Trong phòng, tỳ nữ thật cẩn thận rời khỏi. Ông Cảnh Vũ lặng yên liếc nhìn sắc mặt Tạ Quyết, lại cúi đầu liếc nhìn y phục chính mình.
Không có nơi nào không đứng đắn nha?
Hắn sẽ không phải là do hôm nay đem tiền tráp đưa cho nàng, trong lòng tức giận?
Đời trước hắn cho nàng tiền tráp, cũng không có gì không thích hợp.
Hay là do nàng không lưu cơm cho hắn, cho nên nổi tính tình?
Tỳ nữ đều thối lui ra khỏi phòng, cửa phòng khép lại, trong phòng chỉ còn lại phi thê hai người.
Trong phòng yên tĩnh một lát, Tạ Quyết giương mắt nhìn về phía thê tử, ánh mắt dừng trước bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống, cổ họng khẽ nuốt khan, ngay lập tức dời ánh mắt.
Tạ Quyết cũng là lúc này mới nhớ tới, bọn họ thành thân không sai biệt lắm nửa năm, nhưng mà ước chừng là ba tháng trước mới viên phòng.
Sau khi viên phòng, trải qua chuyện phòng the đều chưa từng quá phận, đều là một hồi liền thôi.
Ngược lại không phải Tạ Quyết không có hứng thú, mà là đều biết chừng mực, không có làm quá mức.
Nhưng trước khi hồi Kim Đô mây mưa hôm đó, là do hắn uống rượu không tỉnh táo, ham muốn lúc đó hơi nhiều một chút, lực đạo cũng quá tay.
Lúc ấy có năm phần say, nhưng là như cũ vẫn nhớ rõ nàng khóc đến hoa lê đái vũ, vô cùng đáng thương cầu xin hắn.
Nhớ lại sự việc hơn hai tháng trước, miệng lưỡi liền khô nóng, không khỏi cầm ly trà lên uống cạn một nửa, nhưng vẫn không hết cảm giác khô nóng.
Nhìn thấy hành động của hắn, Ông Cảnh Vũ cảm thấy có chỗ không thích hợp.
Tạ Quyết uống trà, mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt nhìn thẳng mặt nàng, mày nhíu chặt: " Còn không đi đổi y phục? "
Ông Cảnh Vũ trong mắt đều là khó hiểu, hỏi: " Phu quân lại nói xem tẩm y như nào lại không đứng đắn? "
Nghĩ nghĩ, nàng lại nhỏ giọng nói thầm: " Chẳng lẽ ở trong phòng không thể mặc tẩm y? "
Tạ Quyết trầm mặc một lát, ánh mắt lại nhìn tẩm y của thê tử, vẫn chưa giải thích, chỉ trầm giọng nói: " Đổi lại tẩm y lúc trước đi "
Ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Quyết đang trưng bộ mặt lạnh, trong lòng cũng đoán ra.
Hiểu rồi, hiện tại Tạ Quyết mới hai mươi tuổi, vẫn còn cực nghiêm chính.
" Thời tiết bây oi bức, xa tanh tơ lụa mát mẻ, so với đống y phục kia dễ chịu hơn nhiều. Hơn nữa thϊếp còn nghe người khác nói Kim Đô quý nữ đều mặc như vậy, cho nên nơi nào giống y phục không chỉnh tề? "
Nói đó, lại nói: " Mà thôi, nếu phu quân xem không vừa mắt, lúc chàng ở trong phủ thϊếp liền không mặc "
Nói xong, Ông Cảnh Vũ xoay người đi đến ngăn tủ, giống như muốn tìm tẩm y cũ.
Tạ Quyết nghe vậy lại nhướn mày.
Hắn ở trong phủ thì không mặc vậy, chờ hắn không ở trong phủ liền mặc?
Ông Cảnh Vũ tìm một hồi, nhớ ra được tẩm y cũ hình như đặt ở ngăn tủ cuối, liền xoay người lại tìm.
Lúc khom lưng, bên hông y phục buộc chặt, quần liền căng, hình dáng bờ mông lộ ra rõ ràng.
