Vợ Anh Thật Sự Là Bà Chủ

Chương 3: Cô Gái Quê Mùa

Sau khi xuống xe, Đường Thiên Miểu đi thẳng tới nhà họ Đường.

Người giúp việc vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt như gặp quỷ: “Cô, cô cả về ạ?”

Cô liếc nhìn cô ta một cái, đi thẳng vào trong.

Chỗ nào đi qua là chỗ đó lập tức nổi lên một trận xì xào bàn tán.

“Quái lạ, hôm nay không phải ngày lễ tết gì, sao lúc này cô cả lại trở về vậy? Không phải bà chủ cũ đã sắp xếp cho ở lại nhà họ Phong rồi sao?”

“Tôi vừa nghe một người bạn làm việc tại nhà họ Phong nói, tối hôm qua cô cả ăn trộm đồ nhà người ta cho nên bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm.”

“Thật sao? Vậy thì quá mất mặt, rõ ràng xuất thân danh môn mà lại đi ăn trộm đồ, ông chủ mà biết chắc sẽ tức điên lên mất.”

“Cái này thì có gì mà lạ, cô quên sao, từ nhỏ cô cả đã bị đưa lên trên núi không về nhà được mấy lần, sớm ngày ở trên đó đã học đủ các thói hư tật xấu rồi, ăn cắp vặt chỉ là chuyện nhỏ thôi, chưa biết chừng còn nhiều những thói hư khác nữa.”

“Cũng đúng, ai không biết còn tưởng cô ta là tiểu thư quyền quý, thật ra cũng chỉ là một cô gái quê mùa, đã không có kiến thức lại chẳng có năng lực, thấy thứ tốt của người khác đã nghĩ đến trộm làm của riêng, bị nhà họ Phong đuổi đi cũng không lấy làm lạ.”

“Kể cũng thấy cô cả này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã không được ở nhà thì thôi, bây giờ còn phải gọi dì nhỏ của mình là mẹ kế nữa, bị em họ hưởng hết những thứ vốn thuộc về mình, thật quá xui xẻo!”

“Ai bảo bà chủ mới mang thai con của ông chủ chứ, bà chủ cũ bệnh tật nhiều năm đã sớm không thể sinh con được nữa, ông chủ cũng là một người đàn ông bình thường, ngày nào bà chủ mới cũng mượn danh nghĩa em gái chăm sóc chị mình đến gần được ông chủ, lâu ngày lại nảy sinh tình cảm.”

“Tôi nói cho mà nghe, làm gì có người mẹ kế nào thương con chồng, cô cả bây giờ về nhà ở, nhà họ Đường về sau chắc không có nổi một ngày bình yên nữa.”

“Suỵt! Bà chủ và cô chủ về rồi kìa.”

Ở cửa xuất hiện hai mẹ con, mấy người giúp việc đang đứng nói chuyện lập tức tản đi.

Vân Như Ý nhìn mặt đoán ý rất giỏi, bà ta liếc mắt một cái là biết vừa xảy ra chuyện gì.

“Chuyện gì vậy?”

Người giúp việc đáp: “Bà chủ, cô cả vừa về, giờ đã đi tới phòng của bà chủ cũ rồi ạ.”

Mặt Vân Như Ý biến sắc.

Cô gái bên cạnh bà ta cũng căng thẳng theo, nghiêng đầu nói với bà ta: “Mẹ, con nghe nói tối hôm qua chị họ bị nhà họ Phong đuổi ra khỏi nhà, chẳng lẽ chị ta muốn về đây ở ư?”

Trong lời nói, tràn đầy sự ghét bỏ.

Cô ta vừa mới được một cuộc sống tốt đẹp, vậy nên không thể để cho Đường Thiên Miểu phá hỏng được. Chỉ một mình cô ta mới là đại tiểu thư của cái nhà này.

Trong mắt Vân Như Ý đầy suy tư, vỗ nhẹ vào tay con gái nói: “Con không phải hoảng hốt, để mẹ lên xem thế nào.”

Hai mẹ con đi thẳng lên cầu thang.

Trùng hợp, Đường Thiên Miểu cũng đang đi xuống dưới nhà.

