Chương 10
Ðêm đó bọn họ không về nhà mà qua đêm trên xe. Sáng sớm hôm sau hai người về thay quần áo rồi mới tới trại an dưỡng. Thời tiết rất đẹp, Ninh Hi đang ngồi cạnh bồn hoa vẽ tranh, thấy hai người tới, liền hỏi ngay vì sao hôm qua không đến thăm cậu.Nhớ lại màn điên long đảo phượng trên xe đêm qua, Ninh Thập Tam chột dạ, đành mượn cớ công ty nhiều việc để lấp liếʍ, rồi hỏi: “Em không tới, anh hai lo cho em lắm phải không?”
“Không lo. Tên người xấu bảo em và Icy có việc quan trọng cần làm, làm việc quan trọng hơn, anh sẽ không làm phiền hai đứa.”
Ninh Thập Tam càng chột dạ, nghe Ninh Hi nhắc đến Zero, mày nhăn tít lại: “Chuyện hậu sự của gia gia làm vườn đã xong rồi, sao Zero vẫn tới trại an dưỡng?”
“Hắn nói hắn buồn chán, mà anh thấy hắn cũng buồn chán thật, không có việc gì làm nên suốt ngày quấn lấy anh hỏi hết cái này đến cái khác.” Ninh Hi vừa vẽ tranh vừa đáp.
Tai Ninh Thập Tam lập tức dựng thẳng lên: “Gã hỏi cái gì?”
“Linh ta linh tinh, chuyện gì cũng hỏi, nên anh cũng trả lời hắn linh ta linh tinh.”
Cọ trong tay Ninh Hi dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Ninh Thập Tam, đôi mắt chớp chớp ẩn hiện ý cười tinh quái. Ninh Thập Tam cũng mỉm cười hướng cậu bật ngón cái, ý bảo anh hai thật lợi hại.
Icy thờ ơ nghe, quả nhiên không tìm được gì thì Zero không chịu bỏ cuộc, nên mới quanh quẩn bên Ninh Hi tìm cách cạy miệng cậu ta. Nhưng Zero đã đánh giá thấp tên tự kỉ này rồi, chỉ số IQ của Ninh Hi hoàn toàn không thấp, muốn lừa gạt cậu ta chẳng khác nào dùng chân không đá cửa sắt. Chẳng qua Zero muốn làm gì thì là việc của gã, Icy không có hứng tìm hiểu, đương nhiên giúp đỡ thì càng đừng mơ đến.
“Tranh rất đẹp.” Hiện tại mọi hứng thú của Icy đều dồn vào bức tranh Ninh Hi vẽ, thấy bên dưới tờ giấy dần dần hiện ra hình dáng một đóa hoa, Icy liền hỏi: “Ðây là hoa tulip sao?”
“Đúng vậy, là hoa Tiểu Phúc thích nhất.”
“Nhưng sao anh lại để trống cả một khoảng giấy ở trên như vậy?” Ninh Thập Tam ngạc nhiên hỏi.
“Vì tên người xấu bắt anh vẽ hắn, không được vẽ tranh cho em nữa, nên mấy thứ anh ghét anh sẽ vẽ cuối cùng.”
“Nếu đã không thích, thì anh không vẽ nữa là được mà.”
“Nhưng hắn đồng ý mua bánh bao thủy tinh cho anh, nên…”
Ninh Hi bất đắc dĩ nhún vai, trưng ra vẻ mặt oan ức, khiến Ninh Thập Tam tức đến xịt khói, chỉ muốn nắm lấy bả vai Ninh Hi rống lên: “Anh hai, sao anh lại không có chí khí thế hả, một cái bánh bao thủy tinh đã mua chuộc được anh rồi!”
Nhưng đương nhiên hắn sẽ không làm vậy, chỉ dịu dàng cười cười, nói: “Cũng tốt, quen thêm được bạn mới. Anh phải tích cực nói chuyện nha. Thế thì, xếp cho bọn em một bông hoa bằng rubik đi.”
Ninh Hi đang chẳng muốn vẽ tranh, nghe xong câu này lập tức quẳng cọ sang một bên, cầm lấy rubik xoay xoay, chẳng mấy chốc một dải cầu vồng hiện ra giữa mặt trên của rubik.
Cậu đưa cho Icy, tuy Icy không nhìn ra đây là hình gì, nhưng hắn biết đó không phải tulip. Chẳng qua không thể từ chối lòng tốt của Ninh Hi, hắn lấy điện thoại ra chụp lại rồi hỏi: “Tôi muốn biết, khi nào cậu làm cho tôi bông tulip đen.”
Ninh Thập Tam kinh ngạc liếc Icy một cái, tự hỏi không phải Icy bị bệnh mù màu sao? Sao nhận ra được hình này không phải là tulip? Ninh Hi mỉm cười: “Bởi vì tôi nghĩ anh cần thứ này hơn, anh không cảm thấy sống trong thế giới toàn màu đen mãi rất chán sao?”
Icy nhìn nụ cười hồn nhiên của Ninh Hi, thật muốn biết câu nói này là do Ninh Hi vô tình thốt ra, hay là vì năng lực cảm nhận của cậu ta còn cao hơn Ninh Thập Tam một bậc.