Tạ Quyết lơ đãng nhìn được, khí huyết khó thông.
Cổ họng khẽ động, tại trầm mặc mấy phút sau: " Không cần đổi nữa "
Ông Cảnh Vũ lúc này tìm được tẩm y cũ:...
Nam nhân này, thực khó đoán.
Buông xuống tẩm y, nàng quay đầu nhìn về phía hắn.
" Phu quân không phải nói thϊếp tẩm y không đứng đắn, sao lại không cần đổi nữa? "
Tạ Quyết đi thẳng vào gian trong, cởi bỏ đai lưng, lại mà đem áo ngoài cởi ra.
Hắn mặt mày khó chịu: " Lúc ta rời phủ, nàng như cũ liền mặc chúng, đổi hay không đổi còn có gì khác nhau sao? "
Cách ăn mặc là chuyện nhỏ, Tạ Quyết tất nhiên là không thể cường ngạnh bức bách nàng không được mặc.
Huống hồ hắn là trượng phu nàng, nàng ăn mặc không đứng đắn, cũng chỉ có thể mặc cho hắn xem.
Hắn không ở đây liền mặc, này còn ra bộ dạng gì!
" Đem tẩm y mang tới cho ta, ta muốn đi tắm rửa " Hắn nói.
Ông Cảnh Vũ thấy hắn cũng không càm ràm nữa, lười để ý tới hắn, xoay người đi lấy y phục cho hắn.
Chỗ để y phục của hắn cũng rất dễ tìm, nhìn một hồi liền thấy.
Hắn thường không ở trong phủ, y phục cũng không hay mặc.
Chỉ chốc lát, liền đem tẩm y lấy ra, ném tới trên giường.
Sau đó nàng phủ thêm áo ngoài, đi ra gian ngoài, mở cửa phòng, phân phó hạ nhân bên ngoài chuẩn bị nước đưa đến phòng bên, thuận đường lại làm chút thức ăn.
Tạ Quyết cởi trường bào, ngước mắt ra bên ngoài nhìn, ánh mắt dừng trên người thê tử, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần suy tư.
Hai lần tòng quân trở về, nàng vẫn không giống tại Vân Huyện, hoặc lúc mới tới Kim Đô mỗi lần hắn trở về liền chờ mong, cực kỳ mừng rỡ.
Tại Vân Huyện thì hắn trực trở về, nàng lại là bưng trà rót nước, hỏi hắn có mệt hay không.
Nhưng hai lần này, chưa nói tới việc bưng trà rót nước, chính là cơm tối đều chưa từng lưu, ngay cả một câu "Có mệt hay không" đều không có.
Ông Cảnh Vũ khép lại cửa phòng, Tạ Quyết liền thu hồi ánh mắt.
Chỉ chốc lát liền có hạ nhân mang nước vào phòng.
Sau mấy lần, thùng tắm cũng đầy bảy phần.
Tạ Quyết vào phòng bên tắm rửa, bước thùng tắm, lưng tựa thành bồn, hai tay khoác lên bên cạnh, nhắm mắt lại.
Thả lỏng thân thể đang ngâm trong nước, đầu óc bỗng nhiên hiện lên một cái hình ảnh.
Hàn quang lạnh thấu xương xé gió hướng ngực hắn đâm tới, mà thân thể hắn chớp mắt một cái cứng ngắc không thể nhúc nhích.
Mấy phút sau, đột nhiên mở hai mắt ra, đồng tử co rụt.
Hai giây sau, Tạ Quyết nhướn mày, cúi đầu mắt nhìn l*иg ngực của mình.
Cũng không có miệng vết thương.
Trầm tư một lúc lâu, không có đầu mối, Tạ Quyết cũng không có tiếp tục để ý.
Tạ Quyết từ phòng bên đi ra, thức ăn cũng đã được đưa tới.
Ăn mì xong, hạ nhân đến lấy đi bát đũa, Tạ Quyết mặc thêm áo ngoài đi đến thư phòng đem sổ con vốn ngày mai cần viết lên.
