Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 41

Rất nhanh đã đến giữa tháng Tám. Trong bầu không khí nặng nề giữa tôi và Thẩm Phương, những việc liên quan đến về nước của tôi vẫn do Green xử lý. Tôi sẽ được gọi đi ký vài thoả thuận và lên kế hoạch như tiền lương, chỗ ăn ở, ăn uống, sắp xếp sau khi về nước, v.v... Thậm chí bọn họ còn giúp tôi xác nhận vé máy bay cho chuyến về nước vào đầu tháng 9, bay thẳng từ London đến Thượng Hải. Đương nhiên, mỗi khi cần có sự xuất hiện của Thẩm Phương hoặc là cần chị ký gì đó, chị vẫn duy trì phong thái trang nghiêm và hòa nhã, cũng sẽ mỉm cười với tôi, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng trong những nụ cười nhẹ và dịu dàng này đã không còn ẩn chứa sự ấm áp như trước nữa, tất cả, chỉ là bản chất tự nhiên của chị, mà thôi.

Trong lòng tôi vẫn luôn đấu tranh, tôi không nguyện ý tiếp nhận sự "giúp đỡ" thế này từ chị, dù gì tôi và Thẩm Phương cũng đã không còn như trước nữa. Nhưng, tôi vẫn ngu dốt mà bị những điều đó xô đẩy bước tiếp từng bước, tôi như tiếc nuối không muốn bỏ qua "bữa trưa miễn phí" này, hoặc có lẽ, tôi có chút hoang tưởng, nếu như chị không còn quan tâm tôi, vậy hà cớ gì chị phải bận tâm...?

Vào cuối tháng 8, tôi gia hạn hợp đồng nhà ở thêm một năm. Tôi nghĩ, cũng tính là bỏ ra chút tiền mong cầu chút may mắn, cố gắng có thể ở tiếp một cách suôn sẻ. Cùng với sự giúp đỡ của anh chàng người Hà Nam, tôi đã tốn khá nhiều sức thuyết phục chủ nhà chỉ tính 150 bảng tiền thuê nhà mỗi tháng sau khi tôi trở về Trung Quốc cho đến cuối tháng 12. Đương nhiên, sau một tháng, cho dù tôi có quay lại hay không, đều là giá gốc. Chủ nhà thu tiền đặt cọc của tôi và toàn bộ tiền thuê nhà cho đến tháng một năm sau. Tôi nghĩ mình đã lãi được một giá hời.

Ngoài việc tâm trạng thường xuyên bị ảnh hưởng bởi mối quan hệ với Thẩm Phương, hầu hết thời gian tôi đều rất vui vẻ. Thứ nhất là tôi đã viết xong bản thảo luận văn đầu tiên, lòng như đã gỡ được một tảng đá lớn. Còn nữa, tôi đã liên lạc với một nhóm bạn đại học ở Thượng Hải, hơn một năm chưa về, nhân cơ hội này phải xoã một chuyến mới được. Tất nhiên, không chỉ có mình tôi hứng khởi, mẹ và bạn trai tôi thậm chí còn nói muốn đến Thượng Hải đón tôi. Tôi nói với bọn họ rằng ngày tôi về vừa hay là vào thứ Năm, tôi chỉ ở lại Thượng Hải một ngày, tối thứ Sáu sẽ bay về nhà chơi dịp cuối tuần. Mặc dù giữa bạn trai và tôi vẫn còn có xích mích, nhưng, trước sự vui sướиɠ khi biết tin tôi về nước, anh vẫn kích động nói rằng muốn ngay lập tức mua vé máy bay về cho tôi. Tôi không để anh làm thế. Tôi nghĩ, tôi đã bắt đầu chính thức kiếm tiền, hơn nữa tiền lương còn cao hơn anh ấy gấp ba lần hoặc hơn, những loại chi phí ấy tôi vẫn nên trả. Ngoài ra, nhỡ như bên Thượng Hải có kế hoạch gì đó thì sao, mọi thứ đều có biến số.