***
Vì muốn đợi Zero xuất hiện, Ninh Thập Tam ở trại an dưỡng đến tận khuya mới về. Lúc cùng Ninh Thập Tam ra khỏi trại, Icy nhìn lướt qua phía sau, trông thấy Zero đang ẩn thân tựa vào vách tường, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ. Icy biết Zero đã tới đây từ rất sớm nhưng thấy hắn và Ninh Thập Tam ở cùng Ninh Hi, cho nên mới trốn gần đấy để tránh chạm mặt Ninh Thập Tam.
Quả nhiên, sau khi rời khỏi trại an dưỡng, Ninh Thập Tam liền hỏi hắn, “Cái anh bạn kia của anh rốt cuộc làm sao vậy? Sao cứ quấn lấy anh hai?”
“Chịu, anh không quen gã.” Icy thản nhiên phủ nhận sạch sẽ mối quan hệ giữa hắn và Zero. Mà thực ra hắn cũng không nói dối, nếu như không phải vì nhiệm vụ lần này, hắn và Zero cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc, “Với lại anh cũng không ưa gã.”
“Gã ta…không có sở thích gì kì quặc chứ?” Ninh Thập Tam lo lắng hỏi.
“Không,” Tử thần không kinh khủng như con người nghĩ, ngoài việc thu thập linh hồn, bọn họ sẽ không làm việc gì khiến trật tự trần gian nhiễu loạn, Icy nói: “Nhưng gu ăn mặc của tên đó chán đời lắm, muốn nảy sinh thiện cảm với gã cũng khó.”
Ninh Thập Tam nhớ lại lần trước gặp Zero, rõ ràng mặc rất tử tế mà, cho nên không buồn ý kiến gì với nhận xét của Icy.
Mặc như vậy mà còn chê, thế mặc như Icy thì thế nào đây?
Có điều sau khi nghe Icy nói Zero không có sở thích kì quái, Ninh Thập Tam cảm thấy yên tâm hơn, mà dù có đi nữa, cũng chưa chắc giở được trò gì với Ninh Hi. Ninh Hi có một điểm rất giống Icy, nếu như thật sự ghét một người, thì sẽ ngó lơ tất cả những gì người đó làm. Nhưng anh trai hắn vẫn đáp lại Zero, điều đó chứng tỏ tuy Zero mù thời trang, tính tình lại kì quặc, nhưng chưa hẳn đã là người xấu.
“Sao anh cứ nhìn em chằm chằm vậy? Cẩn thận kìa!”
Ninh Thập Tam miên man suy nghĩ, lúc này mới nhận ra từ nãy đến giờ Icy vẫn luôn nghiêng đầu nhìn mình, hắn sợ hãi vội vã la to lên. “Xin anh đấy, giờ đang lái xe, đợi khi khác hãy chơi trò liếc mắt đưa tình có được không?”
“Không sao, cứ tin tưởng vào tay lái của anh.” Ninh Thập Tam còn tới bảy mươi năm dương thọ, lại đang ngồi xe tử thần lái, làm gì có chuyện xảy ra được? Icy nói: “Anh chỉ đang nghĩ, tình cảm của em dành cho Ninh Hi quả thật rất kì lạ.”
“Lạ gì mà lạ? Đừng bảo anh cũng có mấy cái suy nghĩ biếи ŧɦái kia nhé?” Ninh Thập Tam không vui nhìn Icy.
“Không, anh không nghĩ kiểu đó, chỉ là quan hệ giữa anh và anh trai anh chắc vĩnh viễn không thể thân thiết được như em và Ninh Hi.”
“Anh cũng có anh trai?” Ninh Thập Tam đột nhiên hứng thú: “Chưa bao giờ nghe thấy anh nhắc đến cả.”
“Có gì mà ngạc nhiên, bình thường anh cũng chẳng nhớ đến sự tồn tại của anh ta.”
Ninh Thập Tam đen mặt, rất muốn hỏi người mà Icy đang nói đến thật sự là anh trai của hắn chứ? Vẻ mặt Icy vẫn lãnh đạm như mọi khi, khuyết điểm lớn nhất của vẻ mặt này chính là không bao giờ biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì. Có điều nghe giọng Icy cũng hiểu, quan hệ giữa anh em nhà họ không tốt lắm. Ninh Thập Tam ho khụ khụ hai tiếng, quyết định đây là việc riêng nhà người ta, không nên gặng hỏi nhiều, dù sao hắn và Icy cũng chưa thân thiết đến mức có thể kể hết mọi chuyện cho nhau nghe.
“Mà anh…hình như anh…” Ninh Thập Tam chuyển đề tài, tò mò hỏi: “Bị chứng mù màu đúng không? Nhưng sao anh lại biết hình vừa rồi anh trai em xếp không phải hoa tulip?”
“Cũng giống khả năng nghe của em thôi, có chuyển biến tốt đẹp.”
Ninh Thập Tam phấn khởi bảo: “Y học bây giờ rất phát triển, nếu có thể chữa khỏi hẳn thì tốt quá, việc thiết kế của anh sẽ thuận lợi hơn.”
Icy thấy có cơ hội, hỏi: “Thế tai em chữa kiểu gì mà bình phục hẳn vậy?”
