Viết Xuống Chút Hồi Ức

Chương 25

Tôi nhớ lễ hội mùa xuân năm đó đúng vào dịp cuối tuần. Sáng sớm, cặp đôi ở dưới nhà đã dán giấy nhắn bảo tôi về sớm gói sủi cảo.

Nhưng lúc đó lại đúng vào khoảng thời gian tôi làm thâu đêm, một khi mở máy lên chỉ biết tập trung cao độ, nếu không sẽ có điều không may xảy ra, hoặc là bị lỗi mạch.

Vì vậy, sáng sớm khi ra ngoài, tôi lấy ra hai hộp tôm Thẩm Phương gửi tới, viết lên đó một dòng chữ, hai người lấy cái này làm món gì đó đi, tôi còn phải thí nghiệm, đừng đợi tôi.

Sau đó, tôi làm cho bản thân một hộp cơm trưa mà tôi cho rằng rất phong phú, thật ra cũng chỉ là cơm chiên trứng, ăn với cánh gà om và luộc 6 miếng tôm của Thẩm Phương cho vào. Tôi nghĩ, lục lục đại thuận, kiếm chút điều may.

*Lục lục đại thuận (六六大順): là một chời chúc tết, gồm những lời chúc về các mối quan hệ như: quân vương nhân nghĩa, quần thần đức hạnh, cha mẹ hiền từ, con cái hiếu thảo, anh thương em, em kính anh.

Tôi đã đón đêm giao thừa trong phòng thí nghiệm với hộp cơm trên tay. Khi đã hoàn thành thí nghiệm và ra khỏi phòng, đã là buổi trưa ngày thứ Bảy. Tôi gọi điện cho tất cả những người thân ở nhà mà tôi cho là thân thiết. Vào đêm giao thừa ở quê, nghe họ kể có vẻ rất náo nhiệt. Tất nhiên tôi gọi cho mẹ và bạn trai lâu nhất, lại còn gọi rất nhiều lần. Thật ra cũng chỉ nói chuyện loanh quanh những chủ đề vô nghĩa, như chúc tết, nhớ mong, vân vân. Nhưng, tôi cứ đi một đoạn lại gọi về nói vài câu, cúp máy. Tôi cũng không biết tôi muốn nói gì nữa, chỉ là rất muốn nghe giọng nói của họ thôi.

Khi tôi gọi cho bạn trai, anh ấy đang chơi mạt chược. Ban đầu triền miên một lúc. Sau đó tôi gọi lại, anh ấy xúc động hét vào điện thoại: "Em yêu, anh đã mở được ba con cống rồi!"

Tôi chợt vui lên: "Trời, 3 cống!

Anh đã dẫm vào bãi cứt chó may mắn nào thế! Mở 3 cống!"

Tôi cứ như vậy mà bước đi trên đường phố vào sáng thứ bảy, trong điện thoại là tiếng ồn ào sôi nổi, bên ngoài là con đường London giá lạnh.

Cuối cùng, chơi xong một ván mạt chược với bạn trai, tôi lại chơi một ván heo đất với mẹ, tôi đều không biết nên nói gì. Nghĩ về việc tháng ngày của bọn họ trôi qua nhàn nhã như thế. Cúp điện thoại, tôi vẫn muốn nói chuyện với ai đó. Vì vậy, tôi nghĩ đến Thẩm Phương, đã mấy ngày nay chị ấy không gọi cho tôi, không biết chị đang làm gì. Lúc đó tôi là như thế, luôn nghĩ về Thẩm Phương khi cô đơn không tìm được ai khác, có lẽ, chị ấy chính là cọng rơm cuối cùng.

Tôi gọi đi, nhưng bị chuyển thẳng đến hộp thư thoại. Nghĩ một lát, vẫn là nói một câu rất bình thản: "Chúc mừng năm mới", và học theo thói quen của người Hong Kong, chèn thêm một câu: "Cung hỉ phát tài." Tôi nghĩ, chắc là chị về nhà ăn tết rồi. Người một nhà sum vầy bên nhau, thật là tốt, không cần phải lang thang lạc lõng nữa.

Về đến nhà, có vẻ như mọi người trong phòng đã ngủ say. Tôi mở tủ lạnh chuẩn bị nấu gì đó để ăn, sau đó quay trở lại phòng thí nghiệm viết báo cáo. Trên tầng của tôi có một cái xửng được bọc lại bằng túi bảo quản, cái xửng đó là của cặp đôi tầng dưới, tôi mở túi ra thì thấy một đĩa sủi cảo đầy ụ, bên trên là những con tôm được xếp thành hình tròn, trên những con tôm là vài miếng xá xíu đã được hấp kỹ và chế biến qua. Tôi lại nhìn vào bên trong, thấy trong bát cơm của tôi có bánh trôi nước.

