Quý Nữ Trọng Sinh: Hầu Phủ Hạ Đường Thê

Chương 2: Thơm quá

Lâu Tử Nhân đau đến mức gương mặt trang điểm xinh đẹp đều tái cả đi, nàng lảo đảo quay về phía cửa chạy vội. Ở phía sau kia chính là nữ nhân đã gầy giống như quỷ Thẩm Thanh Từ, nàng ta lại dơ đoạn cổ tay đã bị nàng chặt đứt kia lên, muốn gϊếŧ chết nàng.

"Người đâu, cứu mạng......."

Lần đầu tiên Lâu Tử Nhân biết thế nào là sợ hãi. Nàng ta té lộn nhào về phía trước, da thịt mềm mại bị cây cỏ, đất đá xung quanh đâm thủng lỗ chỗ, trong không khí bắt đầu phiêu đãng một cỗ mùi máu tươi sâu nặng.

Phịch một tiếng, cửa tiểu viện bị một bàn chân thô bạo đá mở, một nam tử trẻ tuổi đi vào. Nhìn thấy tình hình bên trong viện, cả khuôn mặt hắn bừng bừng lửa giận. Hắn bước nhanh qua, giơ tay giữ chặt đoạn cổ tay đã bị chặt cụt mất bàn tay của Thẩm Thanh Từ, không chút lưu tình đá văng nàng vào dưới gốc cây.

Một bên khác, hắn vội vàng đỡ Lâu Tử Nhân dậy. Nhìn thấy nàng ta toàn thân huyết nhục mơ hồ, hắn lạnh lùng nhấc khoé môi lên, thanh âm vô tình ra lệnh:

"Người đâu, loạn côn đánh chết ả cho ta."

Vài tên hạ nhân cầm côn bổng nhanh chóng vọt vào, vẻ mặt tên nào tên đấy đều hung thần ác sát, mu bàn tay cầm gậy nổi đầy gân xanh.

Thẩm Thanh Từ vẫn là như vậy nằm im trên mặt đất. Nàng khó khăn hít thở, ánh mắt thanh lãnh bình tĩnh nhìn hết thảy khung cảnh đang diễn ra, rồi sau đó dần khép lại.

Đây chính là nam nhân nàng chấp nhận trả giá hết thảy vì hắn, là nam nhân mà nàng ngàn chọn vạn tuyển làm tướng công cho mình.

Hoàng An Đông, ngươi hảo, ngươi thật tốt.

Nàng vì hắn, gián tiếp làm phụ thân chết trận nơi sa trường.

Nàng vì hắn, khiến cho đại ca bị ngũ mã phanh thây.

Nàng vì hắn, bị chặt đứt đôi bàn tay.

Nàng vì hắn, ngay cả thân tỷ tỷ duy nhất cũng đã không còn.

Nàng vì hắn, nhà tan cửa nát, người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Ha hả. ..."

Nàng nở nụ cười. Nàng nở nụ cười nhưng nước mắt lại chảy ra từ khoé mắt, lăn xuống chóp mũi. Trong lòng nàng chỉ có chua xót cùng chua xót.

Nàng không yêu, một chút cũng không yêu hắn.

Phịch một tiếng, gậy gộc xung quanh hung hăng đập vào bên người nàng. Loại đau đớn này, không thua gì với loại đau đớn lúc trước khi nàng bị chặt đứt đôi bàn tay. Nàng nghe thấy tiếng xương đùi của chính mình vỡ nát. Nàng không khóc, cũng không kêu đau. Nàng chỉ cố gắng co người lại, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể không cảm thấy đau đớn nữa. Chính là trong nháy mắt, khi những cái côn bổng kia đập xuống, mỗi tấc da thịt, mỗi đoạn xương cốt trên người lại tan nát, đau đớn tột cùng.

E rằng không một ai có thể nhẫn nhịn loại đau đớn như vậy. Phong gân toả cốt, da thịt bong tróc, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều vỡ ra, toàn bộ nát.

Nàng muốn bò đứng dậy cũng bò không nổi. Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chỉ còn lại một mảnh huyết sắc. Phịch một tiếng, một kẻ cầm gậy đập mạnh vào trán nàng. Đầu óc nàng chỉ nghe bang một tiếng, sau đó nàng không nghe thêm được bất kỳ một thanh âm nào nữa. Trước mắt nàng hiện giờ cũng chỉ còn lại một không gian trắng xoá mà thôi.