“Em không chữa,” quen Icy một thời gian, Ninh Thập Tam không còn phòng bị như lúc đầu nữa, kể luôn: “Ba năm trước em bị xe tông, thiếu chút nữa đi đời nhà ma, sau khi tỉnh dậy thính lực dần dần khôi phục, không cần máy trợ thính vẫn nghe được rất rõ. Bác sĩ nói có thể do va chạm mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến não bộ, gây ra những biến đổi khác thường, thế nhưng nguyên nhân cụ thể lại không giải thích được. Mà với em đây là tin mừng, chỉ cần biết thế là đủ.”
“Ngoại trừ khả năng nghe hồi phục ra, còn có thay đổi nào khác không?”
“À ừ…” Ninh Thập Tam do dự một chút, cười cười nhìn Icy: “Vụ tai nạn kia kinh khủng lắm, đừng hỏi về nó nữa được không?”
Ninh Thập Tam dựa mình vào ghế, rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện cũ. Icy cũng không cố hỏi, hạ ghế thấp xuống để Ninh Thập Tam thoải mái ngủ một lát.
Chờ Ninh Thập Tam ngủ say, Icy vừa lái xe vừa nghĩ, có lẽ vụ tai nạn kia chính là một bước ngoặt lớn, hắn phải kiểm tra kĩ càng tài liệu về thời điểm đó mới được. Nhưng bực cái là, lấy tài liệu ở chỗ trụ sở tổng bộ rất phiền phức, xem ra lại phải nhờ đến ông anh trai hắn gần như đã quên khuấy kia rồi.
Những ngày tiếp theo Ninh Thập Tam đều ở nhà Icy, Icy rất sạch sẽ, nhà cửa không dính một hạt bụi nào. Giặt giũ quét dọn cũng một tay Icy lo, cho nên Ninh Thập Tam thấy ở lại chả thiệt miếng nào. Hắn chỉ cần phụ trách hai bữa sáng tối là được, đôi khi lười chẳng muốn nấu cơm, hắn đề nghị ra ngoài ăn, Icy cũng không phản đối. Tóm lại, một câu thôi, Icy rất dễ nuôi.
Mỗi lần ghé vào quán bình dân ven đường thì Ninh Thập Tam bỏ tiền, còn vào nhà hàng cao cấp Icy trả, việc san sẻ này giúp cả hai thoát khỏi gánh nặng tâm lý. Về phần ai chi nhiều tiền hơn ai, câu hỏi này không có lợi với Ninh Thập Tam mấy, cho nên hắn cứ tự nhiên mà lờ đi thôi.
***
Hôm nay Ninh Thập Tam hẹn khách hàng ở quán cà phê bàn chuyện bảo hiểm. Đang tán gẫu, ánh mắt hắn lơ đãng đảo qua phía trước, đột nhiên khựng lại, cách đó không xa Icy đang trò chuyện với một phụ nữ tóc uốn quăn.
Ninh Thập Tam quen Icy lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến người nhà, bạn bè hay công việc. Cho nên sự xuất hiện của người phụ nữ này khiến Ninh Thập Tam cảm thấy rất tò mò, không nhịn được liếc mắt nhìn trộm vài lần.
Cô nàng kia có mái tóc xoăn vàng óng ả, mỗi khi cô ta bật cười mái tóc ấy lại sóng sánh, cuốn hút vô cùng. Dáng chuẩn, diện một chiếc váy màu đỏ, tuy không hở hang nhưng lại toát ra sức hấp dẫn mê người. Màu đỏ là một màu kì lạ, nó có thể khiến người này trở nên thô tục, nhưng lại tôn lên vẻ quyến rũ cho người khác, mà cô gái ngồi với Icy kia, không nghi ngờ gì chính là trường hợp thứ hai. Ninh Thập Tam phát hiện đã có không ít ánh mắt đàn ông trong quán lởn vởn xung quanh cô nàng, đáng tiếc Icy vẫn lãnh đạm ngồi đối diện với cô, trên mặt giữ nguyên trạng thái băng tuyết ngàn năm không đổi.
“Cô ta đẹp thật.” Vị khách hàng cũng bắt đầu để ý đến sự xuất hiện của người phụ nữ này. Thấy mắt Ninh Thập Tam liên tục nhìn về phía đó, ông ta khẽ cười nói: “Anh Ninh không phải vẫn độc thân sao, hay tán cô ta thử xem.”
Nhầm to, người hắn để ý không phải mỹ nữ kia, mà là cái tên ngồi đối diện với mỹ nữ.
Ninh Thập Tam thừa nhận bản thân không phải loại hẹp hòi, nhưng nhìn thấy Icy ngồi cùng với phụ nữ, lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa hắn đã sớm phát hiện ra Icy cũng biết tới sự có mặt của hắn trong quán cà phê, nhưng không hề để ý tới hắn, mà vẫn ngồi tại chỗ nghe mỹ nữ tán gẫu. Bị ngó lơ hoàn toàn, một cảm giác tồi tệ dần lan ra trong ngực Ninh Thập Tam.
Có lẽ cô nàng kia là người mẫu hoặc khách hàng của Icy, đang bàn bạc chuyện công việc nên Icy không tiện rời chỗ ngồi. Thế nhưng gật đầu chào mình một cái cũng được mà, cần gì phải bơ mình đến cùng như vậy?