Tôi bê những món ăn trở về căn gác xép của tôi. Ngồi trên bệ cửa sổ, chậm rãi ăn hết chỗ đó. Hình như tôi đã bằng này tuổi rồi, nhưng canh sủi cảo của năm mới không thể ngon miệng và mãn nguyện được như ngày hôm ấy. Kể từ đó trở đi, tôi cũng thử tự mình gói bánh, gói bánh mỗi khi tâm trạng rất vui hoặc cực kỳ buồn, gói xong, luộc xong, nhìn những chiếc bánh trôi nổi trong bát, cắn một miếng, vị ngọt của nhân tràn đầu lưỡi cho tới trái tim, nhờ thế mà trong tim tôi lại dạt dào sự vững chắc.

Lại vài ngày trôi qua, bạn cùng nhà của tôi bảo tôi rằng ở khu phố Tàu có múa lân. Tôi đã lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ được xem múa lân thực sự, nhất định phải đi xem. Thế là, cả nhóm người chúng tôi hành quân hùng hục đi đến khu phố Tàu.

Đúng là đám đông như tràn vào từ núi từ biển, đông đúc ngang tầm với những người đến chùa Lạt Ma ở Bắc Kinh trong dịp Tết Nguyên Đán. Hầu như tôi không thấy lân đâu, đều bị chặn hết rồi, chỉ toàn là đầu người, thi thoảng lại nhìn thấy thoáng loáng mớ "rau diếp" trên đầu lân. Phải chăng đấy chính là "lân thần thấy đầu mà không thấy đuôi" trong truyền thuyết?

Tôi chen ra khỏi đám đông, đứng bên cạnh xem với mồ hôi đầm đìa. Bỗng thoáng qua thấy Danny đang đưa một chị gái chen vào phía trước. Danny cũng nhìn thấy tôi, anh ấy vẫn gật đầu với tôi thay cho lời chào. Tôi khẽ gật đầu lại với anh ấy.

Thật ra từ khi nhìn thấy anh ấy, tôi đã rất muốn tiến lên kéo anh ấy lại để hỏi về Thẩm Phương. Nhưng đối với những người không để tôi và trong mắt, tôi sẽ càng làm giá hơn, tôi là người như vậy đấy.

Sau khi Thẩm Phương trở về từ Hong Kong, chị ấy không đến tìm tôi nữa. Chắc là vì mỗi lần chị gọi cho tôi, tôi đều đang tăng ca ở phòng thí nghiệm, vì có thí nghiệm xảy ra vấn đề, mãi không thu được kết quả mong muốn. Mỗi lần chị gọi đến, tôi cũng chỉ câu được câu chăng với chị, có lẽ chị cảm thấy tôi bận nên sau này các cuộc gọi ngày càng ít đi.

Thời tiết vào tháng Hai năm đó, có thể được miêu tả bằng cụm từ "đất trời tăm tối". Tôi dường như không có ý thức về thời gian, chứ càng không nói đến khái niệm về cuối tuần. Mỗi ngày đều theo vòng tuần hoàn thí nghiệm, báo cáo, dữ liệu, v.v.

Người Scotland hoàn toàn không lo ngại dăm ba thứ khó khăn của người mới đến như tôi. Theo ông, đọc, nghe và viết sẽ không khiến bạn trở thành một nhà khoa học giỏi.

Vì vậy, tôi cũng không còn khách sáo nữa, dù khoảng thời gian lúc đầu đã bị lãng phí vào những khoản đầu tư không cần thiết, nhưng đổi lại là các kỹ thuật và kỹ năng thí nghiệm của tôi đã được cải thiện nhanh chóng.

Tất nhiên, kiến thức về vấn đề khi bạn có số liệu nghiên cứu và đưa ra kết luận hợp lý sẽ có chiều sâu hơn so với việc bạn chỉ đọc sách và suy nghĩ, điều mà chỉ khai thác được bề nổi của vấn đề. Tôi bắt đầu hiểu ra tại sao đất nước có kích thước bằng hạt đạn này có thể liên tục dẫn đầu thế giới về khoa học tự nhiên và chỉ đứng sau Hoa Kỳ về số lượng giải Nobel về khoa học. Tại sao tạp chí Nature của họ có thể được coi là tuần báo khoa học hàng đầu thế giới. Tại sao một quốc gia nhỏ bé như vậy lại có nghị lực và dũng khí để cạnh tranh với toàn khối EU. Quả thật, sau này khi tôi trở lại trường cũ, nhìn những dụng cụ khoa học không hề yếu kém về chất lượng, nhưng khi nhìn vào thành quả, tôi chỉ có thể nói, đồng bào chúng ta, trước hết hãy đặt tính tự mãn đắc chí đi, chúng ta cần học hỏi, hơn nữa phải học hỏi rất nhiều.