Hai tuần cuối cùng, lịch trình của tôi gần như kín mít. Dường như có quá nhiều việc phải làm, nhất là vấn đề quà tặng cho gia đình và bạn bè đã khiến tôi phải tốn không ít tâm tư tiền bạc. Tôi đã ra vào đủ các cửa hàng bách hoá lớn trong London, lúc đó là đợt giảm giá mùa hè, tôi đã tính toán chi li giá cả ở mọi cửa hàng. Ngày nào cũng thu dọn đồ đạc như chuột đồng vào phố, từ hàng mỹ phẩm, nước hoa cho đến rượu nước, chocolate, tôi đem tất cả những thứ mà tôi cho rằng có đem theo hơi thở nước Anh, những mặt hàng hiếm thấy ở Trung Quốc hoặc là những thứ đồ đắt đỏ về, cho đến khi thùng hàng 30kg của tôi chật cứng, lại nhét đồ vào chiếc vali đẩy và ba lô mới ngừng lại. Sau đó thực tế đã chứng minh, tôi đã bị quá tải đến 13kg. Tôi không thể không bỏ đi những thứ rẻ nhất cho đến khi thùng hàng đạt đủ 35kg mới được cân nhắc qua cửa vận chuyển. Còn 8 kí đồ đạc đó, đa số là quần áo, giày dép và một số đồ ăn rẻ mà tôi mang về, chúng được đóng gói và gửi về nhà tôi ở London. Hậu quả của việc này là, tôi không chỉ lãng phí cả một khoản tiền vận chuyển, mà tôi còn phải đi mua ngay quần áo, giày dép, thậm chí là đồ lót sau khi đến Thượng Hải.

Đương nhiên, trong thời gian này. Ngoài mặt thì tôi vẫn rất kiêu kỳ, nhưng trong thâm tâm, điều nguy to nhất có liên quan đến mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Phương.

Cả tháng nay, dường như ngày nào chị cũng tan làm rất sớm, có khi cả buổi chiều cũng không có mặt ở công ty. Có vẻ chị không ngừng ra vào kho hàng bên đó và thậm chí gặp một số người ở cảng, tất nhiên, tôi biết, trong đó có cả vị bác sĩ "một tay".

Có lúc, tôi nghi ngờ liệu có phải Thẩm Phương cố ý chọc giận tôi không. Tôi bắt đầu không làm chủ được mà hèn mọn chủ động bày tỏ thiện chí với chị.

Có một lần, tôi thấy chị ra khỏi văn phòng như có vẻ muốn đi vệ sinh, thế là tôi nhanh chóng lấy ra hai quả táo để buổi chiều định ăn trong cặp sách ra và đi theo chị. Tôi giả vờ rửa táo ở bên ngoài, đợi đến khi chị ra. Sau đó ra vẻ bất ngờ: "Ồ, là chị à?"

Nhưng chị chỉ gật đầu mỉm cười, chú tâm rửa tay. Tôi thấy chị rửa xong, lại vội vàng đưa một quả táo tới, nói: "Này, vừa khéo em vừa rửa xong mấy quả táo, làm một quả không?"

Vẫn là nụ cười nhẹ ấy, chị đáp: "Cảm ơn, không cần đâu." Sau đó, chị để lại tôi chết lặng ở đó, tay vẫn cầm quả táo, chị vẫn cười như thể không hề nhận thấy sự bối rối của tôi: "Chị đi trước, gặp lại sau."

Cánh cửa đóng lại trước mắt tôi, tôi vẫn giơ quả táo lên, trong não toàn là "chị đi trước chị đi trước chị đi trước chị đi trước..." tôi ủ rũ chán nản, tôi nghĩ, ngươi cũng thật hèn mọn quá.

Những suy luận về sau của tôi lại càng được củng cố hơn khi đó, rằng chị nói thích tôi chỉ để che đậy. Có điều, lúc đó những suy luận ấy thực sự khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Càng sát những ngày cuối trước khi tôi đi, tôi bắt đầu càng muốn trốn tránh chị. Tôi không biết vì sao vừa nhìn thấy chị là tôi lại cảm thấy hụt hẫng và tự ti một cách vô cớ, thậm chí là tổn thương. Có lẽ là do tôi đã tổn thương và nhục nhã khi ở nhà chị, hơn nữa, tôi mới thực sự là bên trao đi tình cảm. Đương nhiên, tôi buộc phải định nghĩa tình cảm này là sự quyến luyến của một tâm hồn cô đơn với một người chị với lớp áo ngoài lộng lẫy. KHÔNG‎ QUẢNG‎ CÁO,‎ đọc‎