“Cậu ta cứ nhìn chúng ta nãy giờ, Icy.” cảm nhận được tầm mắt của Ninh Thập Tam dõi theo mình, mỹ nữ vén mấy lọn tóc xoăn rủ xuống, cười nói với Icy: “Không biết là vì thấy chúng mình ngồi cùng nhau, hay là vì bị mị lực của ta quyến rũ đây?”
“Nếu như linh thuật của ngươi tỉ lệ thuận với diện mạo đẹp đẽ của ngươi, thì ngươi đã không bị thua một tên nhân loại thảm hại đến mức phải trở thành cấp dưới của ta.” Icy chẳng ngẩng đầu, thuận miệng đáp một câu, hiện tại chú ý của hắn dồn hết lên mặt bàn, một màn hình điện tử trong suốt đang không ngừng cập nhật những tài liệu liên quan đến tai nạn của Ninh Thập Tam ba năm trước.
Mỹ nữ rất tức giận lườm lườm Icy, tiếp theo lại mỉm cười, dùng chất giọng cuốn hút nói: “Nhưng lần này, ta nhất định sẽ không thất bại.”
“Không.” Icy xem hồ sơ xong, ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Thu thập linh hồn người chết mới là nhiệm vụ của ngươi.”
“Nhỡ ngươi cần ta trợ giúp thì sao.” Hiểu rõ tính tình Icy, mỹ nữ không hề tức giận, vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ.
“E là ta không cần.” Icy dứt khoát trả lời.
Thật ra hắn đang rất hối hận, nếu như biết người mang tài liệu đến là Lulu, hắn thà phái Zero trực tiếp đi lấy, đỡ phải ngồi nghe cô ta nhì nhèo thế này. Hơn nữa, màu sắc trên người Lulu khiến Icy cảm thấy không thoải mái, váy đỏ chót, tóc vàng rực, chẳng biết móng tay sơn màu gì, nhìn lòe loẹt quá thể. Hóa ra chỉ có nhan sắc xinh đẹp thôi là chưa đủ, còn cần phải biết cách kết hợp mọi thứ cho phù hợp nữa. Theo Icy thấy, cách kết hợp trang phục của Lulu tệ hết chỗ nói. Mà khiến hắn bực mình nhất là cô ta còn dám bày kế, cố tình hẹn hắn ở quán cà phê Ninh Thập Tam và khách hàng gặp mặt. Cái loại tự cho mình thông minh này mới là thứ hắn ghét nhất.
Còn vì sao hắn không muốn sự giúp đỡ của Lulu, thì là do thẩm mỹ và suy nghĩ của cô ta còn kém cả Zero. Hơn nữa đúng như Lulu nói, Ninh Thập Tam rất để ý đến Lulu, mỗi khi quét mắt qua đây đều phải nán lại trên người cô ta thêm vài giây. Điều này khiến Icy cảm thấy khó chịu. Hắn khẽ phẩy tay, màn hình điện tử vừa phát huy hết công hiệu lập tức bị xóa bỏ.
Lulu cảm giác được cơn tức giận của Icy. Tuy mặt hắn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trực giác của phụ nữ cùng tử thần mách bảo cô. Cô chưa bao giờ đoán lầm, nên đành biết điều ngậm miệng lại. Muốn chiến thắng chỉ dựa và linh lực thôi chưa đủ, còn phải cần đến trí tuệ. Nhưng người cô muốn đánh bại không phải cái tên tử thần vô cảm Icy kia, mà chính là Ninh Thập Tam.
Cô buộc phải thắng, vì ba năm trước linh hồn Ninh Thập Tam đã chạy thoát khỏi bàn tay cô, lần này cô nhất định sẽ không cho cậu ta cơ hội nào nữa!
Ninh Thập Tam hoàn toàn không nhận biết được mối nguy hiểm cận kề, hắn còn đang bận nghĩ ngợi về Icy và người phụ nữ kia. Suốt cuộc đàm phán thứ hai hắn chẳng biết mình đã luyên thuyên những gì, vậy mà cuối buổi khách hàng vẫn khen ngợi hắn nắm rõ chuyên môn. Thực ra Ninh Thập Tam thừa biết, hắn chỉ đọc lại mấy thứ viết sẵn trong hợp đồng thôi.
Ninh Thập Tam chào tạm biệt khách hàng xong, ra khỏi quán cà phê. Mới đi được mấy bước, chợt nghe phía sau có một giọng nữ gọi với theo: “Anh Ninh, chờ một chút.”
Ninh Thập Tam quay lại, trông thấy cô nàng ban nãy nói chuyện với Icy đang bước nhanh tới. Tuy đứng cạnh Icy nhưng cô không thấp hơn nhiều. Điều này chứng tỏ vóc người cô ta không chỉ thon thả, mà cũng rất cao, đã thế còn đi giày cao gót, trông còn cao hơn cả hắn. Mỹ nữ đứng trước mặt Ninh Thập Tam, mỉm cười nhìn hắn từ trên xuống dưới, phong cách cao ngạo này khiến Ninh Thập Tam nhớ lại cảm giác lúc đi xin việc ở mấy công ty lớn, bị nhà tuyển dụng soi xét từng li từng tí.
“Chào anh Ninh, tôi tên là Lulu, nghe nói anh là bạn của Icy, rất vui được gặp anh.” Lulu đánh giá Ninh Thập Tam xong, chìa tay về phía hắn tự giới thiệu.