Đây là tuyết rơi sao? Một mảnh thực trắng, thực sạch sẽ.....

Nương từng nói: "Tiểu A Ngưng của nương, nương hi vọng đời này của con sẽ gặp được một người coi con như trân bảo, sẽ vì con che mưa chắn gió, vì con che chở mọi đau đớn. Nương hi vọng cả đời của con sẽ không biết đến thế nào là đau đớn."

Nhưng là không có ai, không có một người vì nàng mà che mưa chắn gió, cũng không có ai vì nàng mà chắn đi mọi đau đớn của thế gian.

Nàng cứ như vậy mở to hai mắt, huyết sắc trong mắt không ngừng tràn ra. Nàng cứ nhìn, cho đến khi ánh sáng trắng trước mắt nàng biến mất, chỉ còn lại một phiến màu trắng bông tuyết dừng trước mắt nàng.

Đây thật sự là tuyết rơi.

Còn tốt, thế gian đầy hứa hẹn này còn có thể như vậy tiễn đưa nàng, nàng không sợ chết, cũng không sợ đau...

Ân, không đau, thật sự không đau....

Chậm dãi, nàng nhắm hai mắt lại. Xương cốt toàn thân nàng đều bị gõ nát , máu thịt tràn ra, mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt trắng toát bên trong.

"Di, ta còn tưởng rằng là thứ gì mang đến hương thơm như vậy? Nguyên lai là cây lê." Không biết từ đâu truyền đến thanh âm của nam tử, nhưng là thật dễ nghe.

"Sách, là cái người chết a. Chết thành bộ dáng thảm như vậy, không biết là kẻ nào tàn nhẫn, độc ác có thể đem người đánh thành như vậy?"

Trước khi Thẩm Thanh Từ mất đi ý thức , đây là thanh âm cuối cùng nàng có thể nghe được.

Nàng nghe có tiếng bước chân đang đến gần nàng, tựa hồ cách nàng không xa, càng ngày càng đến gần. một mùi hương thanh tịnh, mang cảm giác bình an truyền đến. Rồi sau đó, thân thể nàng ấm áp như có cái gì đang che lại thân thể nàng. Hàng mi dài của nàng khẽ run rẩy. Nàng thấy rõ được ánh sáng trắng trước mắt mình, thỉnh thoảng có từng phiến bay xuống. Hoá ra không phải là tuyết, mà là hoa.

Nàng nhìn thấy được một bàn tay, là tay của nam nhân, trên cổ tay hắn còn có một đạo vết sẹo hình trăng non..

"Cảm ơn...."

Nàng mấp máy đôi môi trắng bệch, đôi mắt chầm chậm đóng lại. Mà lần này, nàng sẽ không lại tỉnh lại nữa......

"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không? Thơm quá.."

Không biết thanh âm của ai.

"Đúng vậy, như thế nào thơm như vậy, đây là hương gì vậy, từ đâu truyền đến?"

Không biết nguyên nhân gì, một ngày này cơ hồ toàn bộ kinh thành mọi người đều có thể ngửi thấy một sợi hương, tựa hồ chỉ nháy mắt thoáng quá, sau đó vô tung vô ảnh. Lúc mọi người muốn kiếm tìm nguông gốc cũng không được, chỉ còn một chút hương thoang thoảng phiêu đãng trong không khí.

Sau này, mỗi khi nhắc lại, mọi người vẫn nhớ mùi hương ấy, mùi hương thấm nhuần sâu tận linh hồn con người.

Kỳ thật mọi người đều không biết mùi hương đó là khi sinh mệnh của một nữ tử kết thúc mới xuất hiện. Đó là mùi hương của chính sinh mệnh nàng.

Nghe đồn, nữ nhi của Lâu gia sinh ra đã mang hương thơm lạ lùng, có tài chế hương. Mà Lâu gia có một bộ hương điển, trong đó lưu lại trăm loại hương có giá trị liên thành. Chỉ là sau khi đích nữ Lâu Tuyết Phi của Lâu gia mất, Lâu gia không còn người nào có thể chế hương nữa. Lâu gia cùng hương điển mất tích, không có tin tức gì .