Mặc dù tôi đã đuổi kịp tiến độ, nhưng khi đã thức nguyên ngày đêm trong cả hai tháng qua, cuối cùng cơ thể tôi cũng chạm đến giới hạn. Ban đầu cổ họng tôi lên cơn rát không lý do, sau đó chưa đầy hai ngày đã bắt đầu đau nhức xương khớp, cả người lạnh toát.

Tôi nghĩ tôi bị sốt. Một đồng nghiệp trong nhóm đã lấy cho tôi chiếc cặp nhiệt độ, tôi đo thấy 38 độ. Các đồng nghiệp thấy thế bèn lấy cho tôi vài vỉ Paracetamol và kiên quyết bảo tôi về nhà, vì sau khi uống xong thuốc này, tôi sẽ không được phép làm việc trong phòng thí nghiệm nữa.

Đương nhiên, tôi cũng thực sự không thể trụ được nữa, nên tôi về nhà.

Tôi chui vào chăn và đánh một giấc ngon lành. Trong giấc ngủ, tôi lại bắt đầu thấy rét, những cơn đau nhức đến từ các khớp đau như búa bổ. Vì vậy, tôi bật dậy, uống một vài viên Penicillin và uống thêm một viên Paracetamol.

Vẫn thấy rất khó chịu, chủ yếu do cơ thể quá đau nhức, ngủ cũng không ngon. Tôi lấy điện thoại gọi cho bạn trai, anh ấy cũng là bác sĩ nên tôi không quan tâm ở đó đã là mấy giờ.

Điện thoại được nối máy rất nhanh. Đúng là anh ấy đang thức, tôi mếu máo, vừa thút thít vừa nói: "Em ốm ~"

Bạn trai tôi lúc ấy lo lắng như thể tôi bị mắc bệnh nan y. Tôi nghe anh ấy sốt ruột như vậy cũng không còn cảm thấy đau nữa. Đang định cảm thấy tự hào thì trong điện thoại truyền đến tiếng: "Nhanh lên! Đến lượt cậu đó."

Tôi lập tức tỉnh hẳn, vểnh tai lên lạnh lùng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Bạn trai tôi hơi lắp bắp: "Không, có vài người bạn đang chơi."

Tôi nhìn đồng hồ, chắc ở Bắc Kinh đang là 3 giờ sáng, lại còn là là thứ Tư, thứ Tư mà cũng có thể chơi muộn đến thế sao! Trong lòng tôi bỗng nổi cơn giận bừng bừng.

"Mấy giờ rồi mà vẫn chơi?!" Tôi hét lên.

"......"

"Làm thế anh làm sao có thể thi đỗ nghiên cứu được?!" Tôi lại hét lên.

Tôi thực sự nghĩ rằng anh ấy quá thiếu tham vọng, một người đàn ông mà dường như không hề thấy chuyện bạn gái giỏi hơn anh ta là một điều đáng xấu hổ (về vấn đề này, tôi khá là truyền thống). Nếu không phải vì lần trước tôi trở về Trung Quốc dạy anh ấy cả một tháng, có lẽ anh ấy cũng sẽ không được học nghiên cứu. Lần này thì giỏi rồi, dù sắp thi nghiên cứu nhưng có vẻ là muốn đổi sang chuyên ngành mạt chược.

Tôi không còn biết nói gì nữa. Nghe mẹ nói, hai năm gần đây bố tôi kinh doanh rất tốt, sắp niêm yết tập đoàn gì đó. Nếu thế, thì tôi phải càng dốc dức hơn nữa nếu muốn thực hiện mục tiêu của mình.

Tôi đã từng nói với bạn trai về vấn đề này, anh ấy kiên quyết nói sẽ tôi ủng hộ tôi trong mọi vấn đề. Lúc đó tôi rất cảm động. Nhưng thật không ngờ, hoá ra anh ấy chỉ ủng hộ mỗi mình tôi, còn bản thân anh ấy vẫn sống một cuộc sống tầm thường, Tết đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn chơi mạt chược!

Tôi nhịn không được mà cãi nhau với anh ấy. Tôi nói tôi ở đây vất cả học hành, học đến mức đau đớn, mà anh ta một chút cũng không tiến bộ, chỉ biết mỗi việc chơi, chơi thì được cái gì, sao không nghĩ đến chuyện cạnh tranh ở xã hội bây giờ gay go đến mức nào, bằng tiến sĩ sắp phổ biến như bằng cử nhân rồi mà anh vẫn còn ôm khư khư cái bằng cử nhân mà tỏ ra bản thân là niềm tự hào của thế giới......

Cãi nhau một hồi lâu, cũng thành công cốc, không thể giải quyết được vấn đề gì. Tôi lại không ở Trung Quốc, nên tôi tức giận cúp điện thoại.