Hai tay Đường Thiên Miểu cắm vào trong túi áo rộng thùng thình, cô đứng từ trên cao nhìn xuống Vân Như Ý: “Đồ trong phòng mẹ tôi đâu?”

Vân Như Ý che giấu ánh mắt chán ghét, nặn ra nụ cười thân thiện: “Miểu Miểu, sao con về mà không nói trước cho dì một tiếng chứ, để dì bảo người làm chuẩn bị thức ăn cho con nhé.”

Đường Thiên Miểu không quan tâm đến bà ta, cô bình tĩnh nói: “Bà nghe không hiểu tiếng người sao?”

Nét mặt Vân Như Ý thoáng thay đổi, lát sau mới nói: “Con cũng biết dì đang mang thai con của cha con, chỉ còn vài tháng nữa là ra đời mà em bé cần phải có phòng gần phòng dì, nên dì mới cho người dọn dẹp phòng của mẹ con chứ để không căn phòng đó cũng phí.”

Lâm Văn Vũ đánh giá cách ăn mặc nghèo nàn của Đường Thiên Miểu, tiếp lời đầy mỉa mai: “Đúng là như thế, chị họ à! Bây giờ mẹ em đã gả cho cha rồi, cũng là phu nhân của nhà họ Đường, chút việc nhỏ này mẹ em có thể tự quyết định, hơn nữa mẹ chị cũng đã qua đời rồi, không cần phải để lại một phòng tốt như vậy.”

Ồ.

Đường Thiên Miểu mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy lạnh lẽo: “Tôi hỏi lại lần cuối, đồ của mẹ tôi đang để ở đâu?”

Vân Như Ý không biết cô muốn làm gì, không hiểu sao lại bị ánh mắt cô làm cho run sợ, liền nói: “Ở nhà kho, nhưng mà, những thứ đó,...”

Không chờ bà ta nói xong, Đường Thiên Miểu đã đi rồi.

Vân Như Ý trầm mặt, trong lòng thầm mắng: “Đồ vật xui xẻo.”

Lâm Văn Vũ sửng sốt: “Mẹ, không phải mẹ nói những đồ đó của bác đều ám hơi bệnh, đã sớm vứt hết rồi sao?”

Sắc mặt Vân Như Ý tối lại: “Không phải là cha con nuối tiếc sao? Bảo ta phải để lại trong nhà kho không được ném đi.”

Lâm Văn Vũ lập tức sốt ruột: “Nếu vậy là cha vẫn còn tình cảm với bác ư?”

“Năm đó ông ấy theo đuổi chị gái mẹ hẳn một năm trời mới được chấp nhận, dĩ nhiên là có tình cảm rồi, bây giờ người cũng đã chết rồi không thể uy hϊếp mẹ được nữa, chúng ta không cần phải lo lắng.”

“Vậy liệu ông ấy có đón chị họ về nhà ở không đây?”

Vân Như Ý khinh thường cười một tiếng: “Con yên tâm đi, nếu đã muốn đón thì ông ấy đã đón từ lâu rồi chứ không phải để đến bây giờ đâu, cha con ghét nó đương nhiên sẽ không đón nó về đây rồi.”

“Tại sao cha lại không thích chị ta ạ?”

“Con đừng hỏi quá nhiều, chỉ cần biết rằng nó chắc chắn không uy hϊếp đến vị trí hiện tại của con được.”

Vân Như Ý đắc ý nhếch chân mày: “Con mặc dù là con riêng nhưng mọi thứ đều rất ưu tú, có thể làm nhà họ Đường nở mày nở mặt, Đường Thiên Miểu cho dù là con cả của nhà họ Đường nhưng từ bé đã bị đưa lên trên núi nuôi, thói quen hay tính cách đều mang từ trên đó về, nói thẳng ra là đứa quê mùa sao có thể so được với con.”

Lâm Văn Vũ nhẹ nhõm thở ra một hơi, may quá.

Cô ta không phải trở lại những ngày tháng bị khinh thường như trước đây.