Ước chừng nửa canh giờ sau, thê tử trước kia vẫn luôn đợi hắn, lúc này sớm đã ngủ say.
Đứng ở bên giường trầm mặc một lát, vẫn là cởϊ áσ ngoài ra đặt cạnh giường, nằm xuống.
Trời cũng gần tối, mây đen che phủ ánh trăng.
Tạ Quyết lại một lần nữa lạc vào mộng cảnh.
Trong mộng, là chiến trường tan hoang.
Từ trên ngựa ngã xuống ho ra một bọng máu, khắp nơi đều là thi thể, thi thể chất đầy như núi, máu chảy thành sông.
Thiên địa mờ mịt, máu me lênh láng, quạ bay đầy trời sà xuống dưới đất, giống như đang chờ đợi thời cơ được ăn no nê.
Xa xa, hình như có một người đưa lưng về phía hắn, quỳ trên đống thi thể.
Người kia trên người bị bảy tám mũi giáo mâu xuyên qua người, lưỡi giáo dính máu tử chậm rãi nhỏ xuống.
Ngoài mộng, Tạ Quyết bỗng nhiên mở hai mắt ra, hai mắt đυ.c ngầu, nhưng chỉ một lát liền thanh tỉnh.
Nhìn đỉnh màn trướng, mày nhíu chặt.
Vì sao lại là mộng bại trận trên chiến trường?
Trong lúc suy tư, bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Tạ Quyết quay đầu đưa mắt nhìn người bên cạnh, có lẽ là quá nóng, tóc mai nàng hơi ẩm, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Nghĩ nghĩ, có lẽ là do mang thai.
Ngay cả Tạ Quyết, cũng là nóng đến ướt cả tẩm y.
Tạ Quyết thò tay ra bên ngoài giường, cầm lấy quạt lá cọ.
Lực cánh tay hắn lớn, quạt khẽ lay động, hai người đều cảm thấy một trận gió mát.
Trời cũng dần sáng, trong viện đã có hạ nhân bắt đầu phảy nước quét sân.
Ông Cảnh Vũ ngủ rất ngon, hoàn toàn không biết Tạ Quyết tỉnh lúc nào, cho nên lúc nàng tỉnh lại, người bên cạnh đã không còn.
Lúc trang điểm nàng hỏi: " Hầu gia rời đi khi nào? "
Minh Nguyệt đang búi tóc trả lời: " Hầu gia hình như canh năm liền rời đi, nghe hạ nhân gác đêm nói hầu gia đi luyện quyền, luyện chừng nửa canh giờ liền đi tới thư phòng, mới vừa rồi lại đi đến sân lão phu nhân thỉnh an "
Giống như nhớ ra cái gì đó, lại nói: " Đúng rồi, hầu gia còn cố ý phân phó, nương tử không cần đi theo, cũng không cần lưu đồ ăn sáng, hầu gia sẽ ở sân lão phu nhân dùng thiện rồi mới trở về "
Ông Cảnh Vũ trầm mặc trong chớp mắt, hắn còn thật sự mang thù.
Còn nhớ nàng hôm qua không cho hắn lưu cơm.
Không để ý đến chuyện ăn sáng nữa, nhưng ngẫm lại, nghĩ đến nàng vẫn còn ngủ, hắn vậy mà không để bản thân thư thái một chút, vẫn theo thói quen của bản thân.
Nàng tại Vân Huyện, cha mẹ sủng ái, cho nên sáng sớm đều là trời sáng trưng mới dậy.
Sau khi gả cho Tạ Quyết, liền phối hợp cùng hắn nghỉ ngơi, hắn sáng sớm canh năm dậy, nàng cũng theo hắn dậy, chỉ có thể đợi hắn rời lại trộm lười ngủ thêm một chút.
Bây giờ nghĩ lại, dậy sớm giúp hắn thay y phục, hắn cũng không đối tốt với nàng, vậy còn không bằng ngủ nhiều thêm một canh giờ.