Nằm xuống giường, vẫn thấy ấm ức. Qua một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông, tôi nghĩ, chết tiệt, không nhận! Anh hãy tự kiểm điểm đi!

Điện thoại reo lên rất lâu, ngừng lại, qua một lúc nữa lại reo lên, được vài lần thì ngừng, một lúc sau lại reo. Tôi hét lớn: "Làm cái gì đấy!"

"..." Không thấy đầu dây bên kia trả lời

Tôi sốt ruột nghĩ, giả làm con rùa rụt cổ cũng vô ích, lại hét lên: "Không nói chuyện sao."

Lúc này đầu dây bên kia mới cất tiếng: "Em sao thế?" Giọng nói ấy vừa dịu dàng vừa lo lắng, là Thẩm Phương.

Tôi chợt thấy xấu hổ, vội vàng nói: "Không, không, là chị à."

Thẩm Phương có hơi lạ: "Sao nghe có vẻ tâm trạng em đang không được tốt vậy?"

Tôi xấu hổ vô cùng, tôi không muốn người ta biết mình đang mắng bạn trai, chuyện gia đình đóng cửa bảo nhau, lúc đó, bản thân tôi coi trọng thể diện hơn tất cả.

Thế là chỉ đành nói: "À, em ốm rồi, nên hơi khó chịu."

Thẩm Phương nghe có vẻ lo lắng, "Sao lại ốm thế? Em đã đi khám chưa? Em đăng ký khám bệnh ở đâu? Em đã đặt lịch hẹn chưa?"

Nghe có vẻ chị ấy rất sốt ruột, tôi muốn chị đừng lo lắng như thế nữa, nói chỉ là cảm lạnh thôi, sau đó phát sốt, lại còn nói với chị rằng tôi là người chuyên nghiệp trong vấn đề này, tự tôi biết phải xử lý ra sao.

Thẩm Phương nghĩ một lúc, nói: "Để chị đến thăm em nhé, đưa em chút đồ ăn, em chưa ăn cơm phải không."

Tôi vội nói: "Chị đừng đến, trời tối rồi. Chị cũng đã đi làm cả ngày, em không sao đâu, em cũng đã ăn cơm rồi."

Dường như chị không cố kiên quyết nữa, nói với tôi: "Vậy em cứ nghỉ ngơi trước đi, uống nhiều nước."

Sau khi cúp điện thoại với Thẩm Phương, những ký ức khó chịu trong quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi. Tôi nhớ đến đến kiểu cười giàu có của bố tôi, kiểu cười đó làm tim tôi đau nhói. Tôi lại nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ, sau đó tôi cũng khóc theo. Có lẽ khi ốm đau, chúng ta sẽ trở nên tiêu cực hơn bao giờ hết. Tôi lại nhớ về khoảng thời gian ấy, bạn trai luôn ôm tôi với vòng tay ấm áp và đồng hành cùng tôi. Lại cảm thấy, có lẽ, ban nãy tôi đã hơi quá đáng.

Tôi gọi lại với bạn trai, tôi nghĩ cần phải nói chuyện với anh ấy

Vậy mà điện thoại đã bị tắt.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Trái tim tôi muốn nổi tung. Đầu tôi đau kinh khủng. Tôi không có cách nào tiếp tục nằm xuống nữa. Nên tôi bật dậy, ngồi trên bệ cửa sổ theo thói quen. Tôi hơi hối hận, tôi cũng không biết tôi nên hối hận vì điều gì, nhưng tôi thấy tôi vất vả như vậy, để làm gì? Tôi ngồi đó, nghĩ về quá khứ, bắt đầu rơi nước mắt.

Không biết đã qua bao lâu. Điện thoại lại đổ chuông, tôi nghe máy, là Thẩm Phương.

"Chị đến thăm em, mang cho em một chút đồ ăn. Em có thể xuống mở cửa được không?"

Tôi hơi cảm động, cũng có hơi không biết làm sao mới phải, tôi chỉ ngây ngốc nói: "Chị gõ cửa đi vào đi, dưới tầng có người đó."

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, lại nghe thấy tiếng Thẩm Phương đang nói chuyện với ai đó, chị nói gì đó, tôi không nghe rõ. Tôi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, dừng lại, trên cánh cửa nhè nhẹ vang lên vài tiếng gõ. Tôi vẫn ngồi bất động trong phòng.

"Vào đi, cửa không khoá." Giọng tôi nghe có vẻ xa xăm.

Cửa mở ra, Thẩm Phương bước vào.

Cho đến tận nay tôi vẫn có thể nhớ từng khoảnh khắc của ngày hôm đó. Hôm đó, trong ký ức của tôi, dường như Thẩm Phương không chỉ là một người bạn theo nghĩa thông thường. Tôi nghĩ có vẻ như chị đã bắt đầu thực sự bước vào cuộc đời tôi, và trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi tại nơi đất khách quê nhà.