“Chào, tôi là Ninh Thập Tam.”
“Thật là một cái tên kì lạ.” Lulu mỉm cười nói: “Ở phương Tây, mười ba là một con số đen đủi, anh chưa bao giờ thấy khó chịu với cái tên này ư?”
Mỹ nữ cười rất quyến rũ, nhưng khí thế toát ra lại giống của những người đến để gây sự. Lúc bắt tay, Ninh Thập Tam cảm thấy bàn tay cô lạnh ngắt. Nhưng không giống với kiểu lạnh lẽo của Icy, độ lạnh này khiến Ninh Thập Tam rất khó chịu. Dường như trong quá khứ hắn đã từng trải qua cảm giác khó chịu này rồi.
“Đúng vậy, nhưng tôi là người châu Á. Chắc cô Lulu không biết, mười ba ở đây là một biểu tượng may mắn, bởi vì chữ Phúc là do đúng mười ba nét tạo thành.”
Dám nói tên anh trai hắn đặt cho là xúi quẩy, Ninh Thập Tam tức tối. Nếu như không cần phải giữ thái độ lịch sự, hắn đã nói thẳng vào mặt cô nàng này rằng cô ta chẳng hiểu gì về văn hóa Trung Quốc hết, nên quay về tiểu học ôn lại một lần nữa đi.
“Ra là vậy.” Lulu hiểu ra, nhìn Icy mỉm cười: “Bạn của anh thật thú vị “
“Điều này tôi biết từ lâu rồi.”
Icy mặt mày lãnh đạm, Lulu nhìn hai người họ một lượt, vừa cười vừa nói với Ninh Thập Tam: “Tôi có việc phải đi trước. Anh Ninh, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội gặp mặt.” Dừng một chút, Lulu tiếp tục: “Hy vọng như lời anh nói, cái tên của anh sẽ mang lại may mắn cho anh.”
Mỹ nữ vừa rời đi, Ninh Thập Tam liền đưa mắt nhìn Icy, giữ nguyên thái độ vui vẻ như khi nãy tiếp chuyện Lulu: “Trùng hợp thật, lại gặp nhau.”
Icy không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cùng ăn trưa không?”
“Ðược, tầng bốn quán cà phê là nhà hàng, anh không ngại mời em chứ?”
Icy vươn tay muốn nắm lấy tay Ninh Thập Tam, ý tứ rõ ràng, nhưng Ninh Thập Tam lại xoay người đi thẳng về phía cầu thang máy, vừa vặn lúc cửa thang máy mở ra, cả hai bước vào nhấn tầng cần đến.
Trên tầng bốn đều là cửa hàng ăn uống, loại nào cũng có, Ninh Thập Tam chọn hàng đồ Âu Icy thích nhất, gọi hai suất cơm, sau đó hai người nhìn nhau, chẳng ai nói thêm câu gì.
Phải, Ninh Thập Tam thừa nhận hắn để tâm đến chuyện ban nãy. Chẳng ai lại không nghĩ ngợi lung tung khi thấy người yêu đi cùng với một cô gái xinh đẹp cả, trừ khi họ hoàn toàn không có tình cảm với đối phương. Cho nên khi phát hiện ra mình không phải trường hợp ngoại lệ, so bì tị nạnh với Lulu, Ninh Thập Tam rất căm ghét thái độ giận dỗi của mình.
“Hôm nay trời đẹp nhỉ.” Ninh Thập Tam uống ít nước trong khi chờ món ăn được bưng ra, thuận miệng nói.
“Vẫn chỉ là một màu xám xịt mà thôi.” Icy vô vị đáp.
Ninh Thập Tam sặc nước, được rồi, nói chuyện với một tên mù màu, hắn không nên ôm ấp nhiều hi vọng.
Chẳng mấy chốc bồi bàn bê thức ăn tới, Ninh Thập Tam xuýt xoa khen ngợi, Icy chỉ đơn giản nói “Không tệ.”, khiến mọi ý định nói bóng nói gió của Ninh Thập Tam bay biến hết.
Không khí ăn trưa vô cùng lặng lẽ, sau khi xong bữa tính tiền ra khỏi quán, lúc đứng trong cầu thang máy Ninh Thập Tam không nhịn được nữa rốt cuộc hỏi: “Cô nàng vừa rồi…là ai vậy?”
“Em không cần biết.” Icy bình thản trả lời.
Bốn phía thang máy sáng trưng, khiến Ninh Thập Tam có thể thấy rõ gương mặt không cảm xúc của Icy phản chiếu trên bức tường kim loại lạnh lẽo. Icy nói thẳng thắn như vậy, cũng chẳng thèm để ý đến cảm xúc của hắn sau khi nghe xong như thế nào.
Ninh Thập Tam cực kì không thích cách nói thẳng thắn ấy, bởi nó làm hắn thấy sự tồn tại của mình chẳng có tí giá trị gì.
Icy không cần giải thích, Ninh Thập Tam cũng chẳng muốn biết, dẫu sao quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là tình nhân, rất nhiều vấn đề không cần thiết phải đề cập đến.
Ninh Thập Tam không hỏi thêm nữa, mi mắt rũ xuống, chuyển tầm nhìn vào bao tài liệu của mình. Bao rất nặng, bên trong chật ních giấy tờ, dường như muốn nói cho hắn biết, đối với hắn công việc mới là thứ quan trọng nhất.