Búi tóc xong, Ông Cảnh Vũ mang trâm ngọc cài lên búi tóc, khẽ vuốt ve búi tóc, hỏi: " Có bao nhiêu người biết hầu gia đến sân lão phu nhân thỉnh an? "
Minh Nguyệt nghĩ, mới tiếp lời: " Hầu gia ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Phồn Tinh, giống như chỉ cùng Phồn Tinh nói, những người khác không biết "
Ông Cảnh Vũ suy tư mấy phút, từ ngăn kéo lấy ra khuyên tai trân châu, đeo lên, nói: " Ngươi đi phòng bếp bên kia nói hầu gia đã đi ra cửa, không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho hầu gia "
Minh Nguyệt ngẩn người: " Hầu gia hẳn là rất nhanh liền sẽ trở về "
Ông Cảnh Vũ cười cười: " Ngươi dựa theo ta nói là được, còn nữa ngươi kêu tất cả nữ sử trong viện đến giờ Thìn tập trung tại sân, liền nói ta muốn lập lại quy củ "
Minh Nguyệt là người thông minh, liền hiểu dụng ý, trên mặt lộ thần sắc vui mừng, giảm thấp xuống thanh âm hỏi: " Nương tử là muốn động thủ? "
Ông Cảnh Vũ ý vị thâm trường nói: " Trử Ngọc Uyển quá nhiều loại người "
Người của lão thái thái cũng không sao, tạm thời không động được.
Mà người do Thôi Văn Cẩm xếp vào tại Trử Ngọc Uyển, làm sao có thể an tâm ngủ ngon, bằng mọi cách đều phải nhổ sạch.
Tạ Quyết lúc chưa thành thân, cũng rất ít ở trong phủ, phần lớn thời gian đều tại trong quân luyện binh.
Chủ tử thường xuyên không ở phủ, Thôi Văn Cẩm liền âm thầm xếp vào người vào, cho nên lười nhác quen thân. Sự việc của Dương bà mụ Lý bà tử đã qua nhiều ngày, có người không tránh khỏi lại bắt đầu muốn lười biếng.
Chỉ cần làm cho các nàng nghĩ rằng Tạ Quyết đã trở về quân doanh, ít nhiều sẽ có người không để bụng làm càn.
Đến lúc đó, nàng liền mượn cớ làm khó dễ chủ tử, còn nữa Tạ Quyết đến cùng vẫn ở phủ, Thôi Văn Cẩm có đạo lý gì lại dám nhúng tay vào?
Tính toán tốt, Ông Cảnh Vũ nhìn gương thản nhiên mỉm cười, từ ghế đứng lên, đi ra khỏi phòng.
Tạ Quyết cùng tổ mẫu dùng đồ ăn sáng, nói một hồi liền trở về Trử Ngọc Uyển.
Lúc này trong viện đã lục tục có người đứng trong viện.
Cũng không biết thâm tâm nghĩ gì, có thể không ít người đứng không ngay ngắn, thẳng đến lúc thấy hầu gia, mới đột nhiên đứng thẳng eo.
Tạ Quyết luyện binh lưu loát, thấy được lười nhác, sắc mặt ngay lập tức lãnh trầm, hơi thở phát ra làm cho người ta kéo căng thân thể.
Có người chậm chạp mới đến, thấy hầu gia, đều thất kinh bước nhanh đi vào trong đám người.
Tạ Quyết mặt trầm xuống đi tới mái hiên, Minh Nguyệt làm ra tư thế thỉnh an: " Hầu gia mời ngồi chỗ này "
Tạ Quyết mắt nhìn hành lang, hỏi: " Nương tử đâu? "
Vừa mới nói xong, liền đã nhận ra phía sau có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thê tử chậm rãi đi đến, búi tóc cao cài châu ngọc hai bên, cũng theo bước chân nàng chậm rãi mà đung đưa.
Một thân y phục tố sắc ngắn tay, cánh tay vắt một dải lụa lụa mỏng cùng màu.
Tạ Quyết thầm nghĩ hắn ở trong quân mười ngày, nàng đến cùng làm bao nhiêu bộ y phục mới, đến tột cùng còn có bao nhiêu bộ chưa mặc?