Ngưu bà tử há miệng thở dốc, nói không nên lời, cũng không biết là muốn cái gì, cuối cùng lại là cái gì cũng không có nói.
"Nếu ngươi tới sớm hơn nửa tháng, có lẽ các người có thể gặp nhau. Có đôi khi số mệnh chính là như vậy. Đừng nói nửa tháng, có khi là nhất thời, có lẽ phu thê vừa có thể đoàn tụ đây, nhưng sau đó ông trời cũng lại là chia rẽ đấy. Nếu đã là mệnh, thì không thể tránh thoát được."
“Chính là nơi này.”
Ngưu bà tử đem cửa mở ra, mẹ con các nàng chính là ở nơi này. Bởi vì các nàng là người ngoại lai đến thôn, thời điểm Thẩm nương tử tới trên người còn mang theo trọng bệnh, người trong thôn đều sợ bị lây bệnh, cho nên cuối cùng để các nàng ở tại nơi này. Tuy là đơn sơ một ít, nhưng ít nhất, cũng là có địa phương để che mưa chắn gió.
Nam nhân vừa đi đến, hắn nhìn thấy gian phòng ở cũ nát này, hốc mắt lại không nhịn được mà đỏ lên. Mười ngón tay đặt bên người vô thức nắm chặt, càng nghĩ lại càng đau lòng.
Tuyết Phi của hắn, A Ngưng của hắn, các nàng vốn là thiên kim thế gia, sao có thể ở tại gian nhà ở như vậy?
Hắn lê thân mình cứng đờ của chính mình đi vào, liền thấy tận cùng bên trong kia là một cái giường rách nát sắp sụp được dựng tạm từ tấm ván gỗ kê lên mấy cục gạch cùng đất đá. Bên trên còn có một cái chăn đã lòi từng sợi bông. Hắn bước về phía trước một bước, chính là lại cảm giác chân mình đã nặng trĩu sắp bước không nổi. Hắn ngồi xuống, đem khối chăn đã cũ nát kia ôm vào l*иg ngực chính mình.
Hắn lại là nhớ tới thê tử cùng nữ nhi của mình. Các nàng ở tại địa phương như vậy, trời lạnh như vậy, lại chỉ có một chiếc giường ọp ẹp cùng một chiếc chăn rách nát. Càng nghĩ, lòng hắn lại càng đau như dao cắt.
Hắn sao còn đáng làm đấng trượng phu, hắn còn đánh trận cái gì, còn gϊếŧ cái gì địch. Ngay cả nữ nhi cùng thê tử của mình, hắn đều không bảo hộ được. Thật uổng cho cái danh hiệu Quỷ tướng quân của hắn. Hắn đối với trời không thẹn, hắn có công với nước nhà, cũng đúng với thiên hạ, không thẹn với bá tánh Đại Chu. Chỉ duy nhất lại có lỗi với thê tử của chính mình, còn có tiểu A Ngưng đáng thương của hắn.
Đến cuối cùng, ngay cả cơ hội gặp mặt thê tử lần cuối, hắn cũng không có.
Hắn lại là đứng lên, đi tới bên chiếc bàn thiếu một chân. Trên bàn có một cái gáo cũ hình hồ lô, nước bên trong đều đã lạnh, mà ở trên bàn còn để lại nửa cái bánh bao đen, bên trên còn có lưu lại mấy cái dấu răng, đây là có người đã ăn qua.
Cái vị tức phụ phú quý kia quá là kỳ cục, Ngưu bà tử không khỏi ở trong lòng thầm mắng một câu. Sự việc thiếu đạo đức kia nàng thế nào có thể làm được vậy. Không nói đến chiếc vòng tay Thẩm nương tử đưa cho nàng ta có giá trị liên thành, bất quá chỉ là cái tiểu hài tử, nàng thì có thể ăn hết bao nhiêu cơm chứ. Vậy mà nàng ta lại đưa cho đứa nhỏ ăn cái đồ vật này, nó mới bao lớn chứ, nàng ta đưa cho nó ăn chiếc bánh bao bề mặt đã đen như này là ý gì? Bảo sao khó trách hài tử kia càng ngày càng gầy. Bà vốn cho rằng là vì nương nàng đã chết, cho nên nàng không chịu ăn cơm cho tốt. Nhưng trăm ngàn lần bà không thể ngờ đến, vị tức phụ nhà phú quý kia lại làm ra sự tình ghê tởm như vậy.
Nam nhân kia vẫn luôn gắt gao trừng mắt nhìn nửa cái bánh bao đen kia, một đôi mắt đều là sung huyết, gân xanh trên trán cũng là muốn nhảy dựng lên.
Ngưu bà tử cũng là bị doạ đến toát ra một thân mồ hôi lạnh. Bà hiện tại cũng không dám nói đến sự tình vòng tay kia. Nhìn vẻ mặt lúc này của nam nhân kia, bà sợ khi biết chuyện, rất có thể hắn sẽ một tay đem đầu của vị tức phụ phú quý kia vặn gãy.
“Vị lão gia này……”
Ngưu bà tử vội vàng che ở trước mặt nam tử. Bà sợ hắn cứ nhìn mãi nửa cái bánh bao đen này, trong lòng liền nghĩ sẽ muốn gϊếŧ người.
“Ta tên gọi Thẩm Định Sơn,” thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên, sau đó trực tiếp liền đi qua, cầm lấy nửa cái bánh bao đen trên bàn kia, "Cái này, ta có thể ăn chứ?"
Ngưu bà từ nhấp nhấp môi của mình, tròng lòng không biết làm thế nào để đem chuyện này dấu qua đi.