Ra khỏi tòa cao ốc, Icy muốn đưa Ninh Thập Tam tới công ty nhưng lại bị Ninh Thập Tam từ chối tế nhị, còn bảo rằng chiều nay bề bộn công việc, sẽ phải làm đến khuya, đừng gọi điện thoại cho hắn.
“Vậy sau khi về nhà nhớ gọi điện cho anh.” Trước khi đi Icy dặn dò.
Ninh Thập Tam đáp qua loa lấy lệ, hắn không phải loại thích tự hành hạ bản thân mình, nếu đã biết trong lòng đối phương mình không quan trọng, vậy hắn sẽ không mù quáng lao vào cuộc tình ấy nữa. Nhưng Ninh Thập Tam rất thất vọng với mắt nhìn người của mình, hắn cứ nghĩ Icy sẽ ở cạnh hắn thật lâu. Mãi mãi có lẽ là hy vọng quá xa vời, nhưng cũng không đến nỗi chỉ vài tuần ngắn ngủi như vậy chứ.
Có lẽ thời buổi bây giờ, cái gì cũng quan trọng hiệu suất, ngay cả tình yêu cũng trở nên xốc nổi, mới yêu đã chia tay cũng trở thành chuyện đương nhiên.
Buổi tối Ninh Thập Tam không ở công ty làm thêm giờ mà về nhà. Gần đây hắn rất ít khi ở nhà, giờ trông thấy căn phòng lộn xộn của mình, Ninh Thập Tam cảm thấy vô cùng thân thiết. Bừa bộn một tí mới là nhà chứ. Nhà Icy quá sạch sẽ, sạch đến mức người ta còn tưởng là nhà mẫu trưng bày, không hề có chút sức sống nào, hắn không thích.
Nhưng giường Icy nằm rất êm.
Nằm một mình trên chiếc giường thô cứng, Ninh Thập Tam không thể phủ nhận rằng ở nhà Icy thoải mái hơn. Ít ra thì nhà Icy được cái giường nằm êm ái, à, còn cái bồn tắm matxa nữa chứ. Icy vốn là người thích hưởng thụ, tất cả các chi tiết nhỏ đều được chăm chút tỉ mỉ. Ninh Thập Tam thì ngược lại, cẩu thả luộm thuộm, tuy rằng cũng thích hưởng thụ, nhưng chẳng bao giờ để ý đến những thứ đó.
Thật ra không phải Icy không tốt, chỉ là hai người họ không hợp nhau mà thôi.
Ôm gối nhắm mắt lại, Ninh Thập Tam lặng lẽ nghĩ.
Ðang lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại bất chợt vang lên, Ninh Thập Tam tưởng trời đã sáng, nhưng với lấy điện thoại nhìn thì mới mười giờ hơn, hắn mới chỉ ngủ được một giờ.
Thấy số gọi tới là của Icy, Ninh Thập Tam do dự một lúc rồi mới nhấc máy, ngay sau đó là giọng Icy vang lên: 『Anh ở ngoài cửa, ra mở đi.』
Ninh Thập Tam dụi dụi mắt, chờ đầu óc tỉnh táo mới nhớ ra ban nãy sau khi về nhà, hắn tháo pin chuông cửa, chắc Icy bấm mãi không kêu nên mới gọi điện cho hắn.
“Hôm nay em mệt lắm rồi, có chuyện gì để mai nói.” Hắn lạnh nhạt trả lời.
『Em bảo về nhà sẽ gọi điện cho anh.』
“Em quên mất.”
『Chắc em mệt thật rồi, đến một cái cớ ra hồn cũng chẳng buồn kiếm.』Icy bình thản nói:『Anh gọi điện đến công ty em, đồng nghiệp của em bảo hôm nay em đã về nhà từ rất sớm.』
“Vì sao làm gì em cũng phải báo cho anh?” Bị giọng điệu trào phúng lạnh lẽo của Icy chọc tức, Ninh Thập Tam ngồi bật dậy, quát: “Em không thể có không gian riêng của mình ư? Em muốn về nhà mình cũng không được phép!?”
『Nhưng mà anh cần em.』
“Thì ra chỉ tối đến mới cần em.” Ninh Thập Tam thấp giọng tự giễu, hắn hơi đau lòng, còn cảm thấy thất vọng về Icy nữa, “Vậy xin lỗi anh, phiền anh đi tìm người khác.”
『Em giận?』Rốt cục cũng cảm giác được tâm trạng bất thường của Ninh Thập Tam, Icy hỏi: 『Vì sao vậy?』
Đúng, vì sao lại tức giận? Vì sao lại để một kẻ không giữ lời hứa làm mình tức giận? Ninh Thập Tam nở nụ cười, thản nhiên đáp: “Không, em vẫn tốt, chỉ là muốn ngủ thôi, tạm biệt!”
Nói xong hắn lập tức cúp điện thoại, tiện thể tháo luôn pin, sau đó vùi đầu vào gối ép mình chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng trái với mong đợi, não bộ hoàn toàn không nghe lời lý trí, hắn càng muốn ngủ đầu óc càng tỉnh như sáo, càng lúc càng bực dọc, cuối cùng không chịu được nữa với cái gối đầu quẳng ra ngoài.