Cha ruột của cô ta cũng là một doanh nhân giàu có, chẳng qua lại đột nhiên phá sản, gia đình xuống dốc. Mẹ cô ta nhanh chóng ly hôn rồi mang theo cô ta tái giá vào nhà họ Đường quyền thế bậc nhất trong cái giới hào môn này, cô ta không thể để bất kỳ ai cướp mất ánh hào quang hiện tại của mình được!

Khẽ đảo mắt, cô ta giơ hai cái túi trong tay hỏi Vân Như Ý: “Mẹ xem con mặc bộ nào đẹp hơn, tối nay con sẽ tham dự một buổi đấu giá cực kỳ lớn, ai tới đó cũng đều là những nhân vật tầm cỡ, con không thể ăn mặc xuề xoà được.”

Giọng của Lâm Văn Vũ cao hơn cả khi nãy, đến nỗi từ trong căn nhà ra đến ngoài đều nghe được hết.

Vân Như Ý cười nói: “Con gái của mẹ mặc cái gì cũng đẹp, tuỳ tiện mặc đại một bộ cũng áp đảo toàn hội trường rồi.”

Đúng lúc Đường Thiên Miểu vừa đi ra, trong tay cầm thêm một cái balo nhỏ.

Cô chẳng buồn cho hai mẹ con nhà kia lấy một ánh mắt, bước chân dài thong thả đi về phía trước.

“Miểu Miểu à, con về mà không ở lại ăn bữa cơm sao?” Vân Như Ý vờ vịt hỏi một câu.

Lâm Văn Vũ nâng mặt, khoé mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo: “Đúng rồi chị họ, tác phẩm đoạt giải của em được mang đi đấu giá, khoản tiền đấu giá sẽ làm từ thiện, cha biết chuyện này vui lắm, ông ấy còn khen em giỏi nữa đó.”

“Em nhớ chị cũng rất thích điều chế nước hoa đúng không? Nhưng mà tiếc thật đấy, bác lại không cho chị học. Chúng ta đều là những người thích điều chế, em đoạt giải chị cũng rất vui vẻ phải không?” Cô ta nói một mạch theo bóng lưng của Đường Thiên Miểu.

Đường Thiên Miểu cất bước đi thẳng ra ngoài cửa, từ đầu đến cuối cũng không đáp lời.

Lâm Văn Vũ đột nhiên rất vui vẻ, nghĩ rằng chắc bây giờ Đường Thiên Miểu đang mặc cảm khổ sở lắm nên mới không dừng lại mà nghe cô ta nói.

Chợt nghĩ đến gì đó, sắc mặt cô ta căng thẳng: “Chị ta cầm đi cái gì vậy? Có phải là thứ đắt tiền không? Mẹ ơi, chúng ta đi kiểm tra đi.”

Vân Như Ý xua tay: “Trong nhà kho làm gì có thứ đáng giá chứ, đều là đồ cũ mà thôi, nó thích thì nó cầm đi. Nhưng mà, mẹ thấy kì lạ quá, sao đột nhiên nó trở về mà lại ngoan ngoãn như thế nhỉ, không ầm ĩ cũng không náo loạn.”

Vừa nói xong, bà ta đi thẳng lên tầng: “Không được, mẹ phải lên xem thử một chút.”

Lâm Văn Vũ cũng đi lên theo.

Mở cửa căn phòng kia ra, hai người liền bị doạ hét lên thất thanh.

Vốn dĩ đây là căn phòng của trẻ sơ sinh, giờ đây đã đầy chất lỏng như máu y hệt hiện trường một vụ án mạng!

Trên tường còn có vài dấu tay đỏ ghép lại thành chữ: Căn phòng tử vong!

Ngụ ý rằng ai ở căn phòng này người đó sẽ chết.

Hai chân Vân Như Ý khuỵu xuống, tức đến nỗi môi run lên: “Căn phòng mẹ tỉ mỉ trang trí…bị phá hoại hết rồi.”

Cùng lúc đó, Đường Thiên Miểu đã đi tới ngoài cửa, đem balo khoác lên trên vai, môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, ánh mắt gian tà.

Đồ cô có thể không cần nhưng sẽ không để hai thứ rác rưởi kia được lợi.