"Ta vốn là muốn đón hài tử kia đến nhà ta, nhưng nàng lại không chịu. Nàng nói, nơi này có hương vị của nương nàng, nàng không muốn rời xa nương."
Thẩm Định Sơn nắm chặt trong tay nửa cái bánh bao vốn được làm từ bột mì dẻo, nhưng là bây giờ nó đã cứng như một cục đá. Tiểu A Ngưng của hắn như nào có thế đem tảng đá này ăn xong. Nàng còn nhỏ như vậy, nàng mới chỉ 4 tuổi mà đã phải sống một mình, không có nương bên cạnh.
Mà nghĩ đến những ngày qua của nữ nhi, Thẩm Định Sơn không nhịn được phẫn nộ đem tay mình nện mạnh lên tường. Hắn nện mạnh đến nỗi làm tường như muốn bong da, cả gian nhà dường như thoáng lung lay.
Ngưu bà tử bị doạ chấn kinh, cả người toát ra một thân mồ hôi lạnh, muốn động cũng không dám.
Trong nháy mắt khi bà vừa xoay người lại liền phát hiện cái hài tử nho nhỏ kia đang đứng ở cửa. Nàng vẫn mặc một thân xám xịt quần áo, phía bên trên là những vụn vá vụng về do nàng tự mình động thủ. Trên lưng nàng cõng một bó củi đốt, bó củi đó nặng như muốn làm cả thân mình bé nhỏ kia đổ rạp xuống.
“Tiểu Thanh Từ!” Ngưu bà tử vừa thấy Thẩm Thanh Từ liền vội vàng gọi.
Nghe tiếng bà bà gọi, Thẩm Định Sơn vốn đang sững sờ người ở nơi đó liền chậm rãi quay đầu lại. Hắn hạ tầm mắt xuống thấp, trong nháy mắt kia, đôi mắt khô cạn của hắn như muốn rơi nước mắt vì chua xót. Hắn vội vàng nhắm mắt lại, đem những chua xót đó bức trở về.
Thẩm Thanh Từ ngây ngốc nhìn nam nhân cao lớn kia. Đó là cha nàng. Khoé miệng nàng giật giật thật lâu, như muốn nói gì, nhưng cuối cùng, tất cả đều nghẹn lại.
Trong đầu nàng ong ong, cái gì cũng không nghe thấy được nữa. Trong nháy mắt, dường như những thanh âm của kiếp trước trở về, xuyên thấu vào trong màng tai nàng.
Thẩm tướng quân chết trận. Quân đội không còn lương thảo, phần lớn tướng sĩ đều là chết đói. Thẩm tướng quân đã mấy ngày không ăn một hạt gạo, ông quyết tâm liều mạng, muốn cùng quân địch đồng quy vu tận. Cuối cùng bị quân địch vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Lúc ngài chết, cơ hồ trên người đều là máu, có thể nói là chết tương đối thảm thiết.
"Thẩm Thanh Từ, cha ngươi là vì ngươi mà chết. Nếu không phải vì ngươi, hắn sẽ không liều mạng đánh trận đánh không nắm chắc kia. Nếu không phải vì ngươi, hắn sẽ không phải chết. Thẩm Thanh Từ, ngươi chính là một cái nữ nhân máu lạnh, ngươi không tim không phổi, ngươi không xứng làm người."
"A Ngưng, tiểu A Ngưng của cha, không sợ, còn có cha ở đây. Nữ nhân kia đã chết liền chết, đó là nàng đáng chết, ai bảo nàng khi dễ tiểu A Ngưng của cha. Tiểu A Ngưng không cần sợ. Cha đã hướng Hoàng Thượng thỉnh ý chỉ, chỉ cần cha đánh thắng trận này, cha liền đem quân công này cho con, như vậy người khác liền sẽ không dám khi dễ con nữa."
Đầu nàng thực loạn, đủ các loại thanh âm thi nhau truyền vào đầu nàng. Nàng cảm giác được đầu mình đau đớn như muốn toạc nứt. Cả người nàng nóng lên, tựa hồ như muốn như vỡ vụn.
Thẳng cho đến khi một bàn tay dày đặc vết chai đặt ở trên mặt nàng, nàng mới dần dần hồi thần lại. Những cái thanh âm đó cũng từ từ biến mất, không có, không thấy nữa.
Đổi lại, truyền đến tai nàng bây giờ là thanh âm của người trong thôn đang nói chuyện, là tiếng kêu của Đại hoàng cẩu cách vách, là tiếng gà mái kêu tìm ổ đẻ trứng của hộ nào đó, còn có tiếng gió ở bên ngoài, sàn sạt, thật nhỏ cũng thật mỏng manh.
Hôm nay kỳ thật…… Không có mấy gió.
"A Ngưng", Thẩm Định Sơn nửa quỳ nửa ngồi ở trên mặt đất, hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thanh Từ. Đây là tiểu A Ngưng của hắn, sẽ không sai, tiểu A Ngưng của hắn cùng thê tử của hắn giống nhau như đúc. Đây là A Ngưng của hắn, là nữ nhi của hắn.......
"Tiểu A Ngưng của cha, không sợ, cha tới đón con trở về nhà."
Thẩm Định Sơn đem củi lửa trên người nữ nhi cầm xuống, sau đó đem nàng ôm lên. Đường đường là nam nhi bảy thước, đường đường là Quỷ tướng quân của Đại Chu, hiện tại khi ôm được nữ nhi của mình lại không nhịn được mà muốn gào khóc lớn.