Gối rơi xuống cửa sổ ban công, từng cơn gió nhè nhẹ thổi vào làm góc rèm cong lại, đằng sau lớp vải mỏng dường như có một bóng người màu đen cao cao. Dáng dấp hao hao Icy, Ninh Thập Tam hoảng sợ, vội vã dụi mắt nhìn kĩ lại một lần nữa, bóng đen kia đã biến mất.
Nhất định là hoa mắt, nhà hắn ở tận tầng mười mấy lận, chỉ có siêu nhân mới làm được như thế, hơn nữa hắn đã khóa cửa ban công rất chặt, không thể nào có gió thổi vào.
Ninh Thập Tam cười cười rồi thở dài, các cụ có câu một ngày không gặp ngỡ như ba thu, hắn mới chỉ nửa ngày không gặp mà đã xuất hiện ảo giác kì lạ. Nhưng đây không phải lần đầu tiên gặp ảo giác, nên Ninh Thập Tam cũng không bận tâm mấy. Hắn chỉ thất vọng khi phát hiện ra, tình cảm hắn dành cho Icy không phải thứ tình cảm bình thường, nếu không thì đã không tưởng tượng ra Icy như vậy rồi. Đáng tiếc, cuộc tình này cũng chẳng đi đến đâu như những cuộc tình trước, thậm chí mới quen nhau hơn một tháng đã chia tay, đây có thể coi là kỉ lục ngắn nhất trong lịch sử hẹn hò của hắn.
Ninh Thập Tam không muốn nghĩ đến cái tên luôn tự cho mình là đúng kia nữa, đã không nghiêm túc trong chuyện tình cảm thì hắn không cần.
Ninh Thập Tam lại nằm xuống, không có gối, hắn kéo một góc chăn bông lên gối tạm, nửa còn lại đắp trên người, cuộn mình cố gắng chìm vào mộng đẹp.
Cách này rất hữu ích, chẳng mấy chốc Ninh Thập Tam đã ngủ, hắn không biết rèm cửa lại bị gió thổi khẽ bay lên, bóng đen ngoài cửa sổ càng lúc càng rõ ràng, tiếp đó bước vào nhà đóng cửa lại, đứng ngay trước bức rèm.
“Vì sao lại tức giận?”
Icy bước đến gần giường, nhấc một chân quỳ lên, chiếc nệm mềm vì động tác của hắn mà lõm xuống. Ninh Thập Tam theo bản năng dịch về phía lõm, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Icy vươn tay chạm nhẹ lên gò má của Ninh Thập Tam, nhiệt độ mát rượi khiến bao buồn bực trong lòng hắn bỗng tiêu tan. Icy khẽ cau mày nhìn Ninh Thập Tam, buột miệng hỏi một câu mà chắc chắn sẽ không nhận được đáp án vào lúc này.
Không phải người nên tức giận là hắn sao? Thấy Ninh Thập Tam có hứng thú với Lulu, Icy chẳng vui vẻ chút nào, giờ phút này hắn cũng không định nghĩa nổi cảm xúc trong lòng mình nữa. Chỉ vì không muốn người nọ để ý tới ai khác ngoài mình, tại bữa cơm trưa Icy mới cố tỏ ra lạnh nhạt, chẳng lẽ vì thế mà Ninh Thập Tam giận hắn? Còn cho hắn leo cây, chẳng nói một lời đã biến mất, cái hành động thất thường này trước giờ đều chỉ có hắn làm với người khác.
“Thật ra em chỉ là một người bình thường tình cờ có được năng lực cảm ứng thôi phải không? Nhưng vì sao em luôn thích tranh đoạt với tử thần như vậy.”
Đã cướp mất linh hồn khỏi tay hắn thì thôi, lại còn tước luôn cả độc quyền được làm theo ý mình của hắn, thật là quá đáng mà.
Nghĩ đến việc Ninh Thập Tam sau khi bỏ đi không thèm liên lạc với mình, Icy vẫn còn hơi giận, vì thế bàn tay đang vuốt ve khẽ béo béo má Ninh Thập Tam, coi như là hình phạt. Hắn biết có làm thế này Ninh Thập Tam cũng không tỉnh dậy, vì Ninh Thập Tam ngủ rất sâu, một khi đã ngủ say là sẽ không tỉnh lại cho đến sáng hôm sau.
Hôm nay Icy xem xét đống tư liệu về vụ tai nạn ba năm trước của Ninh Thập Tam mà Lulu mang tới. Cũng chẳng có gì, chỉ là một lần Ninh Thập Tam ra ngoài làm việc thì dính vào một vụ tan nạn xe cộ liên hoàn, đầu va đập mạnh, đang lúc ở ranh giới giữa sự sống và cái chết thì Lulu tới thu thập linh hồn. Nhưng tại thời khắc then chốt linh hồn Ninh Thập Tam lại chạy thoát khỏi lưỡi hái đoạt mệnh của Lulu, trở về thân thể đã ngừng hô hấp, mà người gọi hắn về chính là Ninh Hi.
Tuy không cùng quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm anh em giữa bọn họ hết sức chân thành. Icy cảm thấy loài người có rất nhiều năng lực thần bí mà tử thần không thể nào lý giải hết. Nhờ vào năng lực thần bí này, Ninh Thập Tam mới gắng sức nhập lại vào thân xác. Nói đơn giản thì, năng lực này hẳn là sức mạnh của yêu thương đi.
