Vậy giờ anh nghĩ mình có tư cách?” Ninh Thập Tam kéo lấy vạt áo Icy, đột nhiên nhướng mình về phía trước, đôi mắt hơi nheo lại, mỉm cười nhẹ giọng hỏi.
Icy nhìn Ninh Thập Tam, tuy hắn đang cười, nhưng cặp mắt nheo lại tỏ vẻ không vui, giống như đang cân nhắc nên làm thế nào để nghiêm phạt Icy. Vẻ mặt này nhìn qua có hơi gian xảo, tay Ninh Thập Tam nắm lấy vạt áo Icy rất chặt, lại còn cố tình nói chậm từng từ, để cho Icy cảm nhận được sự khó chịu của mình. Thế nhưng sắc mặt tái nhợt làm giảm đi khí thế của hắn, đằng sau vẻ mạnh mẽ là nỗi thương tâm và mệt mỏi không thể che giấu được.
Icy đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Mặc kệ thái độ giương nanh múa vuốt của Ninh Thập Tam, Icy vươn tay vuốt ve gò má hắn, nói: “Em gầy quá, đều là tại anh.”
Vốn là Ninh Thập Tam muốn ra oai phủ đầu với Icy. Không ngờ lại đυ.ng phải khối băng, trước khí thế của Ninh Thập Tam, Icy vẫn trơ trơ. Ngược lại một câu nói nhẹ nhàng của Icy lại khiến mọi thứ trong quá khứ chẳng còn quan trọng. Ninh Thập Tam nghe câu nói kia xong, mũi cay cay, gián tiếp thừa nhận mấy ngày qua chẳng dễ chịu gì. Bởi vì yêu Icy, cho nên mới nhớ hắn. Ai nói tương tư khắc cốt ghi xương mới là cảm xúc giày vò nhất, tình yêu nảy nở từ những cảm giác ấm áp tích góp từng ngày mới thật sự giày vò, tuy không ám ảnh, nhưng không thể nào thoát ra được. Vì thế chỉ có thể ôm lấy, để cho thứ tình cảm kia hòa với bản thân làm một, mà tất cả những điều này đều do lỗi của Icy.
Tâm trạng rối bời, Ninh Thập Tam cúi đầu, giấu đi vẻ thảm hại của bản thân, song Icy lại không chịu buông tha, nắm lấy cằm hắn, để hắn nhìn thẳng mình. Ninh Thập Tam ghét cảm giác bị động này, muốn thoát ra khỏi sự chế ngự của Icy, đáng tiếc hắn không thể, trái lại khóe mắt còn hơi ươn ướt, giọt nước mắt vì sự kích động của hắn mà tràn ra.
Icy hơi cúi đầu, bờ môi chạm vào khóe mắt Ninh Thập Tam, có vị mằn mặn, Icy hơi nhíu mi, hắn không rõ đây là cảm giác gì, nhưng hắn ghét nó.
“Ngồi máy tính nhiều nên mới như vậy.” Không có thói quen bộc lộ sự yếu đuối ra trước mặt người khác, Ninh Thập Tam nhún vai, dửng dưng giải thích.
“Lời nói dối này thật vụng về.”
Những phiền muộn của Ninh Thập Tam đã bị quét sạch, lúc này hắn vô cùng hoài nghi Icy đến đây thật sự là để xin lỗi mình sao?
“Hình như anh vẫn chưa hiểu, tôi vẫn chưa tha lỗi cho anh!” Ninh Thập Tam cười nhạt.
Icy tỏ vẻ vô tội nhìn hắn, “Cho nên anh mới đến xin em tha thứ.”
“Muốn tôi tha tha thứ ấy hả…”
Ninh Thập Tam cười khẩy tiến đến gần Icy, dường như muốn hôn môi hắn, lại thấy trong đôi mắt tĩnh lặng của Icy dần dần gợn sóng, Ninh Thập Tam không chần chừ, lập tức dán bờ môi mình lên môi Icy, sau đó lướt đến bên tai thì thầm: “Đưa em lên tầng thượng tòa nhà cao nhất, em sẽ tha thứ cho anh.”
Câu nói thoáng mang theo ý tứ tán tỉnh, Icy cứng đơ người, đôi mắt Ninh Thập Tam không vui nheo lại, “Thế nào?”
“Không có gì, chỉ là anh thấy điều kiện này thật đơn giản.”
Ninh Thập Tam mỉm cười, “Bởi vì yêu và tha thứ giống nhau, đều rất đơn giản.”