Tình cảm giữa người thân thật vĩ đại, có thể đánh bại cả lưỡi hái câu hồn, ngay cả tử thần cũng không để vào mắt. Thực ra người đầu tiên Ninh Thập Tam cứu được chính là bản thân hắn, dựa vào ý chí kiên cường chiến thắng tử vong. Nên Lulu dù có căm ghét hắn đến mấy, cũng không thể làm gì hắn được.
Tuổi thọ của Ninh Thập Tam còn tận bảy mươi năm, việc Ninh Thập Tam trở về từ cõi chết sau tai nạn cũng không phải không có lý. Nhưng trong vạn người may ra mới có một người làm được như vậy, hơn nữa Ninh Thập Tam không chỉ tự mình thoát khỏi lưỡi hái, mà còn chơi trò tranh đoạt linh hồn với tử thần, cải lại số mệnh của những người bỏ mạng vì tai nạn bất ngờ.
Minh giới đều cho rằng vụ việc lần này rất phức tạp, cho nên mới đặc biệt cử Icy đi điều tra, cũng vì thế mà hắn rơi vào một vòng luẩn quẩn.
Tuy còn nhiều điều chưa biết về năng lực cảm nhận của Ninh Thập Tam, nhưng Icy hiểu rõ chỉ khi nào cận kề cái chết năng lực đó mới phát huy tác dụng. Có lẽ nó sẽ mất dần theo thời gian, nhưng cũng có thể nó sẽ tồn tại mãi mãi. Thực ra linh lực của Ninh Thập Tam không quá cao siêu, hắn chỉ cảm nhận được tử thần đang đến gần bằng trực giác. Liên tiếp tước đoạt thành công sinh mệnh khỏi tay tử thần, không chỉ nhờ may mắn, mà Ninh Thập Tam còn vận dụng trí tuệ. Ngoài hai thứ đó ra, cũng không còn gì khác.
Cho nên Icy không hề sợ Ninh Thập Tam sẽ cảm nhận được sự tiếp cận của mình, trên thực tế dù có cảm nhận được hắn vẫn sẽ tiếp tục đến, bởi vì hắn ghét thế giới không có màu sắc. Hay nói cách khác, không có Ninh Thập Tam, tất cả những màu sắc kia cũng mất đi sức hấp dẫn của chúng.
“Hôm nay anh nhận biết thêm được hai màu sắc nữa, thế nhưng không biết tên của chúng là gì,” đùa nghịch tóc Ninh Thập Tam một lúc, Icy nói, “Anh muốn đến hỏi Ninh Hi, cái bảng màu của cậu ta nhất định có đủ loại màu sắc.”
Icy không quá để tâm đến những thắc mắc vừa mới được lí giải, thời gian sẽ làm sáng tỏ những bí mật còn lại. Vậy nên lúc này, tâm trí Icy chỉ quanh quẩn bên Ninh Thập Tam, từng màu sắc rực rỡ chân thực hiện ra, từ từ hòa quyện vào nhau, tạo thành một không gian chỉ thuộc về riêng họ.
Nhiệt độ phòng hơi thấp, có thể vì cuộn tròn lâu nên không thoải mái, Ninh Thập Tam trở mình đổi tư thế khác, vừa vặn quay sang phía Icy, vô thức ôm lấy hắn. Icy cũng không ngần ngại, cởϊ áσ, nằm lên giường ôm Ninh Thập Tam vào lòng.
Có Ninh Thập Tam ở bên, cảnh trong mơ mới tràn ngập màu sắc, Icy cố chấp nghĩ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Ninh Thập Tam ngồi thừ trên giường mất một phút, nhớ lại giấc mơ kì quặc đêm qua. Rõ ràng hắn đi ngủ một mình mà, sao lại có cảm giác như đã nằm cùng giường với ai đó? Còn bị ôm rất chặt nữa, cả hai tay đều tê rần. Ninh Thập Tam cử động tay lên xuống, xoa bóp đầu vẫn đang trong trạng thái trì trệ. Sau một lúc cố gắng suy nghĩ, hắn bình tĩnh kết luận rằng tất cả đều là ảo giác, mà sở dĩ loại ảo giác này xuất hiện hẳn là do thói quen gần đây của hắn.
Đồng hồ báo thức đổ chuông kéo Ninh Thập Tam quay về với thực tại. Thấy không còn sớm, hắn vội vã xuống giường, chuẩn bị bữa sáng đơn giản, ăn xong liền thay quần áo chỉn chu hấp tấp lao ra khỏi nhà.
Lúc đang đợi cầu thang máy, tầm mắt của Ninh Thập Tam lơ đãng liếc qua cửa nhà Icy, nghĩ thầm không biết không có mình ở cạnh, tảng băng kia có ăn sáng hay không. Nhưng với cách sống buông thả lại kén chọn của hắn, chắc là sẽ không chịu tự xắn tay làm bữa sáng đâu.
Thôi mặc kệ, có lẽ từ trước đến nay Icy vốn chẳng cần ăn sáng. Ninh Thập Tam trút bỏ mọi băn khoăn xong, cầu thang máy cũng vừa lên đến nơi, hắn lập tức bước vào.